Trầm Nghê Trần cũng không mở cửa xe ngay lập tức mà lấy một cây viết và đơn 'Xin đăng ký kết hôn' theo mẫu có chữ ký cùng con dấu của Chu Chí Dũng ra, đưa đến trước mặt Mễ Kiều.
“Kiều Kiều, hôm qua ở trong xe, em nói muốn trở thành vợ của anh. Bất luận lúc ấy là do em nhất thời xúc động hay tâm huyết dâng trào cũng vậy, hiện tại anh thật sự muốn kết hôn với em.”
Nhìn bộ dạng mê ly của cô, Trầm Nghê Trần sợ sẽ dọa cô chạy mất nên nhanh chóng khóa cửa xe lại, chỉ 'cạch' một tiếng cả bốn cửa xe liền bị khóa.
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, giọng nói ôn nhu trầm thấp của anh vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có nguyện ý gả cho anh không? Chỉ cần em gật đầu, chúng ta liền cầm tờ giấy này vào đó làm thủ tục, chừng vài phút sau hai ta sẽ trở thành vợ chồng chính thức.”
Lời anh tựa như gió xuân làm lòng cô trăm hoa đua nở.
Lúc này, Mễ Kiều chỉ biết cố gắng kiềm nén kích động, tự nhủ với lòng phải rụt rè một chút nhưng vẫn hận không thể đoạt lấy microphone, đứng trên mui xe hét, “Chung Lan, tôi xem cô còn có thể đấu với tôi như thế nào, cho dù cô có trở về, tôi cũng không sợ cô!”
Mễ Kiều tựa như kẻ si ngốc nói: “Ừ, kết hôn! Tốt, chúng mình kết hôn đi!”
Nhìn biểu tình như lọt vào sương mù của cô, Trầm Nghê Trần bỗng có cảm giác hổ thẹn tựa như đại sói xám đang dụ dỗ tiểu bạch thỏ con vậy. Anh không nói hai lời liền ôm lấy cô, luồn tay ra sau gáy, kiềm chặt rồi kéo sát vào anh, tinh tế đặt lên môi cô một nụ hôn say đắm.
Ban đầu, anh vốn muốn hỏi Mễ Kiều về tình trạng cũng như tính tình của ba mẹ cô. Dù sao nếu cứ như vậy mà kết hôn với con gái người ta, ngay cả ra mắt cũng không có thì vẫn không tốt lắm. Nhưng tối qua, lúc ở trong xe, thình lình diễn ra một màn 'bức hôn' kia đã thật sự làm sự rung động và cảm động trong anh lên men, kích thích bản tính phản nghịch và kích tình ẩn dấu nhiều năm của anh.
Anh thật sự muốn kết hôn với cô ngay lập tức.
Bất luận ba mẹ của Mễ Kiều là ai, có tính tình như thế nào, Trầm Nghê Trần đều tin tưởng rằng anh có năng lực cho cô hạnh phúc, cũng như có năng lực chinh phục từng người một trong gia đình cô.
Thiên bất lão, tình nan tuyệt.
Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết.
Nhẹ nhàng buông Mễ Kiều ra, ánh mắt tràn đầy sủng nịch, hiện tại, anh chỉ một lòng muốn cưới cô, ngoài ra không có một tia tạp niệm nào.
Trầm Nghê Trần cứ như vậy nhìn chằm chằm Mễ Kiều trong chốc lát. Sau đó, anh tháo vòng cổ có lồng chiếc nhẫn ngọc lục bảo của mình ra rồi đeo lên cổ Mễ Kiều. Tất cả các thao tác đều được anh thực hiện rất nghiêm túc tựa như lúc duyệt binh.
“Đây là vật đính ước sao?”
Mễ Kiều ngây thơ hỏi rồi không khỏi nhíu mày khi cầm chiếc nhẫn lên nhìn.
“Hình như em đã thấy nó ở đâu rồi thì phải!”
“Ha ha.” Nghe cô nói như vậy, Trầm Nghê Trần liền cảm thấy buồn cười.
Đây là di vật của mẹ anh để lại cho anh và Trầm Thanh Thu làm kỉ niệm trước lúc lâm chung, trên đời chỉ có duy nhất một đôi long phượng này, nghe nói đây là vật vô giá, sao Mễ Kiều có thể thấy được ở nơi khác chứ.
Vì quân kỷ có quy định rất rõ là quân nhân không thể mang trang sức nên Trầm Nghê Trần chưa từng đeo nó trên tay. Trong nhiều năm tu nghiệp ở nước ngoài, những lúc nhớ nhà, anh đều lấy nó ra làm thành vòng cổ mang theo bên mình. Dưới lớp quân trang sậm màu, vừa vặn có thể che khuất chiếc vòng cổ cũng như nội tâm yếu đuối bất chợt của anh.
Mà trên đời này, những thứ tương tự nhau rất nhiều nên Trầm Nghê Trần cũng không để tâm mấy đến lời Mễ Kiều, dứt khoát đặt viết điền vào đơn 'Xin đăng ký kết hôn'. Sau khi điền xong, anh liền cầm lên thổi nhẹ rồi lập tức giao cho Mễ Kiều.
Mễ Kiều tiếp nhận, nhìn qua một lượt, vừa cười tủm tỉm vừa bắt chước Trầm Nghê Trần đặt viết điền vào.
Nhập ngã tương tư môn
Tri ngã tương tư khổ
Trường tương tư hề, trường tương tư
Trường tương tư hề, vô tận cực.
20 phút sau, Trầm Nghê Trần vui vui vẻ vẻ nắm tay Mễ Kiều rời khỏi Cục dân chính, trong tay mỗi người đều cầm một bản chứng nhận màu hồng, trên mặt là nụ cười vô tâm vô phế cùng khát khao hướng về một tương lai tươi đẹp.
Lúc chụp hình cưới, Mễ Kiều không ngừng oán giận Trầm Nghê Trần khi anh có biểu cảm quá mức nghiêm túc, một chút lãng mạn phấn khởi cũng không có. Trầm Nghê Trần lại biện giải, anh làm vậy là vì trọng hôn nhân của bọn họ.
Do Mễ Kiều không đủ tuổi kết hôn theo Luật hôn nhân nên anh phải phó thác người quen sắp xếp làm thủ tục đăng ký kết hôn vào giữa trưa. Hết thảy thủ tục từ lúc đăng ký, chụp ảnh, đến lúc nhập hồ sơ đều do một tay hai mẹ con Đại Pháo lo liệu và hoàn thành bằng tốc độ nhanh nhất.
Phần nhân tình này, Trầm Nghê Trần sẽ đặc biệt nhớ kỹ để ngày sau báo đáp.
“Đói bụng rồi, chúng mình đi ăn cơm đi!”
Trầm Nghê Trần ân cần giúp Mễ Kiều mở cửa xe, liền thấy cô nhìn anh cười xấu xa.
“Hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn, lão công muốn mời em ăn món gì đây?”
Nhìn bộ dạng vô tư, không lo không nghĩ của Mễ Kiều, lòng Trầm Nghê Trần chợt nặng trĩu. Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên kết hôn của bọn họ vậy mà không như những cô gái khác, Mễ Kiều không cần một lễ cưới xa hoa, siêu xe sang trọng hay nhẫn kim cương đắt tiền, thậm chí ngay cả màn cầu hôn lãng mạn cũng không có.
Cô cái gì cũng không cần, trên cổ chỉ có độc nhất một chiếc nhẫn ngọc lục bảo, vì đối với cô, được hạnh phúc bên anh cả đời mới quan trọng.
Đáy mắt Trầm Nghê Trần chợt loé qua một tia mãnh liệt, Mễ Kiều xem không hiểu.
“Kiều Kiều, sau này dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, em cũng không cần sợ, đã có anh thay em gánh vì anh là chồng của em, dĩ nhiên phải có trách nhiệm che chở và bảo vệ cho em. Bắt đầu từ bây giờ, tâm nguyện của anh chính là mong em được hạnh phúc, si ngốc cười bên anh suốt đời.”
“Trầm Nghê Trần?”
Tuy khoé mắt đã hơi mộng nước nhưng Mễ Kiều lại hờn dỗi đánh vào ngực anh, vừa cười vừa nói, “Anh mới cười si ngốc!”
“Ha ha, lên xe nào! Lão công dẫn lão bà đi ăn đại tiệc.”
Giữa trưa, từng ánh nắng xuyên thấu qua những tầng mây làm nhiệt độ không khí trở nên ấm áp, Mễ Kiều cởi áo khoác của Trầm Nghê Trần trên vai mình ra, thoải mái dựa vài yên ghế nghỉ ngơi.
Có trời mới biết, kế tiếp, chờ đợi bọn họ sẽ là chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...