Lưu Ly mới sáng đã dậy rất sớm, cao hứng chạy tới chạy lui trong phòng, biết hôm nay Triệu Tử Lam muốn dẫn hắn xuất môn, đem mứt hoa quả hai ngày trước Triệu Tử Lam mua cho hắn để ở chỗ dễ thấy để phòng ngừa lúc đi quên mất.
Triệu Tử Lam kỳ thật đã sớm bị Lưu Ly đánh thức, nhưng hắn chỉ nhìn đứa nhỏ mà mỉm cười. Lưu Ly chạy mệt mỏi, lại nhảy lên giường, mặc thêm cái áo bông nhỏ khiến cho thân thể càng thêm tròn vo, ngây ngốc lăn tới lăn lui trên giường, cho đến chạm vào người Triệu Tử Lam, thì cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt hắn. Thấy Triệu Tử Lam vẫn chưa tỉnh lại hôn nhẹ thêm mấy cái trên mặt hắn, âm thanh chiêm chiếp vang lên không ngừng.
Triệu Tử Lam cuối cùng nhịn không được mà mở mắt, nhéo nhéo hai má Lưu Ly, thật sự là con yêu tinh ma mãnh mà!
“Lam Lam.” Lưu Ly chui vào lòng Triệu Tử Lam, mặc nhiều quần áo quá khiến cho Triệu Tử Lam không ôm được hắn, Lưu Ly cúi đầu ngô nghê mà cởi nút thắt, vui vẻ đem chiếc áo bông con con cởi ra để Triệu Tử Lam ôm.
Triệu Tử Lam cũng hôn nhẹ mặt hắn mà cười nói:“Sao sáng sớm đã cao hứng như vậy?”
Lưu Ly vươn tay đem con hổ bông ở đầu giường kéo qua ôm vào lòng, lấy tay sờ sờ cái lổ tai lông xù của nó, một bên ngây ngô khanh khách cười khẳng định với Triệu Tử Lam:“Hôm nay muốn đi ra ngoài chơi.”
Triệu Tử Lam dùng mặt cọ xát hai gò má Lưu Ly, cười nói:“Lần này chúng ta cố gắng chơi thật nhiều, chơi lâu một chút, Giang Nam thời tiết đang ấm áp, đến lúc đó cũng nên thân thiết hơn một chút.”
Lưu Ly biết Triệu Tử Lam nói “thân thiết” là chỉ cái gì, cũng không hề thẹn thùng mà khanh khách cười.
Triệu Tử Lam không phải loại người cấm dục, nhưng từ gặp sau khi Lưu Ly mọi thứ thay đổi rất nhiều, đều không phải do mình tự nguyện mà là luôn bị đứa nhỏ này kích thích, chỉ có Lưu Ly là ngây ngô không hiểu, Triệu Tử Lam sợ bản thân mình rồi sẽ có ngày buông thả dục vọng, âu yếm bảo bối quá độ mà bị thương.
Hôm nay thời tiết cực kỳ tốt, ánh mặt trời chan hoà, trong viện Bát mặc hoa đào cũng đang nở rộ, mơ mơ hồ hồ chuẩn bị kết quả. Hoắc Tử Văn sáng sớm đi ra viện, nhìn khỏa cây đào kia rồi cứ thế quyệt quyệt miệng, thuận tay hái mấy đóa bỏ vào trong tay áo.
Hoắc Tử Văn dưỡng sinh có châm ngôn, không bao giờ được xem nhẹ tuổi tác, ngay cả sinh lý hệt như người trẻ tuổi thân thể khoẻ mạnh bình thường. Ông lại là người cực kỳ thích chưng diện, lấy đóa hoa xay thành phấn pha thêm với nước xoa đều trên mặt, nhìn đi nhìn lại thấy thế nào cũng là trẻ thêm vài tuổi.
Lưu Ly trộm chạy đến phía sau ôm lấy thắt lưng hắn ngọt ngào gọi to:“Ngoại công.”
Hoắc Tử Văn xoay người đem Lưu Ly căng tròn ôm vào ngực, sờ sờ đầu hắn:“Sao ăn mặc giống cái bánh bao thịt quá vậy? Ngoại tôn ta không phải là luôn thích mỹ nhân sao? Sao lại cho ngươi ăn mặc đến một chút mỹ cảm cũng không có.”
“Ta cảm thấy như vậy mới đáng yêu.” Triệu Tử Lam đột nhiên xuất hiện ở hành lang mỉm cười.
“Ngoại công, ăn điểm tâm.” Lưu Ly ôm tay Hoắc Tử Văn cả một đường sôi nổi tiêu sái ra sân.
Tới bàn cơm Lưu Ly ôm con hổ bông a cái miệng nhỏ nhắn để Triệu Tử Lam đút, ngày trước ở Phượng Lai nghi cũng không bao giờ để người khác đút, nhưng bây giờ lại phát yêu làm nũng với Triệu Tử Lam. Cả cuộc đời này Triệu Tử Lam thật sự chỉ muốn sủng hắn tới tận trời, một chút ủy khuất cũng không để hắn phải chịu, hắn muốn ôm muốn đút, Triệu Tử Lam mọi thứ đều tuỳ hắn, ở trước mặt hắn nửa điểm bộ dáng Vương gia cũng không còn.
Sau khi thanh thản nếm qua bữa sáng, đoàn người mới rời đi, Phúc bá cũng đi theo, gần đây Phúc bá thận trọng hơn hẳn, biết Lưu Ly thích ăn gì nhất, bên ngoài du lịch lại phải luôn chịu khổ, Triệu Tử Lam làm sao nỡ để bảo bối của mình ăn không ngon, dẫn theo Phúc bá cho dù bên ngoài không có quyền hành gì nhưng sẽ có người chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống. Thứ hai Phúc bá kỳ thật cũng là người của Mặc Ảnh giáo, bạch đạo một khi làm khó dễ, tất phải có lúc xung đột.
Triệu Tử Lam cùng Lưu Ly lên xe ngựa, Hoắc Tử Văn quen thói quen tính lên theo, Triệu Tử Lam thản nhiên cười:“Ngươi nếu muốn cùng ta một xe, ngày mai ta sẽ đưa ngươi theo nhưng sẽ chỉ là nửa đường mà thôi.”
Hoắc Tử Văn nghĩ thầm Triệu Tử Lam chắc chắn có bản lĩnh bỏ rơi hắn khỏi võ lâm nhân tài kiệt xuất, nghĩ nghĩ rồi mếu máo không cam tâm tình nguyện lên một chiếc xe ngựa khác.
Thời gian tốt thế này mà có một bên thứ ba ở đây lại chẳng phải quá mất hứng sao? Hoắc Tử Văn vừa đi Triệu Tử Lam liền ôm Lưu Ly còn chưa kịp phản ứng hôn.thật sâu
Chợt đột nhiên mành bị xốc lên, Hoắc Tử Văn lại duỗi thân nhòm đầu vào:“Đem tiểu Uy Vũ trả cho ta.”
Triệu Tử Lam không nhanh không chậm buông Lưu Ly ra, trừng mắt một cái với hắn, Hoắc Tử Văn ủy khuất mếu máo:“Cho cục cưng chơi thêm một ngày rồi phải trả lại cho ta nha.”
Triệu Tử Lam rất không muốn nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cuối cùng thở dài một cái rồi nói:“ Được rồi, muốn ngồi xe này thì an vị đi đi, ngươi thật không phải phiền toái bình thường.” Vừa nói vừa vươn tay niết hai má trơn mềm của hắn một phen, ân, quả nhiên đủ bôi trơn.
Hoắc Tử Văn hoan hô một tiếng leo lên xe ngựa, vừa vào đã đẩy Triệu Tử Lam sang một bên sau đó thì cướp hổ bông từ Lưu Ly, Lưu Ly gắt gao tìm lỗ tai hổ, bộ dáng so với hắn vừa rồi lại càng thêm ủy khuất. Hoắc Tử Văn liền đem trả hổ bông cho Lưu Ly ôm vào lòng, cùng nhau chơi đùa.
Hai người đùa đến không biết trời đất, trong mắt đã sớm không có Triệu Tử Lam, mãi cho đến khi Triệu Tử Lam lấy quả trà cùng phượng hoàng phù dung cuốn sáng sớm đã chuẩn bị, hai người mới nương theo mùi hương mà quay đầu lại.
Một đĩa điểm tâm nho nhỏ, với mấy món trăng trắng, bên trong bao chà bông vàng óng, bên ngoài lại là lớp da mềm mại co dãn, cũng không hề dính tay nha. Quả trà toả ra mùi vị nồng đậm, Triệu Tử Lam lấy cái chén ra rót một chén, cột nước màu đỏ chảy vào trong chén, bộ dáng thập phần mê người.
Triệu Tử Lam đem chén trà đang toả khói tới trước mặt Lưu Ly:“Chậm rãi uống, cẩn thận nóng đấy.”
Hoắc Tử Văn cũng muốn uống, cầm bình trà lại phát hiện không có chén.
“Sao lại chỉ có một chén?”
Triệu Tử Lam cười nói:“Ta luôn luôn cùng Ly nhi uống chung.”
Lưu Ly lấy tay cầm một cái phượng hoàng phù dung đặt vào tay Hoắc Tử Văn, đem chén trà cho Hoắc Tử Văn,“Ngoại công, trà này rất ngon.”
Hoắc Tử Văn khoái trá sờ sờ đầu Lưu Ly ở trên mặt của hắn hôn một cái:“Ngoan quá nha.”
Lưu Ly ôm chén đĩa từng cái từng cái hướng miệng mà nhét. Mới ăn hai cái lại bị Triệu Tử Lam cầm mất, Lưu Ly ủy khuất nhìn chén đĩa, lại nhìn Triệu Tử Lam:“Ăn ngon mà…… Bảo bối muốn ăn……”
Triệu Tử Lam cắn một miếng phình hai má, rồi nói:“ Ăn như vậy giữa trưa sẽ không tiêu, uống chút quả trà đi.” Dứt lời không ngờ lấy thêm một cái chén, rót một chén trà.
Hoắc Tử Văn mặt đỏ lên:“Xú tiểu tử, ngươi gạt ta!”
Triệu Tử Lam chỉ cười không nói, tiếp tục đùa cùng Lưu Ly để vành tai và tóc mai chạm nhau.
“Lam Lam, ta giữa trưa muốn ăn cá.”
“Muốn ăn cá gì nào?”
“Chính là, loại cá thật lớn, lần trước Phúc ông nội nấu, ăn ngon lắm.”
Triệu Tử Lam nghe không hiểu là món gì, đột nhiên nhớ tới lần trước Lưu Ly ăn hết cả một bát tô cá om dưa chua, biết ngay là món đấy.
Triệu Tử Lam cười dài đáp ứng:“ Được được, giữa trưa nhất định có.”
Vừa mới dứt lời xe ngựa chồm lên kịch liệt, Triệu Tử Lam nhanh mắt ôm lấy Lưu Ly. Hoắc Tử Văn vén rèm lên hỏi:“Chuyện gì thế?”
“Lão gia, thiếu gia, phu nhân, bánh xe bị phá hủy.”
Ba người đều cùng xuống xe, Phúc bá hướng Triệu Tử Lam xin được trị tội nói:“Trước khi xuất môn ta quên không kiểm tra cẩn thận là sơ sẩy của ta, thỉnh thiếu gia trách phạt.”
Triệu Tử Lam cười nói:“Các ngươi cứ sửa xe, Phúc bá ngươi trước đi nấu món ăn thôn quê cho Lưu Ly nếm thử.” Dứt lời lại xoay người xin lỗi Lưu Ly:“Bảo bối, cá om dưa chua chỉ có thể để buổi tối ăn, ta đáp ứng ngươi, buổi tối nhất định có!”
Lưu Ly ngọt ngào gật đầu:“Buổi tối phải ăn một bát tô.”
“Đồng ý, một bát tô.”
Phúc bá cười nói:“Thiếu gia, ta mang theo một ít dưa chua tự chế bên mình, như thế này đi bắt lấy con cá trong hồ cũng có thể làm được.”
“Như vậy cũng được.”
Mang theo ba thị vệ hai người đi săn thú bắt cá người còn lại sửa xe, Phúc bá lấy gỗ tạo lửa, Lưu Ly cùng Hoắc Tử Văn hai người ngồi bên hồ chơi lau sậy.
Triệu Tử Lam nằm trên cỏ ánh mắt nhắm lại nằm phơi nắng, chỉ chốc lát sau cảm giác có thân thể mềm mại đi tới bên người mình, Triệu Tử Lam mở mắt ra, Lưu Ly đang nằm ở trên người hắn khanh khách ngây ngô cười.
“Lam Lam, trong hồ thiệt nhiều cá, chúng ta đi xem cá.”
Triệu Tử Lam xoay người một cái đem Lưu Ly đặt ở dưới thân, xoa bóp mũi hắn hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn, dùng chóp mũi vuốt ve hai má phấn nộn.
“Cá, xem cá……” Lưu Ly trong lòng vui vẻ nghĩ đến cá trong hồ, đôi mắt sáng đen nhánh mở thật to.
“Được, đi xem cá.” Sau khi trộm hít một hơi hương ở trên môi Lưu Ly, mới kéo tay hắn tới bờ sông, mới vừa đi tới bờ sông liền thấy Hoắc Tử Văn nhấc chân chuẩn bị xuống hồ.
“Ngoại công!” Triệu Tử Lam khẽ chau mày kéo Hoắc Tử Văn lại.
“Tiểu Lam Lam, phía dưới thiệt nhiều cá nha, chúng ta cũng đi bắt cá a.”
Triệu Tử Lam cười nói với Hoắc Tử Văn:“Ngươi còn trẻ con hơn Lưu Ly, hôm nay yên tĩnh quá hay sao mà định làm chuyện không đứng đắn?” Vừa nói vừa cầm tất,giày giúp hắn mặc vào.
Hoắc Tử Văn chu miệng, giống hệt trẻ con, tính tình bốc đồng, thất thường,tát nước nói:“Hừ, ngươi chính là không thích để cho ta chơi mà! Ngươi chán ghét muốn chết, ngươi bây giờ một chút cũng không đáng yêu như trước đây.”
Triệu Tử Lam niết mũi hắn:“Khoảng chừng ngươi so với năm đó còn tuỳ hứng hơn.”
“Hừ.”
Lúc này Lưu Ly lấy ra mấy xâu mứt quả không biết từ nơi nào, đem cho Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn lập tức nở nụ cười.
Triệu Tử Lam buồn cười nhìn Lưu Ly, tiểu hài tử quả nhiên lòng hiếu kỳ mười phần, xuất môn điều đặc biệt đầu tiên là phải bảo Phúc bá làm một ít đồ ngọt cho Lưu Ly, cho hắn trên đường giải buồn ăn, không ngờ Lưu Ly lại cầm ra.
Triệu Tử Lam nói với Lưu Ly:“Bảo bối, chúng ta ăn cơm xong mới ăn có được không?”
Lưu Ly lắc đầu, gắt gao túm lấy mứt quả.
Triệu Tử Lam cũng không cứng rắn cướp lấy, thân mật ôm Lưu Ly vào lòng, dùng ngón trỏ vuốt phẳng đôi môi đỏ tươi của Lưu Ly, thấp giọng mê hoặc nói:“Ăn cơm xong rồi ăn? Được không?”
Lưu Ly ủy khuất gật gật đầu, đưa mứt quả cho Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam hơi hơi nhếch khóe miệng. Thấy Triệu Tử Lam cười đến vui vẻ, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy hết tủi thân, cao hứng oa ở trong lòng Triệu Tử Lam để mặccho hắn ôm.
Triệu Tử Lam lại nói với Hoắc Tử Văn:“Ngươi cũng đem mứt quả giao ra đây.”
Hoắc Tử Văn với Triệu Tử Lam lựa lựa mi đem mứt quả giấu vào trong ngực.
Triệu Tử Lam cười lạnh một tiếng một phen đoạt lại đây, không chút nương tay.
Hoắc Tử Văn ồn ào:“Không công bằng! Ngươi với Lưu Ly nhẹ lời mềm giọng, với ta thì hung hăng như thế!”
Triệu Tử Lam hừ lạnh một tiếng, lập tức đi về phía xe ngựa đem mứt quả giấu đi.
Lưu Ly ôm Hoắc Tử Văn hôn nhẹ mặt hắn, Hoắc Tử Văn bỗng nhiên liền cười híp mắt nhìn Lưu Ly:“Vẫn là cục cưng ngoan, đừng sợ a, ngoại công không tức giận thật đâu, chỉ chơi đùa với hắn thôi.”
“Ngoại công, Lam Lam nói ăn cơm xong là có thể ăn, ta cũng đem của ta cho ngươi ăn, ân…… Cho ngươi ăn một xâu.”
Hoắc Tử Văn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lưu Ly:“Hắn lừa ngươi mà, ít nhất qua được nửa canh giờ mới cho ngươi ăn, hơn nữa chỉ cho ngươi một chuỗi.”
Lưu Ly khanh khách cười:“Ngoại công, ta đây qua nửa canh giờ cho ngươi ăn của ta.”
“Một xâu?”
Lưu Ly vặn ngón tay cắn môi dưới do dự lúc lâu mới chậm rãi nói:“Ta đây ăn một viên được không……”
“Tiểu soả qua.” (Đứa ngốc)
“Ha ha.”
“Tất cả cho ta a, một viên đều không có.”
Lưu Ly lại dẩu miệng.
Thị vệ bắt giữ một con thỏ giao cho Phúc bá, con thỏ thân mình tuyết trắng có chút gầy, đôi mắt to ngập nước cực kỳ giống ánh mắt Lưu Ly khi ủy khuất. Triệu Tử Lam nhìn không khỏi nở nụ cười, trong lòng Lưu Ly lắc lắc thân thể Triệu Tử Lam:“Ta muốn thỏ thỏ, thỏ thỏ.”
Cách đó không xa Phúc bá nghe thấy lời này, lập tức đem dao nhỏ thả xuống dưới, đi đến Triệu Tử Lam bên người. Lưu Ly nhận lấy con thỏ hôn một cái trên mặt Triệu Tử Lam.
“Lam Lam, ta muốn tặng cho nó cái tên.”
“Được.” Triệu Tử Lam vươn tay sờ sờ lông thỏ.
“Kêu Tiểu bạch thỏ.”
Triệu Tử Lam nhẫn cười, gật gật đầu.
“Yêu, là một đứa ngốc a.” Một thiếu niên từ trên cây nhảy xuống dưới, miệng ngậm một cây lau sậy, cương quyết không kiềm chế được.
Triệu Tử Lam cùng Hoắc Tử Văn kỳ thật sáng sớm đã phát hiện tung ảnh của hắn, nhưng đều ăn ý giữ yên lặng.
Nhưng mà, giờ phút này Triệu Tử Lam có chút hơi tức giận.
Lưu Ly khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhỏ giọng hướng thiếu niên nói:“Lam Lam nói ta không phải đồ ngốc……”
Thiếu niên cười ha ha, cười đến cả người ngả nghiêng, vừa định cãi lại đã thấy Triệu Tử Lam híp hai mắt lại, tuy không nói lời nào nhưng lại có lực áp bách không hiểu từ đâu tới, thiếu niên đột nhiên cảm thấy được rùng cả mình không dám nói thêm.
Triệu Tử Lam đột nhiên mỉm cười n, hôn lên hai gò má Lưu Ly, nói:“Đương nhiên không phải, bảo bối của ta chính là tiểu soả qua mà thôi.”
Lưu Ly vui vẻ nở nụ cười, ôm con thỏ đứng lên chạy đến trước mặt thiếu niên:“Ca ca, thỏ thỏ cho ngươi chơi.”
Thiếu niên hơi giật mình nhìn Lưu Ly:“Ai…… Ai muốn a.”
Lưu Ly sờ sờ lông con thỏ nhỏ nghĩ nghĩ vừa cười:“Ta chơi với ngươi.”
“Không cần.”
Thiếu niên mếu máo, nói với kẻ nhược trí (dịch hiện đại là thiểu năng hoặc trí tuệ kém phát triển) lời này cũng vô nghĩa. Thiếu niên khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, lại đột nhiên sợ ngây người. Vừa rồi ở trên cây nhìn không cẩn thận, hiện tại liếc một cái cũng giật nảy mình.
Đứa trẻ này nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt đen thật to nhánh sáng ngời, chóp mũi khéo léo, đôi môi phấn hồng, còn có làn da phấn nộn, người đáng yêu như thế thế nhưng lại ngốc hồ hồ, rồi chính mình tự cười. Con người bản tính thích chưng diện đều có, thiếu niên kìm lòng không đậu nuốt nước miếng.
Triệu Tử Lam đứng lên nói với thiếu niên:“Tại hạ Triệu Tử Lam, xin hỏi các hạ tôn tính đại danh?”
Thiếu niên hoàn hồn tùy ý đáp Triệu Tử Lam:“Tại hạ không thay tên không đổi họ, Nghiêu Vân Tiệp.”
Nghiêu Vân Tiệp? Dĩ nhiên là hắn! Đương kim minh chủ võ lâm sinh ra đệ đệ, thái độ làm người luôn luôn tùy ý, năm ấy mười tám tuổi đã luyện được võ công kinh thế, hắn không quen nhìn kiểu người làm bộ trong võ lâm kia, cho nên với loại người tự cho mình là thanh cao luôn luôn dè bỉu.
Lần này võ lâm đại hội do Nghiêu gia cử hành, đúng rồi đề cử tiếp theo cho vị trí minh chủ võ lâm, cũng có không ít môn phái cố ý mượn đại hội lần này thương nghị thảo phạt chuyện liên quan tới Mặc Ảnh giáo.
Thiếu niên tùy ý trả lời câu hỏi, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Lưu Ly.
Thiếu niên đột nhiên hỏi:“Họ Triệu, búp bê này là nam sủng của ngươi? Bán cho ta, thế nào?”
Triệu Tử Lam chỉ cười không nói.
Lưu Ly mặt nhăn mày nhíu nói với thiếu niên:“Ta không phải nam sủng…… Ta là thê tử của Lam Lam.”
Nghiêu Vân Tiệp hừ lạnh một tiếng nói với Triệu Tử Lam:“Ngươi xem hắn ngu ngốc liềnlừa hắn a?” Dứt lời muốn đi niết hai má Lưu Ly.
Triệu Tử Lam đưa tay đè lại tay Nghiêu Vân Tiệp, cười nói:“Lưu Ly đã là vợ ta, thỉnh các hạ tự trọng.”
Nghiêu Vân Tiệp méo mó miệng:“Hừ, lại là một người cố làm ra vẻ.”
Triệu Tử Lam không chút bực, đột nhiên nghe thấy Lưu Ly nói:“Thỏ thỏ, thỏ thỏ.”
Con thỏ đã muốn chạy mất, Lưu Ly lập tức chạy đuổi theo.
Triệu Tử Lam tiến lên ngăn Lưu Ly lại, Lưu Ly oai miệng khóc lớn:“Thỏ thỏ chạy mất.”
Đã lâu không khóc, thật sự là đáng yêu.
Triệu Tử Lam hơi hơi xoay người cười hôn mắt Lưu Ly, ôn nhu nói:“Bảo bối đừng khóc, lần sau ta tìm một con càng đáng yêu hơn cho ngươi được không?”
Lưu Ly không đáp, chính là khóc thút thít:“Ta thích thỏ thỏ, con thỏ nhỏ.”
Triệu Tử Lam cười ôm Lưu Ly, ra vẻ đáng thương nói:“Bảo bối, lòng ta lại đau.”
Lưu Ly dần dần ngừng tiếng khóc, chìa tay nhỏ bé xoa xoa ngực Triệu Tử Lam:“Đều là bảo bối không tốt.”
Triệu Tử Lam cười cầm tay nhỏ bé của Lưu Ly, nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, nói:“Bảo bối thật đáng yêu.”
Lưu Ly đình chỉ nước mắt, nghe xong lại khanh khách cười.
Triệu Tử Lam bế Lưu Ly ra bờ sông lau mặt, hai người ở bờ sông đùa vui quên cả trời đất, Triệu Tử Lam thường trộm thơm vài cái, mỗi một lần đều khiến Lưu Ly cười vang.
Nghiêu Vân Tiệp đứng ở một bên rất xa nhìn hình ảnh hài hoà mà dịu dàng này, vuốt nhẹ cằm, hơi hơi điểm đầu:“Hình như không phải nam sủng thật…….” Nghĩ nghĩ còn nói thêm:“Nói không chừng là loại khác! Chơi chán xong liền ném hắn, hừ, vẫn là một người xấu.”
Hoắc Tử Văn đi đến bên cạnh hắn sáp thắt lưng cười mắng:“Ngươi đứa nhỏ này thiệt là, sao lại thích làm một người lầm bầm lầu bầu thế.”
Nghiêu Vân Tiệp vừa quay đầu lại thấy Hoắc Tử Văn, mếu máo nói:“Ngươi quá lắm cũng chỉ hơn ta vài tuổi mà thôi.”
Hoắc Tử Văn cười trộm, ta làm ngoại công ngươi cũng dư dả.
“Ta nói ngươi cũng là đứa ngốc a, cười cái gì mà cười.”
Hoắc Tử Văn mất hứng, tức giận bĩu môi, đứng tại chỗ ai oán nhìn Nghiêu Vân Tiệp.
Nghiêu Vân Tiệp đột nhiên cảm thấy tâm run khó thở, người trước mắt này sao lại…… Sao lại…… Sao lại đẹp như vậy? Hàng mi dài hơi hơi nhăn lại, đôi mắt xếch xinh đẹp hơi hơi nhếch lên hàm oán nhìn mình, môi đỏ mọng cao cao dẩu lên, lại như là đang hôn, thật mê người, mặt trái xoan, làn da trơn mềm tựa như có thể lềnh bềnh trên mặt nước.
Hoắc Tử Văn thấy thiếu niên không phản ứng, hắn cảm thấy không thú vị liền đi trước.
Mới biết hoá ra thiếu niên đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ từ bao giờ, nhất thời không nói nên lời.
Hoắc Tử Văn đi hai bước rồi mới quay đầu hướng Nghiêu Vân Tiệp hô to một tiếng:“Cùng nhau ăn cơm, xú tiểu tử!”
Vốn tưởng rằng gọi “xú tiểu tử” có thể khiến thiếu niên cảm thấy bị nhục mạ, không nghĩ tới thiếu niên lại cười đến mức so với hoa còn sáng lạn hơn, còn lập tức đi theo. Cặp đôi đang đùa nghịch bên sông kia cũng luyến tiếc mà dời đi ăn.
Một đám người ngồi ở trên cỏ dùng cơm, Triệu Tử Lam hơi tách hai chân ra để Lưu Ly ngồi ở giữa, Phúc bá nấu một nồi cá om dưa chua đầy ụ, mặt khác còn nướng thêm một con chim trĩ, trong xe mang một ít đồ nghề (nguyên bản là “thước”, Kitô đã tra từ điển thử nhưng không tìm ra từ nào phù hợp lại không có bản tiếng Trung nên đành chuyển bừa), hái được một ít rau dại nấu trộn với gà chặt nhỏ. Tốc độ cực nhanh khiến kẻ khác liên tục cắn phải lưỡi.
Triệu Tử Lam tự mình giúp Lưu Ly múc một chén cháo, hương cháo nồng đậm làm cho Lưu Ly không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Lưu Ly nhìn Triệu Tử Lam, trong mắt rực sáng.
Triệu Tử Lam liếc nhìn Lưu Ly miệng đang cười cười không ngớt biết rằng bảo bối đang thòm thèm.
Triệu Tử Lam dùng thìa quấy nhẹ nhàng, từng miếng từng miếng thổi nguội mới đút cho Lưu Ly. Lưu Ly ăn một hơi, bởi vì ngon mà ánh mắt đều híp lại thành hình trăng non, đôi môi bóng nhẫy hôn chụt một cái lên môi Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam liếm liếm môi, đinh ninh hương cháo có phải là thần hương không?
Bát không nóng sau khi Triệu Tử Lam đưa bát cho Lưu Ly để nhóc con tự ăn, còn mình thì đi gắp cá nấu dưa chua kia.
Phúc bá nói:“Thiếu gia, hôm nay công cụ mang theo không đủ, đầu cá có thể còn sót lại một ít xương.”
Triệu Tử Lam nói:“Ân, hôm nay bữa ăn này đã quá phong phú rồi, hương vị gà nướng kia cũng không khác biệt mọi lần là bao.”
Triệu Tử Lam tỉ mỉ nhặt xương, bảo bối thích ăn cá, nếu mình không làm trước, chỉ sợ bảo bối đến lúc đòi ăn phải đợi chờ mà sinh nóng nảy.
Hoắc Tử Văn cắn một cái chân gà lập tức nói:“Ngon, ngon.” Nói xong lại đưa một cái cho Lưu Ly.
Lưu Ly buông bát nhận lấy chân gà cắn một cái, xoay người nói với Triệu Tử Lam:“Lam Lam cái này ăn ngon lắm, há mồm nào.”
Triệu Tử Lam cắn một cái thuận theo Lưu Ly đang đắc ý mà nói:“Ngon, bảo bối tự mình ăn đi, cá sắp ăn được rồi.” Triệu Tử Lam nói xong lại chuyên tâm nhặt xương đầu cá.
Cá sông thường lắm xương mà lại nhỏ, nhưng mà thịt vừa ngon vừa chắc, Triệu Tử Lam cảm thấy chắc chắn Lưu Ly sẽ thích ăn.
Lưu Ly ăn một miếng chân gà lại ăn một chén cháo, sờ sờ cái bụng tròn vo, cảm giác có hơi no rồi, có điều vẫn muốn thưởng thức cá.
Nghiêu Vân Tiệp hồi lâu vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vẫn thẳng ngắm Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn bị nhìn cả người thấy không được tự nhiên liền cả giận nói:“Xem cái gì mà xem, mau ăn!”
Nhiều người đi theo, cháo đã bị phân hơn một nửa, gà nướng hơn phân nửa lại bị Hoắc Tử Văn ăn, chỉ còn lại có một ít cá om dưa. Hoắc Tử Văn thấy thiếu niên kia vẫn chưa hề đụng tới, liền thiện tâm múc cho hắn một chén.
Thiếu niên lập tức kích động nhìn Hoắc Tử Văn, vừa nhìn vừa ăn, chỉ cảm thấy ngọt tới tận tim. Rốt cục do không để tâm lại bị hóc xương cá, lập tức đứng lên mà thống khổ ho khan, mặt trướng đỏ bừng.
Hoắc Tử Văn liếc mắt ngắm hắn một cái, đột nhiên dùng sức đánh một chưởng vào sau lưng hắn, Nghiêu Vân Tiệp xương cá trong yết hầu theo miệng phun ra ngoài, trên lưng cảm giác đau đớn bừng bừng.
“Hừ, trên đầu chữ sắc có một cây đao.” (色: đây là chữ sắc, nếu nhìn qua sẽ thấy ở phía trên có nét viết giống chữ đao – 刀)Hoắc Tử Văn thản nhiên nói, đem cái chân gà cuối cùng cho Lưu Ly.
Nghiêu Vân Tiệp cũng âm thầm sợ hãi than võ công của người này, một chưởng kia rõ ràng mang nội lực thâm hậu, nhưng mà chưởng đánh tới lưng trong nháy mắt kia, lực đạo rõ ràng chuyển biến thành chưởng phong kéo dài trầm hậu, lực đạo thu phát tự nhiên.
Ba tùy tùng ăn xong rồi liền đi kiểm tra thân xe, Phúc bá thản nhiên cười, đem đồ đạc thu hồi.
Triệu Tử Lam là người cuối cùng bắt đầu ăn cơm, một chén cá dưa chua thong thả nhai, động tác tao nhã mà thản nhiên, cho dù ở ngoài vùng đồng bằng hoang dã cũng chút không giảm chút khí độ Vương gia.
Nghiêu Vân Tiệp cũng thập phần kinh dị, Triệu Tử Lam lại không nhả ra lấy một cái xương.
Hoắc Tử Văn thấy Nghiêu Vân Tiệp trên mặt nổi bật vẻ kinh dị, chậm rãi mà nói:“ Ngoại tôn ta cho dù ăn chủy thủ sắc mặt cũng không sợ hãi, đi dã ngoại ăn con cá này rất phiền toái, lại phải vận công tới miệng để xương cốt hóa nhỏ.”
Nghiêu Vân Tiệp kinh hãi, không ngờ trên giang hồ cao thủ nhiều như mây, chỉ phần lớn người có tên tuổi chính đáng đều là do thổi phồng mà có, cao thủ chân chính đã ít càng thêm ít, phần lớn là theo đuổi danh lợi, coi như tu luyện lầm đường. Nhưng mà hôm nay gặp tận hai người, tinh tế xem hết mấy người kia … tùy tùng rồi lại quản gia nữa cũng đều âm thầm ổn định, hơi thở che dấu vô cùng kĩ lưỡng, trừ bỏ đứa nhỏ giọng điệu còn lai lái mùi sữa kia, thì tuỳ ý lấy ra một người cũng là cao thủ hàng đầu. Suy nghĩ một chút cũng biết mấy người kia cũng không phải người thường.
Nghiêu Vân Tiệp thái độ làm người luôn luôn quang minh, coi thường loại người giang hồ luôn làm tịch làm bộ kia, cái gì muốn nói đều tuôn ra không hề giữ lại trong lòng, liền đứng lên hỏi:“Không biết có phải mấy vị đều là người qua đường hay không?”
Hoắc Tử Văn đứng lên xoa xoa đầu hắn lại giữ chặt lổ tai hắn:“Mệt ngươi quá, chính mình cũng là cao thủ, thế nhưng ngay cả Triệu Tử Lam cũng không biết!!!”
Nghiêu Vân Tiệp Lổ tai bị kéo, mặt cũng không thích hợp mà đỏ ửng lên, mỹ nhân ngay tại trước mắt, trong hơi thở ngửi được đều là mùi thơm ngát thanh nhã.
Sau khi Hoắc Tử Văn buông lổ tai hắn ra, Nghiêu Vân Tiệp nhu nhu lổ tai đỏ bừng, mân miệng cười.
Sau khi cười qua liền thoải mái nói:“Tuy rằng ta không biết các ngươi từ nơi nào đến, chỉ ra mới hay đều là hảo hán, không bằng tới nhà ta làm khách đi.”
Triệu Tử Lam trong lòng vừa động, trên mặt cũng rất nhanh chấn định, nói:“Chúng ta mấy người từ kinh thành tới, chuẩn bị tới hạ lưu phía nam Trường Giang du ngoạn một phen, ngươi cùng ngoại công ta nhất kiến như cố (vừa gặp như đã thân quen từ lâu), như vậy chúng ta đành làm phiền vậy.”
Hoắc Tử Văn còn nói thêm:“Ngươi cũng không cần khách khí.”
Nghiêu Vân Tiệp không nói gì cả nhưng trong lòng đã liên tục niệm tên mỹ nhân Hoắc Tử Văn.
Tùy tùng đi tới bẩm báo xe ngựa đã ổn rồi, mấy người liền cùng đi theo lộ trình.
Nghiêu Vân Tiệp cưỡi một con ngựa màu rám nắng đi lên đầu, bộ dạng tinh thần sảng khoái, tự do tự tại.
Mấy người tới thành kế tiếp liền giảm tốc độ xuống, Triệu Tử Lam ngồi ở trong xe nhàn nhã uống trà, Hoắc Tử Văn kéo tay Lưu Ly vừa đi vừa thủng thỉnh. Nhìn thấy cái gì thích liền bỏ tiền mua ngay, đi đến cuối đường trong tay hai người đều là cả lô đồ đạc, cầm không hết, Nghiêu Vân Tiệp đi theo sau cam tâm tình nguyện làm người hầu, ân cần giúp hai người cầm lấy thứ này thứ nọ.
Hoắc Tử Văn dù sao đi nữa kinh nghiệm giang hồ cũng đầy một bọc, xem người cũng chuẩn, nhìn một cái đã biết ngay tiểu tử này đã động xuân tâm, cũng không chỉ ra, mà an tâm sai bảo hắn.
Sắc trời cũng không còn sớm, sau khi mấy người vui đùa chán chê liền vào một gian khách ***, lấy hai bàn, Triệu Tử Lam, Lưu Ly, Hoắc Tử Văn, Nghiêu Vân Tiệp một bàn, những người còn lại một bàn.
Tiểu nhị vừa thấy mấy người y phục chỉnh tề liền hiểu rõ phải để ý chu đáo, ân cần tiến lên cúi đầu khom lưng.
“Khách quan ăn món gì ạ?”
Triệu Tử Lam ảm đạm cười nói với Lưu Ly:“Bảo bối muốn ăn gì đây? Cứ việc gọi.”
Lưu Ly cúi đầu nghĩ nghĩ, thần tình tươi cười nói với tiểu nhị:“Muốn ăn loại cá mà mặt trên có nhiều hoa nhỏ ngọt ngào, còn có đồ ăn màu xanh biếc, một cây lại một cây.”
Tiểu nhị nghe được đầu đầy mờ mịt, Lưu Ly kia lại cố tình nói đến cao hứng, phấn chấn.
Triệu Tử Lam làm yên lòng sờ sờ đầu Lưu Ly nói:“Bảo bối, hoa quế tô để Phúc bá buổi tối làm cho ngươi ăn khuya nha, hôm nay rau xào vẫn là để Phúc bá đến chỉ dẫn làm, như thế được không?”
Lưu Ly gật gật đầu lại nhỏ thanh nói:“Bảo bối buổi tối cũng không thể được ăn nhiều hơn một khối sao?”
Triệu Tử Lam cười gật gật đầu, lại hỏi Nghiêu Vân Tiệp nói:“Không biết Tiểu công tử muốn ăn gì?”
Nghiêu Vân Tiệp không vui mếu máo:“ Xưng hô như thế thật sự là khách khí.” Hắn liếc Hoắc Tử Văn mắt một cái mới nói:“Gọi ta Vân Tiệp được rồi.”
Triệu Tử Lam nói:“Vậy Vân Tiệp muốn ăn gì đây?”
“Ta món gì cũng được.”
Hoắc Tử Văn lại nói:“Ta muốn ăn xương sườn.” Người gục xuống bàn, mỗi tay cầm một chiếc đũa nghịch nghịch cái bàn.
Triệu Tử Lam không khỏi buồn cười, giữa trưa ăn nhiều nhất là hắn, hiện tại đói bụng đến mức kêu gào cũng là hắn.
Phúc bá cười với Hoắc Tử Văn:“Nô tài đã biết, lập tức vì ngài an bài.”
Nghiêu Vân Tiệp trong lòng âm thầm ghi nhớ Hoắc Tử Văn ham ăn.
Thừa dịp đồ ăn chưa đưa lên, Nghiêu Vân Tiệp đột nhiên hỏi:“Dọc theo đường đi nghe ngươi gọi Văn ngoại công, chính là thật sự sao?”
Hoắc Tử Văn mân miệng cười, Triệu Tử Lam nói:“Ngoại công có thuật trú nhan, năm nay năm mươi mốt, nhìn bộ dáng này, trừ bỏ tuổi tác ra, so với người trẻ tuổi không có điểm nào khác biệt.”
Nghiêu Vân Tiệp âm thầm sợ hãi than, nói với Hoắc Tử Văn:“Tử Văn, ngươi đây là dùng công phu gì vậy?”
Hoắc Tử Văn đến bên tai Nghiêu Vân Tiệp cười nói:“Ngươi đêm nay giờ tý đến phòng ta, ta bí mật nói cho ngươi.”
Nghiêu Vân Tiệp mặt đỏ lên, đốt tới tận rễ tai.
Lưu Ly khanh khách cười, tinh mâu khép hờ, nở nụ cười trong chốc lát với Triệu Tử Lam nói:“Lam Lam, nóng……” Nói xong liền muốn cởi bỏ nút thắt hồng hồng kia.
Triệu Tử Lam liếc mắt một cái, tùy tùng lập tức mang tới áo khoác hơi bạc. Triệu Tử Lam thân thủ nhanh nhẹn giúp Lưu Ly giải khai nút thắt, lại vì hắn mặc vào áo khoác mỏng màu trắng, mặt trên dùng tơ vàng thêu một đóa hoa đào, càng khiến Lưu Ly có vẻ động lòng người.
Đúng vào lúc này một nữ tử thướt tha từ thang lầu đi xuống, trong tay còn bưng một mâm đồ ăn, nàng xoay thắt lưng đi đến trước mặt Triệu Tử Lam đặt khay xuống, trêu đùa:“ Công tử từ nơi nào đến rất tuấn tú nha, Tam nương ta sống đến hai lăm tuổi (nguyên gốc viết là nhị ngũ – tức 55 tuổi nhưng ở phía dưới lại viết là 25 nên Kitô sửa lại là 25 – tức nhị thập ngũ) còn chưa từng thấy lấy một nam tử lãnh đạm như thế nha.”
Triệu Tử Lam khóe môi gợi lên, vị Tam nương kia hai mươi lăm tuổi, đã có vô hạn phong vận, dáng người nổi bật, mặt như hoa đào, cũng coi như là mỹ nhân khó có được.
Triệu Tử Lam khóe miệng mang tươi cười tà nịnh, đệ nhất kinh thành mỹ nam tử tới nơi khác chỉ sợ là cũng không có lấy một người có thể so sánh, một đôi mắt phượng hoa đào không biết đã câu dẫn bao nhiêu hồn người, chỉ đôi mắt thật sự thâm thúy này mới làm cho người ta sợ hãi, trừ bỏ Lưu Ly là người có thể nhận ra hàm ý ôn nhu sủng nịch trong mắt hắn, còn ngoài ra không ai có thể nhìn ra cảm xúc gợn sóng trong mắt hắn, càng không thể có người giải đọc tâm tư hắn.
Mà lúc này hắn lại thản nhiên mỉm cười, nói:“Hoá ra đây là khách *** của bà chủ, không biết nơi này có rượu ngon hay không?”
“Rượu ngon đương nhiên có, chỉ là không dễ dàng lấy ra mà thôi.”
Tam nương cười dễ thương, Hoắc Tử Văn nhẫn ghê tởm khinh thường xuống, hai mắt nhắm nghiền, Nghiêu Vân Tiệp trong lòng mừng rỡ, nhìn Hoắc Tử Văn ánh mắt càng thêm si mê.
Hoắc Tử Văn nhẫn ác hàn, cứ thế gắp đồ ăn mà ăn, cũng giúp Lưu Ly chia thức ăn.
Triệu Tử Lam vừa cười nói:“Hôm nay ở đây đột nhiên ta có ý niệm muốn uống rượu trong đầu, không biết bà chủ có thể xuất ra một vò rượu để mọi người nếm thử hay chăng.”
“Phải xem ta với ngươi là loại giao tình gì.”
“Nga? Chỉ giáo cho?”
Tam nương một thân vị phong trần, làm việc lại lớn mật, nhìn mấy người kia vừa vào cửa đã vừa ý Triệu Tử Lam, lập tức lớn mật làm việc, không có chút khúc mắc.
Tam nương che miệng cười, thế nhưng lại hướng đùi Triệu Tử Lam ngồi xuống.
Triệu Tử Lam không ngờ rằng nàng dám có hành động này, trong nháy mắt di chuyển thân ảnh ngồi xuống bên người Lưu Ly, làm cho Tam nương suýt nữa làm cú té ngã trên đất, nhất thời xấu hổ lại thêm chút tức giận.
Triệu Tử Lam thuận tay đem Lưu Ly ôm vào trong lòng, Lưu Ly miệng mới nhồi thức ăn, quai hàm phình ra. Triệu Tử Lam mỉm cười chọc chọc mặt cậu nhóc, dụ hắn. Lưu Ly khanh khách cười, gắp một khối thịt bò nhét vào miệng Triệu Tử Lam.
Tam nương nhẫn tức giận với Triệu Tử Lam nói:“Đứa bé này rất đáng yêu, công tử tuổi trẻ tuấn mỹ, tiểu công tử sinh ra cũng đáng yêu như thế.”
Triệu Tử Lam chỉ cười không nói, ánh mắt sớm bị bảo bối trong lòng hút mất rồi, nhìn bộ dáng Lưu Ly ngu ngơ ăn cơm trong lòng thật sự vui mừng. Chỉ là với sự trêu đùa của Tam nương cũng không thấy chút từ chối nào cả.
Nghiêu Vân Tiệp luôn luôn không quen nhìn nữ tử như vậy, thấy bộ dạng Triệu Tử Lam như thế cũng hơi hơi tức giận, vừa định phát tác lại bị Hoắc Tử Văn đè lại hai tay.
Hoắc Tử Văn ở bên tai của hắn nhẹ giọng nói:“Đừng tức giận, Tử Lam luôn chú ý giữ bản thân mình, ngươi khoái ăn gà, hay là ăn tôm? Nào, ta giúp ngươi bóc vỏ tôm.” Hoắc Tử Văn nói xong liền gắp tôm muốn động thủ, Nghiêu Vân Tiệp làm sao còn có tâm tư chú ý người bên ngoài, một lòng một dạ đều ở trên người Hoắc Tử Văn, thấy hắn giúp mình bóc tôm, mười ngón ngọc thông sờ lên con tôm to bị rán đỏ bừng, động tác từ tốn lại làm như cực kỳ gian nan.
Nghiêu Vân Tiệp làm sao để như thế được, lập tức đoạt lấy con tôm kia, kiên định nói:“Ta bóc cho ngươi.” Nói xong đem một khay tôm cầm tới trước mặt, rất có tư thế trường kỳ tác chiến.
Hoắc Tử Văn thực hiện được âm mưu khóe miệng gợi lên nói:“Bóc nhanh lên, ta cùng Lưu Ly hai người ăn mà.”
Nghiêu Vân Tiệp quả nhiên gật gật đầu đẩy nhanh tốc độ.
Hoắc Tử Văn chống đầu xem hắn, thật là một tiểu tử ngốc, bị người lừa cũng không biết, cam cam tâm tâm bóc tôm.
Tam nương cùng Triệu Tử Lam trêu đùa vài câu, trước khi đi ở bên tai của hắn nói:“Đêm nay ở trong phòng chờ ta……” Thanh âm trầm thấp ôn nhu uyển chuyển mê hoặc lòng người triệt để.
Lưu Ly quay đầu hỏi:“Tỷ tỷ kia là ai?”
Triệu Tử Lam cười sờ sờ đầu hắn:“Là dì, so với ngoại công ngươi đều đã già rồi.”
Lưu Ly cười cười lại mải miết dùng bữa.
Lại nghe thấy một đại hán ở một bên cuồng tiếu:“Vị công tử này thật to gan, tại Phù Dung trấn, còn không có người dám khinh thị bà chủ này như thế.”
“Chỉ giáo cho?” Triệu Tử Lam quay đầu lại nói.
“Nơi này nhiều người qua đường, bà chủ này lại thích nam tử anh tuấn diện mạo xinh đẹp, chỉ cần nàng trúng ý một cái đều trốn không thoát, mấy người các ngươi sinh ra lại anh tuấn như vạy, nhất định sẽ phải trở thành nhập mạc chi tân của hắn.” (“nhập mạc chi tân” – 入幕之宾, Kitô không tìmđược nghĩa chính xác của cụm từ này đành giải thích theo từng từ: mạc là màn hình, tân là khách => khách lọt vào mắt xanh của bà chủ, đại ý thế)
Triệu Tử Lam lại cười:“Tại hạ đã có thê tử, thật sự không có tâm tư với loại chuyện này.”
Đại hán kia lại cười:“Chỉ cần một đêm, ta nghe nói chỉ cần ở cùng bà chủ một đêm ngay lập tức có thể bị mùi vị mất hồn kia câu dẫn, cả đời sau này không tìm được lối thoát, nguyện làm con rối.”
Đại hán bên người nam tử cũng cười nói:“Các ngươi đừng cho là chúng ta nói dối, ta đã thấy tận mắt qua một nam tử bên người bà chủ kia, bộ dáng si ngốc mê mê, lại có vài phần điên khùng.”
Triệu Tử Lam nheo lại đôi mắt hoa đào:“Thật mê hoặc lòng người như vậy sao?”
Đại hán xoa miệng nói:“Bà chủ kia kiều mỵ động lòng người như thế, mọi người cũng đều muốn khai trai, chỉ có điều sinh ra không đủ tuấn tú, không lọt được vào mắt nàng.”
Triệu Tử Lam chỉ cười không bàn luận thêm.
Đại hán kia lại nói:“Các ngươi bốn người, trừ bỏ thiếu niên đang bóc vỏ tôm kia, mặt khác đều có hi vọng.”
Nghiêu Vân Tiệp sửng sốt, lập tức hạ mi mắt xuống trộm xem phản ứng Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn vui vẻ ăn tôm, tuy là nghe được lời đại hán kia nói nhưng cũng làm bộ như không biết. Lúc này Nghiêu Vân Tiệp mới hơi hơi đỏ mặt, ý thức được hai người trong lúc đó thật khác nhau một trời một vực, Hoắc Tử Văn quá đẹp, lại có công lực thâm hậu như vậy, năm mươi mốt tuổi tất sớm đã có thê tử rồi.
Nghiêu Vân Tiệp mặc dù cũng là thiếu niên tài tuấn, nhưng diện mạo cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xưng tụng thanh tú, nếu không phải võ công của hắn cao cường, chắc có lẽ ít người biết.
Hoắc Tử Văn đột nhiên gắp một khối gà vào trong bát Nghiêu Vân Tiệp, nói:“Mau ăn, đừng nghe đại hán kia nói lung tung, ta nói cho ngươi nghe bí mật, chúng ta là đại gia tộc, toàn nhà đều là nam, trừ bỏ ta cùng con rể tất cả đều là đoạn tụ, lão bản nương (bà chủ) kia cũng không hề biết cho dù là gió cũng không lọt được vào mắt chúng ta.”
Nghiêu Vân Tiệp mỉm cười, trong lòng gợn sóng rung chuyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...