Bất Hủ Thần Vương

Lần này, tất cả mạo hiểm giả đều âm thầm lắc đầu, có chút đồng tình nhìn qua hai huynh đệ Nhậm Thương Khung. Đều cảm thấy hai huynh đệ này tuổi còn trẻ, vậy mà thật bất hạnh. Đắc tội ai không tốt, lại đắc tội với đám nhỏ nhen ngang ngược như Đông Lăng Tứ Bá.

Có vài võ giả lúc trước có chút hả hê kia, thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của Đông Lăng Tứ Bá, lúc này đều đồng tình hướng về Nhậm Thương Khung bên này.

Chỉ tiếc, hiện trường nhiều võ giả như vậy, căn bản không có người nào dám đắc tội với Đông Lăng Tứ Bá. Người ta bây giờ đã có Địa Chu huân chương, trở thành ký danh đệ tử của Địa Chu phân đà, ai dám động vào bọn hắn chứ.

Có vài người lúc sáng thân thiện với Nhậm Thương Khung, cũng sợ bị ba gia hỏa kia ghi hận. Bởi vậy đều thức thời cúi đầu uống rượu. Ngay cả ánh mắt, cũng không dám nhìn qua Nhậm Thương Khung bên này.

Nhậm Thương Khung bình tĩnh tự nhiên, nhàn nhã mà uống rượu, phảng phất như những biến hóa vi diệu chung quanh cùng hắn không có liên quan chút nào.

Ánh mắt bỗng nhiên nhìn ra ngoài cửa, thì thấy ngoài cửa có một đạo thân ảnh lén la lén lút, đang vẫy tay với hắn. Thân ảnh này không phải Lăng Tầm Dã thì ai nữa chứ?

Hiển nhiên, hôm nay Lăng Tầm Dã muốn tìm người truyền tin cũng không ai dám nhận. Chỉ cần là người đầu óc bình thường, nhìn qua không khí hiện trường, mặc dù trước kia không biết chân tướng, hôm nay cũng hiểu bảy tám phần, biết Đông Lăng Tứ Bá muốn đối phó với hai huynh đệ xa lạ kia.

Lão Tam trong Đông Lăng Tứ Bá đưa mắt nhìn Lăng Tầm Dã ngoài cửa, cười gằn nói:

- Con chuột nhỏ này, mạng cũng dai đấy chứ.

Cất bước đi tới, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, có gang thì tiến đến, không cần ở ngoài cửa lén lút, hôm nay cho dù các ngươi gian hoạt như quỷ, cũng đừng mơ cứu được hai tên kia!

Lăng Tầm Dã hành tung bị phá, cũng không tránh né, ưỡn ngực, ngang nhiên đi vào:

- Ai lén lút chứ, bổn thiếu gia rất quang minh chính đại.

Lão Tam cười hắc hắc nói:

- Tiểu tử, cái này gọi là, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào.

Hai người khác trong Đông Lăng Tứ Bá, một là lão đại, hai là lão Tứ, lấy được Địa Chu huân chương, đều đắc ý đi tới.


Lăng Tầm Dã nhếch miệng:

- Đắc ý cái gì chứ?

Hắn ở ngoài cửa cũng nghe thấy, ba tên này đã nhận được Địa Chu huân chương, trở thành ký danh đệ tử của Địa Chu phân đà, không đắc ý mới là lạ.

- Tiểu tử, ngươi nếu có cái huân chương nào thì cho đại gia nhìn một chút? Ngươi nếu có một cái, dù đắc ý gấp mười lần, đại gia ta cũng không nói tiếng nào.

Lăng Tầm Dã cười lạnh nói:

- Dựa vào việc bán đứng huynh đệ, dẫm trên thi thể huynh đệ để được huân chương, vậy cũng đắc ý được sao.

Lời này hết sức cay nghiệt, ba tên kia lập tức nổi trận lôi đình. Nhất là lão Tam, chỉ tay mắng:

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết.

Lăng Tầm Dã kéo muội muội Lăng Tầm Diệp, trực tiếp hướng bàn của Nhậm Thương Khung đi đến. Hắn biết rõ, hôm nay mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, thì quan hệ song phương đã cột lên một thuyền rồi.

Đối phó với Đông Lăng Tứ Bá, bất kể là hắn hay hai huynh đệ kia, đều không có phần thắng. Song phương nếu như hợp tác thì còn có một chút hi vọng.

- Hắc hắc, ta sớm đã nói qua, các ngươi muốn vứt bỏ Lăng mỗ ta, không dễ dàng như vậy. Nhân tình này, Lăng Tầm Dã ta đã không chờ được nữa.

Nhậm Thương Khung thở dài:

- Ngươi muốn trả nhân tình, hay là rước thêm phiền toái cho ta vậy?

Lăng Tầm Dã nhảy dựng lên:

- Ta nói ngươi là loại người gì mà không hiểu nhân tình thế thái vậy hả?

Nhậm Thương Khung không trả lời, thời điểm ánh mắt chuyển đến Lăng Tầm Diệp, lại có chút mỉm cười. Nụ cười này làm cho Lăng Tầm Diệp bối rối một trận, khuôn mặt thoáng cái đỏ như quả táo.


- Này uy uy, ngươi không được đùa giỡn muội muội ta.

Lăng Tầm Dã lớn tiếng kêu lên, nhưng câu sau lại nhỏ giọng:

- Hoặc là đưa ra công bình quyết đấu, hoặc là, chúng ta phải phá vây bỏ chạy. Ít nhất ở nơi này, bọn chúng sẽ không dám động thủ. Thừa dịp bọn hắn còn chưa chuẩn bị, chúng ta phá vòng vây!

Nhậm Thương Khung ngoảnh mặt làm ngơ, quơ quơ cái ly trong tay:

- Lăng huynh, rượu này không tệ, nếu như ngươi không chê, có thể uống thử vài ly.

Lăng Tầm Dã thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Tên này rốt cuộc là tai điếc? Hay là thần kinh không ổn định vậy?

Đây cũng không phải là thần kinh không ổn định có thể hình dung. Lăng Tầm Dã xem ra, đây quả thực là đầu bị ngập nước. Nếu Đông Lăng Tứ Bá cầm Địa Chu huân chương, hướng Địa Chu phân đà xin cùng Nhậm Thương Khung quyết đấu. Thậm chí không cần đưa ra quyết đấu, dùng thân phận ký danh đệ tử Địa Chu phân đà của bọn hắn, muốn tìm phiền toái, thật sự quá dễ dàng.

Dù sao, Địa Chu phân đà hôm nay coi như là địa bàn của bọn hắn rồi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, chỉ một lúc sau, ngoài cửa chợt xông vào mấy tên đệ tử của Địa Chu phân đà, vừa vào cửa đến đã lớn tiếng quát:

- Tất cả mọi người không nên cử động!

Đông Lăng Tứ Bá vội vàng nghênh đón:

- Đơn sư huynh, ngài đã tới.

Tên cầm đầu là một gã đệ tử bận hồng y, ước chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt khôn khéo, thấy Đông Lăng Tứ Bá, cười nói:

- Chúc mừng ba vị, sau này đã là đệ tử của Địa Chu phân đà, các vị nên không ngừng cố gắng, tranh thủ sớm ngày xóa hai chữ "Ký danh" đi.

Ký danh đệ tử cùng đệ tử chính thức, chỉ khác nhau hai chữ, nhưng thân phận địa vị cùng đãi ngộ hoàn toàn bất động.


Lão đại của Đông Lăng Tứ Bá cười nói:

- Về sau còn phải nhờ Đơn sư huynh chiếu cố nhiều hơn. Đúng rồi, Đơn sư huynh, chính là bốn tên kia. Tiểu đệ hoài nghi, vụ án mất trộm ở phủ khố tối hôm qua, hơn phân nửa cùng bọn họ có quan hệ. Nghe nói đồ vật mất trộm, có không ít Nghịch Yêu Đan?

Đơn sư huynh kia "Ân" một tiếng.

Bỗng nhiên ánh mắt lạnh thấu xương hướng Nhậm Thương Khung bên này nhìn qua. Đơn sư huynh này, là chỗ dựa của Đông Lăng Tứ Bá. Cái gọi là vụ án mất trộm, nguyên bản chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không có mất đồ vật quan trọng gì. Chẳng qua đây chỉ là một lý do để ra tay với Nhậm Thương Khung mà thôi.

Lăng Tầm Dã nghe bọn hắn đối thoại, trong nội tâm âm thầm nói hỏng bét, không ngừng kêu khổ:

- Lần này xui xẻo rồi. Đông Lăng Tứ Bá không ngờ ác độc như thế, dám ngậm máu phun người. Ta còn tưởng rằng, bọn hắn sẽ quang minh chính đại đưa ra quyết đấu với các ngươi...

Lăng Tầm Diệp cũng bối rối:

- Ca, làm sao bây giờ? Nếu không, chúng ta bỏ chạy đi?

Lăng Tầm Dã dở khóc dở cười, bỏ chạy? Không phải là sẽ chết nhanh hơn sao. Đệ tử chính thức của Thiên Các muốn điều tra ngươi, ngoại trừ phối hợp ra, không còn biện pháp nào khác. Phản kháng, ngoại trừ chọc giận toàn bộ Địa Chu phân đà ra, căn bản không có khả năng nào khác nữa.

Quả nhiên, Đơn sư huynh kia mặt mày bất thiện, hướng Nhậm Thương Khung bên này đi tới, quát:

- Có người tố cáo các ngươi có quan hệ tới vụ trộm án tối hôm qua.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Các hạ là người phương nào?

Đơn sư huynh mắt hổ trừng lớn:

- Ngươi có tư cách quản ta là người phương nào sao?

- Ta không biết ngươi là người phương nào, ngươi đối với ta hô to gọi nhỏ, là muốn gì đây? Hẳn là ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi là đà chủ của Địa Chu phân đà? Hay là thành chủ của Hắc Thạch Thành?

Tất cả võ giả đang vây xem đều âm thầm lắc đầu, trẻ tuổi khí thịnh a. Cùng Đơn sư huynh tranh luận, đây không phải là muốn chết hay sao? Đệ tử chính thức của Thiên Các, lại dám ăn nói như vậy sao?

Đơn sư huynh kia cười ha ha, bỗng nhiên ngưng thanh, biểu lộ lạnh lùng nói:


- Đơn Kiếm Phong ta tại Hắc Thạch Thành chấp pháp, vẫn chưa có người nào dám dùng loại khẩu khí này cùng ta nói chuyện. Hảo hảo hảo, cho các ngươi chết được rõ ràng, đây là huân chương của ta!

BA~

Đơn sư huynh đem một chiếc huân chương màu cổ đồng, vỗ lên bàn của Nhậm Thương Khung.

Huân chương màu cổ đồng này, chính là huân chương của đệ tử chính thức. Hàng thật giá thật, so với thiết bài huân chương của Đông Lăng Tứ Bá, thì có khí thế hơn rất nhiều.

Làm cho người ta vừa xem liền biết, Đơn sư huynh này là nhân vật chân chính của Địa Chu phân đà.

Đông Lăng Tứ Bá kia cũng là đám cáo mượn oai hùm, quát:

- Tiểu tử, sớm cảm thấy lai lịch các ngươi cổ quái, không phải là hạng tốt lành gì. Còn không thúc thủ chịu trói?

- Ngươi là tên điểu nhân ở đâu vậy?

Nhậm Thương Khung đối xử lạnh nhạt liếc nhìn Bàng Bá Hải lão đại, ung dung nói:

- Ngươi có phải cũng muốn cầm một khối huân chương đi dọa người?

Bàng Bá Hải cười to nói:

- Thế thì tính sao?

Hắn lập tức lấy ra một huân chương đập lên bàn.

Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên đem chén rượu trong tay để xuống, nhẹ nhàng nói:

- Được rồi, đúng lúc ta cũng có một quả huân chương.

BA~!

Một quả huân chương hình dạng giống như Cổ Nguyệt được Nhậm Thương Khung vỗ lên mặt bàn.

Vừa nhìn thấy huân chương kia, bộ mặt của Đơn sư huynh lập tức co quắp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui