Bất Lương Quân Hôn

Edit: Mẹ Mìn

Truyền dịch? Thuốc kháng virus?

Mễ Kiều cười nhạo một tiếng, một đôi mắt hoa đào mị hoặc dưới ánh mặt trời làm người ta say mê, làn mi cong dài dưới gió thu khẽ lay, nụ cười xấu xa trên môi làm cô có vẻ phong tình rất khác biệt. 

Mặc dù hai người có diện mạo giống nhau đến chín phần, nhưng mà vẻ kiều mỵ thanh thuần toát ra từ trong người cô gái trước mặt, Chung Lan tự nhận, cô làm không được.

"Làm sao cô biết tôi cần truyền dịch? Tôi xem, cô là chồn cấp gà chúc tết, không có ý tốt?"

"Ha ha, cô suy nghĩ nhiều rồi."

Chung Lan hướng Mễ Kiều cái nhìn thập phần chân thành, vẻ mặt dịu dàng: "không nói đến quan hệ hiện tại của cô cùng Trầm Nghê Trần, chỉ bằng quan hệ trước kia của tôi cùng anh ấy, tôi nghĩ, gặp côkhông thoải mái, vì để anh ấy có thể an tâm, tôi cũng sẽ chủ động quan tâm một chút."

"Hứ!"


Mễ Kiều hèn mọn liếc cô ta một cái, lập tức đưa cốc trà sữa đang cầm trên tay lên hung hăng hút mộtngụm.

"Cám ơn cô đối với Tiểu Trần Trần một lòng say mê, nhưng mà ngại quá, tôi lại không có thiện cảm với cô, cầu xin cô nhanh chút biến mắt cho tôi! Liếc cô thêm cái nữa, tôi sợ tôi sẽ không tiêu hóa được mất!"

Tay cầm trà sữa, mắt nhìn ra mặt hồ yên ả, Mễ Kiều không thèm liếc mắt nhìn Chung Lan một cái, cứng rắn phun ra những lời này, liền xoay người bước đi.

Chung Lan nhất thời nghẹn lời, trong đầu vang lên câu nói lúc trước của Trầm Nghê Trần, cô cùng Mễ Kiều bất đồng, cư nhiên Mễ Kiều so với cô đáng yêu hơn.

Ha ha, tay Chung Lan không tự giác xoa xoa dạ dầy, bị lời nói của Mễ Kiều làm cho tức giận, lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

"Trầm Nghê Trần nói, tôi với cô trong lúc bất đồng, cô lại đáng yêu hơn tôi. Nhưng mà, tôi nhìn thế nào cũng không thấy, cô đáng yêu chỗ nào?"

Mễ Kiều dừng bước, theo lời nói đối phương khiêu khích làn điệu, không hờn giận xoay người.

"Tiểu Trần Trần nói với cô? Khi nào?"

Nụ cười giảo nở rộ bên khóe miệng Chung Lan, cô yên lặng nhìn Mễ Kiều, trong lòng Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều so với cô đáng yêu, so với cô tuổi trẻ, nhưng mà, không có nhiều lắm kinh nghiệm xã hội, đùa giỡn thủ đoạn, so với cô, còn khiếm khuyết rất nhiều.

"Lần trước chúng tôi gặp nhau, ngày hôm sau, là chính mồm anh ấy nói cho tôi biết, nói cô là cháu ngoại anh ấy, còn có, rất nhiều rất nhiều chuyện."

"Chuyện gì?"

Mễ Kiều có chút không dám tin há to miệng, thốt ra liền hỏi lên. cô có chút không tin Trầm Nghê Trần dám đem chuyện cấm luyến nói cho Chung Lan biết, nhưng mà, chuyện "Cơ mật" như vậy, nếu khôngphải Trầm Nghê Trần nói, Chung Lan làm sao có thể biết?


"cô thật sự muốn biết?"

Nhìn Chung Lan dào dạt đắc ý, Mễ Kiều có chút bực mình. Khóe mắt theo ánh chiều tà liếc nhìn Chung Lan, trong khoảnh khắc, mọi nghi vấn đều giống như gió thu tán đi, không đấu vết.

"Chung giáo viên, tôi là cháu ngoại hiệu trưởng Trầm Mạt, việc này, không ít người đều đã biết, nhất là giáo viên, sợ là đã nghe Chu bộ trưởng nói qua. cô biết tôi cháu ngoại Tiểu Trần Trần cũng chẳng có gì lạ. Lần trước gặp mặt, Tiểu Trần Trần chính mồm thừa nhận tôi là vợ anh ấy, cho nên, hiện tại tự nhiên cô biết rõ sự tình. Ha ha, nhiều năm trước, cô làm bạn gái của Trầm Nghê Trần như thế nào, tôi khôngrõ ràng lắm, cũng không cần hỏi đến. Nhưng mà hiện tại, chồng tôi đối với tôi thế nào, tôi hiểu rõ nhất. Chuyện này, anh ấy sẽ không, cũng không có khả năng chính mồm nói cho cô! cô không cần phá đám!"

Lúc này đây, ánh mắt Mễ Kiều nhìn Chung Lan, gằn từng tiếng, nói phi thường rõ ràng, cảm xúc thực bình tĩnh, khí chất thành thục khó có được trong cơ thể cô phát ra. Ánh mắt Chung Lan hoảng loạn.

cô ta thật không ngờ, một cô gái không đến hai mươi tuổi, lại có tơ duy như vậy. cô ta còn tưởng rằng, một cô gái vào tuổi này khi đang yêu đều lo được lo mất, dễ bị kích động vì những lời gièm pha mới đúng.

"Ngay tại lần trước chúng ta gặp, ngày hôm sau, tôi thật sự đi tìm anh ấy, trong sổ đăng ký vào doanh trại vẫn còn tên tôi, không tin, cô có thể đi xem. Trầm Nghê Trần chính mồm nói, cô là cháu gái anh ấy, nói lần đầu tiên gặp cô đã nhầm cô với tôi. cô nghĩ lại một chút, chẳng lẽ lần đầu hai người gặp mặt, thật sự không có chuyện gì kỳ quái sao?"

Chung Lan từng bước ép sát, không cam lòng, đập nồi dìm thuyền, khí định thần nhàn, làm bộ như là thật sự Mễ Kiều hiểu lầm cô ta.

Mễ Kiều trong lòng tê rần, không cần nhớ lại, lần đầu tiên cùng Trầm Nghê Trần gặp mặt, Trầm Nghê Trần đều gọi Lan Lan, hơn nữa, cô còn tưởng rằng Trầm Nghê Trần bị làm sao nên mới có thể chạy tới ôm lấy anh, bị anh đè trên sô pha ăn xong lau sạch.

Khóe miệng khẽ nhếch, Mễ Kiều không muốn cùng cô ta nói nhảm nhiều.


Khó trách, mỗi lần nhìn thấy Chung Lan đều có cảm giác như thấy quỷ, nguyên lai, từ ngày khai giảng kia, cô ta đã là quỷ trong lòng cô rồi.

"cô nói những lời này, căn bản không đủ để dao động tín nhiệm của tôi đối với Tiểu Trần Trần. Cho dù các người có thật sự gặp mặt, anh ấy không có nói cho tôi biết, đó lại như thế nào, điều đó chứng tỏ anh ấy để ý đến cảm thụ của tôi, hơn hết là yêu tôi. Nhưng thật ra cô, giáo viên Chung, cô cũng là người trưởng thành, như thế nào nghĩ đến ở đây nói chuyện với tôi, cô quả thực còn ngây thơ hơn tôi!"

nói xong, Mễ Kiều xoay người cũng không quay đầu lại bước đi, mặc Chung Lan gọi thế nào cô cũng không để ý tới.

Dương liễu lả lướt ven hồ, Chung Lan nhìn bóng dáng Mễ Kiều quật cường rời đi, rốt cuộc có một chút hiểu được, vì sao Trầm Nghê Trần yêu Mễ Kiều như vậy. Mễ Kiều thật sự chỉ có 19 tuổi sao? Cùng cô gáicùng tuổi quả thật không giống!

Phòng y tế trong trường học. Phòng xét nghiệm.

Mễ Kiều tự đi đến cửa sổ tìm báo cáo xét nghiệm của mình. Bên kia, bác sĩ Chu vẻ mặt vội vàng đứng ở cửa chủ nhiệm phòng khám nhìn chung quanh. Đợi cho phát hiện bóng dáng Mễ Kiều, ông vội vàng gọi cô.

"Mễ Kiều, ở trong này, đến văn phòng chủ nhiệm một chuyến!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui