Buổi tối ngày thứ hai sau khi dọn vào ký túc xá nhân viên, bầu trời xám xịt, chim bay là tà, như thể cơn giông bão sắp ập xuống.
Khương Chiếu Tuyết búi tóc, đi chân trần, dọn dẹp ký túc xá với vẻ mặt vô cảm.
Nàng chưa bao giờ dừng lại kể từ khi chuyển vào ký túc xá này.
Nửa đêm, nàng cũng bật đèn để tắm rửa, dọn dẹp từ trong ra ngoài toàn bộ ký túc xá.
Những thứ không cần rửa sạch đều được làm sạch qua.
Máy lạnh vẫn chạy đều, nhưng mồ hôi không ngừng rơi trên trán, làm ướt hàng mi, khiến mắt nàng đỏ như máu.
Nàng không hề có cảm giác, chỉ biết dọn dẹp không mệt mỏi.
Lúc đang định dội nước phòng tắm lần thứ ba, chiếc điện thoại mà nàng đặt trên bồn rửa mặt bỗng dưng rung lên liên tục.
Có tin nhắn đến.
Sắc mặt Khương Chiếu Tuyết bình tĩnh, trong lòng lại không có một tia gợn sóng.
Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn bồn rửa mặt, loay hoay một lúc, rồi vẫn tắt vòi nước, tháo găng tay cao su, bước ra khỏi phòng tắm có vách ngăn và lấy điện thoại ra để xem tin nhắn.
Những gì hiển thị trên màn hình là cửa sổ pop-up WeChat của biên tập viên công ty xuất bản sách.
Ánh mắt Khương Chiếu Tuyết tối sầm lại trong vô thức.
"Lão sư, chúng tôi đã thảo luận với nhà xuất bản bên đây, sẽ chuẩn bị cho đợt bán trước vào ngày 15 tháng này được không? Cô ký tên có kịp không?? Biên tập viên của công ty xuất bản nhắn tin đến để ấn định ngày phát hành với nàng.
Sau đó, Khương Chiếu Tuyết mới ngờ ngợ nhớ ra—— nàng vẫn chưa ký tên xong.
Ngày hôm đó, nàng vội vã rời đi đến mức thậm chí không bận tâm đến việc mang giấy đi, cơ bản cũng không nhớ đến việc này.
Nàng thành thật trả lời biên tập viên:" Tôi vẫn chưa ký xong, nhưng nếu thời gian đã xác định, tôi có thể hợp tác."
Biên tập viên thở phào nhẹ nhõm: " Vậy xác nhận là ngày đó nhé.
Vừa vặn lịch âm cũng là ngày họ gặp nhau lần đầu tiên, ngụ ý cũng tương đối tốt."
Khương Chiếu Tuyết không có ý kiến.
Biên tập viên yêu cầu:" Vậy lão sư có tiện tạo nhiệt trên Weibo không? Tôi sẽ gửi cho cô một vài thông tin tư liệu."
Khương Chiếu Tuyết không có lý do gì để không đồng ý: "Ừm."
Nàng nhận hình ảnh, mở Weibo đã lâu không đăng nhập ra, chuẩn bị việc công xử theo phép công, đăng tải hai dòng về công việc.
Nàng nhấp vào trang chủ, nhấn nút "+" ở góc bên phải để chỉnh sửa Weibo.
Thời điểm giao diện màu trắng hiện ra, nàng bỗng dưng nhìn thấy thứ gì đó, động tác nhấp nhẹ vào bàn phím vô thức dừng lại, tim cũng đập lỡ một nhịp.
Nàng nhanh chóng nhấp vào nút 'hủy' ở góc trái rồi quay lại trang chủ để kiểm tra.
Không phải là ảo giác.
Weibo đầu tiên xuất hiện trên trang chủ của nàng thực sự là Weibo mà nàng đã từng nghiên cứu rất lâu, cũng đã ngừng hoạt động từ lâu, không xuất hiện trên trang chủ của nàng suốt nhiều năm.
Là tài khoản Weibo của bó hoa Giáng sinh mà nàng đã quét QR từ mã thẻ trên đấy.
Nickname vẫn vậy, nội dung video vẫn vậy, một đôi tay và cây đàn dương cầm, nhưng chi tiết bối cảnh và bàn tay bỗng trở nên vô cùng quen thuộc.
Tay Khương Chiếu Tuyết run lên, hơi thở cũng ngưng lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào ảnh bìa video, không chớp mắt.
Tấm rèm đầy ánh sáng ấy rất đỗi quen thuộc, như thể ngay từ ánh nhìn đầu tiên, nàng đã nghĩ rằng ở đấy hẳn phải có một cây đàn dương cầm, tấm rèm ấy cũng nằm trong góc đại sảnh của biệt thự cổ.
Đôi tay thon dài, tinh tế như tác phẩm nghệ thuật đặt trên phím đàn dương cầm cũng rất quen thuộc, như thể đó là thứ mà nàng từng yêu thích thưởng thức nhất trên giường—— Đôi tay của Sầm Lộ Bạch.
Trái tim Khương Chiếu Tuyết run lên, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Nàng run rẩy nhấp đầu ngón tay vào video.
Trong video, đôi tay có khớp xương rõ ràng bắt đầu nhún nhảy trên phím đàn, giai điệu quen thuộc cũng truyền ra từ ngón tay cô, là bài hát《 Yêu em tựa như yêu sinh mệnh》.
Trong chốc lát, đầu óc Khương Chiếu Tuyết ong ong, như có một cơn sóng lớn bất ngờ nhấn chìm nàng, khiến nàng chết đuối, không tài nào thở được.
Cũng giống như đao to búa lớn rơi xuống, cắt nàng ra làm đôi, khiến nàng chết đi, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn tồn đọng trong tâm trí nàng.
Như một màn tái hiện cận kề cái chết, những khung cảnh trong quá khứ hiện ra trước mắt nàng.
Minh Nghiên ấp úng khi nàng hỏi về nguồn gốc của bó hoa.
Là ngày hôm đó, Sầm Lộ Bạch nửa thật nửa giả kể về bó hoa ấy, cũng là đêm mà nàng hát ca khúc 《 Yêu em tựa như yêu sinh mệnh》và nhận được lời đáp trả đầy trìu mến của Sầm Lộ Bạch...
Rốt cuộc Khương Chiếu Tuyết lại ngã quỵ xuống, dù có đỡ lấy bồn rửa mặt cũng không thể đứng vững.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc đến mức không kìm nén được.
Bỗng dưng nàng không hiểu nổi, suy cho cùng, là ai đang nói dối, và ai đang lừa nàng?
Tại sao cứ luôn xem nàng như một con ngốc và lừa gạt như thế?
Nàng có từng thật sự nhận được những cảm xúc thật không?
Rốt cuộc bọn họ đang nghĩ gì? Sầm Lộ Bạch nghĩ cái gì? Nếu Minh Nghiên lừa dối nàng, tại sao Sầm Lộ Bạch lại không giải thích?
Tại sao cô lại không giải thích!
Đồ lừa đảo, cực kỳ lừa đảo!
Không phải nàng đã nói cô có thể giải thích sao?!
Khương Chiếu Tuyết khóc đến mức thể không ra hơi.
Cuối cùng, nàng cũng không thể không thừa nhận, những ngày qua, thật ra nàng vẫn luôn chờ đợi Sầm Lộ Bạch.
Chờ cô cúi đầu, đợi cô giải thích, đợi cô đưa ra lý do thuyết phục mình.
Cho dù nàng biết cô vẫn có thể sẽ lừa dối mình, biết rằng dù thế nào đi chăng nữa, việc Sầm Lộ Bạch sỉ nhục Minh Nghiên, chà đạp lên cuộc sống của người khác là không vô tội, nhưng nàng vẫn muốn nghe cô giải thích.
Nếu cô nói, nàng sẽ lập tức tin tưởng cô.
Nhưng mà, cô lại không nói bất kỳ điều gì, thậm chí còn không gửi lấy một tin nhắn.
Nàng chờ đợi, từ đau đớn đến hờ hững, chờ đến mức chết lặng, cho rằng cô đã mệt mỏi vì phải diễn, chơi chán rồi, cũng lười giải thích.
Nhưng hiện tại, cô lại đăng tải video này, tiết lộ sự thật, thậm chí còn chơi ca khúc này, là đang muốn làm gì đây?
Cô nhất định phải kiêu ngạo như vậy sao? Ngay cả lời giải thích cũng giống như lúc tỏ tình, ép nàng đến mức không thể rút lui, không tài nào chịu đựng nổi, rồi lại chủ động hỏi cô sao?
Rốt cuộc cô đã dùng tâm trạng nào để nhìn nàng và người khác ở bên nhau.
Và lại dùng loại tâm lý nào để cưỡng chế, can thiệp vào việc nàng đang ở bên một ai đó?
Là yêu nàng? Hay đang trả thù nàng?
Khương Chiếu Tuyết không thể mường tượng ra, khóc đến mặt mày đỏ bừng, cơn đau đầu khiến nàng như muốn nổ tung.
Nàng không muốn làm theo ý định của Sầm Lộ Bạch rồi lại rơi vào bẫy của cô.
Nhưng khi nghĩ đến những giọt nước mắt của Sầm Lộ Bạch, sự dịu dàng thực sự của cô, và cái ngày mà cô đã hỏi nàng trên sân thượng đầy buồn bã và mất mát:" Nếu lúc ấy, tôi thật sự là người đã tặng hoa cho em thì sao?", nàng lại không thể không đau lòng.
Nàng yêu cô cơ mà, sao có thể thật sự không quan tâm được.
Nàng không muốn sống lại một cuộc sống không trong sáng và không rõ ràng như thế này nữa.
Ngay cả khi nàng không thể ngoảnh đầu lại, nàng vẫn cần một câu trả lời rõ ràng để kết thúc mọi thứ.
Nàng hít mũi, cắn môi, run rẩy gửi tin nhắn WeChat đến cho Sầm Lộ Bạch.
Sau nhiều lần xóa xóa, nàng đã nhắn:" Chút nữa em sẽ đến Quân Đình một chuyến để lấy sấp chữ ký."
Không có thêm một từ dư thừa nào, như thể đây chỉ là một thông báo lịch sự.
Sầm Lộ Bạch trả lời trong vài giây: " Tôi mang sấp giấy về biệt thự cũ rồi."
"Em chờ chút nữa tôi gửi lại cho em được không?"
Nước mắt Khương Chiếu Tuyết bỗng tiếp tục rơi rớt.
Mang về biệt thự cũ làm gì? Giúp nàng tiếp tục đóng dấu sao? Sự dịu dàng và săn sóc đều dùng cho việc này sao?
Nàng lại nghĩ về cách Sầm Lộ Bạch làm việc không biết mệt mỏi, còn tăng ca thêm để giúp nàng đóng dấu trong suốt những ngày qua.
Nỗi bất bình khó tả và đau đớn lại nhấn chìm nàng.
Đôi mắt nàng đẫm lệ, nói:" Không cần, em sẽ trực tiếp đến biệt thự cũ."
Sầm Lộ Bạch 'đang nhập tin nhắn' trong vài giây, cuối cùng chỉ trả lời:" Ừ."
Khương Chiếu Tuyết rũ mắt xuống, ngây người nhìn hộp thoại, thật lâu sau, cuối cùng nàng cũng hết hy vọng, thoát khỏi giao diện, khóa màn hình lại.
Nàng lau nước mát, đăng bài lên Weibo rồi mới chậm rãi đứng dậy, bước vào phòng ngủ để lấy quần áo rồi tắm rửa, gội đầu và thay đồ.
Sau khi sấy tóc, nàng chải ngược tóc ra phía trước để cố che đi phần tóc bị mất do khâu, trang điểm tương đối có tinh thần rồi ra ngoài gọi xe.
Dọc theo đường đi, nàng nghĩ rằng bản thân sẽ không yên lòng, nhưng thật ra, lòng nàng bỗng lấy lại sự tĩnh lặng đã đánh mất rất lâu suốt những ngày qua.
Có vẻ như đôi khi, chạy trốn khỏi điều chưa biết còn đáng sợ hơn là đối đầu với chúng.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết đang nghĩ gì, cũng chẳng biết đang nhớ gì, cứ trả trôi suy nghĩ của bản thân.
Trong xe yên lặng, tài xế cũng biết ý, không nói gì.
Mãi đến đoạn đường phụ gần biệt thự cũ, tài xế mới hỏi:" Có phải là nơi chiếc xe phía trước dừng không?"
Lúc này, Khương Chiếu Tuyết mới mở mắt ra để xem xét khung cảnh ngoài xe.
Không biết là do đèn đường hỏng, hay khu vực này bị mất điện, nhưng cả con đường đều tối om.
Khương Chiếu Tuyết chỉ có thể xác định được biệt thự cũ tọa lạc tại đâu nhờ vào chiếc xe mà người tài xế chỉ phía trước.
"Là nơi đó." Nàng nhận ra biển số Cullinan của Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch cũng vừa trở về sao?
Vừa nghĩ đến đây, nàng lập tức thấy Sầm Lộ Bạch mở cửa xuống xe, đôi chân dài rơi xuống đất, lộ nửa người ra ngoài cửa xe.
Cô đóng sầm cửa lại, không khóa xe, dường như bị ánh đèn xe phía xa thu hút.
Cô ngoảnh đầu lại, nhìn về phía xe của bọn họ.
Giây tiếp theo, tài xế đột ngột phanh gấp khiến Khương Chiếu Tuyết giật nảy mình.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng hỏi.
Tài xế hoảng sợ:" Đm, người kia từ đâu đến vậy? Đây là nhà của cô sao?"
Khương Chiếu Tuyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe theo bản năng.
Giây tiếp theo, máu nàng bỗng đông cứng lại, toàn bộ thớ cơ trên người cũng bắt đầu run lên.
Bên ngoài cửa kính ô tô, trên con đường tối tăm, một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ trùm đầu từ đâu xông ra với một con dao phay dài và rộng, nhanh chóng đi qua đầu xe Cullinan rồi dùng dao chém vào người Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch không kịp phòng bị, vô thức né sang một bên, tránh mũi dao đâm thẳng vào cổ, nhưng vẫn bị chém trúng cánh tay.
Trong phút chốc, máu tươi phun ra, Sầm Lộ Bạch cũng ngã nhoài ra đất.
Đầu óc Khương Chiếu Tuyết trống rỗng, thậm chí còn quên cả sợ sệt, chỉ còn lại bản năng.
Nàng vội vã vươn tay ra, muốn mở cửa xe, nhưng cánh cửa đã bị khóa.
Nàng nhớ ra, hét vào mặt tài xế:" Anh mở cửa xe ra đi!"
Tài xế sợ đến mức nhũn chân, không dám cử động.
Nàng trơ mắt nhìn tên xã hội đen giơ con dao lên, định vung vào Sầm Lộ Bạch một lần nữa.
"Lộ Bạch!" Tim gan Khương Chiếu Tuyết nhói đau, sợ hãi thét lên.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm tổng đã về rồi ~
Sầm tổng: Mỉm cười nhân hậu:).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...