Trời mưa suốt một đêm, bầu trời được gột rửa trong vắt, cái trong lành mang sắc xanh lóng lánh và những đám mây trắng nhạt sắc.
Hạ Chiêu rảo bước trên con đường đến trường đầy lá khô, cơn gió mùa thu lướt qua, tuy hơi ẩm nhưng khoan khoái dễ chịu, lành lạnh thoải mái cực.
Sáng nay lúc rời giường thì thấy tờ giấy nhắn trên cửa lbl để lại cho 2 đứa, nhắc mặc áo khoác với nhớ cầm theo dù.
Hạ Chiêu đang mặc áo khoác đồng phục trường nhưng cậu nhìn ra ngoài thì thấy không mưa nên lười cầm dù theo.
Những chiếc lá trên kia xào xạc hòa với làn gió, bất cứ lúc nào cũng có hạt nước rơi, nhỏ xuống đầu lạnh cóng.
Hạ Chiêu nhìn lên rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh phía trên kia bầu trời cũng như con đường dài đến trường, lần lượt.
Cậu rất thích thời tiết như thế này, không hề có vẻ u buồn độ thu về mà rất dễ chịu và lãng mạn.
Lúc Hạ Chiêu đăng ảnh lên Khoảnh khắc, Dịch Thời đã vào lớp.
Cậu nghe Khương Lâm nói một cách khó tin:
– “Còn 10 phút nữa là tới tiết truy bài sáng rồi mà anh tui còn đang chụp hình đăng Khoảnh khắc nữa hả?”
Lưu Hiểu Vân đi tới nhìn một cái, cười nói:
– “Chịu thôi, cái sự lãng mạn của nghệ thuật gia mà.”
Bàn tay đang giở trang sách của Dịch Thời khựng lại, sau mấy giây thì cậu lấy điện thoại trong hộc bàn ra.
Hạ Chiêu đăng Khoảnh khắc, nhưng không có caption mà chỉ có vài bức ảnh.
Những chiếc lá ươn ướt, con phố dài như muốn lấn lên lề, bầu trời trong xanh, những tia nắng vàng trên lề đường, có cả cây cột điện.
Những hình ảnh ấy qua ống kính của Hạ Chiêu, tựa như có cơn gió thổi vào, tự do rong ruổi.
Dịch Thời đã đi qua trên cùng con đường ấy vào 20 phút trước, cậu không chú ý đến những hình ảnh ấy, hoặc nói cậu có thấy nhưng chẳng cảm thấy chúng có gì đặc biệt cả.
Hạ Chiêu thì khác, cậu ấy thậm chí còn chọn filter sao cho màu tươi và sáng nhất, cứ như thể trong mắt cậu ấy vạn vật trên đời này tươi đẹp và sáng bừng như vậy mới phải.
Dịch Thời nhìn vào những bức ảnh ấy và bất chợt cậu có cảm giác như mình được bước vào thế giới qua đôi mắt của Hạ Chiêu vậy.
Cậu ấn vào hình đại diện của Hạ Chiêu, Hạ Chiêu đăng Khoảnh khắc rất nhiều, đa phần là mấy status toàn chữ, vài cái emoji là lạ, nhưng cũng có một số bức ảnh nữa.
Những đám mây trắng có hình thù kỳ lạ, hàng cây xanh um, cái quạt trần, một ly trà chanh hay chiếc xe đạp đậu ven đường, máy bay bay đi để lại vệt ‘mây’, có pháo hoa có những chú chim trên cột điện,… Dường như chúng được chộp ngẫu nhiên, thấy hay hay là chộp, giống như là một góc bưu thiếp chứa chan tình cảm của người viết ngay tại lúc ấy vậy.
Tối hôm qua cậu biết Hạ Chiêu có nghe thấy, cho rằng Hạ Chiêu sẽ hỏi nhưng rồi cậu ấy lại không hề nói gì.
Hạ Chiêu ăn hết 2 bát cà ri trong sung sướng, kể lể về trường lớp ngày mai, về thời tiết, trông chẳng có gì là khác thường hết.
Nhưng trước bữa ăn Dịch Thời đã thấy cậu ấy ngồi ngoài ban công đưa tay hứng những giọt mưa, hơi ngả đầu sang bên, bóng lưng lạc lối như thể hơi bối rối.
Chuyện quá đột ngột nên Dịch Thời chưa thể quyết được ngay, nhưng có một lúc cậu đã nghĩ, nếu như Hạ Chiêu nói cậu ấy không muốn mình đi thì cậu sẽ ở lại.
Nhưng ngay từ cái lúc Hạ Chiêu bước vào và nói với cậu câu đầu tiên, cậu đã biết rằng Hạ Chiêu sẽ không nhắc đến việc này.
Cậu trai trước mặt cậu không chỉ tốt bụng tới mức ngạc nhiên mà còn nhạy cảm và thông minh, không thể nào nói ra những lời làm khó người khác như vậy.
Ba mẹ em nhỏ đều sống ở nước ngoài, cuộc đời chỉ còn 2 tháng nữa là đến tuổi 17, trừ tháng này ra, hầu như là sống ở nước ngoài cả.
Cho nên là cậu không có lý do gì để ở lại hết.
Trong tiếng nhạc của lớp truy bài sáng Hạ Chiêu đúng giờ bước vào lớp, vừa ngồi xuống đã hỏi:
– “Truy bài sáng môn nào thế?”
Dịch Thời:
– “Ngữ Văn.”
Hạ Chiêu lấy quyển sách bài học Ngữ Văn trong cặp mở ra để lên bàn.
Tạ Lỵ Lỵ quay xuống đẩy kính:
– “Hạ Chiêu, cậu chưa nộp bài tập nghỉ lễ nhen.”
“Biết mà chị Lỵ Lỵ à, đừng nhìn như thể em chưa làm chứ.” – Hạ Chiêu vui vẻ đùa giỡn – “Nếu như tớ có chưa làm thật thì cũng đã dậy từ 6h sáng tới lớp chép cho kịp rồi.”
Khương Lâm bênh:
– “Tui lấy tấm thân này ra thề, kỳ này anh tui có làm.”
“Hạ Chiêu, coi bộ trò nghỉ lễ vui quá nhỉ? Cô mới vào đã nghe thấy em cười rồi.” – Cô Đàm bước vào lớp từ cửa sau.
Hạ Chiêu thì thào:
– “Em có cười ra tiếng đâu ạ.”
Cô Đàm cầm xấp đề gõ bàn cậu ấy:
– “Nói gì đó? Nói to xem nào.”
“Em nói… Cô Đàm ơi, hình như tổ trưởng gọi cô ấy ạ.” – Hạ Chiêu tinh mắt thấy tổ trưởng chuyên môn ló nửa người vào trong cửa ở đằng trước.
Sau một hồi, cô Đàm bị tổ trưởng gọi đi vẫn chưa quay lại nhưng thay vào đó là ông Chu dẫn một bạn nữ trông thanh tú vào lớp.
“Cả lớp, ngừng tay một chút, đây là bạn mới vào lớp chúng ta…” – ông Chu chuyển hướng sang bạn nữ, nhẹ nhàng bảo – “Em tự giới thiệu mình đi.”
Cô bạn đứng trên bục một cách tự nhiên:
– “Chào mọi người, mình là Chu Diệp Nhi.
Mình rất mong được trở thành bạn tốt cùng mọi người.”
Hạ Chiêu dẫn đầu vỗ tay, không ít học sinh đang lén lút chép bài tập cũng lác đác vỗ tay theo rồi lại vùi đầu trong bể khổ tiếp.
Ông Chu gật gù, đảo mắt một lượt:
– “Em ngồi vào chỗ trống cạnh Hạ Chiêu…”
Hạ Chiêu liếc sang Dịch Thời và giơ tay:
– “Thầy ơi, kế bên em không có chỗ nào trống hết.”
Có mấy đứa ngồi phía trước cười ra tiếng.
“Im lặng nào, thầy nói nhầm, là chỗ trống kế bên Đinh Thần.
Đinh Thần giơ tay lên.” – ông Chu nói.
Đinh Thần đang bù đầu chép bài tập đột nhiên kêu tên mình thì khó hiểu ngẩng lên, Hạ Chiêu nhìn không nổi dựng sách lên nói nhỏ với cậu ấy:
– “Giơ tay lên, giơ tay giơ tay.”
Đinh Thần ngần ngừ giơ tay.
Ông Chu quay người về phía Đinh Thần:
– “Chu Diệp Nhi, em có thể ngồi chỗ này, có gì cứ hỏi các thầy cô hoặc bạn cùng bàn Hạ Chiêu cũng được.”
Hạ Chiêu:
– “???”
Hạ Chiêu chịu hết nổi nữa, rỉ tai nói xấu với Dịch Thời:
– “Ông Chu nghỉ lễ xong suy giảm trí nhớ hay là yêu thương tớ quá vậy ta? Sao ngày nào cũng nhớ tớ hết vậy?”
Khương Lâm ngồi ngay kế bàn Hạ Chiêu, cậu ngả ra sau mà không quay xuống, Hạ Chiêu hiểu ý hơi nhích lên trước một xíu, dỏng tai nghe Khương Lâm nói:
– “Tui mới nhìn ánh mắt ông Chu xong, thấy có khi ổng còn tính nói Dịch Thời chuyển sang ngồi kế Đinh Thần cơ, còn Chu Diệp Nhi vào ngồi kế Hạ Chiêu.”
“Sao lại thế chứ? Bộ tớ là chuyên nghề ngồi kế bạn mới ha gì?” – Hạ Chiêu nói.
Ông Chu chắp tay sau lưng nhìn lướt một vòng lớp học rồi đi ra, chắc là lên văn phòng mời cô Đàm trả giờ truy bài cho cô.
Thầy vừa ra khỏi lớp là La Hạov quay xuống ngay:
– “Tôi cũng thấy này, ông Chu dòm dòm Hạ Chiêu chừng mấy giây lận, chắc cũng tính vậy thế nhưng tự nhiên thấy thằng nhỏ này đẹp trai vậy cà nên mới thôi đó.
Lỡ đâu cô bạn nhỏ í không kìm lòng được, mới chuyển tới đã yêu sớm thì biết tính sao.”
“Tớ đẹp trai mà còn cần phải tự nhiên thấy vậy á? Này có hơi bị chê mắt nhìn của ông Chu không vậy?” – Hạ Chiêu nói.
Khương Lâm lắc đầu:
– “Không được, không được.
Tuy có gái xinh ngồi sau lưng thì hay đấy nhưng nếu ông Chu tách anh Dịch với anh tui ra thiệt thì chắc chắn tui là đứa đầu tiên phản đối.”
Hạ Chiêu giơ chân đạp thanh ngang sau ghế Khương Lâm:
– “Hừ.”
Về trường sau kỳ nghỉ dài bao giờ cũng thấy như đã qua lâu thật lâu vậy, nhưng một khi hòa nhập lại rồi thì khoảng nghỉ dài ấy chỉ tựa như bọt sóng và chẳng có gì đổi thay cả.
Mọi thứ nhanh chóng quay về với trạng thái ban đầu.
Hạ Chiêu vẫn tham dự vào những cuộc vui với các bạn trong lớp, xung phong trả lời câu hỏi khi bạn bè xung quanh bị gọi lên.
Hoặc nằm dài ra bàn nghe giảng và lâu lâu thừ người ra.
Dịch Thời có vẻ vẫn thế, không thích chơi đùa hay quậy phá, cũng như không chủ động mở lời.
Nếu có ai tới hỏi bài hoặc nói chuyện với mình thì cậu ấy cũng không chối từ tỏ ra xa cách.
Hạ Chiêu trong mơ hồ nhẹ nhõm, như thể những cảm xúc thừa thãi thoáng qua những khi rảnh rỗi chỉ là ảo giác.
Giữa cuộc sống bề bộn này ngay cả bầu không khí sắp đến hồi chia tay ấy cũng sẽ bị cuốn đi mất, hoặc đúng hơn là, không suy nghĩ thêm về nó nữa.
Người đi rồi Trái Đất vẫn quay, chúng ta rồi sẽ quen nhanh thôi.
Trưa thầy dạy thêm của La Hạo có việc, cậu có cơ hội cùng ăn trưa với Hạ Chiêu và Dịch Thời ở Sweet Time.
Đang ăn dở thì La Hạo chợt nói:
– “Nghe nói Chu Diệp Nhi bị trầm cảm vì cậu í ở Trung học dự bị stress quá nặng và không cân bằng nổi.
Cho nên cậu í chuyển tới trường số 6 mình ấy.”
“Nghe nói” của La Hạo tức là nghe cô của cậu ấy nói, độ tin cậy siêu cao.
Hạ Chiêu ngớ ra:
– “Ể? Nhìn nhỏ đâu có giống đâu ta?”
“Sao mà cậu biết được, stress là một bệnh mà.
Lúc bình thường thì vẫn ổn nhưng tới khi bệnh rồi mới thấy ‘quay cuồng’ đó.” – La Hạo nói – “Tớ nghĩ chắc hồi đầu ông Chu tính cho bạn í ngồi kế cậu thật đó, xua tan cơn stress của cậu í bằng sự ít học của cậu ấy.”
Hạ Chiêu nhướn mày:
– “Ít học?”
“À không, lạc quan yêu đời.” – La Hạo lập tức đổi lời.
“Mập à cậu phải vui lên, đừng để bị stress đó.” – Hạ Chiêu vỗ vỗ vai La Hạo – “tuổi tụi mình là phải sống sung sướng thoải mái vào, cái gì không vui thì bỏ qua đi.
Có câu gì ấy gì, không bay nhảy phí hoài tuổi trẻ, nếu cậu bị má đuổi ra khỏi cửa thì còn qua nhà tớ ngủ sô pha được nè, không cần thiết phải tự làm khổ mình đâu.
Với lại tớ nghe nói thuốc trị trầm cảm dễ gây béo phì, cậu không thể mập thêm nữa.”
“Sô pha nhà cậu bé quá, chỗ anh Dịch có dư 1 phòng mà phải không? Nếu có ngày đó thì tớ sẽ nhé cái giường vô đó ở.” – La Hạo nói.
Hạ Chiêu nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt của Dịch Thời, cậu dời mắt đi rất nhanh, cười bảo:
– “Vậy cậu hỏi coi anh Dịch có đồng ý không đi?”
Bàn tay Dịch Thời co vào khó thấy, và cũng dời mắt đi.
La Hạo còn đang cắm cúi ăn khoai tây, không phát giác có gì bất thường:
– “Tớ có thể giúp anh Dịch giặt đồ, nấu cơm, quét nhà nè.”
“Cậu nhớ giữ cái sự lạc quan này đó.” – Hạ Chiêu hút nước uống mà không ngẩng lên – “Cái khó là giúp anh Dịch giặt đồ, nấu ăn, quét nhà, ha anh Dịch?”
Dịch Thời không lên tiếng đáp.
Khi này La Hạo mới cảm giác bầu không khí sai sai, hết ngó Hạ Chiêu lại nhìn Dịch Thời.
Hạ Chiêu ăn xong và đang lướt điện thoại, thấy gì vui vui thì cười rồi giơ màn hình cho Dịch Thời xem.
Dịch Thời hơi ngước mắt nhìn màn hình, không cười.
Mà cũng giống như chả có gì sai cả.
Tuy trời trở mát, không cần phải bật điều hòa nhưng sau giờ truy bài chiều tan học, Hạ Chiêu vẫn đến nhà Dịch Thời chơi game, Dịch Thời vẫn đang học bài như mọi khi.
Giống như chả có gì đổi thay hết.
Nhưng suy nghĩ hồi sáng cứ đè nặng trong lòng đã tự do cắm rễ vào lúc cả hai ở riêng, và Hạ Chiêu không thể tập trung vào game được nữa, thua mấy kèo liền.
Cũng đúng, cậu ấy sắp phải rời đi rồi, và có khi cậu ấy chả dùng đến bài học đã học đâu, cần gì phải chăm chỉ thế làm gì?
Tuy là cậu sơ ý nghe phải, nhưng chuyện cậu ấy rời đi không lẽ lại không nói một lời với cậu một cách chính thức được sao?
Hoặc có lẽ, Dịch Thời đã sớm chán nơi này rồi, muốn rời khỏi đây từ lâu.
Chợt nhớ lại chuyện cậu tính lừa Dịch Thời về nhà ông bà ngoại cậu chơi, nhất thời Hạ Chiêu có một sự nản khó tả, nói một cách thiểu não:
– “Hôm nay tớ xu quá, về trước hen.”
Dịch Thời nhanh chóng nhìn sang Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu đi rồi đóng cửa lại, cậu nhìn chằm chằm vào tờ đề trước mặt, ngồi yên không nhúc nhích hồi lâu.
Hạ Chiêu bắt gặp lbl cũng vừa về tới nhà trước cửa, lbl nhìn cậu một cái:
– “Con yêu sao vậy? Sao lại không vui thế này?”
“Chơi game thua ạ.” – Hạ Chiêu nói.
Cậu buồn rầu rõ ràng đến thế sao? Hay là vì lbl quá hiểu cậu mới vậy?
Lbl thở phào nhẹ nhõm, cười:
– “Ôi, thong thả mà chơi con à.
Mẹ còn tưởng con cãi nhau với Dịch Thời chứ.”
“Không, đâu có đâu ạ.
Tụi con ổn mà.” – Hạ Chiêu đi theo lbl vào nhà.
Trừ việc Dịch Thời sắp phải đi, mọi thứ vẫn ổn.
“Hồi trưa ấy, mẹ thấy Dịch Thời muốn nói gì đó với con mấy lần nhưng thôi đó.
Mẹ còn tưởng hai đứa có chuyện gì cơ.” – lbl nói.
Hạ Chiêu thuận miệng nói:
– “Cậu ấy vậy không đó, tự tức mình tới chết luôn.”
Nói thì nói thế, trong lòng Hạ Chiêu bỗng dưng lại run rẩy.
Nói chứ sao có thể đổ lên đầu Dịch Thời được? Cậu ấy mới là người bất đắc dĩ và vô tội nhất mà.
Rõ ràng là quyết định thất thường của những kẻ khác, quay đi quay lại người chịu đựng chỉ có cậu ấy.
Dịch Thời trông chững chạc và điềm tĩnh thế chứ cậu ấy vẫn còn là một cậu trai trẻ không có quyền được quyết định mà thôi.
Vẫn còn quá nhỏ, quá nhỏ để làm được gì ở một số chuyện.
Vả lại, đây là nhà cậu ấy còn kia là gia đình bạn bè.
Dịch Thời trở về với gia đình bạn bè âu cũng rất bình thường, cũng tốt mà.
Tắm xong, Hạ Chiêu còn lên tra bản đồ thế giới, giờ mới nhận ra Thái Bình Dương lại mênh mông đến vậy.
Một màu xanh khổng lồ nối liền với những lục địa ngoài khơi.
Có vẻ như lời vĩnh biệt này sẽ là lời từ biệt vĩnh viễn.
Vĩnh biệt, sao…
Tuy rằng Dịch Thời đã đồng ý sẽ bao ăn bao ở dẫn đi chơi nếu đi du lịch nước ngoài, nhưng chuyện tương lai sao có thể chắc chắn?
Từ bé đến lớn Hạ Chiêu có rất nhiều người bạn tốt, nhưng họ cũng quanh quanh trong thành phố này mà thôi.
Đến cuối cùng thì phần lớn họ trở thành người dưng đi ngang qua cả thôi.
Huống hồ cách một TBD bát ngát như thế kia?
Chuyến hành trình cuộc đời này phải gặp rồi chia cắt với biết bao nhiêu người đây?
Thật ra thì Hạ Chiêu đã nghĩ thông từ tối hôm qua rồi.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều.
Một ai đó trong niềm hạnh phúc tột cùng tại mỗi khắc không khỏi nghĩ, khoảnh khắc này rồi sẽ lướt qua như tia chớp, để lại nỗi hoài niệm.
Cho dù đó là tình yêu, tình bạn, tình gia đình thì cũng phải và chỉ có thể quý trọng nó.
Bởi vì có đang trong cơn xúc động hạnh phúc quay ra có khóc lóc cầu nguyện đến mấy thì thời gian vẫn sẽ không quay lại, người cũng xa dần.
Cậu đã luôn nghĩ rất kỹ rồi.
Cuộc đời là một chuỗi chia ly dù lớn dù nhỏ nối tiếp nhau, đa phần là chán nản lạc lối trần tục trăm câu hò như một thôi.
Chỉ có những mảnh ghép của hạnh phúc mới mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.
Đời là bể cô đơn, không ai có thể sát cánh với ai mọi lúc được, không một ai cả.
Nhưng cậu vẫn rất buồn, nghĩ đến chuyện Dịch Thời phải đi.
Cậu nghĩ, chắc là do TBD quá rộng lớn mà cậu chỉ mới 17 tuổi, thậm chí chưa từng thật sự ra đến bên ngoài thành phố này đó thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...