Từ nhỏ Hạ Chiêu đã là một đứa trẻ thông minh, cậu biết làm thế nào để nịnh nọt ông bà nội, biết Hạ Văn Ngạn không dễ bị qua mặt.
Cậu biết mình được càn quấy đến mức độ nào, và biết khi nào thì nên dừng lại.
Chẳng hạn như trước mặt mọi người cậu nhất định sẽ vâng lời Hạ Văn Ngạn, chỉ trừ chuyện ngoài ý muốn mà chính cậu cũng không ngờ được vào ngày sinh nhật ông nội đó thôi.
Cậu luôn luôn giữ thái độ ngoan ngoãn ấm áp ngoài mặt, tỏ ra mình là một “đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép” như chơi nhập vai vậy.
Cậu không thích học, nhưng vẫn giữ vững con điểm tốt mà không phản nghịch hay bày trò quậy phá.
Có bất mãn đi nữa thì cậu cũng không xé mặt mũi và khiến mọi người xấu hổ.
Dễ thấy nhất định Dịch Thời không phải là một đứa trẻ như vậy.
Trước khi đi ngủ, Hạ Chiêu không khỏi nghĩ, Dịch Thời đã sống như thế nào vậy? Cậu ấy bảo mình như người ngoài trong cả hai gia đình, cậu ấy có cảm thấy cô đơn không?
Trước Hạ Chiêu có đọc được một câu, “Nỗi cô đơn không đến từ việc không có ai ở bên, nguyên nhân thật sự cho cảm giác ấy là cơn bất lực không thể bày tỏ cảm xúc thật lòng nhất với người khác”.
Cậu nghĩ nó rất đúng.
Nhưng không có ai ở bên thì hẳn phải cô đơn lắm.
Đêm hôm đó Hạ Chiêu mơ, mơ thấy Dịch Thời hóa thành gốc cây với bộ rễ cứng cáp cắm sâu vào lòng đất.
Gió thổi mưa gầm trút xuống, cậu ấy có đau đớn đến mấy vẫn không gục ngã, chầm chậm lớn lên.
Hạ Chiêu từng không tin rằng, ban ngày suy nghĩ chuyện gì là đêm mơ thấy cái đó.
Hồi nhỏ cậu có từng nghĩ thật nhiều về bộ phim hoạt hình yêu thích đi vào giấc ngủ, ước được mơ thấy nhân vật yêu thích của mình.
Nhưng chưa lần nào được như ý cả.
Cậu nào có ngờ có một ngày mình mới nghĩ ngợi vu vơ trước khi đi ngủ một lúc thôi mà lại mơ thấy Dịch Thời đâu.
Hổng lẽ là tới tuổi rồi? Hay bộ đụng phải bẫy rập gì đó hay ai đó mà bật cửa ẩn như trong game rồi?
Hạ Chiêu ngáp đi xuống tầng, cặp sinh đôi trên tầng 5 đang bị phạt đứng ngay lối đi.
Hạ Chiêu tiện thể chào hỏi tụi nhỏ:
– “Úi, Bảo anh, Bảo em, mấy đứa đánh lộn nữa à?”
Hai cậu bé đang tuổi nghịch ngợm, thích đánh lộn còn tăng động, và hầu như ngày nào tụi nhỏ cũng bị mẹ đuổi ra cửa cho phạt đứng vì quá mệt mỏi với chúng.
Hàng xóm láng giềng ai cũng quá quen.
Bảo anh hoạt bát nói nhiều lập tức trề môi mách:
– “Anh Tiểu Chiêu ơi, tại Bảo em đánh em trước mà.”
Bảo em vẫn còn giận không nhìn hay nói chuyện với anh trai nhóc, giờ càng giận hơn:
– “Anh đánh em trước! Anh đừng có nói xạo!”
Bảo anh đốp lại ngay:
– “Mẹ kêu anh gọi em dậy mà!”
Hạ Chiêu thấy hai đứa nhỏ sắp cãi nhau nữa:
– “Ôi đừng làm ồn mà.
Mẹ mấy đứa mà nghe là cho mấy đứa chạy tới dưới lầu luôn đó.
Bình thường mẹ hai đứa đã nói gì nào?”
Bảo anh ngoan ngoãn đáp:
– “Mẹ nói, tụi em là anh em, là gia đình, là người thân nhất trên đời.
Ba mẹ không đi theo tụi em cả đời được mà chỉ có anh em mới có thể giúp đỡ san sẻ cho nhau thôi ạ.”
Hạ Chiêu:
– “Thế như vầy có đúng không.”
Bảo anh nhìn Bảo em:
– “Nhưng mà em không muốn thân với nó nhất.”
Bảo em lập tức nói:
– “Em cũng không muốn thân với anh nhất.”
Mắt thấy tụi nhỏ sắp cãi cọ tiếp, Hạ Chiêu buồn cười ngăn lại rồi xoa xoa đầu lần lượt mỗi đứa, đi xuống lầu.
Cậu chợt nhớ hồi học tuổi học có thời gian hay ngồi thừ ra trên xích đu trên cây đại thụ sau trường.
Cậu không biết bố mẹ mình có ly hôn không, không biết nên học trường trung học cơ sở nào, thấy mình sao mà nhỏ bé quá, tiền đồ xa vời, tương lai xa xăm.
Cậu muốn có một ai đó để kể, ai đó không phải phụ huynh hay người lớn hoặc cả bạn bè, nhưng cậu lại là con một không có em trai em gái nào cả.
Từ bé cậu đã là cục cưng trong nhà, có em trai em gái tức là cậu phải chia sẻ nhiều thứ vốn thuộc về mình lắm.
Giờ nghĩ lại, có một đứa em trai giống Dịch Thời cũng không tệ.
Sáng ra khỏi nhà, Hạ Chiêu đã chắc mẩm hôm nay chỉ có mình cậu ở nhà thôi.
Đến lúc ra Sweet Time ăn trưa thì Trương Bằng cũng về và đang phụ trong tiệm.
Chú ấy thấy Hạ Chiêu và Dịch Thời đi chung vào thì ngần ngừ một thoáng nên không lên chào hỏi, cúi đầu tiếp tục việc trên tay.
Hạ Chiêu đứng yên tại chỗ vài giây rồi cười đi tới giới thiệu sơ Dịch Thời với Trương Bằng:
– “Chú ơi, đây là Dịch Thời, bạn cùng bàn kiêm khách thuê tầng trên nhà mình đó ạ.
Dịch Thời, đây là chú tớ.”
Trương Bằng là một gã đàn ông thô kệch cẩu thả, nhưng trên một số phương diện cũng khá là tinh tế – chú chưa bao giờ cố tình xuất hiện trước mặt Hạ Chiêu và bạn bè.
Ngay cả khi trong lúc vô tình gặp phải, miễn là Hạ Chiêu không có ý lên chào hỏi mình thì chú sẽ giả vờ như không thấy.
Hạ Chiêu biết Trương Bằng ngại mình sẽ không vui, rằng mình sẽ ghét chú ấy, rằng mình sẽ thấy xấu hổ vì chú.
Tuy là cậu chưa từng nghĩ như vậy.
Hạ Chiêu không phản đối Trương Bằng và Lâm Bội Linh bên nhau, Lâm Bội Linh muốn làm gì cậu cũng ủng hộ cả.
Chỉ cần Trương Bằng tốt với Lâm Bội Linh là đủ.
Ý kiến của cậu không quan trọng, cậu có ông bố của mình mà.
Tuy là hvn không phải một người cha tốt, nhưng cậu chưa muốn đổi hay nghĩ đến việc có thêm ông bố khác đâu.
Cậu xem Trương Bằng giống như là bạn đời của Lâm Bội Linh hơn, chứ không phải bố dượng.
Nhưng ban đầu đúng là cậu không đánh giá cao Trương Bằng.
Lâm Bội Linh xuất thân từ “Lê viên thế gia[1]”, ông bà ngoại của Hạ Chiêu đều là diễn viên hí khúc, mà Lâm Bội Linh do bệnh tim bẩm sinh nên không kế thừa nghề gia truyền.
Nhưng dì được thừa hưởng hết tổ hợp nhan sắc từ ông bà ngoại, vẻ xinh đẹp thanh tú kết hợp với gương mặt hơi tái nhợt pha lẫn với khí chất văn nghệ trông vừa dịu dàng mỏng manh.
Mỗi kỳ họp phụ huynh là các bạn cùng lớp được phen cảm thán “Hạ Chiêu ơi mẹ cậu đẹp mà còn thanh lịch quá trời luôn”.
[1]dòng dõi theo đuổi nghệ thuật hí khúc; Từ sau thời Sơ Đường, “Lê viên” đã kết mối duyên gắn bó với nghệ thuật hí khúc Trung Quốc, người ta gọi nó là ban hát mà kịch đoàn là “Lê viên”, gọi diễn viên là “Lê viên đệ tử” (con em vườn lê); những gia đình đời đời theo đuổi nghệ thuật hí khúc là “Lê viên thế gia”; gọi giới hí khúc là “Lê viên giới”.
sốt: Ch.7-5, Danh Sĩ Kim Cổ Thế Giới, Tiểu sử, Hồi ký, Nhất Như – Phạm Cao Hoàn
Hạ Chiêu không đánh giá cao Trương Bằng không phải vì Trương Bằng nhìn không xứng với mẹ, mà là do…
Vào một tối sau khi Trương Bằng và Lâm Bội Linh xác định quan hệ không lâu, Hạ Chiêu xong tiết truy bài tối thì đúng lúc thấy chú ấy cùng nhóm bạn trong khu phố tụ tập trong quán hút thuốc uống rượu.
Có ông chú nào đó thấy cậu thì ghẹo:
– “Kia là con trai của bồ chú nhỉ? Thằng nhỏ trông đẹp phết, nhìn là biết không phải cùng nhà chú rồi.
Cơ bản là chú làm gì đẻ được đứa như vầy chứ.”
Họ nói năng rất thẳng thừng mà còn có chút thô bỉ, Hạ Chiêu hơi nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn “Chào chú ạ” một tiếng rồi không nói gì thêm.
Trương Bằng đã say mèm thấy cậu thì mở to mắt sững sờ, không còn vẻ chất phác ngô ngố mọi khi nữa mà chửi thề cho câu rồi quăng mạnh chai bia xuống đất luôn:
– “Tụi bây bị cái đách gì thế hả, nói cái kiểu gì với con nít đấy?”
Hạ Chiêu chưa hề quên ánh mắt ấy, dữ dằn hung hăng.
Có mấy ông chú sợ tỉnh cả rượu.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Chiêu nhớ đến Trương Giang Dương lúc đánh nhau.
Bọn họ giống nhau thật, không chỉ vậy, họ đúng là cha con ruột.
Chắc hồi trẻ Trương Bằng từng lăn lộn nên mới hơi mang khí chất giang hồ cắc đảng mà còn hơi cộc cằn nữa.
Có lẽ bộ dạng hiền lành trước mặt Lâm Bội Linh chỉ là giả vờ thôi.
Hạ Chiêu không nhớ phản ứng của mình khi đó nữa, chắc là có sợ hãi, có phản cảm mà cũng có xem thường nữa.
Ban đầu Trương Bằng định vỗ vai cậu, đụng phải ánh nhìn của cậu thì khựng lại giữa chừng rồi hậm hực rút về, im lặng trong lúng túng.
Từ đó trở đi Hạ Chiêu vẫn luôn đối xử ôn hòa với Trương Bằng.
Nhiều lần cậu muốn tâm sự với Lâm Bội Linh nhưng vừa nhắc tới Trương Bằng là Lâm Bội Linh lại trở nên bẽn lẽn như cô gái nhỏ.
Hạ Chiêu không nỡ nói gì thêm nữa.
Nhưng dần dà, Hạ Chiêu phát hiện Trương Bằng quả thật cực kỳ dịu dàng với Lâm Bội Linh, nói chuyện khẽ khàng hiền hòa như sợ làm mẹ hoảng vậy.
Trước giờ Lâm Bội Linh luôn luôn dịu dàng với tất cả mọi người, chỉ có với chú ấy mới hơi nổi tính thôi.
Mẹ mà liếc dọc Trương Bằng một cái là chú í đã hoảng tới độ không dám động đậy rồi.
Nhìn nụ cười trên môi càng ngày càng nhiều của Lâm Bội Linh, Hạ Chiêu cũng mắt nhắm mắt mở đồng ý cuộc hôn nhân này.
Ngày kết hôn của Trương Bằng và Lâm Bội Linh không làm lễ long trọng hay đãi tiệc lớn mà chỉ có vài bàn nho nhỏ, mời vài người bạn và họ hàng đến chung vui như là nhân chứng hôn lễ.
Trương Bằng uống nhiều, lèm bèm cả đêm:
– “Tối nay chú vui lắm.”
Hạ Chiêu rót nước cho chú, Trương Bằng nhìn Hạ Chiêu rồi chợt cười:
– “Nuôi khéo thật, đẹp y như mẹ con vậy.
Không ngờ đời này Trương Bằng chú có thể có được một đứa con đẹp đẽ giỏi giang như vậy.
Rót chú ly nước đi con.”
Hạ Chiêu đặt ly nước lên đầu giường, Trương Bằng khó khăn cầm lấy, hớp hết ngụm đầu rồi ngơ ngác tới ngụm khác:
– “Ngọt.”
Lần đầu tiên Hạ Chiêu giao tiếp với gã say thấy sao mà đần, nhưng vẫn giải thích:
– “Nước mật ong ạ.”
Trương Bằng gật nhẹ, cười cười ngô ngố:
– “Nước mật ong thì tốt, nước mật chu đáo, nước mật dễ uống.”
Hạ Chiêu được Lâm Bội Linh nhờ mang một ly nước mật ong cho Trương Bằng, không biết nên nói gì cho phải nên đứng yên tại chỗ và đợi chú ấy uống hết.
Sau một lúc, Trương Bằng chợt bảo:
– “Tiểu Chiêu à, chú biết chú là một thằng thô kệch, không học vấn không tiền bạc còn không có bản lĩnh gì, kém xa cha ruột con.
Nhưng Trương Bằng chú thề, chú sẽ đối tốt với mẹ con lẫn con cả đời.
Con cứ tin ở chú có được không?”
Nói rồi cũng không đợi Hạ Chiêu phản ứng gì thì Trương Bằng đã ói ra sàn.
Không biết Trương Bằng còn nhớ lời nói trong lúc say xỉn ngày đó không, nhưng những năm này Trương Bằng thật sự đào tim móc phổi 2 mẹ con cậu.
Hạ Chiêu ghi nhớ những chuyện ấy trong tim.
Dịch Thời lễ phép nói:
– “Chào chú ạ.”
Dường như Trương Bằng không nghĩ họ sẽ đi tới chào hỏi, hơi hơi vấp váp nói:
– “Chào con chào con, cậu trai trẻ cao ráo quá.
Uầy, mẹ con trên tầng đó, con dẫn bạn mình lên đi.”
Ăn trưa được nửa, Hạ Chiêu sực nhớ mai là sinh nhật Trương Bằng.
Sinh nhật Trương Bằng dễ nhớ phết, ngay quốc khánh.
Hiển nhiên ngày mai cũng là quốc khánh.
Quả là càng lớn mình càng ra dáng học sinh chăm ngoan yêu thích học tập mà, không hề hay biết kỳ nghỉ dài ngày sắp tới luôn.
Nhưng tới chiều, cái cảm giác sắp được nghỉ lễ sắp tới nó mãnh liệt hẳn.
Cả kỳ nghỉ tính cả chủ nhật là được nghỉ hẳn 7 ngày.
Các giáo viên bộ môn sao có thể bỏ qua dịp này, soạn rất nhiều đề phát ra lả tả như bông tuyết.
Khương Lâm quay xuống chuyền đề sẵn mồm bảo:
– “Quốc khánh mấy cậu tính đi đâu chơi?”
La Hạo mặt mếu:- “Mấy chỗ đi chơi trong nước đông lắm, mẹ tớ định ra nước ngoài chơi.
Nhưng chơi là mẹ với bố tớ thôi, tớ phải đi lớp luyện thi.”
Hạ Chiêu nhận liền mấy bộ đề thi, chia ra mấy đề giống nhau chia cho Dịch Thời:
– “Ở nhà.”
Hồi trước, mỗi khi được nghỉ dài, ông bà nội cậu sẽ dùng mọi cách gọi cậu sang chơi vài ngày.
Nhưng cậu đã lớp 11 rồi, việc học làm trọng, nên đồng ý cho cậu ở nhà học bài.
Khương Lâm hỏi tiếp:
– “Còn cậu thì sao, Dịch Thời?”
Hạ Chiêu nghĩ bụng, gọi anh Dịch luôn kìa, ai mà ngờ anh Dịch còn nhỏ hơn mỗi người mấy cậu ở đây mấy tháng đâu chứ.
Anh Dịch thản nhiên đáp:
– “Ở nhà.”
Hạ Chiêu:
– “Tuyệt, tớ có thể lên tầng chép ké bài cậu rồi.”
Quá trời là đề, lấy sức cậu làm một mình thì sao mà hết cho nổi.
Khương Lâm:
– “Tớ nữa, cả bọn làm chung đi.”
Hạ Chiêu:
– “Mấy cậu cứ làm chung, tớ phụ trách chép bài.”
Khương Lâm:
– “Anh à ít nhiều thì cậu cũng phải chia sẻ chút chớ.
3 người nhanh hơn 2 mà.”
Hạ Chiêu phân công tỉnh rụi:
– “Cậu làm ⅓, Dịch Thời làm nhanh thì xử ⅔ còn lại là được rồi nè? Sức mạnh càng lớn trách nhiệm càng nhiều mà.”
Dịch Thời không nói gì, lạnh lùng nhìn cậu một cái.
3 người này ở gần nhau, La Hạo ở xa hâm mộ cực:
– “Nếu mẹ tớ đi du lịch thật thì hay là mấy cậu sang nhà tớ chơi đi?”
Hạ Chiêu:
– “Thôi, tớ đóng cửa ngồi nhà học bài, lỡ gặp bên nội tớ là bị lộ hết rồi còn đâu? Cậu sang nhà tớ được mà, tụi mình chơi game, nhà tớ không ai la mắng đâu.”
La Hạo rục rà rục rịch:
– “Tớ cũng muốn lắm, nhưng lỡ đâu mẹ tớ gọi tới kiểm tra thì sao?”
Hạ Chiêu nảy ra một ý:
– “Cậu giới thiệu Dịch Thời cho mẹ cậu ấy, rồi bảo con sang nhà thánh học học chung.
Mẹ cậu kiểu gì cũng đồng ý thôi à.”
Khương Lâm búng tay:
– “Sơn nhân diệu kế luôn.
Tớ cũng đi nói với mẹ vậy.”
La Hạo chột dạ nhìn Dịch Thời một cái, khép nép hỏi:
– “Ế? Vậy có được không?”
Hạ Chiêu chọc cùi chỏ Dịch Thời:
– “Sao không? Đương nhiên là được chứ, anh Dịch tụi mình hiếu khách lắm, ha anh Dịch?”
Dịch Thời thấy không vấn đề gì:
– “Tùy cậu.”
Hạ Chiêu tiếp tục hào hứng khuyên:
– “Tới đó cậu cứ bảo Dịch Thời ở gần trường, ừm… Thành phố Sifang, nghe là biết con nhà giàu.
Đừng nói cậu í sống tầng trên nhà tớ đó, dì ấy nghi cậu sang kiếm tớ liền à.
Để coi, điểm cao, con nhà giàu, chắc chắn dì ấy sẽ vui vẻ và hài lòng, cuối cùng con trai cũng biết kết bạn với bạn giỏi rồi.
Người như vầy là nên giao thiệp, sau này có ích nhiều lắm nè.”
La Hạo không khỏi phụt cười:
– “Cậu hiểu mẹ tớ thật.”
Tới chiều tan học, học sinh chờ mãi mà ùa ra như ong vỡ tổ, chung quanh rộn rã niềm vui sướng.
Hạ Chiêu về tới nhà, thấy Trương Bằng đang ở nhà xem TV vào giờ này, chú vừa thấy Hạ Chiêu là vui vẻ gọi Lâm Bội Linh ngay:
– “Linh Linh, Linh Linh, Tiểu Chiêu về rồi.”
Lâm Bội Linh bước ra khỏi phòng, mỉm cười với Hạ Chiêu:
– “Hôm nay nhà mình đi ăn.”
Không lâu sau, Trương Giang Dương cũng bước ra từ trong phòng.
Hạ Chiêu thắc mắc:
– “Ngày mai mới là sinh nhật chú mà ta?”
Trương Bằng cười bảo:
– “Hôm nay nhà ta đi ăn gì đó ngon ngon.”
Hạ Chiêu hiểu, ngày mai là sinh nhật Trương Bằng, bà ngoại, chú và thím của Trương Giang Dương sẽ sang chơi.
Thực chất năm nào cũng như vậy, Trương Bằng là con cả nhà họ Trương, cũng như là trụ cột trong nhà.
Sinh nhật chú là dịp đặc biệt mà cả nhà quây quần bên nhau, nhưng lần nào Hạ Chiêu cũng được ông bà nội đón đi.
Vốn dĩ Trương Bằng tính đặt khách sạn lớn ăn một bữa, nhưng Lâm Bội Linh nhất quyết chọn một nhà hàng bình dân.
Trước nay Trương Bằng chưa từng từ chối ý kiến của Lâm Bội Linh, đành luyên thuyên suốt dọc đường, bảo là hồi trước khó khăn không cho mẹ một cuộc sống khá giả được, bây giờ có chút tiền thì nên ăn cho thỏa thích mới phải.
Lâm Bội Linh cũng bực, dì trả lại một “Anh đừng nói nữa”, Trương Bằng sờ sờ đầu rồi không nói nữa thật.
Trương Giang Dương huýt sáo:
– “Cha à, sao cha nghe lời quá vậy.”
Trương Bằng xấu hổ thấy rõ, nhưng vẫn cố vờ tỏ ra nghiêm túc:
– “Chắc kiếp trước cha làm nhiều việc thiện lắm mới được gặp mẹ con.
Mẹ con là may mắn nhất đời cha, không nghe mẹ con thì nghe ai đây.”
Chuyện tình này sến lụa quá, Hạ Chiêu nổi cả da gà.
Dùng bữa tối xong, Trương Bằng và Lâm Bội Linh đi bộ phía trước, Trương Giang Dương với Hạ Chiêu đi theo phía sau thì thấy Trương Bằng có ý muốn nắm tay Lâm Bội Linh.
Lâm Bội Linh cũng thấy và phủi nhẹ tay chú đi, Trương Bằng bật cười, không nản lòng mà thử lại lần nữa.
Lâm Bội Linh vẫn tiếp tục vả tay chú đi.
Sau mấy hồi Trương Bằng mới được như ý, nắm tay Lâm Bội Linh thật chặt.
Hạ Chiêu kêu Trương Giang Dương đưa tay ra, bắt chước Lâm Bội Linh vả tay cậu ấy, cậu ấy cũng đưa tay ra tiếp và cậu vẫn vả nữa.
Hai đứa trộm vui.
Lâm Bội Linh phát hiện, quay lại từ tốn hỏi:
– “Hai đứa đang làm gì đó, trông vui vậy con.
Cả hai cùng lắc đầu:
– “Bí mật ạ.”
Trương Bằng cũng quay lại:
– “Ôi cứ kệ chúng nó, hai đứa nhóc con.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...