Thanh Loan Vương mặc dù trong đầu hận cực kỳ nam nhân "Khinh bạc" trước mắt này, nhưng nội tâm cũng có một cỗ rung động cảm xúc.
Bởi vì, ở nơi đối phương thi châm, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, Đại Bàng Sát chung quanh khí hải mình, đang không ngừng bị ăn mòn, áp lực của Đại Bàng Sát, không ngừng giảm bớt.
Ước chừng mười hai canh giờ đi qua.
Sát khí chung quanh khí hải của Thanh Loan Vương, tiến vào giai đoạn ngoan cố chống cự, không ngừng bị phân cách, không ngừng bị ăn mòn.
Bởi vì cái gọi là bệnh đi như đào sông, giai đoạn này thật là vô cùng đau khổ.
Không thể không nói, loại trị liệu này, cực kỳ hao phí tâm huyết. Thần thức của Nhậm Thương Khung, cơ hồ bị vây vào trong khẩn trương cao độ.
Bất kỳ một chút sai lầm nào, cũng có thể dẫn đến Đại Bàng Sát bỗng nhiên cuồng bạo. Cho nên, Nhậm Thương Khung không có nửa điểm phớt lờ.
Phải thời thời khắc khắc giữ vững độ cao cảnh giác, không thể có nửa điểm ngoài ý muốn.
Thời gian, một ngày một ngày đi qua.
Nhậm Thương Khung mặc dù thần thức cường đại, nhưng vận hành ở cường độ cao như vậy, liên tục bảy tám ngày, cơ hồ không có bất kỳ nghỉ ngơi, vẫn là lộ ra vẻ có chút mỏi mệt.
Dù sao, loại trị liệu này quá tiêu hao khí lực.
Nhất là thao túng ngân châm, đưa vào dược lực của Thủy Vân Thần Quả, quá trình này phải thập phần chính xác, không thể nhiều một phân, cũng không thể thiếu một phân.
Nhiều, sẽ dẫn phát Đại Bàng Sát bạo loạn.
Thiếu, sẽ không cách nào loại trừ dược lực của Xích Diễm Long Châu Tiên Quả, không cách nào làm cho Đại Bàng Sát yếu bớt.
Tám ngày thời gian trôi qua...
Trên trán Nhậm Thương Khung khẽ xuất ra hồ môi, nhưng mà nụ cười trên mặt hắn, càng phát ra nhiều hơn. Cuối cùng đã tới giai đoạn kết thúc công việc.
Lúc này, mặc dù hắn không ra tay, Thanh Loan Vương cũng có thể bằng vào lực lượng bản thân, đem Đại Bàng Sát hoàn toàn áp chế hấp thu.
Giai đoạn kết thúc công việc, thập phần thuận lợi, sau nửa canh giờ, Nhậm Thương Khung thở dài một hơi. Tay quyết một dẫn, đem tất cả ngân châm lấy ra, thả lại trong hộp.
- Được rồi.
Nhậm Thương Khung như trút được gánh nặng, lần này trị liệu, có thể nói là khó khăn nhất từ khi hắn thành đạo, hao phí hắn vô số tâm huyết.
Coi như là năm đó chữa trị Thủy Vân Thần Thụ, Nhậm Thương Khung cũng không lo lắng như vậy.
Nhưng mà lần này, không thể không nói, là một lần hắn tiêu hao lớn nhất.
Thanh Loan Vương không có một điểm mừng như điên bộ dạng, trên dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, nhìn không ra bất kỳ hỉ nộ ai nhạc, đôi mắt xinh đẹp nhắm thật chặt, phảng phất sợ mở mắt ra sẽ đối mặt Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung cũng không ngại, sứ mạng của hắn chính là cứu người. Cứu sống người rồi, ý nghĩa sứ mạng của hắn kết thúc, về phần trong lòng Thanh Loan Vương nghĩ như thế nào, hắn cũng không thèm để ý.
Đi ra mật thất, Nhậm Thương Khung hơi có chút mệt mỏi.
Nhóm người Chu Tước Vương, vẻ mặt ân cần đi lên:
- Đại sư, thế nào?
- Đã không có chuyện gì rồi, ước chừng cần nghỉ ngơi một thời gian.
- Thật sao?
Trong mắt Chu Tước Vương lóe ra vẻ mừng như điên:
- Ha ha, không có chuyện gì sao? Thương Khung đại sư, ngươi quả nhiên là đệ nhất thánh thủ a. Ta xem nói đến y đạo, coi như là những điện chủ của tổng bộ Đan Tiên Điện, cũng chưa chắc dám nói thắng được ngươi.
Nhậm Thương Khung cười khổ, hắn bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, đền bù mấy ngày nay tiêu hao, về phần những lời sáo rỗng này, hắn không quá để ý.
Chu Tước Vương cũng thập phần sảng khoái, sau khi dò xét Thanh Loan Vương, xác định quả thật đã thuốc đến bệnh trừ, lập tức tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành.
Bất quá bọn hắn cũng không vội, chờ Nhậm Thương Khung nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, mới tìm Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Thương Khung đại sư, không thể không nói, sau này chúng ta muốn mời, sẽ khó mời được rồi. Ngươi là thần y, đệ nhất thiên hạ thánh thủ. Chỉ sợ thành tựu tương lai, sẽ không dưới Vạn Dược Tôn. Những giải thưởng này, mời nhận lấy.
Nhậm Thương Khung trải qua khoảng thời gian này cùng người Man Hoang giao thiệp, phát hiện bọn họ tuy bài ngoại, nhưng làm việc cũng rất có nguyên tắc, tuyệt không vô cớ thất ước.
Cho nên hắn tự nhiên sẽ không đi kiểm tra.
Đang muốn nói lời khách khí, Thủy Dao cười hắc hắc:
- Lão sư, chuyện nhỏ này không cần người động thủ, đồ nhi vì người ra sức.
Nhậm Thương Khung không khỏi mỉm cười, hắn vốn định nói không cần kiểm tra. Nhưng không ngờ đệ tử lại lên tiếng trước, chẳng qua là cười nhạt, cũng không mở miệng.
- Huyền linh nhất phẩm linh thạch ba mươi vạn? Lão sư, hình như nhiều hơn mười vạn a.
Vốn là, Huyền Linh nhất phẩm linh thạch, ước định là hai mươi vạn.
Chu Tước Vương cười nói:
- Cứu sống Thanh Loan Vương, thật ra tạ bao nhiêu cũng không đủ. Nơi này nhiều ra mười vạn linh thạch, cũng là một mảnh tâm ý của Thần Phượng bộ lạc ta.
- Huyền cấp linh dược, một đến cửu phẩm mỗi loại mười gốc.
- Còn có một bộ trang bị, di, đây là cái gì? Phượng Tê Mộc Linh Quả sao? Bốn Phượng Tê Mộc Linh Quả?
Chu Tước Vương cười nói:
- Trong đó hai quả, là trao đổi với Thủy Vân Thần Quả của các ngươi. Mặt khác hai quả, coi như là thêm vào tiền thù lao.
Chu Tước Vương hiển nhiên tâm tình thật tốt, cùng Thanh Loan Vương so sánh, những vật ngoại thân này quả thật không tính là cái gì. Không nghi ngờ chút nào, bây giờ cả cao tầng của Thần Phượng bộ lạc, đối với Nhậm Thương Khung là rất cảm kích.
Bọn họ ra số lượng lớn như vậy, cũng là nghĩ muốn kết giao với Nhậm Thương Khung. Dù sao, một thần y như vậy, kết giao cũng không có chỗ xấu, sau này tất có chỗ dùng?
Cho nên, vốn là nói biếu tặng một quả Phượng Tê Mộc Linh Quả, rồi lại tặng thêm một quả.
Nhậm Thương Khung cũng có chút xấu hổ:
- Đại vương ban thưởng dày như thế, bản thân ta là xấu hổ rồi.
- Ha ha ha, Thương Khung đại sư thiên hạ vô song, đáng được như vậy.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Như thế ta từ chối thì bất kính rồi.
Kim Phong Pháp Lão cười nói:
- Người của tứ đại châu, chưa từng có người có thể từ Thần Phượng bộ lạc chúng ta mang đi Phượng Tê Mộc Linh Quả, Thương Khung đại sư, ngươi là đệ nhất. Hơn nữa tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, không có một người phản đối Đại vương làm như vậy.
So sánh với Thanh Loan Vương, so sánh với tiền đồ tương lai của Thần Phượng bộ lạc, chỉ là mấy viên Phượng Tê Mộc linh quả, ngược lại thật bé nhỏ không đáng kể.
Thủy Dao thật cao hứng, lấy ra một quả Thủy Vân Thần Quả, đưa cho Chu Tước Vương:
- Đại vương, đây là một mai Thủy Vân Thần Quả, xin ngài cất kỹ.
Chu Tước Vương cười ha ha, đón tới:
- Nếu như không có đoán sai mà nói, vị tiểu thư này, là Thủy Dao tiểu thư, con gái của Thủy Vân Tông tông chủ? Quả nhiên là thiên sinh lệ chất.
Thủy Dao hì hì cười một tiếng:
- So với Thanh Loan Vương thật là xấu hổ.
- Ha ha ha, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi vẻ.
Chu Tước Vương tâm tình thật tốt, trong khoảng thời gian này, hắn bởi vì chuyện của Thanh Loan Vương, bị đè nén vô cùng.
Hôm nay, là thật thoải mái cười to.
- Thương Khung đại sư, trong giải thưởng, còn có một nhân tình. Ngươi tính toán bây giờ dùng, hay là để lại?
Chu Tước Vương bây giờ là lòng tràn đầy vui mừng, đối với Nhậm Thương Khung là hoàn toàn không có bất kỳ ngăn cách.
Nhậm Thương Khung vốn định dùng nhân tình này, xin một quả Phượng Tê Mộc Linh Quả. Đến cuối cùng lại nhiều ra ba Phượng Tê Mộc Linh Quả, cũng thật là ngoài ý muốn vô cùng.
Cho nên, nhân tình này, hắn bây giờ là không có ý định dùng.
- Đại vương, ta một thời ba khắc cũng không nghĩ ra dùng nhân tình này như thế nào, nếu như ngày sau có cơ hội, nói chuyện này được không?
- Tốt!
Chu Tước Vương hạ lệnh nói:
- Ta lấy danh nghĩa Thần Phượng bộ lạc thề, nhân tình này đời đời tương truyền, Thương Khung đại sư không dùng, cho dù là hậu bối cũng có thể dùng. Bằng Thần Phượng Kim Dực Lệnh làm chứng.
Thần Phượng Kim Dực Lệnh, là lệnh bài cao nhất của Thần Phượng bộ lạc. Có Thần Phượng Kim Dực Lệnh này làm chứng, Thần Phượng bộ lạc mỗi một thế hệ, cũng phải thiếu nhân tình này.
Nhân tình hay không nhân tình, Nhậm Thương Khung cũng không quá để ý. Bất quá có nhân tình này, so với không có thì thật là tốt, vạn nhất cần dùng đến thì sao?
Sau khi thu Thần Phượng Kim Dực Lệnh, vốn Chu Tước Vương tính toán lưu Nhậm Thương Khung ở lại Thần Phượng bộ lạc vài ngày, bất quá Nhậm Thương Khung trong lòng còn có việc, không thể ở lâu, lập tức xin cáo từ.
Nhóm người Chu Tước Vương thấy giữ lại không được, đành phải tự mình đưa Nhậm Thương Khung rời đi.
Khi Nhậm Thương Khung rời khỏi khu vực trọng yếu của Thần Phượng bộ lạc, Chu Tước Vương phân phó Trữ Báo:
- Trữ Báo, ngươi thay Bổn vương tiễn Thương Khung đại sư, nhất định phải an toàn ra khỏi Man Hoang.
Trữ Báo ứng tiếng nói:
- Dạ.
Phi hành một ngày, cuối cùng đã tới biên giới Man Hoang, Trữ Báo ra ngoài không tiện, cùng Nhậm Thương Khung cáo từ.
Nhậm Thương Khung khi đi là bốn người, thời điểm trở về, lại là sáu người. Đế La Vũ Hậu, hôm nay đã thành thủ hạ của Nhậm Thương Khung.
Sắc trời đã tối, sáu người trở lại Đông Hoàng Châu, khó khăn lắm tiến vào khu vực biên giới của Thủy Vân Tông, tiến vào thành trì biên giới Ưng Minh thành, tìm một khách sạn tá túc.
Đế La Vũ Hậu một mình tìm Nhậm Thương Khung, hai vợ chồng song song quỳ rạp xuống trước mặt Nhậm Thương Khung:
- Chủ nhân, vợ chồng thuộc hạ có một chuyện muốn nhờ.
Nhậm Thương Khung thu Đế La Vũ Hậu, nhưng không có đem bọn họ làm nô lệ, mà cùng Càn Nhất Tam huynh đệ giống nhau, còn trong thời gian quan sát.
Bất quá Đế La Vũ Hậu, cũng không có dị tâm, mạng của bọn họ là Nhậm Thương Khung cứu, sinh tử đều ở trong tay Nhậm Thương Khung, tự nhiên không thể nào có dị tâm.
- Nhị vị, ta đã nói qua, giữa chúng ta, không cần hành lễ quỳ lạy.
Đế La nói:
- Chủ nhân, thuộc hạ lần này là yêu cầu quá đáng.
Vũ Hậu cũng là nước mắt ròng ròng nói:
- Hai vợ chồng ta bị Thần Phượng bộ lạc giam cầm, cũng vì chuyện này mà ra. Hy vọng chủ nhân cứu hài nhi của ta?
- Hài nhi? Chuyện gì xảy ra?
Nhậm Thương Khung cảm thấy ngoài ý muốn.
Đế La khẽ thở dài:
- Vợ chồng ta năm đó tung hoành tứ đại châu, hoành hành vô kỵ. Sau lại sinh được một hài nhi, vợ chồng ta vốn định hồi tâm, chuyên chú nuôi dưỡng hài nhi. Không nghĩ tới, hài nhi ta luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ có Phượng Tê Mộc Linh quả mới có thể cứu trị. Vợ chồng ta vì cứu con mà sốt ruột, mạnh mẽ xông tới Thần Phượng bộ lạc. Nào biết Man nhân giảo hoạt, vận dụng cấm chế đại trận, đem hai vợ chồng ta bắt được. Cũng không giết chúng ta, mà giam cầm bao nhiêu năm, hôm nay trăm năm trôi qua, cũng không biết hài nhi nhà ta...
Nói tới đây, Vũ Hậu lại càng nức nở không thôi.
Nói đến tình thâm, mọi người đều có. Bất kể người hay thú, nội tâm đều có từ tính. Mà Đế La Vũ Hậu là Đại Đạo cảnh kiêu hùng, cũng không có thể ngoại lệ.
Điểm yếu của bọn họ, chính là con của bọn hắn.
Chẳng qua là, bọn họ bị nhốt gần trăm năm, đứa bé kia mặc dù có thủ hạ chiếu cố, hôm nay còn sống hay không, đúng là một vấn đề nan giải.
- Đại nhân không cần lo lắng, có hai vợ chồng chúng ta ở đây, coi như là Tổng minh chủ của Thiên Địa Minh, cũng không cần sợ.
Nhậm Thương Khung cũng không lo lắng, ở Kính Nguyệt Thành, coi như là Thiên Địa Minh, cũng quả quyết không dám giương oai. Thiên Địa Minh cùng Đan Tiên Điện so sánh, đó chính là kiến càng lay cổ thụ, hoàn toàn không là một cấp bậc.
Cho nên, thật muốn vạch mặt, Thiên Địa Minh cũng không dám cùng Đan Tiên Điện gõ nhịp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...