Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Bích Vân dẫn vài cung nữ đi lên bậc thang Triều Ngô điện, ngừng lại trước mặt Trình Phượng.

“Chúa công còn đang triệu kiến những thí sinh trong kỳ đại khảo.” Trình Phượng nói một câu đơn giản.

Bích Vân yên lặng hành lễ, dẫn người của nàng lui qua một bên chờ.

Tiểu Thu lộ mặt ra từ phía sau Bích Vân, tiến tới bên cạnh Trình Phượng: “Trình Phượng ca ca, mấy ngày rồi không gặp huynh nha.”

Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi dáng người trổ mã, đã không còn béo lùn như trước rồi.

Nhưng bởi vì quá tham ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hơi tròn trịa, trắng nõn, thêm một đôi mắt hạnh long lanh, rất thiện cảm với mọi người.

Trình Phượng liếc cô bé, không nói gì.


“Mấy ngày nay ta và tỷ tỷ đi Trịnh Châu đâu.” Mắt Tiểu Thu lóe sáng, cô bé chẳng hề mảy may để ý đến thái độ lạnh nhạt của Trình Phượng: “Chúa công phái bọn muội đến Trịnh Châu tặng quà cho Thiên Hương phu nhân.”

“Bọn muội ngồi lâu thuyền, còn đi bằng đường sông, ngồi thuyền thật sự rất nhanh đó, chỉ mất hai ngày đã đến Trịnh Châu, Trình Phượng ca ca ngồi lâu thuyền chưa?”

Trình Phượng không mặn không nhạt ừ một tiếng.

“Thiên Hương phu nhân cũng tặng quà đáp lễ cho Chúa công, bọn muội muốn đệ trình cho Chúa công.”

“...”

“Phu nhân còn cho muội nhiều quà vặt Trịnh Châu, đều rất ngon, muội để trong phòng rồi, lát nữa chia cho huynh nha.”

“Ừ.”

Tiểu Thu líu ríu nói.

Trình Phượng trông lạnh lùng, nhưng vẫn lắng nghe, câu được câu không đáp lại vài tiếng, không hề mất kiên nhẫn.

Một cung nữ đứng phía sau nhẹ nhàng đụng vào đồng bạn, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thu gan thật đấy, dám nói chuyện với Trình Tả túc trưởng.”

Đồng bạn kia nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai chú ý tới các nàng mới hạ giọng đáp: “Đúng đó, tuy dung mạo Trình đại nhân tuấn mỹ, nhưng tính cách quá nghiêm khắc. Lần trước có một tỷ tỷ muốn tiếp lời hắn, bị hắn răn dạy đến nỗi bật khóc. Ta cũng sợ hắn rồi.”

“Nghe nói hắn và Bích Vân tỷ còn có Tiểu Thu vào hầu hạ Chúa công cùng một đợt, biết nhau là chuyện thường, khác với ta và ngươi.”

“Có đổi chỗ thì ta cũng không dám như thế đâu, khí thế của Trình đại nhân lạnh như băng, ta chỉ nhìn xa thôi mà muốn đứng không nổi rồi.”

Đang nói, một nhóm người lui ra khỏi cửa Triều Ngô điện.

Bọn họ đều là thí sinh thượng đẳng của đại khảo lần này, vừa được Chúa công tự mình triệu kiến.


Trong nhóm người này, có người tuổi còn trẻ, có người cũng đã qua hoa giáp [1].

[1] hoa giáp: ngoài sáu mươi.

Có vài người y phục đẹp đẽ quý giá, cử chỉ văn nhã, có lẽ xuất thân giàu có.

Có người lại mặc ngoại bào không quá vừa người, làn da ngăm đen, tay chân thô to, hiển nhiên đã từng trải qua khoảng thời gian vất vả.

Bọn họ lui khỏi Triều Ngô điện, có không ít người sắc mặt còn ửng hồng, hai tay siết chặt, vẫn đang hưng phấn sau khi được Chúa công triệu kiến trong.

Bích Vân dẫn cung tỳ sau lưng đi thẳng về phía trước, lướt qua nhóm nam tử đang đầy phấn khởi này.

Những người này có thân phận khác nhau, nhưng bất luận là xuất thân từ đâu thì sau này quỹ đạo cuộc đời họ sẽ có chiều hướng thay đổi.

Phần lớn trong đó sẽ trở thành trụ cột trong triều đình Tấn quốc, chèo chống quốc gia, còn những người khác cũng sẽ được phân công đến địa phương, trở thành quan viên Mục thủ [2] một phương.

[2] Mục thủ: thống đốc của một quận.

“Tỷ tỷ, những người này thật sự may mắn quá, có thể gặp được quân vương như Chúa công.” Tiểu Thu nói vọng từ sau lưng Bích Vân.

Bích Vân quay sang nhìn nhìn muội muội được nuôi đến châu tròn ngọc sáng của mình, vươn tay nhéo nhéo tay nhỏ của cô bé.


Bích Vân thầm nghĩ, tỷ muội các nàng cũng may mắn, có thể gặp được Chúa công.

Bởi vì có Chúa công cải biến cuộc sống của bao người trong thiên hạ, tạo nên may mắn cho rất nhiều người.

Lý Khuyết vừa về tới nơi, bỗng chốc túm chặt đôi vai Đổng Bác Văn: “Bác Văn, ta quá kích động.” Hắn ta liều mạng lắc lắc bằng hữu của mình: “Chúa công là một người hòa ái dễ gần, dung mạo tuấn mỹ như vậy.”

Đổng Bác Văn buồn cười kéo hắn ta xuống.

“Lúc ngài ấy hỏi ta, ta khẩn trương đến mức nói lắp luôn.” Lý Khuyết nhớ lại vừa nãy, ảo não vò đầu: “Haiz, khi đó bộ dáng ta nhất định rất buồn cười, làm sao đây, lần đầu tiên đã lưu lại ấn tượng xấu cho Chúa công rồi.”

Đổng Bác Văn ngồi xuống, lấy trà cụ pha trà: “Bên cạnh Chúa công quả nhiên có rất nhiều nhân tài.” Đổng Bác Văn cảm thán, cho Lý Khuyết một ly trà.

“Đúng vậy, đúng vậy.“ Lý khuyết hưng phấn nói: “Bên cạnh Chúa công, thậm chí có nữ tử làm quan.


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui