Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mặc Kiều Sinh lĩnh quân trở về.

Lần xuất chinh này đi đã hơn một tháng.

Đã hơn tháng rồi không gặp Chúa công.

Hắn rảo bước vào cửa cung, khao khát muốn gặp người đó lại càng mãnh liệt.

Hắn leo lên bậc thang dẫn đến ngô điện, đi qua khoảng sân rộng lớn, bước chân chợt càng lúc càng nhanh rồi chạy chậm, đi qua hành lang gấp khúc.

Ở cuối hành lang đón ánh mặt trời, có một người cầm tờ giấy đang ngồi trên “ghế có bánh xe”. Đó là một nam tử phong thần như ngọc đang cầm sách gỗ, mải mê nói gì đó.

Chúa công một tay vịn thành ghế của y, chăm chú lắng nghe, lúc nào cũng đáp lại vài câu.

Mặc Kiều Sinh đành dừng bước.

Hắn thoáng điều chỉnh hô hấp của mình, quy củ tiến lên chào theo kiểu quân đội.


“Kiều Sinh, ngươi đã trở về?” Trình Thiên Diệp nhìn hắn cười nói.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

“Ngươi đã đón mẫu thân của Tử Khê về chưa? Tình trạng của lão thái thái thế nào rồi?”

Chúa công thật quan tâm vị Chu tiên sinh này.

Mặc Kiều Sinh bỗng thấy ảm đạm đôi chút: “Hồi bẩm Chúa công, Cơ lão phu nhân vẫn mạnh khỏe nhưng vẫn chưa nhận ra ai cả. Hiện bà ấy đã được sắp xếp ở trong nội viện của Chu... Chu tiên sinh rồi.”

Chu Tử Khê nâng tay hành lễ, giọng điệu cảm kích: “Đa tạ Mặc tướng quân, ân giúp đỡ thân mẫu tôi của tướng quân, Tử Khê khắc trong tâm khảm.”

Mặc Kiều Sinh đáp lễ lại.

Hắn trông thấy Chúa công mang vẻ mặt ôn hoà nói với Chu Tử Khê: “Lão phu nhân bình an thật sự là vạn hạnh. Vậy, cuối cùng ta có thể yên tâm rồi.”

Trình Thiên Diệp đẩy Chu Tử Khê ra ngoài.

Mặc Kiều Sinh nghiêng người cúi đầu cung kính, bánh xe di chuyển qua bên chân hắn, sau đó là áo bào của Chúa công. Chúa công chẳng hề quay đầu nhìn lại. Mặc Kiều Sinh chỉ biết mím chặt môi.

Trong nháy mắt lướt qua đó, Trình Thiên Diệp đột nhiên đưa tay ra, níu tay Mặc Kiều Sinh, giấu nó ra sau lưng nàng rồi siết chặt, dùng ngón tay xoa xoa.


Mặc Kiều Sinh rớt lại phía sau một chút, cứ thế được dắt đi sau lưng Chúa công.

Mặt của hắn đỏ bừng.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Thị vệ hai bên mắt xem mũi, mũi xem tim, ra vẻ như không thấy.

Vẫn là Bích Vân đỏ mặt bước lên, đón lấy xe lăn của Chu Tử Khê.

“Chúa công, để nô tì tiễn Chu tiên sinh trở về đi.” Bích Vân nói.

Trình Thiên Diệp tiễn Chu Tử Khê đến bậc thang ngô điện, phó thác cho Bích Vân nói: “Bích Vân, ngươi rất chu đáo, lão phu nhân giao cho ngươi chăm sóc vậy. Ngươi cẩn thận sắp xếp mọi việc, cần phải săn sóc lão phu nhân kỹ lưỡng. Nếu có thiếu gì cứ đi tìm Lữ Đại tổng quản nói là ta căn dặn vậy, biết không?”

Bích Vân giúp đẩy xe lăn của Chu Tử Khê đi được một quãng khá xa rồi lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Đúng lúc trông thấy, Chúa công đẩy Mặc tướng quân vào trong ngô điện.

Ai dô, Chúa công lại không nhớ đóng cửa, những người bên ngoài không thể tinh tế lặng lẽ giúp một tay hay sao chứ?

Ngoài thành Biện Châu, có một đồng cỏ to lớn, là nơi nuôi dưỡng quân mã. Tư Mã Đồ được Trình Thiên Diệp cắt cử giao nhiệm vụ quản lý việc nhân giống và bảo dưỡng quân mã.

Lúc Mặc Kiều Sinh tìm được hắn ta, hắn ta mặc một bộ hồ phục, đang bận rộn kiểm tra vài lứa ngựa đực được Tây Vực tiến cử.

“Kiều Sinh, ngươi tới thật đúng lúc.” Hắn ta kéo tay Mặc Kiều Sinh: “Mau đến xem xem mấy lứa ngựa này



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui