Xích Hằng Vũ làm Đan Tiên Đông Điện điện chủ. Ở tổng bộ Đan Tiên Điện mặc dù có chỗ dựa, nhưng mà đối với quyết sách tầng cao nhất của Đan Tiên Điện, cũng chỉ biết nghe rồi để đó.
Dù sao, rất nhiều cao tầng, đối với phân điện điện chủ mà nói có chút xa xôi.
Trông coi một phân điện, cùng trông coi cả Đan Tiên Điện, vẫn còn có khác nhau thật lớn. Cho nên chuyện tình kia, Xích Hằng Vũ cũng không thể trả lời.
Nhậm Thương Khung tò mò hỏi:
- Điện chủ, tổng bộ Đan Tiên Điện hôm nay, là ai cầm quyền?
Vấn đề này, Xích Hằng Vũ là rất rõ ràng:
- Kể từ khi Vạn Dược Tôn điện chủ mất tích, Xích Hà Quang tiền bối lần nữa rời núi, nắm Đan Tiên Điện trong tay.
- Xích Hà Quang tiền bối?
Nhậm Thương Khung nghe được cái tên này, hơi ngẩn ra, cái tên này, hắn cũng không xa lạ. Cái tên này, làm Nhậm Thương Khung nhớ lại bốn năm năm trước, sau khi Vân La Thành thí luyện trở về, có một nữ tử thần bí tới tìm hắn.
Hôm nay cẩn thận hồi tưởng lại, nữ tử thần bí Dung Tố Tố kia, một thân khí chất thập phần đặc biệt, quỷ linh tinh quái, tràn đầy một loại phong tình nước khác, cùng cô gái Đông Hoàng Nhâu khác nhau rất lớn.
Nữ nhân kia, tự xưng đệ tử của Xích Hà Quang. Gọi Vạn Dược Tôn là sư thúc. Hôm nay nhớ tới, rất nhiều đầu mối đã sâu chuỗi thành một sự kiện rõ ràng.
- Thế nào, Thương Khung, ngươi nghe nói qua Xích Hà Quang tiền bối?
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Ta ở Vân La Thành, từng có một nữ tử thần bí tên là Dung Tố Tố, tự xưng là đệ tử của Xích Hà Quang tiền bối tới tìm ta, hướng ta tìm hiểu tung tích của Vạn Dược Tôn tiền bối.
- Dung Tố Tố?
Xích Hằng Vũ cả kinh, thất thanh nói:
- Đó là quan môn đệ tử của Xích Hà Quang tiền bối, là một thiên tài linh dược cùng Thủy Dao giống nhau rất kinh người.
- Thương Khung, nàng làm sao tìm được ngươi?
Nhưng thật ra, ở trong lòng Xích Hằng Vũ, ít nhiều gì, đã đem Nhậm Thương Khung cùng Vạn Dược Tôn liên lạc ở cùng một chỗ.
Chẳng qua là, chuyện này, Nhậm Thương Khung vẫn không có nói rõ, mà Xích Hằng Vũ cũng không hỏi tới.
Nhậm Thương Khung biết, chuyện cho tới bây giờ, rất nhiều chuyện cũng không có thể che giấu.
Lập tức đem chuyện ở Vân La Thành, đầu đuôi nói cho Xích Hằng Vũ. Sau khi Xích Hằng Vũ nghe xong, trong mắt toát ra thần sắc cực kỳ thống khổ:
- Quả nhiên, quả nhiên... Vạn Dược Tôn điện chủ đã qua đời. Đan Tiên Điện ta, từ nay không có người dẫn dắt...
Nhậm Thương Khung cũng rất ảm đạm, hắn biết, ở Đan Tiên Điện, Vạn Dược Tôn chính là thần, là lãnh đạo duy nhất được mọi người tán thành. Là tấm bia bất hủ của Đan Tiên Điện từ trên xuống dưới.
Hôm nay, tấm bia này sụp đổ, Xích Hằng Vũ nghe tin dữ, tự nhiên là thống khổ không dứt. Phảng phất tín ngưỡng trong lòng ầm ầm sụp đổ, thoáng cái mất đi người tâm phúc.
Nhậm Thương Khung truyền thừa y bát của Vạn Dược Tôn, đối với việc Vạn Dược Tôn qua đời, cũng là tinh thần chán nản. Sau khi hắn tiến vào Đan Tiên Đông Điện, càng biết Vạn Dược Tôn đối với Đan Tiên Điện mà nói, là ý nghĩa bực nào tồn tại.
Càng biết Vạn Dược Tôn làm nhiều chuyện vĩ đại như vậy, hắn đối với Vạn Dược Tôn chết đi, cũng rất đau lòng. Không nghi ngờ chút nào, Vạn Dược Tôn tiến vào Vô Tận Hải, đơn giản chính là vì muốn tìm một phương pháp có thể khắc chế hoàn toàn yêu độc, vì vận mệnh nhân loại mà hy sinh.
Đáng tiếc...
Trời không thuận lòng người!
Nhân gian Đan Tiên, không hổ là đứng đầu Đan Tiên Điện, làm được việc mà hàng nghìn hàng vạn người kính ngưỡng, làm được việc mà thế nhân cúng bái.
Nhìn bộ dạng thương tâm của Xích Hằng Vũ, Nhậm Thương Khung cũng rất đau lòng:
- Điện chủ, chuyện này ta vẫn giấu diếm không nói, cũng là lo lắng Đan Tiên Điện kinh biến.
Xích Hằng Vũ dù sao cũng là một nhân vật, là một điện chủ, sau khi bi thống, cũng rất nhanh ổn định tâm thần, gật đầu:
- Thương Khung, ta sẽ không trách ngươi. Ngươi không nói ra rất đúng. Chuyện này, chỉ ngươi biết, ta biết, coi như là Đường Dục cùng Tô Thần, tạm thời cũng không nên nói cho bọn hắn biết, để tránh khiến cho sóng lớn lan ra.
- Ân, ta nghe điện chủ.
Xích Hằng Vũ trầm ngâm nói:
- Thương Khung, Vạn Dược Tôn điện chủ đã qua đời, Đan Tiên Điện chúng ta mất người tâm phúc, tin tức kia một khi truyền ra, Đan Tiên Điện sẽ lâm vào tình cảnh nội ưu ngoại hoạn. Cho nên, chúng ta tạm thời tuyệt đối không thể để lộ ra. Không có Vạn Dược Tôn, Đan Tiên Điện quả thực không chịu nổi đã kích...
Vốn là, Vạn Dược Tôn thọ hạn chưa tới một ngàn, bằng tu vi võ đạo, bằng thiên phú linh dược của hắn, sống hơn vạn tuổi, là tuyệt đối có khả năng.
Nếu như bằng linh dược chi đạo thành Thần, số tuổi thọ lại càng có khả năng cùng thiên địa tranh thọ.
Nhân vật như thế, ai cũng không ngờ được sẽ ngoài ý muốn ngã xuống. Cho nên trên dưới Đan Tiên Điện, cho tới bây giờ cũng chưa có giả thiết nghĩ tới Vạn Dược Tôn sẽ qua đời.
Nhậm Thương Khung ảm đạm nói:
- Xích Hà Quang đại sư, là sư huynh của Vạn Dược Tôn tiền bối, như vậy thay thế người cũng là điều tất nhiên.
Xích Hằng Vũ gật đầu:
- Xích Hà Quang đại sư, vốn là đã quy ẩn rồi. Hắn đi chấp chưởng Đan Tiên Điện, cũng không coi là chuyện xấu. Ít nhất, Xích Hà Quang đại sư, phương diện tính cách luôn luôn phúc hậu. Bất quá, Xích Hà Quang đại sư cùng Vạn Dược Tôn đại sư khác nhau duy nhất chính là... Vạn Dược Tôn sùng bái tế thế cứu nhân; Xích Hà Quang đại sư sùng bái là một mình chứng đạo. Có thể nói như vầy, Vạn Dược Tôn tiền bối là tâm hướng lê dân thương sinh, mà Xích Hà Quang đại sư, là một lòng cầu đạo, đối với tế thế cứu nhân kia, không có bao nhiêu hứng thú.
- Nhưng mà...
Nhậm Thương Khung trầm ngâm nói:
- Tôn chỉ bây giờ của Đan Tiên Điện, tựa hồ vẫn là tế thế cứu nhân a?
- Dù sao Xích Hà Quang đại sư chẳng qua là tạm thời chủ trì đại cục, hắn cũng không biết Vạn Dược Tôn tiền bối đi nơi nào, cũng không thể nào tùy tiện lật đổ lý niệm của Vạn Dược Tôn tiền bối; nói tiếp, sư huynh đệ bọn họ tình cảm không tệ, Xích Quang Hà cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi gì. Xích Hà Quang chấp chưởng Đan Tiên Điện, chẳng qua là kế tạm thời, là nhớ tình hương khói. Tạm thời cũng không có ý tứ soán vị.
- Ân, nếu là muốn soán vị, sợ rằng cũng đợi không được đến bây giờ rồi.
Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy có đạo lý, nếu lý niệm của Xích Hà Quang đại sư là một mình chứng đạo, nghĩ đối với tranh quyền đoạt lợi sẽ không có bao nhiêu hứng thú.
- Xích Hà Quang đại sư không có ý đó, nhưng mà Đan Tiên Điện chung quy vẫn có một nhóm gia hỏa tâm tư bất chánh, Vạn Dược Tôn điện chủ quá lâu không xuất hiện, Xích Hà Quang đại sư hiền hoà khoan hậu, cái này liền làm cho rất nhiều kẻ có dã tâm, xuẩn xuẩn dục động, tỷ như Hô Diên Ngạo Bác.
Xích Hằng Vũ vô cùng đau đớn, thở dài nói:
- Thương Khung, dư uy của Vạn Dược Tôn tiền bối, có thể áp chế một hai trăm năm, nhưng mà thời gian lâu dài, tất nhiên sẽ áp chế không nổi. Ta lo lắng Xích Hà Quang đại sư quá mức khoan hậu, sẽ làm Đan Tiên Điện lâm vào trong vũng bùn a.
Xích Hà Quang đại sư, Nhậm Thương Khung mặc dù chưa từng thấy, nhưng từ khẩu khí của Dung Tố Tố, cũng có thể nghe được, Xích Hà Quang đại sư đối với chuyện đối kháng yêu tộc, cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Ban đầu ở Vân La Thành, Dung Tố Tố từng phát ngôn bừa bãi, bình luận cử động tế thế cứu nhân của Vạn Dược Tôn... Nói Vạn Dược Tôn tiền bối bằng lực lượng một người, muốn cứu vãn vận mệnh loài người, đó là vô căn cứ. Lại nói nhân loại tâm thuật bất chính, trời sanh tính ác, vốn chính là cường giả sinh tồn, nhược nhục cường thực, có cái gì đáng cứu vãn? Người yếu mặc dù không bị yêu tộc tàn sát, thì cũng là kiến hôi trong mắt cường giả? Chết ở trong tay yêu tộc, cùng chết ở trong tay đồng loại, có cái gì khác nhau?
Lời nói này, lúc ấy Nhậm Thương Khung nghe rất nghiềng ngẫm, trong lòng cảm thấy có đạo lý, biết kia cũng là sự thật, nhưng mà hắn cuối cùng không muốn tán thành.
Đại trượng phu sống trên đời, nếu như tầm thường thì thôi. Nếu đạt được lực lượng, có được năng lực mà người khác không có, tổng yếu vẫn phải ra tay cứa thế.
Nếu như nhân loại ai cũng vậy, mặc dù có số ít cường giả sống tạm hậu thế, trở thành cây không rễ, kia có ý nghĩa gì?
Cường giả, tại sao xưng là cường giả, đó là tồn tại trên vô số người yếu. Nếu như thế giới loài người chỉ còn lại có số ít cường giả, như vậy bọn họ "Mạnh", thì thể hiện như thế nào? Lại có ai tới làm nền cho thêm nổi?
Cường giả từ xưa đến nay, cũng phải có vô số người yếu tới làm nền cho bọn họ thêm nổi? Tựu như hoa hồng phải có vô số lá xanh tới làm nền mới có thể nổi bật.
Xích Hằng Vũ lo lắng, cũng không phải là không có đạo lý.
Đan Tiên Điện to lớn như vậy, nếu như không có một nhân vật nắm trong tay, tính ổn định tuyệt đối sẽ không có.
Xa không nói, nói Đông Hoàng Châu Thiên Các.
Thiên Các thay vì coi mình là một tông môn, Thiên Các bốn đạo cùng chung trông coi. Kết quả như thế nào? Kết quả lệnh ra nhiều nhà, các hữu tư tâm, làm đến bây giờ, nam bắc ở riêng, nội chiến không ngừng, Chân Kiếm Đạo bị buộc thoát ly Thiên Khung Tạo Hóa, tự lập môn hộ.
Một thế giới vũ lực thịnh hành, một tông môn lớn như thế, không có nhân vật cường thế nào nắm trong tay, nội loạn tất sinh.
Mặc dù Đan Tiên Điện bây giờ tổng thể nhìn qua coi như ổn định, nhưng kia cũng là bởi vì dư uy của Vạn Dược Tôn vẫn còn, cũng không ai biết Vạn Dược Tôn rốt cuộc đi nơi nào, ai cũng không dám xuẩn xuẩn dục động.
Xích Hà Quang mặc dù khoan hậu, nhưng dù sao cũng là sư huynh của Vạn Dược Tôn, danh tiếng còn đó, có vài nhân vật có dã tâm cũng không dám càn rỡ.
Nhưng mà, theo thời gian dời đổi, nhất là tin tức Vạn Dược Tôn ngã xuống, sớm muộn vẫn sẽ lộ ra, đến lúc đó, tình huống như thế nào, hoàn toàn nói không chính xác rồi.
Vì vậy, Xích Hằng Vũ nghe nói Vạn Dược Tôn chết đi, ý niệm đầu tiên chính là giữ bí mật.
Bất quá, thời điểm ánh mắt Xích Hằng Vũ dừng lại ở trên người Nhậm Thương Khung, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, phảng phất nghĩ tới điều gì, vỗ đùi kêu lên:
- Thương Khung, bản thân ta quên đi ngươi. Vạn Dược Tôn tiền bối ngã xuống, ngươi kế thừa y bát của người, mà linh dược thiên phú cùng tu vi hôm nay của ngươi, lại càng vượt ra khỏi Vạn Dược Tôn điện chủ khi xưa, này chẳng phải là nói, Thương Khung ngươi là trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam sao? Đợi một thời gian, thời điểm linh dược tu vi ngươi làm kinh sợ quần hùng Đan Tiên Điện, ngươi hoàn toàn có thể bằng vào người thừa kế y bát của Vạn Dược Tôn, nắm trong tay cả Đan Tiên Điện a!
Xích Hằng Vũ suy nghĩ vấn đề Đan Tiên Điện, là từ toàn cục suy nghĩ. Cho nên, nghe được tin tức Vạn Dược Tôn ngã xuống, hắn đầu tiên suy nghĩ chính là ổn định Đan Tiên Điện.
Ý niệm trong đầu một khi dời đi chỗ khác, nghĩ Nhậm Thương Khung là truyền nhân y bát của Vạn Dược Tôn, tâm tình nhất thời rộng mở trong sáng. Đây là một kế hoạch vô cùng tốt!
Thử hỏi thế gian hiện tại, trừ Nhậm Thương Khung ra, còn có ai có tư cách đại biểu Vạn Dược Tôn?
Vạn Dược Tôn khi còn sống mặc dù có một ít người theo hắn tu luyện, nhưng mà thật xác định là người thừa kế y bát, một cái cũng không có.
Mặc dù, Nhậm Thương Khung cũng không phải là Vạn Dược Tôn chỉ định, thậm chí là bị động thừa kế y bát của Vạn Dược Tôn. Nhưng cái này cũng không lo, mấu chốt là thực lực cùng khí chất mà Nhậm Thương Khung biểu hiện ra, cơ hồ đều là phiên bản của Vạn Dược Tôn, hơn nữa cùng Vạn Dược Tôn thời trẻ so sánh, không thể nghi ngờ là hơn xa!
Có Vạn Dược Tôn truyền thừa, có tín vật Vạn Dược Tôn, lại có thực lực Vạn Dược Tôn, nhân vật như thế, cho dù là tư lịch ít, vậy thì như thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...