Bát Mặc Đào Hoa | Phất Mực Lên Cánh Đào

Phượng Lai Nghi các,

Thanh Trúc đang cắm cúi ngồi tính toán sổ sách, bên cạnh là Lục gia Triệu Dật nhà chúng ta đang miệt nài đập quả hạch đào ra, lấy nhân để dâng cho vợ ăn.

“Ta đang bận, ngươi cứ ăn đi.”

“Ngươi không định nghỉ ngơi sao? Suốt từ sáng đến giờ rồi.”

Lúc này Thanh Trúc mới ngẩng đầu nhìn chồng, nói: “Ta muốn cùng ngươi rời nơi này sớm một chút.”

Anh chồng nhỏ nghe vậy, trong lòng cảm thấy thập phần cảm động, ra sức gật đầu như gà mổ thóc.

“Sổ sách cũng tạm ổn, ngày mai trả lương và giải tán đám người làm nữa là xong.”

Triệu Dật mới chỉ tưởng tượng sau này hai người nắm tay nhau tiêu dao cả đời thôi mà nước miếng đã chảy ra ồ ạt.

Thanh Trúc mỉm cười, lau đi vệt nước miếng trên miệng hắn rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

“Nhất định về sau ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”

“Ngươi đã nói rất nhiều lần a.”

“Vẫn không đủ, ta muốn nói nhiều lần, thêm nhiều lần nữa.” Đôi môi hồng chu lên giận dỗi, biểu tình phi thường dễ thương.

“Mỏi quá.” Chị vợ sử dụng chất xám cả ngày, đương nhiên không mệt sao nổi.

Ngay lập tức, Triệu Dật lon ton chạy ra phía sau xoa xoa hai bên thái dương cho vợ, “Không khỏe?”

“Ừm.”

“Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi.” Ánh mắt anh chồng nhỏ tràn ngập dục vọng.

Thanh Trúc gật đầu đồng ý, thoải mái để Triệu Dật dìu vào trong.

Hai người vừa lên giường, anh chồng chiếm ngay vị trí thượng nhưng đột nhiên chị vợ dùng sức, đảo ngược tình thế.

“Tối nay, chi bằng để ta……” Thanh Trúc cười nom vô cùng gian.

Triệu Dật luống cuống đè ngay bàn tay đang thăm dò vào trong mình xuống, run rẩy nói: “Thanh…… Thanh Trúc…… Đừng…… Đừng……”

Thanh Trúc nhẹ nhàng xoa bóp phân thân, “Ngươi không thích ta sao? Ta rất muốn được……” Nhận ra đôi mắt của Triệu Dật đã nhuốm màu dục vọng, hắn liền cắn nhẹ lên đôi thù du trước mặt khiến chúng không khỏi đứng thẳng dậy.

Đến khi hắn chậm rãi tìm tới phía sau, Triệu Dật mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại: “Đừng, ta không muốn.”

“Ngươi không phải thích ta sao?” Chị vợ ai oán liếc anh chồng.

Nhìn biểu tình rầu rĩ của chị, anh cảm thấy lòng đau khôn xiết. Nào nỡ để ái nhân thất vọng, anh đành ngượng ngùng gật gật đầu, “Được… Được rồi, bất quá ngươi nhớ nhẹ tay chút……”

“Đương nhiên.” Thanh Trúc dỗ dành con mèo nhỏ đang hoảng sợ, cẩn trọng từng bước xâm nhập.

Đợi tới lúc chạm đến giới hạn, hai người toàn thân đã đẫm mồ hôi.

“Ngươi…… Có thể động……” Triệu Dật thở hổn hển.

Nghe chỉ lệnh tiến công, người bên trên lập tức xông lên, để lại kẻ bên dưới cắn răng chịu bao đau đớn.

Cuộc chiến qua đi, Lục gia mệt mỏi lăn quay ra ngủ, bộ dạng vẫn y như con mèo con lạc mẹ. Thanh Trúc hôn nhẹ lên môi hắn rồi khoác áo đi ra ngoài.

Nhà kho,

Thanh Trúc thắp sáng ngọn đèn treo trên tường, xoay nhẹ hộp gấm ở giá góc 45 độ, lập tức một gian mật thất xuất hiện. Hắn men theo lối đi, đi sâu xuống khoảng hai mươi ba mươi bước chân thì dừng lại tại một căn phòng sáng sủa.

“Thiếu chủ.” Một đám người đang đứng trong căn phòng đồng loạt quỳ xuống.

“Tất cả đứng lên.” Thanh Trúc thản nhiên mở miệng ra lệnh.

“Thiếu chủ, bây giờ không phải lúc an toàn, nhỡ mà Triệu Dật mò đến……” Bắc Đường Ngạo lo lắng nói.

Thanh Trúc cười lạnh, “Có tới sáng mai hắn cũng không dậy nổi.”

“Thiếu chủ, mọi việc ở Tô Châu đã được sắp xếp ổn thỏa, một số quan lại triều đình cũng đã quy thuận mà hiện tại chúng ta còn khống chế được Lục hoàng tử. Chỉ cần cứ tiến hành theo kế hoạch, nhất định ta sẽ có cơ hội phục quốc.”

“Bắc Đường tướng quân là người suốt 40 năm qua luôn trung tâm tận lực đối với Ma Nô quốc ta, mai này phục quốc thành công, nhất định sẽ là đệ nhất đại công thần.”

Hai mươi lăm năm trước, Ma Nô quốc bị tiêu diệt hoàn toàn. Khi ấy, Bắc Đường tướng quân mới hai mươi tuổi, một thân bảo hộ người mang dòng máu hoàng tộc duy nhất còn sống. Thanh Trúc sinh ra đã là hoàng tử mất nước, chưa một ngày được hưởng vinh hoa phú quý nhưng lại nhận sứ mệnh lớn lao, vì chấn hưng hoàng tộc mà sống.

“Đây là chức trách của thuộc hạ.”

Thanh Trúc gật đầu hài lòng.

“Thiếu chủ, hành động gần đây của chúng ta bị Thượng thư bộ hình Lí Trí phát giác ít nhiều, hắn đã bắt đầu cảnh giác.”

“Kẻ không sử dụng được chính là kẻ địch của ta. Giết và nhớ giải quyết sạch sẽ chút.”

“Tuân mệnh.” Tuy đã hơn 60 tuổi song khí thế của Bắc Đường Ngạo vẫn phi thường cường thịnh, đôi mắt ánh lên tia bức nhân.

(đoạn trên bảo cách đây 25 năm ổng 20 tuổi, rồi lại nói ổng đã cống hiến cho đất nước được 40 năm => 5 tuổi thì cống hiến được giề??? Giờ lại bảo ổng 60)

Nửa đêm, Thanh Trúc trở về phòng. Dù cố gắng nhẹ bước lên giường nhưng vẫn đánh thức Triệu Dật dậy.

“Đi đâu vậy?” Triệu Dật dụi mắt, lầm bầm.

“Mau ngủ đi.”

Triệu Dật gật gật đầu, rúc sâu vào lòng người đang ôm mình, ngủ ngon lành.

Trời hửng sáng, Thanh Trúc rời giường, thấy người bên cạnh còn ngủ say, cũng không nỡ quấy rầy. Hắn tập hợp tất cả người làm lại, trả hết tiền lương nghỉ việc.

Mọi người tuy thực lòng không muốn nhưng cũng đành ra đi. Riêng Ngư Nhi chần chừ một hồi rồi đến trước mặt Thanh Trúc, cắn môi nói: “Lão bản”

“Còn chuyện gì sao?”


“Ta được Tam vương gia bao hạ ba tháng, giờ ta có thể đi?”

“Tam vương gia đã nhường ngươi cho Lục vương gia nên hiện tại ngươi được tự do. Ngươi vẫn là xử nữ, nhất định sẽ gặp được người tốt.”

Ngư Nhi gật đầu không nói nữa.

Lúc sau, Triệu Dật tới.

“Thanh Trúc.”

“Sao dậy sớm thế?”

Triệu Dật ôm nam tử vào lòng, cẩn thận nâng tay hắn lên, tán thưởng: “Tay ngươi thật đẹp.”

“Vậy còn người?”

“Đẹp hơn.”

Những lời này chị đã nghe tới phát chán, bèn đưa quần áo cho anh thay.

“Ta muốn đi gặp Ly Nhi.”

“Được, ta cùng ngươi đi, nhân tiện tới xin bữa sáng. Tay nghề của Phúc bá thực sự không tồi.”

Phủ Tam vương gia, Triệu Dật tập trung vào mục tiêu trên bàn ăn, còn Thanh Trúc ngồi bên cạnh đang nói chuyện với Lưu Ly.

“Cữu cữu, ngươi đói không?” Lưu Ly nhét đống đậu đỏ vào tay cậu mình.

Thanh Trúc sủng nịch nhìn đứa cháu, ánh mắt lộ ra tia ôn nhu khiến anh chồng không khỏi có cảm giác uống dấm chua.

Lúc sau, đứa nhỏ chạy tới gần, níu ống tay áo Triệu Dật, “Triệu Dật cữu cữu.”

Phông nền phía sau chuyển từ mây mù ảm đạm sang hoa hoa tung tóe, Lục gia vội vàng bế cháu vợ lên, cười tươi: “Chất tử ngoan, chuyện gì thế?”

“Vì sao ngươi không có vào triều?” Cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, tò mò hỏi.

Thanh Trúc ôm đứa nhỏ về, trả lời thay: “Hắn làm biếng ấy mà. Đúng rồi, Tam vương gia đối xử với ngươi tốt không?”

“Tốt, Vương gia đối xử với Ly Nhi tốt lắm?”

“Vậy ngươi có làm hắn sinh khí không?”

Nghe đến đây, Lưu Ly đột nhiên khóc lớn.

“Ly nhi, xảy ra chuyện gì? Không khóc, không khóc, nói cho cữu cữu xem nào.”

“Vương gia… bị Ly Nhi làm cho chảy rất nhiều, rất nhiều máu… Vương gia đau tới mức không xuống được giường… Hôm ấy hắn không hề đi vào triều. Ô…… ô ô…… Đều tại Ly Nhi không tốt……”

Thanh Trúc cảm giác mình đang lạc trong sương mù, hắn định hỏi tiếp thì Triệu Tử Lam xuất hiện.

Triệu Tử Lam vừa vào đến cửa liền thấy bảo bối khóc cho mặt mũi đỏ bừng, vội vàng ôm lấy nó.

“Bảo bảo ngốc, sao lại khóc?”

Triệu Dật chen vào: “Tam ca, vì sao mấy hôm trước ngươi bị chảy máu? Ly Nhi bị dọa, sợ đến mức khóc rống lên.”

Tam vương gia lúng túng uống ngụm trà, giấu đi xấu hổ.

“Bảo bối đừng khóc, lòng ta đau.” (em cũng đau (bụng) vì sự sến của anh)

Chiêu này một khi đã ra, trăm lần thắng cả trăm. Lưu Ly lập tức ngừng khóc, còn giúp hắn xoa ngực, “Như này còn đau không?”

“Ừm, khỏe lên nhiều rồi. Bảo bảo ngoan, hôn nào.” (thật sự thì… hết nói nổi)

Tiếp theo, như mọi người đã biết, âm thanh của cái hôn rõ kêu vang lên.

“Tam ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

Triệu Tử Lam lập tức quay sang phía thằng em, sắc mặt đen xì, thay bảo bối nổi dông, “Chuyện của ta giờ đến phiên ngươi quản sao?”

“Cái quạt này bình thường ngươi nào có cho ta sờ dù chỉ là một chút, vậy mà hiện tại lại được đem ra để hầu hạ ái phi của ngươi.”

Mặc kệ thằng em than thở, Triệu Tử Lam chuyên tâm nựng nựng khuôn mặt bé xinh, “Hôm nay đã tưới nước cho cây đào chưa?”

Triệu Dật đang uống nước, nghe đến đây tức khắc ho sặc sụa, “Tam ca, không phải là hạt Bát Mặc Đào Hoa chứ?”

“Đúng.”

“Giống hoa đào này là loại cực kỳ hiếm, trên đời có mỗi ba hạt. Hoa có tác dụng kéo dài tuổi thọ, làm đẹp quả có thể khiến người chết sống lại. Ngươi đem cho đứa ngốc này trồng? Nhỡ mà nó chết thì làm sao?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Triệu Tử Lam lạnh lùng nói.

Nghẹn, “Quả thực không liên quan đến ta.”

Sau khi rời Tam vương phủ, bởi có công chuyện cần xử lý nên Triệu Dật quay trở lại phủ, còn Thanh Trúc về Phượng Lại Nghi các.

Thanh Trúc vẫn không an tâm, Ly Nhi thích Triệu Tử Lam như thế, khi thực hiện kế hoạch chắc chắn sẽ có cản trở. Vậy chi bằng hiện tại tiến hành một bước đi khác.

Tam vương phủ,

Ngư Nhi loanh quanh ở ngoài đã khá lâu, mãi đến lúc ánh nắng sắp tắt, nàng mới dám nhờ người thông báo, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Rất nhanh, một thân ảnh bé nhỏ tung tăng chạy ra, tất nhiên phía sau có một thân ảnh như hộ pháp mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đi phía sau.

“Ngư Nhi tỷ tỷ.”

Lưu Ly vui vẻ kéo nàng vào phủ, đem hết món ngon ra thiết đãi nàng.

Thấy bảo bối chạy tới chạy lui, mồ hôi chảy ròng ròng, Triệu Tử Lam còn mỗi việc chạy theo quạt cho đứa nhỏ.


“Ly Nhi, ta phải đi nên hôm nay ta muốn đến chào ngươi.”

“Ngư Nhi tỷ tỷ, ngươi đi đâu?”

Ngư Nhi cắn môi, cố kìm hãm nước mắt chực rơi, mãi lúc lâu sau nàng mới nghẹn ngào trả lời: “Ta không có nhà, cũng không biết phải đi đâu nữa.”

“Vậy ngươi đừng đi, ngươi ở đây cùng Ly Nhi……” Lưu Ly vội kéo áo nàng, nước mắt cũng lã chã.

Nhìn bảo bối khóc lóc như vậy, Triệu Tử Lam tuy không muốn nhưng cũng đành xuôi theo, “Ngư Nhi cô nương, không bằng hãy ở lại đây. Phúc bá sẽ sắp xếp công việc cho ngươi. Khi không bận, ngươi có thể làm biếng ra sân nằm phơi nắng như Thanh La.”

Thanh La đứng một bên không nhịn được, đốp lại: “Ta không hề làm biếng a.”

Triệu Tử Lam cười lớn.

Tối muộn, bởi Lưu Ly vẫn bám lấy Ngư Nhi, cùng nàng chơi đùa nên còn Triệu Tử Lam ngồi một mình trong thư phòng.

“Cốc cốc.”

“Tiến vào.”

“Vương gia, ngài tìm ta.” Phúc bá đóng cửa phòng.

“Phúc bá, ngươi hãy giám sát chặt Ngư Nhi cho ta.”

“Vương gia, đây là ý gì?”

Triệu Tử Lam thở dài, lấy ra mặc mầu (hộp màu nước), khẽ chấm màu hoa đào, bức tranh ánh đỏ như máu.

“Phải làm thật cẩn thận, đừng để Lưu Ly cảm thấy khó chịu.”

“Nô tài hiểu.”

“Lui đi.”

“Dạ.”

Triệu Tử Lam tựa lưng vào ghế, đôi mày phượng nhíu lại.

Khi Triệu Tử Lam tới viện thì Lưu Ly đang chơi hăng say trên con ngựa gỗ nhỏ. Hắn bế đứa nhỏ lên, bóp nhẹ mũi nó, “Ngươi xem, cả người đầy mồ hôi, mau về tắm rửa đi.”

Lưu Ly đầu tóc rối xù, vừa nghịch đống hoa tươi được rải đầy vào dục trì vừa đối Triệu Tử Lam đang cởi đồ, hớn hở: “Khi nào Ly Nhi cao được như Vương gia thì sẽ không bị nước dìm xuống nữa.”

Triệu Tử Lam cười không nói gì. Kỳ thực hắn đã sai người đổ ít nước hơn bình thường rồi.

Tắm rửa xong xuôi, như thường lệ, vẫn là Triệu Tử Lam tự tay dùng khăn tắm bọc lấy đứa nhỏ, đặt nó lên giường.

“Bảo bối……” Nam nhân vật công chính thấp giọng nỉ non, ánh mắt đã tràn ngập ham muốn, đôi môi chậm rãi trượt xuống dưới.

Trải qua mấy ngày, nam nhân vật thụ chính bắt đầu thích ứng nhưng biểu tình vẫn rất ngượng ngùng.

Nhận thức được một vật mềm nhọn cùng hơi thở ấm nóng đang luồn lách vào hậu đình của mình, Lưu Ly cảm thấy toàn thân tê dại, không ngừng cố gắng vặn vẹo đôi bát nguyệt (cái mông ^^).

Dục vọng đã trướng lên cực đại và có chút đau đớn song Triệu Tử Lam vẫn nhẫn nại không tiến vào, chỉ khiêu khích đôi nụ hoa non nớt trước mặt, “Báo bối, mau nói ngươi thích ta.”

“Bảo bối thích ngươi.”

“Nói ngươi yêu ta.”

Từ hậu đình truyền tới cảm giác vô cùng ngứa ngáy mà ngọc hành của mình cũng đã vươn cao, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại ủy khuất, “Vương gia, ta yêu ngươi.”

Vương gia gian tà không chịu đi vào, chỉ mớm cho bảo bối nói không ít lời đường mật.

Ức chế dồn nén quá lâu, đột nhiên đứa nhỏ nắm chặt phân thân của Triệu Tử Lam, la to: “Đâm đâm, chọc chọc, bảo bối muốn đâm đâm, muốn chọc chọc.” (ôm mặt xấu hổ dùm em thụ)

Triệu Tử Lam dở khóc dở cười trước tình huống này, nhưng rất nhanh, hắn đã hồi phục tinh thần, lấp đầy không chút chậm trễ.

Nghe được tiếng rên rỉ của Lưu Ly, Triệu Tử Lam nhịn không được, ra sức thúc sâu xuống. Thanh âm làm tình *** loạn vang vọng khắp căn phòng…

Cơn mây mưa qua đi, trước khi chìm vào giấc ngủ say, đứa nhỏ không quên thực hiện nụ hôn Chúc ngủ ngon.

Như mọi lần, Triệu Tử Lam giúp tắm rửa sạch sẽ rồi ôn nhu ôm bảo bối đi ngủ.

Hôm sau, Lưu Ly đang ở đình tập viết chữ cùng Ngư Nhi.

Không hiểu vì lý do gì, Thanh La nhìn nàng rất không vừa mắt. Cuộc sống của hắn vốn đang nhàn chán, khó có được đứa nhỏ ngốc để hắn trêu đùa. Vậy mà hiện tại bỗng dưng từ đâu xuất hiện một nữ nhân xa lạ, hại tiểu bảo bối không để ý đến hắn. (thực ra chị không thích nàng cũng không chỉ vì nguyên nhân ấy)

Ngư Nhi này rõ ràng là người hầu nhưng lại toát ra phong phạm cao quý không thể coi khinh, chẳng trách Vương gia cũng không thích nàng.

Thanh La tiến đến cạnh hai người họ, hướng Lưu Ly nói song không quên bĩu môi với Ngư Nhi một cái, “Này, đi ăn cơm thôi.”

Lưu Ly kéo kéo tay áo Ngư Nhi, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Thanh La đổi giọng kinh thường: “Không có phần của nàng, chưa tới giờ ăn cơm của hạ nhân.”

“Không phải khi trước Thanh La ca ca cũng ăn cơm ở phía sau sao?”

“Tiểu xú tử, ta không phải hạ nhân! Ta chỉ là hỗ trợ cho trù phòng mà thôi!”

Gặp Thanh La vươn tay định cốc đầu mình, Lưu Ly vội vàng trốn ra đằng sau Ngư Nhi.

Thanh La hừ mũi, buông tay xuống.

Đúng lúc này, Triệu Tuyên tình cờ đi qua đã chứng kiến toàn bộ, lên tiếng: “Lá gan của ngươi ngày càng lớn. Ngay cả chủ tử cũng dám đánh?”


Thanh La quay lại, trông thấy vẻ mặt coi thường của oan gia, tức giận nói: “Lại tới nữa! Vương gia nhà chúng ta không có nhà.”

“Ta đến thư phòng lấy sách, không được sao?” Oan gia nhếch mép.

“Có được, vậy mời ngài cứ tự nhiên.”

Triệu Tuyên hừ lạnh (lại “hừ” ^^) một tiếng rồi tới xoa đầu Lưu Ly, cười hỏi: “Ly Nhi ăn cơm chưa?”

“Chưa ăn, ngươi cùng chúng ta đi ăn nhé!” Cái đầu nhỏ bé lắc lắc.

“Được.”

Thanh La nghe vậy, lập tức mở miệng: “Trong phủ ngươi không có đầu bếp hay sao mà suốt ngày đến đây ăn?”

Mặc kệ kẻ bên cạnh chành chọe, Triệu Tuyên quay về phía nữ nhân xa lạ, thắc mắc hỏi: “Vị này là ai?”

“Tên ta là Ngư Nhi.”

Lần đầu tiên gặp Ngư Nhi, Triệu Tuyên đã có thiện cảm với nàng, trong lòng thầm tán dương, nữ nhân này nom thực thanh nhã ôn nhuận. “Vậy chúng ta cùng đi ăn.”

Triệu Tuyên dường như đã tìm được bạn tri âm tán gẫu bởi Ngư Nhi vốn cầm kỳ thi họa đều tinh thông, vậy nên trong bữa cơm trưa, hai người nói chuyện với nhau rất hợp ý. Bầu không khí giữa họ vô cùng thân mật. Ầy, trái ngược với bầu nhiệt huyết ấy là cái mặt như cái tên của Thanh La, hay nói đúng hơn là hàn khí vây quanh hắn.

Còn nhân vật chính bé bỏng của chúng ta vẫn vô tư hồn nhiên kéo áo hắn, nói: “Thanh La ca ca, ngồi xuống ăn cơm đi.”

Thanh La lạnh lùng buông tay xuống, “Không đói, ngươi ăn đi.”

Triệu Tuyên ngẩng đầu lên liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục trò chuyện cùng Ngư Nhi.

“Ta sẽ gọi người khác đến hầu hạ. Ta đi trước.” Dứt lời, Thanh La xoay người rời đi, không hề phát hiện ra phía sau, Triệu Tuyên nhìn mình ngẩn ngơ trong chốc lát.

“Thanh La, trời nắng vậy sao ngươi không vào phòng ngồi.” Phúc bá đi ngang qua, thấy hắn đang đần người ra, quan tâm hỏi han.

“Nhàn hạ quá thôi.”

“Ăn cơm cùng ta đi, hôm nay ta nấu ngon lắm.”

“Không nuốt nổi.”

“Dạ dày của ngươi không được tốt, không chịu được đói. Mau đi ăn cơm đi.”

Thanh La ỉu xìu ngồi vào bàn, “Biết rồi, đói bụng thì phải ăn.”

Phúc bá lắc đầu, nhanh tay bày đồ ăn ra.

Sau bữa cơm trưa, Triệu Tuyên đến thư phòng lấy sách, chân vừa chuẩn bị bước về phía ra phủ nhưng rốt cuộc lại thu chân về. Hắn nhìn đông ngó tây hồi lâu song lại không rõ mình đang mong chờ điều gì. Hắn tự giễu cợt mình rồi dứt khoát rời đi nhưng khi đi qua viện liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

Đang định trêu chọc Thanh La thì Triệu Tuyên nhận ra đứa nhỏ đã ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá còn trống, trên khuôn mặt lạnh lùng từ từ xuất hiện một nụ cười hiền. Kỳ thực, đứa nhỏ này cũng khá xinh đẹp, mỗi khi đôi mắt hoa đào liếc hắn đều làm hắn ngẩn ngơ, đôi môi không chút son phấn mà vẫn đỏ, làn da trắng mịn đến mức thiết tưởng dòng nước có thể dễ dàng lướt qua, và đặc biệt là chiếc eo thon nhỏ như cành liễu kia. Trong hắn thi thoảng có ý muốn đem con người bé bỏng xinh đẹp này chôn thật sâu vào ***g ngực mình. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tự chế giễu bản thân.

Cứ như thế, Triệu Tuyên ngồi yên lặng ngắm nhìn, mãi cho tới lúc hắn nhận thức được điều bất thường. Sắc mặt của Thanh La dần tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn nhẹ nhàng lay đứa nhỏ dậy, kinh ngạc phát hiện ra tay nó rất lạnh.

“Thanh La, Thanh La.”

Đứa nhỏ mở mắt, chưa kịp nhìn ra người nào trước mặt, đã lại ngất đi.

Triệu Tuyên khẩn trương ôm Thanh La chạy về phòng rồi luống cuống đi tìm đại phu.

Trước lúc rời đi, lão đại phu dặn dò: “Dạ dày của người này khá yếu, về sau phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Ai Thanh La từ bé là một đứa nhỏ cơ cực. Hay bị đói khát thì làm sao có dạ dày tốt được.” Phúc bá thương cảm nói.

Triệu Tuyên chỉ lẳng lặng đứng ở đầu giường nghe chuyện. Đợi lão quản gia đi, trong phòng chỉ còn hai người, chắc chắn Thanh La đã ngủ say, hắn mới lén lút chạm vào đôi tay gầy yếu nọ. Ầy, Ngũ gia a, hành động của ngài không khác gì tiểu thâu. Tiểu thâu lần đầu tiên vụng trộm nên tim đập loạn xạ nga

Lúc ngủ, Thanh La chu miệng lên trông giống hệt một đứa bé con nghịch ngợm nhưng… đôi môi đỏ mọng nước kia lại vô cùng hấp dẫn tiểu thâu. Không rõ ma xui quỷ khiến thế mà Triệu Tuyên tự động tiến đến gần… đến gần… Đợi tới khi hắn khôi phục tinh thần thì môi của hai người đã dính vào nhau. Lý trí khuyên rằng, ngươi nên buông ra đi song tình cảm thì gào to lấn lướt, hãy làm theo con tim mách bảo. Rất nhanh, tình cảm đã chiến thắng dễ dàng. Triệu Tuyên không những không buông tha mà còn xâm nhập sâu thêm. Hắn nhẹ nhàng tách đôi môi ướt át ra, luồn lưỡi của mình vào trong, ôn nhu mút lấy chiếc lưỡi của đứa nhỏ.

Thanh La đột ngột rên lên, Triệu Tuyên giật mình lấy lại lý trí, phóng như bay ra khỏi phòng.

Dù về đến phủ mình, hắn vẫn chẳng có cách nào tập trung được tinh thần, trong đầu chứa chật ních hình ảnh chiếc hôn ngọt ngào ban nãy. Rốt cuộc, ghìm không nổi, hắn lại lò dò tới chỗ Tam ca.

Vừa trông thấy hắn, Thanh La liền nói mát: “Ô hay, không có đầu bếp thật a?”

Lần này, Triệu Tuyên không hề phản ứng lại, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, biểu tình ngu ngơ vô cùng tận.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Mắng hai câu cũng không thấy hắn sửng cồ như mọi bận, Thanh La tức giận rời đi.

Từ trong túi áo, Triệu Tuyên lấy ra một gói trà hoa, vốn định tặng cho đối phương nhưng gặp mặt rồi lại không biết phải làm sao, đúng lúc Ngư Nhi đi ngang qua……

“Ngư Nhi cô nương.”

“Ngũ vương gia.” Ngư Nhi cười tao nhã.

“Làm phiền cô nương… giúp ta… đem cái này tới cho Thanh La.” Dứt lời, liền đưa cho nàng.

Thấy nàng gật đầu tiếp nhận, Triệu Tuyên mới yên tâm, cao hứng nở nụ cười.

Thanh La từ trù phòng đi ra, chứng kiến hai người bọn họ tình chàng ý thiếp cười cười như hoa xuân, cũng không hiểu vì lý do gì mình lại phát hỏa. Hắn đến gần, ném bát khoai vào người Triệu Tuyên.

“Cho ngươi thêm vài củ khoai nhưng phải tự mình lấy.” Nói xong, phăm phăm đi thẳng.

Thư phòng, Lưu Ly đã sớm chạy biến đâu mất, để lại Triệu Tử Lam ngồi một mình kiểm tra việc luyện chữ. Ngư Nhi có chuyện đi ngang qua, bất giác ngó vào.

Ngây người…… Chưa bao giờ nàng được diện kiến một nam nhân hoàn mỹ đến vậy. Trong lúc nàng xuất thần thì Triệu Tử Lam đột ngột lên tiếng, “Ngư Nhi, tiến vào.”

Nàng đi vào, hướng chủ tử hành lễ.

“Bữa tối chuẩn bị xong chưa?”

“Đã gần xong rồi ạ.”

Triệu Tử Lam lật qua một trang giấy, đầu vẫn không ngẩng lên, “Lưu Ly đâu rồi?”

“Đang ở tiền thính cùng Ngũ vương gia ạ.”

“Ừm, dạ dày ta hơi khó chịu, pha giúp ta một chén trà hoa.”

Ngư Nhi lấy từ trong tay áo ra chiếc hộp gấm Triệu Tuyên vừa đưa. Nàng chần chừ một hồi rồi quyết định tặng cho người đang ngồi trước mặt mình.

Thấy Triệu Tử Lam nhìn mình ngạc nhiên, nàng vội vàng nói: “Trà hoa này có tác dụng làm ấm dạ dày.”

Cầm hộp gấm, khóe miệng Triệu Tử Lam khẽ nhếch lên. Chiếc hộp này vốn thuộc về hoàng thất, người bình thường căn bản không đủ khả năng sở hữu. Hắn mở ra, chiếc hộp được chia làm hai ngăn, ngăn trên đựng hoa trà, ngăn dưới là mứt ngọt. Cả hai đều rất quen thuộc với hắn bởi chỉ hoàng thất mới có.

“Cái này…… Ngươi lấy ở đâu?”

“Ta mua ở chợ, ta đã uống qua rồi, rất hiệu quả.” Ngư Nhi suy nghĩ một hồi rồi đáp, biểu tình không hề thay đổi.

“Vậy phiền ngươi ngày mai mua thêm.”


Nghe Tam vương gia đề nghị thế, Ngư Nhi không khỏi giật mình song rất nhanh, nàng đã khôi phục lại: “Cửa hàng này đã đóng cửa nên ta không mua được nữa.”

“Thực sự là đáng tiếc… Thôi, ngươi lui xuống đi, gọi cho ta Ly Nhi.”

“Dạ.”

Lưu Ly vừa đến thư phòng liền nhảy bổ vào lòng Triệu Tử Lam.

“Bảo bối, há miệng.”

Cũng chẳng hỏi han gì, nó lập tức mở to mồm.

“Không cần to như vậy.” Hắn cười sủng nịch, trực tiếp đem mứt quả đút đến tận miệng đứa nhỏ.

“Ăn ngon không?”

Lưu Ly gật gật đầu.

Triệu Tử Lam đem hết mứt quả trong hộp gấm trút sang chiếc hộp của bảo bối nhà hắn rồi dặn dò: “Hài tử không nên ăn nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng a.”

Đứa nhỏ gục gặc đáp ứng nhưng vẫn há miệng ăn tiếp. Triệu Tử Lam thấy bộ dạng tham ăn của bảo bối, hạ quyết tâm lần sau tuyệt đối sẽ không mang đồ ngọt về.

Bữa tối ở Tam vương phủ, trong khi hai vị chủ nhà vẫn vô tư ăn cơm thì bên cạnh, Triệu Tuyên thực nuốt không vô.

Không biết Thanh La đã ăn cơm chưa? Đã uống trà hoa chưa?

“Tuyên, đồ ăn nguội hết rồi.” Triệu Tử Lam đang bóc tôm cho Lưu Ly, thấy đệ đệ tay cầm chén rượu nhưng không có ý định uống, liền nhắc nhở.

Lúc này, Triệu Tuyên mới khôi phục tinh thần, miễn cưỡng gắp đồ ăn.

“Tuyên, gần đây dạ dày của ta không được tốt lắm. Lần trước phụ hoàng ban thưởng trà hoa, ngươi còn không?” Triệu Tử Lam buông đũa xuống, hỏi.

“Tam ca, ngươi không khỏe sao?”

“Ừ, một chút.”

“Ngày mai ta sẽ đem tới…… À quên, ta đã tặng cho người khác rồi. Để mai ta phái người mua về.”

“Ngươi là đệ đệ của ta nhưng ta vẫn cần phải nhắc nhở, có những người không xứng với ngươi.”

“Tam ca, ý của ngươi là……”

Triệu Tử Lam đặt hộp gấm xuống bàn, âm thanh đanh lại vài phần.

Triệu Tuyên cầm chiếc hộp lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao cái này lại ở chỗ ngươi?”

Giúp Lưu Ly ăn xong, Triệu Tử Lam tìm cớ đẩy nó ra khỏi phòng, “Tìm Thanh La chơi đi, nhân tiện dặn hắn phải ăn cơm.”

Đợi đứa nhỏ khuất dạng, hắn nghiêm mặt, nói: “Tuyên, mau cho ta biết có phải ngươi thích Ngư Nhi, đúng không?”

“Ca! Ngươi đừng nói xằng.”

“Ta không hề nói xằng, Ngư Nhi này không thể tiếp cận được.”

“Nàng là người như thế nào ta cũng không quan tâm! Người ta thích không phải là nàng!” Triệu Tuyên bực dọc thanh minh, tay cầm chặt chiếc hộp gấm.

“Không phải thì tốt.”

“Ca, ta không ăn nữa.” Dứt lời, Triệu Tuyên lập tức đứng dậy bỏ đi.

Lúc ra khỏi phòng ca ca thì hùng hổ là vậy nhưng khi tới gần gian phòng bếp thì bước chân của hắn bắt đầu chậm lại, ngập ngừng không thôi.

“Ngũ vương gia.” Ngư Nhi tình cờ xuất hiện.

Hắn hừ lạnh một tiếng rồi lạnh lùng đi thẳng, căn bản không có để ý đến nàng.

Phòng bếp,

“Phúc bá, Thanh La đâu?” Hắn ngó nghiêng xung quanh, không thấy thân ảnh thân thiết đâu, bèn hỏi lão quản gia.

Phúc bá vuốt râu, cười đáp: “ Hôm nay đứa nhỏ ấy không được khỏe nên ta đã cho nó về phòng nghỉ ngơi rồi.”

Triệu Tuyên rụt rè gõ lên cánh cửa phòng Thanh La vài cái. Thấy bên trong không truyền ra động tĩnh gì, bộ mặt hắn càng thêm ảm đạm.

“Vương gia, ngài đứng trước cửa phòng chúng ta làm gì thế? Chẳng nhẽ ở đây có thứ khiến ngài hứng thú.” Từ phía sau, thanh âm quen thuộc bỗng vang lên.

Là Thanh La!

Hắn lúng túng không biết phải nói gì, cảm giác tay chân mình thực thừa thãi vô cùng.

“Ai, chuyện lạ. Ngũ vương gia hôm nay hiền a”

Triệu Tuyên cẳng thẳng tiến lại gần Thanh La. Hai người đứng yên một hồi lâu, không ai chịu mở miệng trước. Cuối cùng, vì không chịu đựng được nữa, Triệu Tuyên đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, “Ăn cơm chưa?”

“Không nhọc ngài phải quan tâm.” Thanh La cắn môi, cảm giác ủy khuất trong hắn bỗng dưng dâng lên, nước mắt ngập đầy hốc mắt.

“Đừng cắn nữa, sẽ chảy máu.” Triệu Tuyên vươn tay xoa nhẹ đôi cánh hoa đào mềm mại hồi lâu.

Mãi tới khi đối phương hạ tay xuống, Thanh La mới chợt bừng tỉnh, xoay người bỏ vào phòng để che giấu sự xấu hổ, “Ta vào đây.”

Tuy còn đang ngẩn ngơ bởi khoảnh khắc được chạm vào đôi môi đỏ thắm nhưng vừa thấy Thanh La chuẩn bị đóng cửa, Triệu Tuyên lập tức thôi xuất thần, rất nhanh kéo tay đứa nhỏ lại.

“Buông…… Buông ra.”

Triệu Tuyên vội vàng lấy hộp gấm ra, đưa tới trước mặt Thanh La, “Cái này, cho ngươi.”

Thanh La trông thấy chiếc hộp, đầu liền muốn bốc hỏa. Hắn chống nạnh, lớn tiếng quát: “Cái đồ hạ lưu! Chắc Ngư Nhi không lấy nên ngươi thải cho ta? Ta không ham đồ lạ!”

Mắng xong, đứa nhỏ thở phì phò, hùng hổ đi vào phòng, đập bàn đá ghế xả cơn tức.

“Thanh La, ngươi mở cửa cho ta.” Triệu Tuyên đứng bên ngoài cửa ra sức gõ.

“Ngươi mau cút đi!”

“Ngươi đứng sinh khí. Cái này là ta tặng cho ngươi, là ta nhờ Ngư Nhi giúp ta tặng cho ngươi. Ngươi đừng sinh khí.”

Âm thanh phá hoại trong phòng đột nhiên ngừng lại, cửa chậm rãi mở ra. Triệu Tuyên thở phào nhẹ nhõm, “Thanh La.”

“Cút! Cút đi! Cho dù là tặng cho ta, ta cũng không thèm!” Người làm công ở phòng bếp không ngại ngần phun mưa xuân vào mặt Ngũ gia, cửa lại đóng cái rầm lần nữa.

Triệu Tuyên u ám đá đá hòn đá nhỏ dưới chân mình, vẻ mặt thiểu não nom tội nghiệp vô cùng. Ai, cuối cùng thì lãnh tuấn vương gia cũng được nếm qua tình vị, xem chừng đã ra dáng một thiếu niên khổ sở vì vấp phải chữ Ái.

Mọi người thấy ta năng suất không, hohoho, vẫn là nằm trong quà mừng năm mới ế.

Nói thật, edit bộ này khổ gấp 5 lần Nguyên Nhược Ngữ, gấp 10 lần Phượng Phi Ly. Đọc thì vô cùng dễ hiểu mà bắt tay vào làm để ra được một chương thì thật muốn đâm đầu vào gối


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui