Thật ra thì ngay trước khi Hạ Chiêu lên tiếng Dịch Thời đã thấy cậu ấy giở trang nháp nọ, trang nháp chứa chan xúc động ấy rồi.
Tối hôm nay đầu óc cậu không đặt trên bài tập, cứ để ý Hạ Chiêu mãi.
Cậu thấy Hạ Chiêu làm xong một câu Sinh mà sai mất 3 chỗ.
Cậu trông Hạ Chiêu cắm mắt nhìn bài Lý thừ người ra mà nửa tiếng chẳng viết được chữ nào.
Những đề tương tự đã giảng cho cậu ấy bao nhiêu lần vẫn không nhớ nổi.
Cậu nhìn Hạ Chiêu khoe với La Hạo rằng tối nay Trương Bằng làm món tôm sú chiên La Hạo khoái khẩu.
Cậu xem Hạ Chiêu thó cục kẹo gừng từ Lưu Hiểu Vân, nửa tiết còn nghe mùi kẹo gừng trong miệng cậu ấy.
Rồi lại trông Hạ Chiêu giở trang nháp ra với toàn tên mình mà ngớ cả người.
Thời gian như dừng lại trong lúc đợi Hạ Chiêu lên tiếng, Dịch Thời biết Hạ Chiêu nhất định sẽ hỏi.
Cậu ấy luôn luôn thẳng thắn, không kiềm được lòng tò mò.
Khoảnh khắc Hạ Chiêu lên tiếng, Dịch Thời hi vọng Hạ Chiêu có thể hỏi thêm mấy câu.
Tốt nhất là hỏi đến nỗi cậu hết biết đường trả lời, hỏi tới mức cậu đành phải thừa nhận bí mật mà mình giấu bấy lâu.
Nhưng Hạ Chiêu đã không làm thế.
Cậu chỉ hơi khó hiểu, thì thào:
“Tên tớ rèn chữ bộ được lắm hả ta? Kiểu chữ toàn là nét gạch móc ngang như vầy thôi mà?”
Dịch Thời nghĩ có chút tự giễu, một người thông minh và nhạy cảm đến vậy chỉ nghĩ đến đó mà thôi.
Khác với Hạ Chiêu, Dịch Thời đã nhận ra mình thích Hạ Chiêu từ lâu rồi.
Cậu sống ở nước ngoài từ nhỏ, từng gặp nhiều cặp người yêu đồng giới cũng như các cuộc vận động của cộng đồng LGBTQ rồi.
Cậu hiểu rất rõ tình cảm của mình là từ đâu mà có.
Cậu không tin vào định mệnh, song cậu lại có suy nghĩ phầm trần rằng có lẽ ý trời mang cậu đến bên Hạ Chiêu.
Sau khi bị thương ở tay cậu bị kẹt trong trạng thái bực dọc do định mệnh bị viết lại không thương tiếc.
Không phải là cậu phải theo con đường nghệ thuật này nhưng cái cảm giác mà nuối tiếc không thể đi tiếp được nữa không thoải mái chút nào.
Cơn ốm đau hành hạ bà ngoại quá lâu, hai ngày trước khi bà mất tinh thần của bà khó tin nổi mà vực dậy.
Bà kéo cậu lại nói rất nhiều, cậu biết rốt cục bà được giải thoát, nhưng tâm trạng vẫn chìm xuống tận đáy.
Cậu đã tự lập từ rất sớm, đã quen một mình.
Đối với cậu ở đâu cũng như nhau, quan trọng là mình phải xác định rõ mục tiêu, chứ không phải là chuyển đi đâu.
Ban đầu cậu không có ý định về nước, mà chẳng qua là một suy nghĩ bất chợt về thăm một chút thôi.
Tính ra thì cậu không hẳn là vừa thấy đã thương Hạ Chiêu.
Chẳng qua là khi Dịch Khiêm đặt một chồng hồ sơ các trường cho cậu xem, cậu để ý logo trường dưới cùng đúng là cùng cái trên đồng phục của cậu trai đã dẫn đường mình hôm nọ.
Vì vậy, chẳng rõ với tấm lý ra sao, cậu đã không theo lời khuyên của Dịch Khiêm mà chọn luôn trường cấp III không có tiềm năng gì này.
Mà theo như giới thiệu sơ lược về trường thì có tới gần 3 đến 400,000 học sinh.
Cậu chưa từng nghĩ mình thật sự sẽ có duyên gặp lại Hạ Chiêu lần nữa, mà càng không ngờ Hạ Chiêu thật sự trở thành người đặc biệt nhất và quan trọng nhất cuộc đời mình.
Có lẽ ngay từ đầu đã có dấu hiệu cậu tiến tới gần Hạ Chiêu trong vô thức rồi.
Nên là không ngạc nhiên nếu như sinh ra những cảm xúc không nghe lời chưa từng có trước đây.
Tình cảm nóng bỏng chân thành như thế, tựa những dây leo mọc dại mọc nhanh trong rừng mưa nhiệt đới vậy, với mỗi nhánh leo luôn luôn vươn về phía Hạ Chiêu, muốn quấn chặt cậu ấy lại.
Chắc vì khoảng thời gian này tốt đẹp quá đỗi, đến nỗi cậu nổi lòng tham muốn cất giữ, không muốn có bất cứ ký ức nào xấu cả.
Trong album điện thoại cậu có một tấm ảnh lưu về từ diễn đàn.
Trên hình là Hạ Chiêu ngồi giữa nắng vàng ngậm kẹo một cách tự nhiên, đang nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh.
Đôi mắt cười cong cong, mái tóc mềm mượt tung bay.
Phảng phất cả nắng hè thu bé lại bằng cậu ấy, chói chang mà xán lạn.
Thỉnh thoảng cậu lại mở ra nhìn, càng nhìn bức ảnh này càng thấy nếu mà đóng bìa mềm giữ gìn thì thích hợp lắm.
Để nhắc nhở bản thân cậu rằng người con trai ấy rạng rỡ và trong sáng biết bao.
Cậu hay có ảo giác rằng khi ở bên Hạ Chiêu, một ảo giác tự tại.
Như là cậu có thể phóng túng, có thể tiến tới đủ gần để lấy đi chút hơi ấm vậy.
Cậu chưa từng có cảm xúc như thế, nó mãnh liệt đến nỗi cậu phải lo ngại rằng mình sẽ kiềm lòng chẳng đậu mà thêm tí gì đó vượt mức cho mối quan hệ này.
Lúc mà Dịch Nhu bảo không về nước, cậu đã nghĩ đến chuyện rời đi.
Hãy đặt người con trai xán lạn tỏa nắng ấy ở lại thành phố này đi.
Hãy nghĩ một tháng này là giấc mơ đẹp đi.
Mình chỉ là một vị khách du lịch, trong cơn mơ thức dậy đến lúc nên rời đi trong thầm lặng rồi.
Đừng làm phiền đến cậu ấy.
Nhưng, suy nghĩ như vậy chỉ trong ngắn ngủi.
Mối duyên giữa người và người quá mong manh mơ hồ quá đỗi.
Có lẽ may mắn cả đời cậu là được gặp Hạ Chiêu, nào có biết liệu có còn lần sau nào nữa không.
Sống bao nhiêu năm mà cậu chưa từng khát khao thứ gì đó đến vậy.
Ngay cả khi cậu cố tình làm lơ nó đi, cậu không thể đè nén nổi.
Cậu muốn ở bên cạnh Hạ Chiêu lâu hơn chút nữa, lâu thêm chút nữa thôi.
Có thế nào cũng được.
Cậu tình nguyện kìm nén tình cảm mãnh liệt ấy lại, đổi lại tư cách được bên cạnh cậu ấy lâu dài.
Hết tiết truy bài tối về nhà, Hạ Chiêu ghé dọc đường mua hai củ khoai nướng nóng hổi, cầm bọc khoai lắc nhẹ.
Sau đó chợt nói:
“Người lớn hay thay đổi ghê.”
Dịch Thời nhanh chóng liếc cậu ấy:
“Cậu không phải người lớn à?”
Hạ Chiêu nói rất bình thản:
“Tớ chưa đủ tùy hứng mà.”
Đèn đường hắt sáng như tấm choàng đáp trên người Hạ Chiêu, chiếu ra chút sương trắng mờ mờ.
Ánh sáng và cậu ấy thật dịu êm.
Sau cả buổi, bàn tay Dịch Thời đặt lên đầu cậu ấy, xoa xoa rất nhẹ mái tóc:
“Công nhận.”
Tự dưng Hạ Chiêu cảm giác lề đường đang đi trở nên mềm mềm.
Đến cơn gió nhẹ phả vào mặt cậu cũng hóa dịu dàng.
“Uầy, biết sao được.
Ai kêu tớ tinh ý bẩm sinh làm chi.” Trái tim cậu đập nhanh hơn nhưng lại vờ bình tĩnh.
“Cậu dễ khóc mà?” Dịch Thời nói – “Muốn khóc thì khóc.”
Hạ Chiêu chợt nhìn cậu ấy với vẻ không tin được:
“Tớ dễ khóc đâu ra cơ? Với lại khóc thì sao hả? Thời buổi bây giờ hết nam nhi không dễ rơi lệ rồi nhé.
Kìm nén không tốt cho sức khỏe đâu!”
Dịch Thời bỏ tay về, nói với giọng dịu dàng đến lạ:
“Có bảo là xấu đâu.
Cậu có thể tùy hứng một chút.”
“Sao cậu tốt với tớ quá vậy?” Đi được mấy bước, Hạ Chiêu hỏi.
Gió lạnh thổi làn tóc Hạ Chiêu bay bay.
Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm dưới đất.
“Cậu lấy đâu ra nhiều cái tại sao thế?” Dịch Thời đều đều nói.
Và rồi, cậu thấy Hạ Chiêu chau chau mày hừ nhẹ một tiếng.
Rõ là không hài lòng với câu trả lời của cậu.
Dịch Thời sống mười mấy năm trên đời hầu như chỉ có một mình.
Gia đình bình thường ra sao, suy nghĩ của mọi người như thế nào, cậu không chỉ không rõ mà còn không thấy hứng thú hay có lòng tìm hiểu cho lắm.
Nhưng Hạ Chiêu thì khác cậu, cậu ấy lúc nào cũng trông đầy tò mò, như cái gì cũng phải cho rõ mới chịu.
Có lẽ vì cậu ấy có sự hồn nhiên vô tư từ trong xương tủy, bẩm sinh đã vậy, luôn tò mò và bao dung với thế giới này.
Cậu ấy không so đo nhưng không để nó mơ hồ, có cách nhận xét đúng đắn lẫn giới hạn với con người, với sự vật, sự việc.
Cho nên mới hay có nhiều câu hỏi “Tại sao” đến vậy, việc gì cũng muốn có đáp án.
Có là sự tò mò này, hay cảm xúc che đậy vờ tỏ ra tự nhiên, hoặc tính nết được chiều giấu đi với người ngoài hay kể cả chu đáo và tinh tế ai cũng thế với phần lớn mọi người đi nữa.
Tất cả đều rất là Hạ Chiêu, cái nào cũng tốt hết.
Chẳng qua là có lúc cậu đoán được suy nghĩ Hạ Chiêu, có lúc lại không.
Giống như bây giờ vậy, cậu không biết phải đáp lại câu hỏi ấy ra sao mới đúng ý Hạ Chiêu, cũng như không rõ đáp án mà Hạ Chiêu muốn nghe có phải là lời thừa nhận chực thốt của mình hay không.
Hạ Chiêu, như mọi khi, ngay cả khi mình không nhận được câu trả lời như mong đợi thì cậu cũng không hỏi dồn hách dịch.
Cậu chuyển chủ đề thật tự nhiên.
“Sau đó thì tớ không chỉ là bạn cùng bàn mà còn là bạn cùng phòng của cậu nữa.” Cậu nghe Hạ Chiêu cảm thán.
Giọng điệu nghe không hề có tí buồn rầu nào mà trái lại thêm phần háo hứng mong đợi.
Không biết cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Bỗng Hạ Chiêu quay sang nhìn cậu ấy, hỏi ra cái muốn hỏi.
Nhìn Dịch Thời đôi giây rồi tự đáp luôn:
“Tớ biết tỏng cậu đang nghĩ cái gì rồi.
Cậu lại nghĩ cái tên này đâu ra lắm cái để hỏi vậy, phiền quá.”
“Đúng một nửa.” Dịch Thời nói.
“Nửa nào?” Hạ Chiêu hỏi.
“Nửa câu trước.” Dịch Thời nói.
Thế thì còn được.
Hạ Chiêu:
“Cậu thì học rộng hiểu nhiều rồi, đương nhiên là sao mà biết đám trẻ mười mấy tuổi đầu chưa đủ lông cánh tụi này chuyện lớn nhất nặng nề nhất là bố mẹ gia đình thôi.
Bố mẹ ly dị đã là rất bất hạnh đủ để có lý do phản nghịch làm thiếu niên bất lương rồi.”
Dịch Thời lướt dọc cậu từ trên xuống dưới:
“Chưa đủ lông cánh?”
Ớ… Vãi luôn?
Để ý ở đâu không vậy!
Hạ Chiêu mở miệng, vô thức lên giọng:
“KHÔNG PHẢI NHƯ CÁI CẬU NGHĨ! Không phải chưa mọc thật… Nè! Bạn quốc tế cậu bị sao đấy! Sao không hiểu gì hết trơn vậy! Tức là “còn hôi sữa” í! Còn hôi sữa ấy cậu biết không?”
“Không biết.” Dịch Thời nói.
“TRẺ NGƯỜI NON DẠ! CHƯA ĐỦ LÔNG CÁNH! T.R.Ẻ N.G.Ư.Ờ.I N.O.N D.Ạ!” Hạ Chiêu lấy hết vốn từ trong đầu ra hết, “Chỉ tuổi trẻ ngây thơ dại dột chưa biết suy nghĩ chín chắn; nói tệ đi là tớ đang tự giễu khiêm tốn đó.
Nè, cậu có hiểu không đó?”
Dịch Thời không vội:
“Cậu kích động cái gì?”
“Tớ có kích động đâu? Tớ không có kích động nhé!” Hạ Chiêu lên giọng đốp lại.
Đúng lúc về tới khu cư xá, có tầng trệt cản gió lạnh lại, Hạ Chiêu thấy mình khoác áo khoác hơi nóng.
Bỗng nhiên, Dịch Thời búng một phát sau gáy Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu hoảng hồn lập tức sờ lại gáy mình và trừng cậu ấy.
Dịch Thời nở nụ cười rất khẽ.
Hạ Chiêu đứng hình và nhìn Dịch Thời, nhất thời quên mất mình định nói gì.
Dịch Thời cũng nhìn cậu, đôi mắt như hồ nước sâu hút.
Không phải vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh mọi khi nữa mà dường như có gợn sóng lăn tăn, phảng phất ẩn bên trong có bao la sóng ngầm sâu kín, lôi cuốn người ta đến gần nhìn cho rõ vậy.
“Tớ phát hiện cái tên nhà cậu đúng là…” Hạ Chiêu lên tiếng, giọng nghe hơi vấp.
Cứ mỗi lần cậu thấy không vui, Dịch Thời luôn đón nhận một cách dịu dàng những mặt cảm xúc mà đối với cậu có lẽ là không dưng vô cớ.
Có điều gần như là Dịch Thời không thể hiện cảm xúc của mình gì mấy.
Cậu ấy im lặng ít nói, có cái gì cũng giữ trong lòng cả.
Nhưng chỉ có nhìn nhau thôi mà Hạ Chiêu như đã thấy tia sáng lung linh xuyên thấu qua tảng băng dày vậy.
Trong lòng cậu có một nỗi ngưa ngứa khôn tả.
“Đúng là cái gì?” Dịch Thời dời mắt không nhìn cậu nữa.
“Sao cậu hỏi nhiều thế?” Hạ Chiêu phản lại.
Hạ Chiêu vờ tỏ ra tự nhiên hỏi câu mà cậu đã canh cánh trong lòng cả tuần nay, trong khi bước từng bước lên lầu:
“Có phải cậu có người mình thích rồi không?”
Dịch Thời dừng bước:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Hỏi tí ấy mà, cậu thích kiểu con gái như thế nào?” Hạ Chiêu vờ tự nhiên.
“Sao cậu nghĩ tôi thích con gái?” Qua hồi lâu, Dịch Thời hỏi ngược lại thật khẽ, nhẹ đến mức Hạ Chiêu suýt thì cho rằng mình nghe lầm.
Bỗng dưng tim Hạ Chiêu nổi trống, hồi lâu mới hỏi ra lời:
“Cậu thích con trai ư?”
“Không biết, tùy người.” Dịch Thời nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...