Hạ Chiêu cũng nào có ngờ, tiết tiếng Anh này là giờ Anh Văn duy nhất mà Dịch Thời có mặt của cả tuần.
Trong vòng mấy ngày liên tiếp, vừa tới tiết Anh là Dịch Thời biến mất.
Cậu bận rộn cho tận 3 kỳ thi, các giáo viên có vẻ thấy được niềm hy vọng ở cậu nên được ưu ái kha khá.
Ngoài việc học chuyên đề riêng chung với vài học sinh khác cùng đậu vòng sơ khảo cuộc thi vào tiết truy bài buổi chiều và tiết cuối tiết truy bài tối, Dịch Thời còn được phép nghỉ một số giờ học có lý do; ví dụ như giờ Anh vốn không quan trọng với cậu mấy.
Và đi học chuyên đề chuẩn bị cho cuộc thi.
Kết quả là cậu thường xuyên không có trong lớp.
Hạ Chiêu cũng bận ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ trước chuyến đi chơi thu vào tuần sau.
Cậu muốn kiếm con điểm tốt tốt xíu cho nên cặm cụi làm bài, sửa lỗi bài làm sai mỗi ngày.
Siêng năng đến độ La Hạo biết nhau cả chục năm còn phải bất ngờ với cậu nữa.
“Anh Chiêu à, sao đổi nết là đổi được ngay luôn vậy? Cậu có còn là Hạ Chiêu, lười chảy thây ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới(*) đó không?” – La Hạo buông tiếng thở dài như mình đang mơ.
Một ngày vãi chài, hai ngày phơi lưới; Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.
比喻做事情、做学问没有恒心,时断时续,不能持之以恒。-> Không bền lòng, gián đoạn, không kiên trì trong làm việc cũng như học tập.
Trước đây Hạ Chiêu thậm chí không tự làm hết bài tập về nhà nữa là.
Thế mà lập chí phấn đấu đã nói là làm luôn.
“Vậy cậu là chưa hiểu tớ rồi,” – Hạ Chiêu ba hoa chích chòe – “Tớ là kiểu đã nói một không nói hai.
Đã phán ngày hôm nay phải cố gắng thì không kéo đến ngày mai mới làm.”
“Có bạn cùng bàn tốt thật sự rất là quan trọng.” – La Hạo bơ lác màn tự kỷ của cậu ấy, tự ra kết luận – “Như cậu ngồi chung bàn với anh Dịch gần đèn thì sáng ấy.”
Hạ Chiêu:
– “Xàm le.”
Nhưng cậu vẫn liếc một cái sang bên cạnh.
Dịch Thời không có ở đó, mặt bàn trống trải và thiếu thiếu.
Từ học kỳ 2 năm lớp 10 là đã bắt đầu chia khối Tự Nhiên với Xã hội rồi, Hạ Chiêu ngồi một mình cả học kỳ chưa bao giờ thấy kế bên trống trải hết.
Có một trận mưa lớn trút xuống vào giờ truy bài tối, thành nhiều vũng nước mưa trên nền đất gồ ghề.
Hạ Chiêu kéo cao cổ áo khoác đồng phục lên tới tận trên cùng, cúi cằm vào trong cổ áo tránh gió rét.
Cậu đút tay trong túi bước đi một cách chậm rãi về nhà.
Trên đường không có mấy người, hầu hết là tốp hai tốp ba học sinh về nhà.
Cậu bóng dài lẻ loi dưới ánh đèn đường, bóng dài rồi lại ngắn, hết ngắn lại dài.
Yên tĩnh quá đỗi.
Hình như đã rất lâu rồi cậu không đi về nhà một mình.
Mấy ngày nay toàn là cậu đi về một mình thôi.
Dịch Thời phải đi học chuyên đề cho nên Hạ Chiêu không cần đợi cậu ấy.
Dịch Thời bận bịu, Hạ Chiêu cũng vậy, bận tới độ nguyên ngày hôm nay chưa nói năng câu nào.
Rõ ràng là bạn cùng bàn, rõ ràng là lầu trên lầu dưới, nhưng cứ như thể nếu như không có ý kéo gần khoảng cách thì chẳng mấy mà không khác gì giao tuyến xa dần cả.
Nghĩ cũng phải, hồi Dịch Thời mới chuyển đến, cậu với Dịch Thời không thân nhau mấy, đến trường hay về nhà không thấy nhau.
Khi đó giờ giấc lúc nào cũng lệch, chưa bao giờ đụng mặt cả.
Hạ Chiêu về tới nhà, bật đèn lên bắt đầu giải đề.
Năm ngày nay cậu đã càn quét cả tá đề, đến chính cậu còn thấy ngạc nhiên nữa là.
Gốc kiến thức của cậu ổn, vấn đề lớn nhất là cậu làm ít bài tập quá.
Việc bơi trong biển đề trong giai đoạn thi cử này kể ra lại thích hợp.
Không lâu sau, Lâm Bội Linh mang sữa nóng vào, nhẹ nhàng đặt bên tay cậu rồi khẽ khàng ra ngoài.
Hạ Chiêu cầm ly sữa ấm áp, lưỡng lự một lúc sau đó chụp lại câu Lý cậu vừa làm xong và gửi qua cho Dịch Thời.
Có vài tin nhắn chưa đọc trên WeChat, cậu ấn từng cái một cách từ từ.
Kể từ cái hôm đi karaoke lần trước, cứ cách vài ngày là Tương Quân lại nhắn cho cậu.
…
Cậu có thể cảm nhận niềm mong đợi lẫn dè dặt của đối phương, nếu mình đáp lại một hai câu lịch sự mà xa cách thì người nọ lại tích cực và nhiệt tình hơn.
Người mà mình có thể chuyện trò hay đánh game cả đêm 2 năm trước giờ đây chỉ có thể gửi thật nhiều tin nhắn qua WeChat, mà còn là câu chữ quanh co lòng vòng.
Nhỏ cố tình không nói thẳng, quanh co dưới danh nghĩa bạn bè.
Hạ Chiêu không thể từ chối quá thẳng thừng nhưng đồng thời chưa có thời gian xử lý chuyện đó, nên cứ kéo dài hoài.
Thực chất có đôi lúc cậu cũng muốn nói thẳng và dứt khoát thật rõ ràng, ngay và luôn đó chứ.
Nhưng rồi lại thấy thiệt thòi cho nhỏ quá.
Tiểu Tương là một cô nàng rất tốt và rất ưu tú mà lại đi lấy lòng người ta dè dặt đến thế.
Câu nào câu nấy tưởng ngẫu nhiên cũng phải qua cân nhắc đắn đo mấy bận.
Nhưng cậu không thích nhỏ, có nói như thế nào hay nói bao nhiêu vẫn không.
Chuyện này chẳng có cách nào cả.
Hạ Chiêu nghĩ, xem ra có khả năng tình yêu không khởi đầu bằng cảm động được, ít nhất thì với cậu.
Tôm Hùm Đất Cay:
Bộ dạo này trường bà đang được rảnh à?
Yu Xiang Rou Si:
Yu xiang rou si là đặc sản của vùng tây nam tỉnh Tứ Xuyên.
Để làm món ăn này, người Trung Quốc xé nhỏ thịt lợn, sau đó rưới nước sốt tỏi nóng rồi xào với rau, nấm và ớt.
Có rảnh đâu.
Chẳng qua là tớ muốn tìm ai đó trò chuyện thôi.
Yu Xiang Rou Si:
Tớ nghe nói có một tiệm trà sữa mới mở đó.
Cuối tuần này đi uống thử không?
Thôi thì cứ nói cho rõ ràng đi.
Không thể cứ để mập mờ như vầy hoài được.
Tôm Hùm Đất Cay:
Tớ có người mà tớ thích rồi.
Rõ ràng chỉ là tiện mượn cớ thôi, nhưng gõ ra câu này rồi, Hạ Chiêu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mãi, thừ ra một lúc.
Có một cảm giác tê tê chạy ùn lên đầu ngón tay.
Yu Xiang Rou Si:
Vậy thì kêu người đó đi chung luôn.
Tụi mình đi chung, who sợ who.
Rõ là nhỏ chả tin.
Có một sự không buông không bỏ không hề nhẹ.
Cách nói thẳng thắn của Tương Quân không có gì sai cả, nhưng song đó nó cũng động chạm đúng vảy ngược của Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu không thích nói nặng lời, muốn dành lại ở một mức độ, nhưng Tương Quân theo một cách nào đó lại cố chấp đến lạ.
Nhỏ luôn cảm thấy miễn là Hạ Chiêu vẫn độc thân thì mình có quyền theo đuổi, bất kể cậu có chấp nhận hay không.
Hạ Chiêu toan tắt điện thoại đi và không phản hồi nữa.
Cậu thấy phiền phiền nhẹ, như cơn mưa dầm vậy, sương mù mù sương, chờn vờn lởn vởn.
Cậu không thích cảm giác này.
Cậu không thích trời mưa.
Cậu thích trời nắng, thích cơn mưa như trút, thích sự yên tĩnh sau cơn mưa cơ.
Cậu thích sự quả quyết và kiên định, không lằng nhằng…
Bất thình lình giao diện cuộc gọi thoại của WeChat nhảy lên.
Thấy người gọi đến, Hạ Chiêu bất ngờ một lúc.
Đầu chưa kịp phản ứng mà tay đã nhanh chóng ấn phím trả lời rồi.
“Tôi đang trên đường về nhà, không tiện gõ chữ lắm.” – Dịch Thời hay dùng tai nghe không dây, con đường về nhà gió to, tiếng gió qua sóng điện từ vang hơn cả tiếng cậu ấy.
Dịch Thời nói lẫn trong tiếng gió nghe vào thật xa xăm mà rất bay bổng.
Nhưng Hạ Chiêu vẫn nghe thấy tiếng của Dịch Thời, trầm và thấp.
Tai nghe để ngay tai, tiếng gió cũng không thấy nó ồn ào.
“Ừm.” – Hạ Chiêu đáp, cậu nhìn lên cửa sổ.
Ngọn đèn đường khu này mờ mờ, dưới lầu không có ai mà cửa sổ nhỏ phòng cậu không lớn như cửa sổ chìa (bay window) trong phòng ngủ chính nhà Dịch Thời.
Nó nhỏ nhỏ như cái khung, từ đây chỉ thấy một góc phố mà thôi.
Hạ Chiêu từng rất giỏi trong việc tìm chủ đề để nói, nhưng vào lúc này cậu không biết nên nói gì cả.
Dịch Thời cũng im lặng, Hạ Chiêu chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai.
Hạ Chiêu cầm ly sữa nóng, vừa uống vừa nghĩ, hôm nay gió lớn ghê.
“Cậu làm Lý đúng rồi,” – sau một hồi gió lặng, tiếng của Dịch Thời trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nói – “Không đúng hết.
Công thức đúng, đáp án lại sai.
Cậu kiểm tra lại đi.”
Chắc là vào khúc rẽ rồi, ở đó khuất gió.
Giờ chỉ việc đi 5 phút nữa là tới khu cư xá rồi.
“Sai đáp án á?” – Hạ Chiêu xua đi suy nghĩ không đâu, kiểm lại tờ nháp của mình rồi lầm bầm càm ràm – “Từ nhỏ tớ đã hay tính sai lắm.
Điểm Toán chưa lần nào được điểm tuyệt đối cả.”
“Ẩu.” – Dịch Thời bình luận ngắn gọn.
“Cậu gọi cho tớ chỉ để nói tớ ẩu tả thôi á hả?” – Hạ Chiêu tính ra được kết quả cuối cùng, sửa lại một số – “Về rồi nhắn tớ được mà.
Cứ phải sửa lỗi sai mới chịu cơ, thầy Dịch à.”
Ban đầu Hạ Chiêu tính trêu: “Đừng nói là cậu muốn nghe giọng vừa đẹp vừa đi vào lòng người của tớ đó chứ?”, vừa chực thốt đã đổi ngay.
Đầu bên kia im lặng, không biết là cậu ấy không nghe hay không biết đáp sao đây nữa.
“Tôi về tới thôn rồi?” – qua hồi lâu, Dịch Thời nói với giọng đều đều.
Thôn?
Hạ Chiêu đứng hình sau đó bật cười:
– “Tuy khu phố tụi mình tên là Thôn Chu Trần dưng mà nói nó là thôn thì hơi quá đó!”
Cười một hồi, Hạ Chiêu mới chậm lại uống cho hết sữa còn trong ly.
Cậu cầm ly thủy tinh, con tim như mách bảo, bỗng nảy ra một ý:
– “Thôi nhé.
Tớ đi làm tiếp câu kế đây.”
“Ừ.” – Dịch Thời nói.
Cúp máy, Hạ Chiêu cầm ly sữa ra khỏi phòng:
– “Mẹ ơi, sữa ở đâu vậy ạ?”
Lâm Bội Linh đang xem TV, vừa nghe thì định ngồi dậy:
– “Con muốn uống nữa không? Để mẹ hâm sữa cho.”
“Con hâm cho Dịch Thời một ly.
Dạo này cậu ấy học hành lao lực quá mà còn kèm con làm bài nữa.
Con phải cám ơn người ta.” – Hạ Chiêu mở tủ lạnh – “Để con làm cho.
Bỏ vào lò vi sóng hâm ạ?”
“Hâm trong nồi ấy.
Có cái nồi nhỏ dành để hâm sữa, để lửa lớn nhé.” – Lâm Bội Linh nói.
Đúng lúc này, Trương Bằng vừa về tới nhà mở cửa.
Chắc là Trương Giang Dương xong giờ truy bài tối ra tiệm phụ dọn dẹp, cậu theo Trương Bằng vào nhà rồi tiếp lời:
– “Hâm cái gì cơ?”
Hạ Chiêu đành giành đáp trước Lâm Bội Linh che đi cơn xấu hổ tự nhiên tới:
– “Hâm sữa, chú mày uống không? Chú Trương, mẹ, hai người có uống luôn không ạ?”
“Để chú làm cho.” – Trương Bằng cởi giày xong bước vào – “Sao không để mẹ con hâm cho?”
“Cứ kệ con đi.
Con nó muốn thì để nó làm, chốc nữa nổ tung cả căn bếp nó mới vui.” – Lâm Bội Linh cười sờ bụng – “Cục cưng đừng sợ.”
Hạ Chiêu cạn lời:
– “Sao có thể?”
Tuy là cậu ít khi xuống bếp thật nhưng có đến mức đun sữa thôi đã thổi bay nguyên căn bếp đâu chứ?
Sau nửa tiếng, Hạ Chiêu lên tầng trên mang theo ly sữa nóng với quyển sách bài tập Lý.
Thực chất thì quyển bài tập Lý chỉ là cái cớ, cầm cho yên tâm thôi.
Ngày nào Dịch Thời cũng bù đầu ôn luyện cho kỳ thi liên miên, Hạ Chiêu không tính hỏi bài làm phiền cậu ấy như trước nữa.
Bấm chuông cửa, đợi một hồi Dịch Thời mới ra mở.
Trông có vẻ mới tắm xong.
Tóc trên trán hãy còn nhỏ nước, lúc mở cửa còn vuốt ngược ra sau một phát.
Khi thấy là Hạ Chiêu thì sửng sốt ra một lúc thấy rõ, như bất ngờ lắm.
Hạ Chiêu thấy cậu ấy bất ngờ thì không vui:
– “Trừ tớ ra thì còn ai tới giờ này nữa hả? Mẹ tớ nghe nói cậu học hành nặng quá nên đun sữa nóng cho cậu này.”
“Cảm ơn dì hộ tôi.” – Dịch Thời rủ mắt, nhận lấy ly sữa.
Như thể đưa sữa xong vầy là hết rồi vậy.
Cậu cứ thế mà về thôi á?
“Tớ có câu Lý không biết làm.” – Ma xui quỷ khiến, Hạ Chiêu nói thế.
“Vào đi.” – Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu tính vào, nhìn lại quyển sách bài tập trên tay.
Chết mồ, lấy lộn.
Này là sbt Sinh mà.
Cậu tỉnh rụi ôm sbt trong lòng, che đi tựa sách to to:
– “Tự nhiên tớ nhớ ra mình phải làm Hóa trước đã.
Xíu nữa hỏi lại cậu sau ha.”
Hạ Chiêu về phòng đứng trước bàn học, chẳng có tâm trí nào để học nữa cả.
Nhớ lại hành động ban nãy của cậu thì nghi ngờ mình bị cái gì rồi.
Chột dạ cái chi?
Lấy lộn sbt thôi mà?
Hết sức bình thường luôn.
Bộ sbt này cuốn nào cũng y như nhau hết, có gì phải chột dạ chứ?
Hạ Chiêu đang giải đề mà hồn bay đi đâu.
Nghe Trương Bằng nói đi tắm, nghe Lâm Bội Linh xem TV vừa “Ôi” với kẻ xấu nào đó mà mẹ không thích, nghe tiếng chuông cửa reo.
Ai đó ra mở cửa, chắc là Lâm Bội Linh đang xem TV trong phòng khách.
Ngoài cửa nhà họ rào cửa sắt, mỗi khi mở là kêu két két vì lâu không sửa.
Đã giờ này rồi còn ai nữa vậy?
Hạ Chiêu giở sang trang, mang máng nghe Lâm Bội Linh nói “Tiểu Dịch”.
Tiểu Dịch?
Hạ Chiêu suýt thì nhảy khỏi ghế, cái lúc mở cửa phòng ra còn cố ra vẻ tự nhiên:
– “Mẹ ơi con muốn uống nước.”
Quả nhiên là Dịch Thời đứng ở cửa.
Lâm Bội Linh đang cầm cái ly rỗng đã được rửa sạch, cùng cái với cái mà Hạ Chiêu mới đưa cho Dịch Thời mới nãy.
Qua để trả ly thôi ư?
Hạ Chiêu đi tới:
– “Khách hiếm nha.
Ngài cũng đại giá quang lâm sao.”
“Con yêu à con nói gì vậy con.
Trước con toàn chạy sang nhà người ta thôi, Tiểu Dịch cũng không nói gì con mà.
Mà ngày nào cũng nói con mời Tiểu Dịch sang nhà mình ăn bữa cơm không biết đã nói chưa đó.” – Lâm Bội Linh nói với giọng trách mách.
“Con có nói cậu ấy bận mà.
Con có nói gì cậu ấy đâu, con chào đón còn không kịp nữa là.” – Hạ Chiêu nói – “Cậu vào luôn đi.
Sẵn kèm tớ giải đề luôn.”
“Phải phải phải, vào đi con.” – Lâm Bội Linh lấy đôi dép thỏ trên kệ giày cho Dịch Thời mang – “Nghe Tiểu Chiêu nói là con giỏi lắm sắp thi đội tuyển nữa chứ.
Chắc là mệt lắm ha con?”
“Vẫn ổn ạ.” – Dịch Thời nói.
Dịch Thời chỉ định đi trả ly thôi, giờ lại bị mẹ con họ mỗi người một câu kéo vào nhà không thể không thay dép.
May mà không đến nỗi quá ép buộc.
Hạ Chiêu đứng trước cửa phòng, nhìn Dịch Thời đi tới.
Bỗng nhiên, Lâm Bội Linh như thấy sao mà buồn cười, dì cong cong mắt:
– “Hạ Chiêu đun sữa nóng có nghe mùi khét không con? Nó chưa xuống bếp bao giờ hết, đợt đầu khuấy không đều còn làm khét đáy nữa cơ.
Có thể nồi chưa được rửa sạch mấy nữa, Tiểu Dương nói cái nồi hơi nghe ám mùi khét, chắc con khó uống lắm ha.
Để mai dì nấu ly khác cho con vậy.”
Hạ Chiêu nghe vậy suýt sặc thở, rưng rưng mắt nhìn về phía Lâm Bội Linh.
Đinh Công Mạnh???
Cậu nói với Dịch Thời là mẹ nấu mà!
Sao lại bóc trần lời nói dối của cậu chứ!!!
Lâm Bội Linh với Trương Giang Dương mới là chung máu mủ đúng không?
Dịch Thời đứng lại gần trong gang tấc, cậu nhìn về phía Hạ Chiêu, không bỏ sót bất cứ phản ứng nào của cậu ấy.
Sau hồi lâu, cậu mới nói khẽ:
– “Không đâu, ngon lắm ạ.”.