Loạn luân: 1. Hành vi trái với luân thường; 2. Hôn nhân không tương xứng; 3. Hành vi pháp luật hoặc phong tục tập quán không cho phép, phát sinh quan hệ không nên có trong họ hàng gần.
Vương Diệc Phàm toàn thân vô lực ngồi trên ghế ở thư viện, trước mặt là quyển《 Hán ngữ đại từ điển 》(Từ điển của nhà xuất bản Thượng Hải, xuất bản năm 1986). Vì cái gì lại yêu nam nhân yếu đuối vô năng đó? Nhưng đây vẫn chưa phải là vấn đề khiến Vương Diệc Phàm lo lắng. Làm hắn lo lắng chính là hắn biết yêu cha đẻ của mình là vi phạm đạo đức xã hội, luân lý gia đình, nhưng mà hắn lại không hề trốn tránh hay phủ nhận.
Thừa nhận cảm tình của mình thì không khó khăn, khó khăn chính là có tình cảm với người có cùng quan hệ huyết thống nhất định sẽ không có kết quả. . . Muốn ôm cha, muốn hôn hắn, thậm chí muốn tiến vào hắn, xỏ xuyên qua hắn. . . Bình thường người ta cho những hành động này là biến thái đi?
Nhưng mà hắn thích a! Tình cảm với cha mãnh liệt như thế, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy với bất kì cô gái nào. Nếu hắn có thể thẳng thắn nói: “Ta yêu một người, người kia tình cờ lại là cha ta.” vậy thì tốt rồi. . . Nhưng điều này tất nhiên không thể trở thành sự thật rồi, dù sao bọn họ cũng sống trong xã hội loài người, phải chịu sự ràng buộc của luân thường đạo lý.
Con người, quả thật là sinh vật rất kỳ quái, hành vi của mỗi người luôn phải tuân theo đạo đức xã hội, làm đúng thì được khen ngợi, phản lại sẽ bị khiển trách. Mà cái gọi là đạo đức xã hội chẳng qua cũng chỉ là những quy tắc do chính con người tự đặt ra. Vì cái gì nhất định phải cấm quan hệ giữa những người cùng huyết thống? Theo góc độ giống nòi mà nói thì đó là do sợ hiện tượng thoái hóa giống. Nhưng nếu đó là quan hệ không sinh ra con cái thì sao? Nếu là đồng tính quan hệ huyết cùng thống thì sao?
Tình yêu sẽ thăng hoa đến *** – cũng có thể nói mục đích cuối cùng của tình yêu là ***? Kết quả của tình dục giữa hai người khác giới sẽ là mang thai – cũng có thể nói sinh con chính là mục đích cuối cùng của ***? Tình yêu là tinh thần, tình dục là thể xác – chỉ cần tinh thần thỏa mãn thể xác vui thích không phải là đủ rồi sao, việc này với việc sinh con đẻ cái thì có quan hệ gì với nhau?
Nếu mục đích của *** là để có con, thì mục đích của tình yêu cũng chính là để sinh con rồi, nói như vậy, thì con người và động vật có gì khác nhau? Đến kì ***, giống cái thụ thai, sau đó sinh ra sinh mệnh mới – duy trì nòi giống . . . Như vậy thì yêu làm gì? Nguyên nhân nhất định phải cấm, phải phản đối đồng tính luyến ái chính là bởi vì tình yêu đồng tính sẽ không sinh ra con cái sao? Nếu nói thế, thì tình yêu cuối cùng vẫn chỉ là vì muốn kiếm đứa con sao? Nếu thật đúng là như vậy thì quan hệ đồng tính không vì mục đích sinh con mới chân chính là đạt được hạnh phúc đi?
Quan hệ giữa tình yêu, *** và sinh con làm Vương Diệc Phàm nghĩ muốn nổ cả đầu, làm gì lại phải nghĩ đến vấn đề sâu xa như vậy – đó là vấn đề cần quan tâm của mấy nhà triết học – cái hắn cần quan tâm chỉ là làm sao để quan hệ của hắn và cha tốt tốt là được rồi.
Nếu hắn là gay, theo tính cách của cha, cho dù lúc đầu có phản đối, thì sau đó nhất định sẽ từ từ chấp nhận?
Vấn đề là người hắn yêu lại chính là cha. . . Thực buồn cười, đã đồng tính lại còn thêm loạn luân. . . Loại tình yêu nghe như tiểu thuyết này không ngờ lại xảy đến với bản thân, nếu cha biết mình có dục vọng với hắn, hắn sẽ làm thế nào?
Cha không phải là người đồng tính luyến ái, có thể khẳng định 100% như vậy. Tuy rằng cha rất giống – nếu đồng tính thật thì cha nhất định phải nằm dưới, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không gặp gỡ phụ nữ, cũng không hề gặp đàn ông – nhưng mà cha không phải là người như vậy, bảo hắn làm vợ một người đồng tính đảm bảo khó hơn lên trời, càng không nói đối phương lại còn là con mình. . .
Nói chung hiện tại tốt nhất là nên quên chuyện này đi. . . Hắn chưa đến 21 tuổi, lại còn hào hoa phong nhã, bộ dáng cũng không tồi, con gái thích hắn cũng rất nhiều, tùy tiện tìm một người hẹn hò rất dễ dàng. . . Chính là, hắn không có cách nào để có thể buông tay ra! Cho dù biết đây là loại tình cảm không có kết quả, cho dù biết đây là trái với luân thường đạo lý, hắn cũng không muốn buông tay, không có cách để từ bỏ.
Hiểu được tâm ý của mình rồi, hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện phát sinh lúc trước, cư nhiên lại giống hệt những điều Trần Gia Văn đã nói, hắn bất quá chỉ là một kẻ không biết cách biểu đạt tình yêu, là một thằng nhóc chỉ biết khi dễ người mình thích.
“Đáng giận a. . .Bị bà ta nói trúng rồi!” Vương Diệc Phàm nằm ườn trên bàn, hiện tại đã đến giờ cơm tối , hắn muốn về nhà nhưng cũng lại không dám về – bởi vì hắn không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cha.
Phải làm như bình thường . . . Vương Diệc Phàm không ngừng cảnh cáo chính mình. Nhưng mà vừa nhìn thấy bộ dáng đeo tạp dề nấu cơm của cha là hắn đã nghĩ ngay đến việc đem cha áp đảo – Trời ạ! Từ khi nào hắn biến thành nam nhân biến thái vạn năm động dục như vậy? Trước kia rõ ràng không như vậy mà! Khuôn mặt bình thường của cha vào mắt hắn cũng trở thành thanh tú đẹp đẽ – đây là cái mà người ta thường gọi là “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” đi?
“Làm sao vậy ? Hình như không thoải mái.” Vương Vĩnh Bình đặt tay lên trán con, “Không nóng a. . . Nhưng mà mặt người rất đỏ, chẳng lẽ là phát sốt?” Nam nhân lo lắng muốn đi lấy nhiệt kế, Vương Diệc Phàm lại đem hắn ôm chặt lấy, chôn đầu vào trong lòng ngực hắn.
“Không cần đi. . . Để cho ta ôm một chút. . .”
Không rõ đứa con bị gì, nhưng bộ dáng làm nũng như vậy cũng thực đáng yêu. Vương Vĩnh Bình cười ôm lại hắn. Con trai gần đây càng ngày càng ngoan, chẳng những về nhà sớm, không hề nổi giận với hắn, lại còn rất ôn nhu, đôi khi còn làm nũng, nếu có thể như thế này mãi thì tốt rồi . . . Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc con.
Bị nam nhân hôn, Vương Diệc Phàm cả người như bị điện giật, hắn ngẩng đầu nhìn cha, trong lòng nghĩ “Cha, ngươi phải chịu trách nhiệm đó. . .” , sau đó hôn lên môi cha – hắn rất muốn hôn thật sâu, nhưng hắn không dám, sợ quá phận sẽ bị cha phát hiện, cho nên chỉ liếm qua một chút.
Nam nhân không chỉ không có đẩy đứa con ra, ngược lại còn dùng sức hôn mạnh một cái.
Vương Diệc Phàm chân tay luống cuống băn khoăn liệu có phải cha cũng có tình cảm kiểu đó với hắn, nhưng câu nói kế tiếp giống như một chậu nước lạnh hắt thẳng lên người hắn.
“Sao còn trẻ con như thế? Còn nhớ lúc ngươi ba tuổi không? Ngươi thấy ta và mẹ ngươi hôn nhau cũng liền khóc nháo cũng đòi ta hôn lại a!”
Hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng hắn không muốn đem tâm ý hiện tại của mình đánh đồng với lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, Vương Diệc Phàm nói thầm : “Không có! Ai còn nhớ chứ.” Rồi lưu luyến rời khỏi người cha.
Buổi tối Vương Diệc Phàm giống như 10 năm trước ôm gối chui vào chăn cha.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì. . . Ngươi cứ ngủ đi. . .” Vương Diệc Phàm từ sau lưng ôm lấy cha – trước đây hai tay phải thực cố gắng mới có thể vây quanh bả vai thì hiện tại chỉ cần một cánh tay là hắn có thể ôm trọn cha rồi – cha thật sự gầy mà. Đem cha kéo về phía mình, Vương Diệc Phàm không biết nên oán hận hay là phải thấy may mắn khi có quan hệ cha con với người đàn ông này – nếu không phải cha con, hắn sao có thể giống như bây giờ quang minh chính đại ôm cha? Rúc đầu vào gáy cha, cọ xát lên làn da mềm mại của hắn, Vương Diệc Phàm từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tuy được đứa con ôm cảm giác rất tốt – Vương Vĩnh Bình thật thích đứa con làm nũng với mình, như vậy hắn sẽ cảm thấy chính mình thật sự là một người cha – nhưng mà tư thế này khiến cho toàn thân tê rần. Hắn muốn xoay xoay vài cái cho thoải mái, nhưng đứa con lại ôm rất chặt, sợ đánh thức con trai nên hắn đành chịu . . .
Đứa con bấy giờ, rất giống lúc trước, ra sức an ủi hắn, dùng thân thể nhỏ gầy ôm lấy bả vai hắn, trấn an sự cô đơn của hắn, bổ khuyết cảm giác cô độc khi vừa mất vợ . . . Chính là đứa con sẽ trưởng thành, sẽ bỏ hắn. . . Thật vất vả mới có quen ở một mình, nếu lại đắm chìm vào sự ôn nhu của đứa con, sau này lại bị vứt bỏ. . . Như vậy, hắn còn có thể khôi phục như cũ không? Miên man suy nghĩ , cuối cùng hắn chìm vào giấc ngủ trong vòng tay đứa con.
*****
“Chết tiệt, muốn báo thù cũng không cần phải làm như vậy đi?”
Vương Diệc Phàm kéo thân thể mỏi mệt về nhà, ngã lên giường, dúi đầu vào gối của cha – không thể ôm cha, nhưng có thể ngửi được hương vị của hắn cũng cảm thấy thư thái lắm rồi. . . Như vậy thực biến thái đi? Bất quá hắn cũng mệt mỏi không muốn chất vấn bản thân thêm nữa. Học trưởng đáng giận, từ lần trước hắn được MVP, mỗi ngày đều bị bọn họ kéo đi tập, đi thi đấu, mệt muốn chết . . . Còn có một đống nữ sinh phiền toái, biết hắn và Ngô Bội Vũ chia tay, giống như ruồi bọ vây đến.
Chân bị thương của cha đã gần khỏi hẳn, bắt đầu đi làm, thời gian gặp mặt rõ ràng giảm bớt, còn bị bóng rổ chiếm đi một nửa, thực đáng chết. . . có thể phải ra khỏi đội bóng rổ, Vương Diệc Phàm bắt đầu thật sự lo lắng.
“Làm sao vậy? Huấn luyện mệt quá?” Vương Vĩnh Bình đẩy cửa đi vào, ngồi bên người đứa con. Vương Diệc Phàm lập tức gắt gao ôm hắn, giống như con mèo nhỏ cọ tới cọ lui trên người cha. Đã quen dần với việc đứa con làm nũng, nam nhân vỗ nhẹ vào đầu con: “Lần sau có trận đấu nhớ nói cho ta biết!”
A? Nếu vậy thì không có thể rời đội được rồi. Vương Diệc Phàm tự nhiên hy vọng cha có thể chú ý nhiều đến hắn.
“Ta giúp ngươi mát xa một chút!”
“Tốt!” Vương Diệc Phàm lập tức nằm lên giường, để cha ngồi lên người hắn mát xa.
Kỹ thuật của cha không tốt lắm . . . Thi đấu xong thường được các thầy giáo chuyên nghiệp mát xa nên Vương Diệc Phàm tự nhiên biết trình độ của cha và những người chuyên nghiệp khác nhau cỡ nào. Lực đạo không đủ, tìm không đúng huyệt vị – mát xa như vậy căn bản không có hiệu quả gì. . . Chính là, đây là tay của cha a! (thằng công này càng ngày càng bệnh nặng na)
Nam nhân ngồi trên lưng đứa con cố gắng đè, đẩy, nhào, nặn. . . Lại vô tình không biết động tác của mình gây ra bao nhiều dày vò cho đứa con.
Bộ vị chậm rãi bành trướng làm Vương Diệc Phàm cảm thấy khó chịu, nhưng hắn cũng không muốn cha dừng lại, đành phải cố gắng nghĩ linh tinh, làm cho chính mình bình tĩnh lại.
“Đúng rồi, hôm nay Gia Văn gọi điện đến, nói cô ấy sắp về, hỏi ngươi thích quà gì.”
Nghe thấy cái tên của người mà hắn sắp quên từ miệng cha, Vương Diệc Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên – rốt cục hắn cũng hiểu được vì cái gì mà mình luôn cảm thấy không vừa mắt với Trần Gia Văn – Vương Diệc Phàm mất hứng nói: “Ta không cần quà của bà ta . . .”
“Kỳ thật Gia Văn vẫn rất thích ngươi a. . .”
Thích ta? Là thích trêu đùa ta thì có! Vương Diệc Phàm oán hận nghĩ thầm.
“Ngươi không thích cô ấy sao?”
Ta tại sao phải thích một nữ nhân muốn cướp ngươi mang đi a!
“Ba, ngươi sẽ kết hôn với bà ta sao?”
Nghe đứa con hỏi vấn đề này, nam nhân ngừng tay. Một lát sau mới lại tiếp tục.
“Ta cũng không biết, có lẽ là vậy . . .”
“Ngươi rất thích cô ta sao?” Vương Diệc Phàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Thích?” Hắn thích cô ấy sao? Vấn đề này Vương Vĩnh Bình cũng không rõ lắm. Ở cùng cô ấy quả thực rất thoải mái, có cảm giác thân thiết như người nhà. . . Đây là thích sao? Tuy rằng không có tình yêu mãnh liệt, cũng không có cảm giác “Một ngày không thấy, như cách tam thu” , nhưng là nếu là “Đối tượng tái hôn” mà nói, Trần Gia Văn đích thật là lựa chọn tốt nhất.
Không thấy cha trả lời, Vương Diệc Phàm lại hỏi: “Vậy bà ta và ta, ngươi thích ai hơn?”
“Ách?” Vấn đề kỳ quái. . . Hiểu lầm đứa con đang giận dỗi vu vơ, nam nhân cười nói ngươi là con ta ta đương nhiên ta yêu ngươi nhất!
Lời cam đoan của cha cũng không thể khiến Vương Diệc Phàm yên tâm.
“Như vậy nếu ta nói, ta không muốn ngươi kết hôn với bà ta thì sao?”
Vương Diệc Phàm đột nhiên cử động, Vương Vĩnh Bình vội vàng xuống khỏi người hắn, ngồi bên giường.
“Tại sao ngươi không đồng ý? Ngươi rất chán ghét cô ấy sao?”
“Ngươi vì cái gì phải kết hôn với bà ta? Bởi vì yêu? Hay chỉ là đơn giản là do cô đơn? Ta không phải đã nói ta sẽ ở cùng ngươi cả đời, sẽ không kết hôn cũng sẽ không có con, ngươi chính là người nhà duy nhất của ta!” Cũng là người ta yêu nhất . . . Không nghĩ tới lúc trước những lời nói không suy nghĩ đó lại là tâm tình chân thật của mình. Vương Diệc Phàm kích động cầm lấy bả vai cha, “Ta thật sự sẽ luôn ở cạnh ngươi mà!”
Nhìn thấy sự kích động của con, Vương Vĩnh Bình cũng không biết phải nói gì. Lời con khiến hắn cảm động, nhưng mà, đó chỉ là lời thốt ra lúc xúc động nhất thời. Chuyện tương lai ai có thể nói chính xác? Có lẽ không bao lâu sau, đứa con sẽ tìm được bạn gái mới. . . Hiện tại nói như vậy, chính là vì mới chia tay bạn gái nên cảm thấy trống trải đi? Hơn nữa thân là cha, hắn đương nhiên muốn con trai sẽ kết hôn rồi sinh con đẻ cái. . . Hôn nhân của hắn không hạnh phúc, nhưng hắn hy vọng đứa con có thể có cuộc sống gia đình hạnh phúc.
“Ngươi không tin? Vẫn muốn kết hôn? Vì cái gì? Vấn đề sinh lí sao?”
Vương Diệc Phàm nói thế làm cho nam nhân đỏ mặt, kí ức giấu kín kia lại bị đứa con nhắc tới. Vương Vĩnh Bình cúi đầu đẩy đứa con ra. Việc này và việc kia căn bản không giống nhau!
Phản ứng của cha làm cho Vương Diệc Phàm hiểu lầm là cha chán ghét mình đụng chạm, hắn cầm lấy tay cha, “Không cần cùng bà ta kết hôn được không? Không cần cùng với người phụ nữ khác. . . Cha, ta yêu ngươi!”
“Ta cũng yêu ngươi!” Nam nhân trì độn lập tức trả lời, hắn đương nhiên không rõ đứa con đối hắn yêu là tình yêu, không phải tình thân.
“Vậy ngươi sẽ không kết hôn với Trần Gia Văn?”
“Đây là hai việc khác nhau!”
“Hai việc khác nhau? Điều này sao là hai việc khác nhau?” Không muốn đem hắn cho người khác, bất luận như thế nào cũng không được! Không thể khắc chế yêu thương, dục vọng cùng ghen tị làm cho Vương Diệc Phàm nhịn không được hôn lên môi cha, cường ngạnh bắt hắn mở miệng, tiến đầu lưỡi mình vào trong, cùng cha giao triền . . .
Không thể dùng từ đùa giỡn hay làm nũng để giải thích được việc thô bạo hôn môi, Vương Vĩnh Bình luống cuống tay chân, hắn muốn đẩy đứa con ra lại bị nắm lấy càng chặt. Thật lâu con trai mới buông hắn ra, trong đầu trống rỗng, hắn chỉ muốn chạy trốn, lại bị đứa con gắt gao đặt ở dưới thân.
“Cha. . . Ta yêu ngươi. . ..”
Lần này bị hôn không phải là môi, mà là vành tai. . . Nhẹ nhàng cắn liếm làm cho hắn run rẩy, đầu lưỡi đứa con vói vào tai . . . . Hành động này còn quá phận hơn cả hôn môi . . . Nam nhân vặn vẹo thân thể, nhưng tay đứa con đã luồn vào trong quần, lôi vạt áo ra, vuốt ve thắt lưng hắn.
“Không được . . . Không được . . . Diệc Phàm. . . Ngươi điên rồi?”
“Ta là điên rồi. Cha, ta yêu ngươi. . . yêu. . . rất yêu ngươi. . .”
Đứa con thì thào những câu nói đó còn làm những hành động âu yếm làm cho người ta cảm thấy thẹn. Cúc áo cũng bị cởi bỏ, đứa con di chuyển môi đến trước ngực, đảo xung quanh đầu nhũ. . . Đau quá. . .Đứa con hút mạnh ở nơi dù thế nào cũng sẽ không có chất lỏng chảy ra, hoàn toàn không để ý tới phản kháng của hắn.
Đến nước này muốn dừng cũng dừng không được . . . Vương Diệc Phàm nghĩ. . . Cho dù biết đây là phạm tội, là loạn luân, hắn cũng không quản. . . Hắn muốn có cha. . . Cùng cha hợp làm một. . .
Vô luận phản kháng như thế nào, đứa con cũng không buông tha. . . không thể chống cự lại . . . Hiện tại có nói gì cũng vô dụng. Vương Vĩnh Bình yếu đuối nghĩ, chính mình thật sự rất là thảm, vì cái gì lại bị đứa con mình vất vả nuôi nấng làm loại chuyện này? Cho dù cùng bạn gái chia tay cũng không thể lấy cha làm vật thay thế đi?
Quần bị đứa con cởi, nửa thân dưới bại lộ, cảm giác lạnh lẽo quái dị làm cho Vương Vĩnh Bình lại bắt đầu phản kháng. . . Chính là phản kháng của hắn là vô hiệu với Vương Diệc Phàm.
Vương Diệc Phàm nắm lấy tính khí của cha bắt đầu ma sát, căn bản không để ý đến tiếng rên rỉ của cha.
“Không cần. . . Không cần. . .”
“Có vấn đề gì? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên. . .” Vương Diệc Phàm di chuyển tay nhanh hơn. Có lẽ là vì cảm thấy hổ thẹn, có lẽ là cảm thấy tội nghiệp chính mình, vô luận Vương Diệc Phàm làm như thế nào, Vương Vĩnh Bình phân thân vẫn mềm nhũn như cũ.
“Tại sao?” Hai lần trước không phải đều rất thuận lợi sao?
“Dừng tay. . . Diệc Phàm. . . Dừng tay. . .”
Liếc mắt nhìn cha một cái, Vương Diệc Phàm cúi đầu, không chút nào chần chờ đem tính khí ngậm vào miệng.
“!” Cơ thể Vương Vĩnh Bình nháy mắt trở nên cứng ngắc. . . Ngay cả lúc làm tình với vợ hắn luôn dùng những tư thế cổ điển, như thế này là lần đầu tiên . . . Khoang miệng đứa con ướt át ấm áp. . . Dần có khoái cảm, nhưng mà loại chuyện này. . . Loại chuyện này mà cũng làm được sao?
Nam nhân liều mạng đẩy đầu đứa con ra, nhưng đứa con vẫn kiên trì ở giữa hai chân hắn liếm, hút. . .
Tính khí bành trướng trong nháy mắt làm nam nhân rốt cục từ bỏ chống cự. . . Nếu không thể chống cự, nếu nói cái gì đứa con cũng không buông tha hắn. . . Vậy nên thuận theo cảm giác của cơ thể, để khoái cảm chưa từng có dẫn dắt đi?
Tình yêu và *** có thể tách bạch hoàn toàn được sao?
Đàn ông thực sự là sinh vật đáng buồn như vậy sao?
Lúc thứ chất lỏng nóng bỏng đó phun ra, Vương Vĩnh Bình cảm thấy thẹn, nước mắt nhịn không được rơi xuống. . . Vì cái gì lại đến nước này?
Nước mắt bị đứa con liếm đi. . . Nước mắt lưng tròng, nam nhân không còn khí lực nói chuyện .
Vương Diệc Phàm nói xong lời xin lỗi, tay lại nâng hai chân của cha lên.
Mật huyệt phía sau bị bộ vị cực nóng đụng phải, nam nhân không thể tin mở to hai mắt. . . Tuy trì độn nhưng hắn không phải ngốc, nam nhân lập tức hiểu ý định của con trai.
“Không. . . Không cần. . .” Vặn vẹo muốn thoát đi, nhưng khí lực kém xa đứa con.
Làm thế nào cũng không vào được. . . Sự phản kháng của cha làm chỗ đó vô thức co chặt lại, Vương Diệc Phàm không đạt được ý nguyện. Chẳng phải đàn ông dùng nơi này để làm sao. . . A, bởi vì là nam nhân, cho nên không thể tự động tiết chất trơn để tiếp nhận đích bộ vị, cho nên mới không thể thành công đi? Bừng tỉnh đại ngộ Vương Diệc Phàm đứng dậy lục lọi ngăn kéo đầu giường.
Con trai vừa buông ra, nam nhân lập tức chạy trốn. Chính là chưa kịp rời đi đã bị đứa con kéo trở về. . . Nụ hôn ôn nhu làm cho hắn bần thần trong chốc lát, ngón tay không biết bôi chất gì cũng thuận lợi tiến vào.
Nhìn thấy nét mặt hối lỗi của đứa con, Vương Vĩnh Bình từ bỏ chống cự. . . Nhưng mà, bị sáp nhập, bị xem như nữ nhân đi? . . . Cũng không có gì. . . Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng ngay lúc bị tiến vào hắn lập tức thấy hối hận. . . Đau quá. . . cảm giác đau đớn như bị xé rách cơ hồ làm hắn muốn ngất xỉu. . . Có lẽ bất tỉnh còn tốt hơn? Lúc đứa con thong thả luật động, nam nhân chỉ có thể cắn răng thừa nhận.
Không lâu sau, đau đớn biến thành cảm giác kỳ quái, khí quan ủ rũ cũng bắt đầu ngẩng đầu. . . Vương Vĩnh Bình lần đầu tiên biết mặt sau cũng tạo ra khoái cảm. . . Vương Diệc Phàm cũng phát hiện thân thể của cha có biến hóa, liền đẩy nhanh tốc độ, đồng thời tiếp tục ma xát tính khí của cha. . . Hắn ở trong cơ thể cha bắn tinh, cùng lúc đó tính khí nho nhỏ của cha cũng run rẩy phun tứ tung lên bụng hai người . . .
Thân thể. . . Đầu. . . Thêm cảm giác đau đớn phía sau. . . Đều như đang nhắc nhở hắn. Vương Vĩnh Bình dùng chăn bọc mình lại, trợn tròn mắt, không biết nên làm gì. . . Cái gì cũng không muốn làm. . . Cũng không thể làm. . . Ngay cả tự hỏi cũng không biết nên hỏi cái gì. . . Chính là, không thể không suy nghĩ. . .
Bị nam nhân xâm phạm, lại còn là đứa con của chính mình. . . Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có thể phát sinh một chuyện hoang đường như vậy?
“Ta sẽ không giải thích! Bởi vì ta yêu ngươi.”
Yêu cái gì? Ta chính là cha ngươi!
“Ta biết ngươi là cha của ta, vậy thì thế nào?”
Thế nào? Như vậy là loạn luân! Vi phạm đạo đức!
“Ta yêu ngươi, mặc kệ thế nào cũng muốn ngươi!”
Nhân danh tình yêu để xâm phạm có thể tính là hợp pháp sao?
“Ta không muốn đem ngươi giao cho người khác!”
Cho nên mới xâm phạm ta?
“Chẳng lẽ ngươi thật sự không yêu ta?”
Đương nhiên yêu, nhưng đó là tình yêu cha con!
“Vì cái gì không muốn nhận ta? Bởi vì chúng ta là cha con? Nếu ta không phải con ngươi ngươi có chấp nhận ta không?”
Đó là đồng tính luyến ái!
“Cha con thì làm sao? Dù sao sẽ không mang thai!”
Bởi vì không phải nữ nhân nên muốn làm gì ta thì làm sao?
“Ngươi nhìn ta a!”
Chậm rãi ngẩng đầu, thấy ngay ánh mắt bi thương của con trai.
Vì cái gì lại bi thương? Người bị thương tổn là ta mới đúng?
“Ta. . .” Đứa con vươn tay phải đụng tới hắn, nhớ lại việc bị xâm phạm, Vương Vĩnh Bình run rẩy lui về phía sau.
“Ngươi. . .” Vương Diệc Phàm buông tay, “Hảo hảo nghỉ ngơi đi. . .” Sau đó đi ra ngoài.
Không nhớ rõ đây là ngày thứ mấy, Vương Vĩnh Bình vẫn nằm trong chăn bông, ngồi dựa vào tường. Đứa con mỗi ngày đến, đứng cách hắn một thước đặt nước và đồ ăn xuống – chỉ cần đứa con tới gần hắn sẽ nhịn không được run rẩy, trốn tránh. Đứa con không muốn lại làm hắn tổn thương, hắn cũng biết. Chính là cảm giác bị xâm phạm làm cho hắn sợ hãi sự đụng chạm. . .
Dơ bẩn, hành vi dơ bẩn làm cho hắn không thể tha thứ cho con. Đứa con mỗi ngày xuất hiện cũng khiến hắn khó có thể chịu được.
Yêu chính cha của mình, này không phải chuyện vừa buồn cười, vừa biến thái sao? Tại sao đứa con có thể nói dễ dàng như vậy? Còn ép hắn làm chuyện đó!
Con người khác động vật ở chỗ con người có ý thức, biết khống chế hành vi của mình, bởi vì con người bị ràng buộc bởi đạo đức xã hội, mà đầu tiên, chính là cấm quan hệ giữa những người có chung huyết thống – tất nhiên không phải vì đều là nam không thể sinh con thì sẽ được cho phép, hơn nữa bọn họ lại còn là cha con ruột!
Vô luận Vương Diệc Phàm khuyên như thế nào, Vương Vĩnh Bình cũng không chịu ăn uống, chỉ uống nước – không phải hắn tuyệt thực, hắn muốn tự sát, chỉ là hắn ăn không vô, như thể có cái gì đó mắc ở yết hầu, làm cho hắn nuốt không được, cũng không có cảm giác đói khát, ngược lại còn thường xuyên nôn khan – Tự nhiên bị đứa con xâm phạm. . . Hắn hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của con, nếu là bởi vì bị thất tình, hắn cũng có thể đi tìm đứa con gái khác, không cần tìm đến người vừa là cha lại vừa cùng giới tính với hắn a! Đứa con còn nói yêu hắn, ngữ khí thành khẩn không giống như vui đùa. . . nam nhân như hắn có cái gì hấp dẫn? Điểm ấy, đứa con không phải rất rõ ràng sao? Yếu đuối, khiếp đảm, không quả quyết. . . Đứa con có thể vạch trần khuyết điểm của hắn, vì cái gì còn có thể nói thích hắn?
“Cha. . . Ngươi đã lâu không ăn gì cả , dù gì ăn một chút đi. . . ?”
Đứa con đứng cách hắn một thước nói. . . Hắn cũng chưa ăn cơm sao? Nhìn kỹ xem, cũng gầy một vòng. . .
“Ta biết rồi. . .”
Ngươi biết rồi? Biết cái gì? Ta còn chưa biết, ngươi lại như thế nào biết được?
” Chuyện ngày hôm đó, ta sẽ không giải thích. . . Bởi vì ta yêu ngươi!”
Yêu? Ta chính là cha của ngươi a! Vì cái gì ngươi có thể thoải mái mà nói chữ “Yêu” ra như thế?
“Ngươi cho rằng ta đang mắc sai lầm sao?”
Đó là đương nhiên! Như vậy chính là loạn luân a!
“Vô luận như thế nào ngươi cũng không chấp nhận ta?”
Ta như thế nào có thể nhận con của mình. . . Làm chuyện như vậy?
“Dù như thế nào cũng sẽ không yêu ta?”
Ta yêu ngươi! Nhưng đó là tình thân, không phải tình yêu!
“Ta ở bên cạnh ngươi chỉ làm ngươi cảm thấy khó chịu? Ngay cả cơm cũng không ăn. . .”
Ngươi ở bên người ta, ta sẽ khoái hoạt, chỉ cần ngươi không làm chuyện như vậy, cũng đừng nói yêu!
“Cho nên chỉ cần ta đi là tốt rồi. . .”
Đi? Cái gì?
Vương Diệc Phàm buông đồ ăn trong tay, “Ta biết mình nên làm thế nào. . . Ngươi phải ăn cơm, tự chăm sóc bản thân.” Cuối cùng hắn nhìn cha một cái, nam nhân gầy yếu này là người hắn yêu nhất. . . Chính là, tình yêu này với hắn lại là tội nghiệt loạn luân. . . Chỉ làm cho hắn thương tổn.
Bởi vì yêu hắn, cho nên không muốn tổn thương hắn. . . Cho nên, một mình chịu đựng là được rồi. . .
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, một lát sau lại nghe thấy tiếng đóng cửa chính. . . Đứa con đã ra ngoài. . . Vương Vĩnh Bình nghĩ.
Có lẽ hắn nên thử đứng trên lập trường của con để suy nghĩ, có thể là do từ trước đến nay chỉ sống với cha, cho nên mới đem tình thân hiểu lầm là tình yêu đi? Chờ đứa con trở về sẽ cùng hắn nói chuyện. . . Hoặc là đến chổ bác sĩ tâm lý . . . Chỉ cần cố gắng, chuyện gì cũng có thể thay đổi.
Vương Vĩnh Bình rốt cục cũng muốn hành động. . . Chống đỡ thân thể suy yếu đã lâu chưa ăn cơm đi tắm rửa, tẩy đi chất dịch và mồ hôi ngày đó vẫn còn lưu lại trên người. . . Nếu còn có thể tẩy đi dơ bẩn cùng tội nghiệt thì thật tốt. . . Sau đó ăn một chút cơm mua từ bên ngoài về – tuy rằng ăn rất ít, nhưng dù sao vẫn bổ sung thể lực.
Đem chăn đệm bẩn ném vào máy giặt, thay chăn đệm sạch, hắn muốn hoàn toàn quên chuyện phát sinh hôm đó.
Đồ ăn trong tủ lạnh trên cơ bản đều đã hỏng hết, chỉ có trứng và chân giò hun khói là còn có thể ăn. Không muốn đi mua đồ, hắn làm cơm đơn giản, bỏ thêm chân giò hun khói, sau đó ngồi ở phòng khách chờ đứa con về.
Ba giờ. . . Năm giờ. . . Chín giờ. . . Mười hai giờ . . . Đợi đến tận rạng sáng ngày hôm sau đứa con vẫn chưa trở lại.
“Cho nên chỉ cần ta rời đi là tốt rồi. . .”
Lời nói của đứa con vang lên. . . Rời đi. . . Chẳng lẽ là phải rời khỏi hắn, rời khỏi nhà này sao?
Nam nhân vọt vào phòng đứa con, túi du lịch mà hắn thường dùng không thấy, quần áo trong tủ cũng không còn.
“Cho nên chỉ cần ta rời đi là tốt rồi. . .”
Khi nói lời này, trong mắt đứa con hiện lên vẻ bi ai, thống khổ cùng bất đắc dĩ. . .
“Cho nên chỉ cần ta rời đi là tốt rồi. . .”
Sợ lại làm tổn thương hắn, thật sự bỏ đi. . .
Tại sao không sớm một chút nói chính mình không ngại. . . So với việc mất đi đứa con, thì việc bị xâm phạm đã là cái gì? Mọi việc chỉ cần cố gắng nhất định đều có thể giải quyết. . . Quên đi ngày hôm đó, hai cha con vẫn có thể bắt đầu lại, một lần nữa. . .
Chính là hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, đứa con đã đi rồi. . .
Rốt cục hiểu được đứa con là rời nhà bỏ đi, nam nhân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lòng đau nhói. . . So với lúc trước bị vợ vứt bỏ còn thống khổ hơn . . . Tâm giống như bị ngàn mũi kim chích vào, hắn nhịn không được mà khóc lớn.
Từ lúc đó, đứa con không hề trở lại. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...