“Tiểu Viêm…”
“Dạ?” Tạ Viêm thờ thẫn gắp đồ ăn.
“Con cầm đũa ngược kìa.”
“À, à – “ Tạ Viêm trở đầu đũa lại, thờ thẫn gắp tiếp.
Bà mẹ nào nhìn bộ dạng như người mất hồn của thằng con mình mà chẳng thấy lo đau đáu.
Huống chi Tạ Viêm thành ra thế này đâu còn là chuyện ngày một ngày hai.
Sau chuyến đi Anh Quốc, dường như hơn nửa phần hồn hắn đã bỏ lại đấy, quên lấy về mất rồi.
Nếu không phải cả đời theo thuyết Vô thần, hẳn bà đã định mời đạo sĩ về chiêu hồn.
Song chẳng rõ liệu pháp lực của đạo sĩ Trung Quốc có thể vươn xa tới tận trời Tây không nữa.
“Con bị làm sao vậy, dạo này cứ bồn chồn suốt? Tinh thần cũng kém hẳn,” Tạ phu nhân hết nhịn được bắt đầu nhằn, “Đã bảo con rồi, làm việc đừng có lao lực quá.
Con đã lớn vầy, luôn cả bản thân mình cũng lo không xong…”
“Nếu thật làm không xuể, ba cho thêm mấy người qua giúp con.” Tạ Phong cũng chẳng thể tiếp tục lờ được bộ mặt thiếu ngủ, tinh thần bải hoải lồ lộ ra đấy của thằng con trai, “Chỉ mình Thư Niệm đi thôi mà bận lu bù dữ vậy? Sao hồi còn ở đây, ba đâu thấy nó có tài cán bao nhiêu, mới đi một cái là giống y như sụp hết nửa bầu trời vậy?”
“Ưm… Tiểu Niệm, cậu ấy được việc lắm.” Tạ Viêm hàm hồ đáp bừa.
“Không ổn thật thì cứ kêu nó về đại đi.
Bày đặt học kinh tế kinh tiếc chi cho mệt.”
“Dạ…” Tạ Viêm vẫn ngồi và cơm một cách vô hồn.
Dạo này hắn thật sự chẳng có tinh thần chi cả, tuy hết mất ngủ, nhưng tối nào cũng nằm mộng xuân với đàn ông, cũng đủ làm hắn chịu hết thấu.
Sáng ra thức dậy, hắn ngây phỗng ra nhìn giường chiếu bừa bộn, toàn thân hóa đá.
Với thằng đàn ông luôn tự tin giới tính mình bình thường như hắn mà nói, thật chẳng có đả kích nào to tát bằng.
So với ác mộng, thà rằng cứ mất ngủ còn sướng hơn.
Dùng bữa xong, hắn ỉu xìu ra sô pha nằm, lấy remote chỉnh lung tung cái tivi choán nửa mặt tường.
Thiếu cái gối ôm thon dài ốm nhom kia, cảm giác trống trải trong lòng tồi tệ hết biết.
“Thưa phu nhân, Thư thiếu gia gọi về.”
Tạ Viêm lập tức dỏng tai lên, làm bộ dán mắt vào xem truyền hình, tay còn chầm chậm đổi kênh, chứ dư quang ở khoé mắt lại hó háy nghé theo cái ống nghe trên tay người hầu.
Từ dạo trở về, hắn chẳng hóng được thêm tin tức nào của Thư Niệm, luôn cả email có tính chất báo cáo thông lệ cũng chẳng có lấy nửa bức.
Nhưng những người khác đều không thấy gì bất ổn, chỉ mỗi mình là nôn nao bất an, coi bộ lố bịch lắm, thành thử hắn đành phải phơi luôn cái vẻ bang quan vô lo.
Chứ nói thật tình, nghĩ tới Thư Niệm, lòng hắn cứ thấy nhoi nhói.
Hắn biết Thư Niệm thiệt thà, an phận thủ thường, lại nhút nhát sống nội tâm, luôn nghe hắn, chỉ cần hắn bảo mình không phải đồng tính, cái sự kiện kia coi như chưa hề có, đến chết Thư Niệm cũng sẽ không hé răng nhắc một chữ.
Cũng sẽ không ôm ấp bất cứ mong đợi gì vào hắn.
Nói theo lý, cái chuyện hoang đường mà hắn nhất thời kích động gây ra, tới đây coi như chìm xuồng.
Đơn giản như lấy khăn lau vệt cà phê khỏi bàn vậy.
Cho dù là đối tượng 419* trước đây =_=, sáng ra thức dậy nếu hắn không nói câu nào đã quay lưng bỏ đi, các cô thể nào cũng bù lu bù loa cả sáng cho mà xem.
Huống chi Thư Niệm là đàn ông, còn là một tên đàn ông rất nghiêm túc rất bảo thủ, lại là lần đầu tiên.
Thư Niệm đương nhiên sẽ không làm dữ, trầm tính ít lời như cậu, chuyện có to bằng trời cũng chỉ mỉm cười một cái, đầy khoan dung và hoà khí.
Nhưng hơn bất kỳ ai hết, cậu mới là người khiến Tạ Viêm thấy đau lòng thay.
Hây, lúc đó Tiểu Niệm chắc chắn là đau dữ lắm, cái thằng mình luôn cả xin lỗi cũng nói nửa vời thiếu thành ý kiểu đó, nhất định khiến cậu ấy thấy tủi lắm đây.
Cơ, cơ mà, mình cũng hết cách rồi chứ bộ, Tạ đại thiếu gia lớn từng này rồi, hai chữ “xin lỗi” có nói được mấy lần đâu?
Đương nhiên nói đằng nào cho xuôi được.
Mẹ cứ ngồi bên kia kể chuyện nhà, cà kê dê ngỗng, nghe miết hắn đâm mất kiên nhẫn cực kì, khó khăn lắm mới chờ được một câu có dính mình: “Muốn nói với Tiểu Viêm một hai câu không?”
Tạ Viêm có phần khẩn trương hẳn, đang chuẩn bị vâng lời mẹ qua nhận máy, thì nghe thấy mẹ “Ừ” thêm một tiếng: “Thôi khỏi cần hả? Cũng được…”
Điện thoại kêu bíp một tiếng thì gác máy, cùng lúc ấy màn hình TV cũng nhá “phựt” lên rồi tắt ngúm thành một mảng đen thui.
Tạ đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi bóp chặt cái remote, có thôi thúc muốn chọi vô cái màn hình tinh thể lỏng bể một lỗ to.
~”
~
Cậu ta dám không chịu nói chuyện với hắn?! Gan to cùng mình…
“Kể cũng ngộ, hồi trước mấy đứa rõ ràng thân như tay với chân, mới có mấy tháng không gặp đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái thằng này cũng dễ thay đổi quá…”
Tạ Viêm hừ mũi, bụng sôi ùng ục một cục tức, đứng dậy hầm hầm bỏ lên lầu, về tới phòng ngủ chụp cái điện thoại bấm số ngay, vừa nối máy hắn đã gào: “Này!”
“…” Thư Niệm thót tim cái liền nhận ra giọng người kia, “Thiếu gia…”
“Hồi nãy cậu dám không chịu nói chuyện với tôi luôn nha!” Tạ Viêm chẳng hề phát giác mình đang ***g lộn lên án y chang một bà oán phụ.
“… À, tại không có chuyện gì đặc biệt, nên tôi không làm phiền cậu… Thiếu gia gọi tôi có việc gì sao?”
“Ừm, vụ đấy cho qua đi.
Tôi hỏi cậu, biết bao lâu rồi sao cậu không gọi về?”
Thư Niệm im lặng một chốc, mới trả lời: “Xin lỗi cậu, gần đây tôi khá bận…”
“Ừ ha… Bận tới nỗi đêm khỏi về ngủ? Sáng cũng không về?” Tạ đại oán phụ giở giọng châm chích.
Có lần nửa đêm hắn thao thức không yên thật, bèn gọi điện cho cậu, cớ cũng bịa hết cả, kết quả chẳng hề có ai bắt máy, làm hắn sốt vó gần chết, vừa cả ngờ không biết Thư Niệm rốt cuộc đi đâu chơi bời, vừa cách năm phút là đùng đùng gọi một cuộc.
Ngày hôm sau hắn đằng đằng sát khí vác cặp mắt cú mèo đến công ty, điện thoại ở phòng ngủ tiện thể cũng thay luôn cái mới.
“… Xin lỗi, thời gian này tôi nằm viện suốt, bữa nay mới được cho về.”
Tạ Viêm nhất thời ngây mặt, bấy giờ mới chú ý tới sự yếu ớt và bải hoải đang được cật lực giấu đi trong giọng cậu nói, “Bệnh gì, nặng lắm không?”
“Không đâu, chỉ sốt thôi… Tự mấy hôm trước lười đi khám, nhiệt độ không giảm, nên sau đấy hơi phiền tí.
Mà chẳng có gì nghiêm trọng đâu, bây giờ hết hẳn rồi.”
“….” Tạ Viêm thấy lòng hắn lại nhoi nhói.
Thư Niệm là người chẳng khi nào kể khổ.
Nghĩ thôi cũng biết, cậu ta đâu phải lười đến bệnh viện, cầm chắc là không dám đến, bị thương ở chỗ khó nói, một thân một mình, luôn cả việc xức thuốc cũng chẳng làm được, cơ thể Thư Niệm vốn đâu có khỏe gì cho cam, cái đêm ấy không chừng hắn đã làm cậu bị thương rất nghiêm trọng.
Nằm viện lâu chừng bấy, sao có thể đơn giản chỉ “hơi phiền tí” như cậu nói nhẹ không kiểu đó.
Cả đến những chuyện khác, chẳng hạn như nỗi khổ do không quen cuộc sống nơi đó, va đó vấp đây, dùng thứ tiếng Anh chắp vá sống dật dờ những ngày nay, cậu cũng chớ hề than lấy nửa lời.
“Tiểu Niệm.” Tạ Viêm nghi lúc đó hắn nhất định điên rồi, mới có thể đuổi cậu đi.
“Vâng.”
“Cậu về đi.”
“….” Thư Niệm dường như buông tiếng cười khổ, “Thiếu gia, cậu lại đùa nữa rồi.”
“Dạo này việc công ty bề bộn lắm, tôi cần người giúp.”
“Thiếu gia, mọi người ở công ty ai cũng có bằng cấp cao hơn tôi, người nào cũng giỏi hơn tôi nhiều.
Giờ tôi có về, thật ra cũng đâu giúp được gì cậu.”
“Sao lại không? Cậu làm nhiều năm rồi, kinh nghiệm hơn đứt bọn họ,” Bị chính những lời mình nói lúc trước vặc lại, Tạ Viêm đâm cuống, “Cái đám đó chả ai bì được với cậu.”
Thư Niệm im lặng hồi lâu, cậu thở dài, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, cậu đừng trêu tôi nữa.”
Tạ Viêm chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã cung kính chúc ngủ ngon, đoạn gác máy, để lại mình hắn ngỡ ngàng nhìn ống nghe chỉ còn lại những trường âm đơn điệu.
Thư Niệm ngang nhiên cãi lời hắn?!
Nhận thức này khiến hắn hít phải một ngụm khí lạnh.
Tối đó may làm sao, hắn chẳng còn mơ tiếp giấc mộng xuân nào.
Bởi cuối cùng, hắn lại mất ngủ.
Song Thư Niệm cuối cùng vẫn phải làm thủ tục thôi học, về nước trước thời hạn.
Cậu ở Luân Đôn gian nan đủ bề, vì cái gọi là theo đuổi nghiệp học mà tân tân khổ khổ chịu đựng mấy tháng nay, dường như chỉ là một trò hề không hơn, chẳng qua đều chỉ vì một ý nghĩ bất chợt của Tạ Viêm.
Cậu chỉ có thể hạ mình thỉnh cầu, “Đừng đùa tôi nữa”, nhưng chỉ cần Tạ Viêm thích, muốn bày đủ trò trêu giỡn cậu ra sao, cũng chỉ một câu của Tạ Viêm là định đoạt xong.
Ban đầu công ty cử cậu đi nước ngoài tu nghiệp, nay vì kế hoạch lâm thời sinh biến, công ty yêu cầu cậu thôi học về nước ngay lập tức, toàn bộ chi phí và tổn thất đều sẽ quy thành khoản bồi thường tương ứng, cậu cùng lắm chỉ là một nhân viên quèn ở Tạ thị, đâu có lý do để khỏi phục tùng sự an bài.
Nhận được mệnh lệnh công thức hóa toàn lời lẽ xác đáng vậy, Thư Niệm cũng chẳng giận, chỉ cười khổ, phần nào hơi mỏi mệt.
Dù sao thì Tạ Viêm với cậu, từ trước tới nay đều thế cả.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều coi cậu như con chó để chơi giỡn, ngoắt thì đến, xua thì đi, vui thì thưởng cho mẩu xương, hết vui thì đá cho hai phát biểu cậu cút đi.
( _ _!!)
Kỳ thật, cậu cũng đã quen.
Tuy đến nay, giữa hai người đã có mười mấy năm trôi qua, nhưng Tạ Viêm vẫn là tiểu thiếu gia ngang tàng tuỳ hứng, cậu cũng vẫn là kẻ thay thế cho chú chó cưng ấy mà thôi.
Sau này cũng sẽ không khác đi.
“Tiểu Niệm!”
Gặp lại cậu, Tạ Viêm dường như rất vui, hắn lao tới định ôm thắm thiết, cậu vội lùi hai bước né, cúi đầu cung kính: “Thiếu gia.”
Hồi trước khi lá gan còn to, dám ôm hy vọng ngông cuồng với Tạ Viêm, hễ hơi chạm tay chạm chân thân mật một tí, sẽ làm cậu hởi lòng suốt một thời gian dài, thấy mình chẳng thể nào hạnh phúc hơn được.
Tuy đáng xấu hổ, nhưng vẫn có thể mơ màng thêu dệt chút ảo tưởng, thầm mong mỏi tí gì đó về tương lai sau này có thể đến.
Giờ thì khác, cậu đã biết cái tương lai ấy căn bản không có khả năng tồn tại.
Tạ Viêm đã nói, đã làm quả quyết và rõ ràng thế rồi, đã lạnh lùng và cự tuyệt hoàn toàn.
Luôn cả chuyện mây mưa cũng đã làm, song vẫn ghét bỏ cậu.
Bởi vậy, cậu đúng là hoàn toàn không có hy vọng, thực sự không thể không bỏ cuộc.
Từ đó cậu ngộ ra, có lẽ giữ khoảng cách với người kia một chút, ngược lại chính là khoan dung với chính mình.
Tới càng gần, càng ấm ứ không nên lời, càng không biết làm sao, càng chường vẻ si ngốc, làm đủ chuyện ngu xuẩn, tiếp tục có những mộng tưởng dớ dẩn không đâu.
Cả đời mình, cậu không thể cứ sống hoài cái kiếp sống tội nghiệp như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...