Công Lương Giác trong lòng rất lo lắng, ở trong mật thất đi tới đi lui. Nếu như hắn hiểu y thuật, sợ rằng cũng hận không được tự mình động thủ.
Mà Đế La, trong lòng rất tức giận. Bác Nhã Phách Mại Hành này, quả nhiên là hám lợi, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng không có.
Những Linh dược khác, Thương Khung đại nhân bỏ ra, Công Lương Giác này cũng không nói một lời đa tạ. Thật giống như chữa bệnh cho hắn, đưa Linh dược là chuyện thiên kinh địa nghĩa?
Điều này làm cho Đế La càng thêm khó chịu, liên quan đến lợi ích, Bác Nhã Phách Mại Hành này thật đúng là vắt cổ chày ra nước.
Nhưng Nhậm Thương Khung không nói gì, chút Linh dược này, hắn cũng không phải là bỏ ra không nổi, bỏ ra cũng không sao cả. Nếu như Công Lương Giác bồi thường, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Nếu như Công Lương Giác không đề cập tới, hắn cũng sẽ không mở miệng yêu cầu.
Dĩ nhiên, bí phương giải dược này, hắn tuyệt đối sẽ không cho Bác Nhã Phách Mại Hành. Nếu không, rơi vào trong tay Bác Nhã Phách Mại Hành, nói không chừng sẽ bị bọn họ coi là một lợi nhuận.
Tất nhiên, giải dược của thiên hạ kỳ độc, tuyệt đối là lực hấp dẫn mười phần, đặt ở trong tay Bác Nhã Phách Mại Hành, đó chắc chắn là một đại thủ bút.
Nhậm Thương Khung mặc dù phúc hậu, nhưng cũng không phải là coi tiền như rác. Bác Nhã Phách Mại Hành này hám lợi, Nhậm Thương Khung tự nhiên không thể nào cho bọn hắn chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy.
Ngươi không nói nhân tình, ta còn nói nhân tình với ngươi sao?
Nguyên tắc của Nhậm Thương Khung chính là người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Bác Nhã Phách Mại Hành, được xưng phú nhất thiên hạ.
Nhưng mà, ở trong vòng một canh giờ, vẫn còn có chút cố hết sức. Nhậm Thương Khung yêu cầu bốn loại linh dược, cũng không phải là linh dược bình thường, thời điểm một canh giờ đến, Ngô Thiên Thụy cùng Tề Vân Dực song song chạy về, nhưng chỉ đem trở về ba loại linh dược.
- Đại ca, còn có một vị Thiên Chung Linh Căn, chúng ta đã bố cáo tất cả các nơi có kinh doanh linh dược, lại không có một nhà nào có...
- Thiên Chung Linh Căn?
Công Lương Giác có chút ngạc nhiên:
- Linh dược này khan hiếm như vậy sao?
Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy không giải thích được:
- Không phải, Thiên Chung Linh Căn này mặc dù quý, nhưng cũng không có thể so sánh với ngũ đại thần quả. Sao cả Thập Tuyệt Thành lại không có hàng?
Ngô Thiên Thụy miệng giật giật, nói chi tiết hơn:
- Đại ca, Thương Khung đại sư, Phường chủ Linh dược các nơi có nhắc tới một chuyện, nửa năm qua, có một nhân vật thần bí âm thầm thu thập Thiên Chung Linh Căn, ở ba tháng trước, đã thu mua toàn bộ Thiên Chung Linh Căn của Thập Tuyệt Thành. Người nọ đưa ra giá tiền, là gấp ba bốn lần giá trị của Thiên Chung Linh Căn.
- Cái gì?
Công Lương Giác hoàn toàn ngây ngẩn cả người, hắn ý thức được đây là một âm mưu đã có từ lâu.
Nơi này mơ hồ là có một thiên đại âm mưu!
Có chút khổ sở nhìn Nhậm Thương Khung, Công Lương Giác hỏi:
- Thương Khung đại sư, Thiên Chung Linh Căn này, đối với giải dược ảnh hưởng rất lớn sao?
Nhậm Thương Khung lắc đầu:
- Kỳ độc trên Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, vô cùng kỳ lạ. Phối trí giải dược, cũng hết sức kỳ lạ. Thiếu một vị, cùng thiếu tất cả không có gì khác nhau. Giải độc sẽ không dùng được.
Lời này vừa nói ra, nhóm người Công Lương Giác trong nháy mắt toàn bộ tê liệt. Bọn họ vốn đang hy vọng Nhậm Thương Khung có thể nghĩ biện pháp khác, để thay thế Thiên Chung Linh Căn này.
Tứ hành chủ Tiêu Bạch nhịn không được nói:
- Không có Thiên Chung Linh Căn, có thể dùng những Linh dược thuộc tính tương tự khác thay thế hay không?
- Những Linh dược khác thay thế, công hiệu khó có thể phát huy một hai phần mười. Dùng để giải độc, ít nhất giảm bảy tám phần công hiệu. Như thế thì giải độc như thế nào?
Ý của Nhậm Thương Khung chính là, Thiên Chung Linh Căn này căn bản không thể thay thế.
Công Lương Giác sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm thở dài nói:
- Chẳng lẽ là ý trời muốn lão ngũ phải chết? Bác Nhã Phách Mại Hành ta, rốt cuộc đắc tội với ai?
Ngô Thiên Thụy nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đại ca, cái này còn không rõ sao? Hàm Tiếu Túy Hoa Âm, rõ ràng chính là bí mật bất truyền của Thiên Thu Giáo, độc này, khẳng định có liên quan tới bọn họ.
- Lão Nhị, câm miệng.
Công Lương Giác giờ phút này lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, quát lớn Ngô Thiên Thụy. Hiển nhiên, Công Lương Giác trước khi chuyện không có biết rõ ràng, cũng không dám nghi ngờ Thiên Thu Giáo.
Dù sao, Bác Nhã Phách Mại Hành mặc dù có thực lực, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ có thể dễ dàng đắc tội Thiên Thu Giáo.
- Thiên Chung Linh Căn?
Lý Dật Phong bỗng nhiên khẽ động, phảng phất nhớ ra cái gì đó.
- Thương Khung, Thiên Chung Linh Căn này, vi sư hình như có một cây như vậy.
Huyền cấp linh dược, cực kỳ khan hiếm, cho dù là Đại Đạo cảnh cường giả, Huyền cấp linh dược cũng là có hạn, nhiều lắm cũng chỉ là mười mấy cây.
Giống như Lý Dật Phong, dạo chơi tứ hải, coi như là cất dấu tương đối nhiều, trên người cũng không quá hai mươi vị.
Lý Dật Phong từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một vật, là một linh vật hình dáng vừa giống như người, vừa giống như linh chi.
- Quả nhiên là Thiên Chung Linh Căn.
Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn không có nghĩ, sư tôn lại có Thiên Chung Linh Căn này.
Công Lương Giác mừng rỡ:
- Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, Lý đạo hữu, không nghĩ tới ngươi lại có Thiên Chung Linh Căn, này thật là thiên không muốn lão ngũ chết a.
Lý Dật Phong ha hả cười một tiếng, đang muốn mở miệng, Đế La vội vàng đoạt trước nói:
- Đợi một chút.
Đế La rất gấp gáp a, thấy Lý Dật Phong muốn đáp ứng, vội vàng cắt đứt lời của Lý Dật Phong. Hắn biết Lý Dật Phong tâm tính nhân hậu, một khi mở miệng, nhất định sẽ tặng không cho đối phương.
Nếu như là người khác, tặng không cũng không có gì. Giang hồ giúp đỡ lẫn nhau, đây cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Bác Nhã Phách Mại Hành này, cũng không phải là thứ tốt gì, tất cả đều là kẻ hám lợi.
Trước một khắc bọn hắn cố định lên giá, lấy một đổi hai, cuối cùng còn muốn lấy một nhân tình.
Đế La ngẫm lại khoản giao dịch này, chính là một bụng không thoải mái.
Lúc trước là chúng ta cầu ngươi, bây giờ thì sao? Bây giờ là các ngươi cầu chúng ta! Dựa vào cái gì cho các ngươi chiếm tiện nghi?
Đế La không phục, thiên hạ không có đạo lý như vậy. Chẳng lẽ chỉ cho phép Bác Nhã Phách Mại Hành ngươi cố định lên giá, còn chúng ta thì không sao?
Cho nên, Đế La nhanh chóng cắt đứt Lý Dật Phong, sợ Lý Dật Phong vô ý, mở miệng đồng ý đối phương.
- Đế La huynh, ngươi có gì chỉ giáo?
Công Lương Giác cười nói.
Đối với Đế La, Công Lương Giác vẫn là rất bình thường, không muốn bất hòa. Thời điểm cùng Nhậm Thương Khung giao dịch, cũng không có cho Đế La nửa phần mặt mũi.
Bất quá lúc này, Đế La nói rõ là theo Nhậm Thương Khung. Thấy Đế La lên tiếng, hắn cũng không khỏi tập trung tinh thần ứng đối.
Đế La cười lạnh nói:
- Chỉ giáo thì không dám nhận. Đế La ta người nhỏ, lời nhẹ, nào dám chỉ giáo mấy vị đương gia của Bác Nhã Phách Mại Hành. Bất quá, đồ của Dật Phong đạo hữu, tựa hồ không có lý do gì cho không các ngươi? Còn nữa, trước kia Thương Khung đại nhân bỏ ra những linh kia, các vị tựa hồ cũng chưa nói một tiếng sẽ theo giá mà trả? Thương Khung đại nhân thiếu các ngươi chỉ là một nhân tình, nhưng không có thiếu các ngươi Linh dược. Mà các ngươi, không biết là vì quá lo lắng nên quên mất, hay là giả bộ hồ đồ coi như không biết?
Đế La cũng không theo chân bọn họ khách khí, nhắm thẳng vào yếu hại. Công Lương Giác ngươi trước kia không để cho ta thể diện, hôm nay ta cần gì phải cho ngươi mặt mũi?
Công Lương Giác rất khó xử, lời nói này của Đế La cũng không sai. Nhậm Thương Khung quả thật không có thiếu bọn họ Linh dược, có lý do gì để cho bọn họ chiếm tiện nghi?
Rồi nói tiếp, trước kia giao dịch, thời điểm bọn họ đại chiếm tiện nghi, nửa điểm nhân tình cũng không nói. Hôm nay yêu cầu Nhậm Thương Khung cho nhân tình, nào có đạo lý như vậy?
Cười hắc hắc:
- Cái này sao, tự nhiên không thể để cho Thương Khung đại sư cùng Dật Phong đạo hữu đưa không, những Linh dược này, chúng ta sẽ trả bằng giá linh thạch, hoặc là dùng linh dược trao đổi, nhất định sẽ không để các vị chịu thiệt.
- Bằng giá trao đổi?
Đế La hừ lạnh một tiếng:
- Các ngươi tựa hồ ngớ ngẫn rồi? Ai nói sẽ bằng giá trao đổi rồi? Kim Cương Đại Nhật Tụ Dương Quả Kia, chúng ta trao đổi cũng là cứu người. Các ngươi tựa hồ cũng không có bằng giá trao đổi? Chẳng những không có, ngược lại còn cố định lên giá, đại chiếm tiện nghi. Hôm nay, còn muốn bằng giá trao đổi? Các ngươi cho mình là làm ăn khôn khéo, coi người khác là kẻ ngu sao.
Đế La là quyết tâm, muốn Bác Nhã Phách Mại Hành xuất huyết.
Lời nói này, cùng bạt tai không khác gì nhau, một chút mặt mũi cũng không cho.
Mấy Hành chủ cũng là âm thầm kêu khổ, bọn họ sợ là sợ chuyện này. Vốn chính là bọn họ đuối lý, bây giờ có việc cầu người, muốn cứng rắn cũng cứng rắn không nổi.
Cứng rắn mà nói, tánh mạng lão ngũ đang nắm ở trong tay đối phương.
Công Lương Giác cười nói:
- Đế La huynh, chuyện của Dật Phong đạo hữu, hãy để cho Dật Phong đạo hữu mở miệng. Bất kể Dật Phong đạo hữu mở miệng như thế nào, Bác Nhã Phách Mại Hành chúng ta cũng nguyện ý trao đổi.
Cáo già này, hiển nhiên nhìn ra, Lý Dật Phong là người phúc hậu. Mà Đế La là tảng đá hầm cầu vừa thối lại vừa cứng, cho nên lời nói này của hắn, là bỏ qua Đế La, đem quyền chủ động giao cho Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong mặc dù là quân tử phúc hậu, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch. Trước kia Bác Nhã Phách Mại Hành lừa gạt bọn họ, cố định lên giá, hắn không phải là một chút bực tức cũng không có.
Trải qua Đế La nhắc nhở, Lý Dật Phong cũng cười nói:
- Thiên Chung Linh Căn, mặc dù chẳng qua là Huyền cấp Linh dược, so sánh không bằng ngũ đại thần quả, nhưng bởi vì cái gọi là vật ít là quý, Lương hành chủ là Hành chủ đấu giá, am hiểu định giá nhất, không bằng ngươi tới đánh giá đi.
Lý Dật Phong trực tiếp ném cho Công Lương Giác củ khoai lang nóng. Ngươi nếu định giá thấp, ta không bán. Dù sao đây là ngươi cầu người.
Công Lương Giác có chút khó làm rồi.
Đế La cười hắc hắc nói:
- Nói rất hay, vật ít là quý. Bản thân ta cảm thấy, Thiên Chung Linh Căn bây giờ so với Ngũ đại thần quả còn đáng giá hơn. Nếu như là ta, ai đem Phượng Tê Mộc Linh Quả cùng Thủy Vân Thần Quả đưa tới, ta cũng không đổi lại.
Đây là lửa cháy đổ thêm dầu.
Những Hành chủ khác, đều khó chịu nhìn Đế La, nhưng cũng không dám phát tác. Đế La này quả thật không dễ chọc.
Chẳng qua là, bọn họ rất rõ ràng, Đế La này là trách bọn họ trước kia giao dịch không nói đạo nghĩa, không cho hắn thể diện. Tính tình Đế La này, người khác không cho hắn thể diện, hắn tất nhiên sẽ không cho người ta thể diện!
Công Lương Giác nhìn Lý Dật Phong một chút, lại nhìn Nhậm Thương Khung một chút, cắn răng một cái:
- Dật Phong đạo hữu, giao dịch trước kia, đúng là chúng ta có chút quá đáng. Như vậy đi, ta nguyện ý đem Thủy Vân Thần Quả trao đổi Thiên Chung Linh Căn trong tay ngươi, như thế nào?
Cứu người như cứu hỏa, bây giờ là lửa cháy đến nơi, bọn họ không có thời gian lãng phí, trì hoãn không nổi a.
Đế La cười quái dị nói:
- Ngươi giỏi tính toán quá ha, như vậy tính ra, ngươi một viên Kim Cương Đại Nhật Tụ Dương Quả, vẫn có thể đổi được hai mặt linh dược, lại còn cứu các ngươi một người, là các ngươi đại buôn bán. Không được không được, giao dịch này, ta tuyệt đối không đồng ý. Dật Phong đạo hữu, ngươi cũng đừng làm người tốt.
Lý Dật Phong cười mà không nói, tùy ý để Đế La phát huy, không biểu lộ thái độ.
Nhậm Thương Khung đối với cử động của Đế La, cũng là rất tán thưởng, Bác Nhã Phách Mại Hành này cố định lên giá, hôm nay hiện thế báo ứng, tới cũng rất nhanh, để Đế La gây khó khăn cho bọn họ một lát, cũng không phải là chuyện gì xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...