Hàn Di chợt thấp thỏm trong lòng, Lữ Minh Dương gục bên dưới tảng đá, giống như một thi thể không có chút sinh khí nào, hoàn toàn bất động.
Chẳng lẽ hắn đã...
Hàn Di không khỏi bước chậm lại, nhưng “thi thể” Lữ Minh Dương bất chợt chuyển động.
Nhưng hắn chỉ thoáng ngẩng nhẹ cái đầu lên, mắt nhìn Hàn Di, khẽ ra dấu im lặng.
Trong lòng Hàn Di thoáng buông lỏng một chút, hắn vẫn chưa chết. Hắn bò rạp dưới đất chẳng lẽ vì muốn ẩn thân? Chẳng lẽ hắn đang giám sát thứ gì?
Hàn Di nhẹ nhàng di chuyển cước bộ đến bên Lữ Minh Dương đang nằm phục sau tảng đá, đưa mắt nhìn theo hướng quan sát của Lữ Minh Dương, chỉ thấy phía trước chính là tảng đá lớn mà hắn đã dùng để đè lên người Lưu Thúy Hoa, mà phía sau tảng đá đó xa xa một khoảng cũng là vách núi, một bụi dây leo khô héo vắt vẻo trên đó, dọc theo vách núi đó chính là cái hẻm núi kia, nhìn hết tầm mắt...
Thế nhưng lại không có gì cả a.
Hàn Di nhíu mày thật chặc, cúi thấp người cẩn thận quan sát lại lần nữa, lần này rốt cục có phát hiện. Trên mặt tuyết ở nơi đó có một hàng dấu chân rất nông, bởi vì vấn đề thị giác, nên phải cúi thấp người mới có thể loáng thoáng nhìn ra.
Đó là một hàng dấu chân nho nhỏ, chính là dấu chân của một đứa trẻ mà đêm hôm đó bọn họ đã nhìn thấy.
Dấu chân kia từ chỗ tảng đá lớn đi thẳng ra ngoài, dọc theo hẻm núi tiến về phía bắc, cho đến khi biến mất ở cuối tầm mắt.
“ Ngươi phát hiện cái gì?” Hàn Di hạ thấp giọng nói.
Lữ Minh Dương khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía điểm cuối cùng của dấu chân, nói:” Có thể lát nữa nó sẽ trở về.”
“ Nó nào?” Hàn Di nuốt khan một ngụm nước miếng, nói.
“ Không biết.” Lữ Minh Dương cười khổ lắc đầu, thấp giọng nói:” Mới vừa rồi tôi đuổi theo thi thể Ngưu Nhị Xuyên đến đây, thấy gã đang chạy thì đột nhiên ngừng lại.”
Ánh mắt Lữ Minh Dương có chút mê hoặc nói:” Sau đó chợt thấy có một người thân thể thấp thấp từ hẻm núi chạy tới, chỉ trong chớp mắt thì đã vừa khiêng thi thể Ngưu Nhị Xuyên lên vừa chạy vòng trở lại... Quá nhanh, căn bản tôi chẳng thấy rõ là thứ gì...”
Hai hàng chân mày của Hàn Di cau chặt lại, nếu như đến cả Lữ Minh Dương cũng không thấy rõ là thứ gì khiêng Ngưu Nhị Xuyên, như vậy hoàn toàn có thể suy ra tốc độ của thứ kia. Tốc độ của mình đã có thể coi là tương đối nhanh, nhưng trong hoàn cảnh ánh sáng thế này cũng tuyệt đối không thể đạt tới loại hiệu quả đó. Huống chi thứ kia còn khiêng thi thể Ngưu Nhị Xuyên?
Dấu chân rất nông trên đất kia tựa hồ đã nói rõ vấn đề, thử nghĩ trong tình huống trên lưng cõng một người nặng như vậy, cộng thêm bàn chân lại nhỏ nhắn, thế thì nó phải chịu bao nhiêu áp lực? Nhưng mà dấu chân lại cạn như vậy...
“ Đi, đuổi theo xem một chút.” Hàn Di cau mày thấp giọng nói.
“ Á, tôi thấy hay là bỏ đi, tôi thấy thứ này chắc không kém quỷ mẫu kia bao nhiêu đâu.” Lữ Minh Dương cười miễn cưỡng một cái thản nhiên nói.
Hàn Di liếc nhìn Lữ Minh Dương, lời của hắn đúng là không sai, hiện tại chỉ dựa vào hai người, e rằng đúng thật là không phải đối thủ của cái người thấp bé kia, huống chi rất có thể nó còn có thủ hạ là hai con cương thi --- vợ chồng Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa.
Nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, nếu như nó không trở lại, thì phải dùng biện pháp gì? Chẳng phải là đã mất đi một cơ hội để làm sáng tỏ mọi bí ẩn của vụ án cương thi ở Vọng Thủy thôn này hay sao?
Trong lúc đang do dự, phía cuối hẻm núi kia bất chợt truyền đến thanh âm kin kít của bước chân đạp lên mặt tuyết, trong lòng Hàn Di chợt căng thẳng, vội vàng cúi thấp người xuống bên cạnh Lữ Minh Dương, đôi mắt nhìn chăm chú về phía điểm cuối của hẻm núi.
Dưới ánh sáng mông lung, điểm cuối hẻm núi thấp thoáng một, không là hai thân ảnh, ở phía trước là thân ảnh có chút cao lớn, còn thân ảnh phía sau thì hơi thấp một chút, bọn họ từ hẻm núi đi tới, cước bộ cũng là bước thật lớn, các khớp xương tứ chi tựa hồ vô cùng khô cứng, tư thế bước đi thành ra cực kỳ quỷ dị.
Đó là cương thi, chính là cương thi Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa!
Hàn Di siết chặc tiểu nỏ đang cầm trong tay, tay còn lại rút từ trong ngực ra một tấm phù chú, khẽ cắm vào đầu mũi tên, Lữ Minh Dương cũng đã thủ sẵn một mũi nỏ tiễn, chăm chú nhìn chằm chằm hai con cương thi đang từng bước một tiến tới.
Tuyết đúng là vô cùng lạnh giá, nhưng trên trán hai người thì lại bắt đầu xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi. Hàn Di thấp giọng niệm những câu chú ngữ mà Lữ Minh Dương nghe chẳng hiểu gì, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi cương thi càng lúc càng gần.
Bọn họ đã đi đến bên cạnh khối đá lớn kia, đột ngột dừng lại. Dưới ánh tuyết quang mờ ảo, sắc mặt bọn họ trắng bệch, hai tròng mắt phát sáng, mặt mũi thì cực kỳ ngốc trệ, không có một chút biểu cảm nào đứng thẳng chỗ đó, không còn nhúc nhích.
Lữ Minh Dương nuốt một ngụm nước bọt, tình cảnh trước mắt hiện ra vô cùng cùng quỷ dị, trên cổ Ngưu Nhị Xuyên rõ ràng có dấu răng, hai bên huyệt thái dương của Lưu Thúy Hoa là một cái động đen nhánh, cái lỗ đó chính là do nỏ tiễn đã đào ra...
Lữ Minh Dương và Hàn Di trao đổi ánh mắt, ổn định hơi thở, núp đằng sau tảng đá lớn, đang hy vọng không bị hai cỗ cương thi kia phát hiện, đang hy vọng cái chú ngữ dài dằn dặt trong miệng Hàn Di kết thúc nhanh một chút.
Nhưng Ngưu Nhị Xuyên và Lưu Thúy Hoa đột nhiên nhảy lên, xoay người trên không trung, hướng về nơi hai người đang ẩn thân phóng mắt nhìn qua.
Lữ Minh Dương lẽ nào chần chờ, lập tức lắc mình từ sau tảng đá nhảy người lên, nhanh chóng phóng về hướng hẻm núi, cùng lúc đó, nỏ tiễn trong tay đã bắn ra.
Nỏ tiễn giống như phi đao xé gió lướt đi trong không trung, chớp mắt đã cắm trúng mi tâm Lưu Thúy Hoa. Buổi sáng lớp da nơi đó đã bị Lữ Minh Dương phá nát, mi tâm Lưu Thúy Hoa đã lộ ra xương trắng.
Điểm yếu nhất của xương đầu chính là huyệt thái dương và mi tâm, xương chỉ dầy có mấy li, một âm thanh trầm muộn, nỏ tiễn của Lữ Minh Dương đã phá thủng mi tâm Lưu Thúy Hoa, nhưng nỏ tiễn lại không có đâm sâu vào, mà là rung nhẹ một cái, rồi rơi xuống mặt đất.
Lưu Thúy Hoa và Ngưu Nhị Xuyên nhất thời tức giận, đột nhiên há to miệng, xoay về phía Lữ Minh Dương làm ra bộ mặt cực hung ác, mặc dù không có thanh âm phát ra, nhưng cũng đủ làm cho người ta khiếp đảm.
Bọn họ lập tức tung chân đuổi theo hướng Lữ Minh Dương, mỗi một bước chân đạp xuống mặt tuyết đều giống như dùng búa tạ đập xuống, tuyết đọng trên mặt đất văng tung tóe, da thịt bọ họ cứng như sắt, nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, rất nhanh lao tới Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương lại rút ra thêm một mũi nỏ tiễn, nhưng còn chưa kịp ngắm chuẩn, thì bộ đôi Lưu Thúy Hoa - Ngưu Nhị Xuyên đã áp tới gần. Lữ Minh Dương khẩn cấp lắc người, quay về hướng ngược lại với hẻm núi mà chạy, khóe mắt của hắn đã liếc thấy Hàn Di chuẩn bị xong rồi, đang giương tiểu nỏ ngắm bắn hai cỗ cương thi sau lưng mình.
Tính toán ước lượng khoảng cách, Lữ Minh Dương khi chạy đến điểm cách Hàn Di không xa, bất chợt cúi thấp người lăn một vòng, tránh sang một bên, Hàn Di cùng lúc lẫy nỏ, một mũi nỏ tiễn màu bạc kéo theo một vệt vàng nhạt, nhanh chóng bắn ra, trực tiếp bắn vào mi tâm Ngưu Nhị Xuyên.
Ngưu Nhị Xuyên bất ngờ ngã xuống đất, Lưu Thúy Hoa ở phía sau gã nhất thời tránh không kịp, đôi chân cứng như sắt đạp mạnh lên thân thể Ngưu Nhị Xuyên, cũng lập tức ngã nhào.
Lữ Minh Dương từ dưới đất bò dậy, thở dài một hơi, lần này mặc dù là hai, nhưng bất quá so với ban ngày đấu với một mình Lưu Thúy Hoa còn muốn dễ dàng hơn một chút. Tất nhiên, kết quả này chủ yếu là do Hàn Di đã kịp niệm chú ngữ trước đó, làm tốt công tác chuẩn bị.
Lữ Minh Dương xoay người lại nhìn về phía Hàn Di, Hàn Di cũng đã từ dưới đất đứng thẳng người lên, nhưng cô lại lấy từ trong người ra thêm một tấm phù chú, lần nữa niệm chú ngữ.
Lữ Minh Dương khẽ nhíu mi tâm, đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy Lưu Thúy Hoa đang nằm trên mặt đất đang từ từ đứng dậy.
Tư thế của ả rất quỷ dị, giống như có người đang dùng một sợi dây thừng vô hình ở phía sau lưng kéo ả lên vậy, đột nhiên thân hình của ả giật lùi ra sau, chớp mắt đã đứng thẳng người lên rồi.
Ả trợn mắt hung ác nhìn Lữ Minh Dương, há to miệng làm ra bộ dáng đe dọa, sau đó đột nhiên xoay người, trực tiếp đánh thẳng về phía Hàn Di.
Hàn Di đang niệm chú ngữ, làm sao có thể ngừng lại? Lữ Minh Dương phi thân phóng tới, trong không trung tung một cước vào vai Lưu Thúy Hoa, cố gắng đá ả ngã xuống đất. Nhưng thật là hắn không thể ngờ được thân thể Lưu Thúy Hoa lại giống như một cọc gỗ chôn xuống đất, bị đá trúng mà chỉ lắc lư một cái, chẳng những không ngã, mà cả người vẫn tiến tới không chút nào trì hoãn.
Ngược lại Lữ Minh Dương thì bị bắn ngược trở về, lập tức té lộn cù mèo trên mặt đất.
Lữ Minh Dương lập tức lăn một vòng, đề phòng Lưu Thúy Hoa truy kích trở lại, nhưng Lưu Thúy Hoa căn bản liếc hắn cũng chẳng thèm, cước bộ vẫn như cũ phóng tới chỗ Hàn Di. Một bước, hai bước, những bước chân cực rộng khiến cho khoảng cách chớp mắt bị rút xuống.
Lữ Minh Dương trong lòng cả kinh, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đưa tay vào trong ngực lấy ra khẩu súng lục mà Hàn Di đưa cho, nhanh chóng mở chốt bảo hiểm, ngay cả ngắm cũng không ngắm mà cứ sẵn tay hướng về phía Lưu Thúy Hoa bóp cò.
Một tiếng súng trầm muộn vang vọng trong sơn cốc, ngay sau ót Lưu Thúy Hoa bốc lên một làn khói nhẹ, thân thể của ả đột ngột ngừng lại, giống như một món đồ chơi lên dây cót đã nhả hết dây, thân hình lập tức bất động.
Lữ Minh Dương thở phào một cái, từ dưới đất bò dậy, nhưng hắn còn chưa đứng vững, thì Lưu Thúy Hoa đã bất ngờ nhảy lên, trên không trung xoay người lại, phi thân lao tới Lữ Minh Dương.
Lần này Lữ Minh Dương vậy mà trấn định hơn trước, không hề hoảng hốt vội vàng mà ung dung nâng súng bắn tiếp một phát, một phát này bắn trúng chính là vị trí trái tim Lưu Thúy Hoa, thân thể ả đang ở giữa không trung bị lực trùng kích khổng lồ của đầu đạn nhất thời ngã xuống, ngã xuống rất mạnh.
Lữ Minh Dương nhảy qua một bước, đưa súng nhắm ngay ót Lưu Thúy Hoa, nhìn chằm chằm khuôn mặt hung ác đang vặn vẹo của Lưu Thúy Hoa, chỉ cần ả có dấu hiệu tiếp tục bò dậy, lập tức sẽ bồi thêm một phát.
Tiểu nỏ trên tay Hàn Di cũng đã ngắm chuẩn mi tâm Lưu Thúy Hoa, cô nhìn Lữ Minh Dương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lẫy nỏ, nỏ tiễn vụt bắn ra, lập tức xuyên qua mi tâm Lưu Thúy Hoa.
Lưu Thúy Hoa nhất thời mất hết sinh cơ, nằm bất động trên mặt đất, lúc này hai người mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Hàn Di liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, thản nhiên nói:” E là tiếng súng đã kinh động người trong thôn, nhanh nhanh đem bọn họ đốt hết đi.”
Lữ Minh Dương cười khổ, không cần phải nói loại hoạt động này đương nhiên là mình làm rồi. Hắn thở dài một tiếng, đưa tay kéo thi thể Lưu Thúy Hoa và Ngưu Nhị Xuyên vào chung một chỗ, sau đó từ trong người lấy ra chiếc bật lửa, đang chuẩn bị đánh lửa, chợt thấy một thân ảnh lao thẳng về phía mình...
------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...