Nhậm Thương Khung này, mặc dù bề ngoài không tệ, nhưng ở đây có mấy người kém hắn? Tất cả mọi người đều là đệ tử thiên tài của sáu đại tông môn, dựa vào cái gì Nhậm Thương Khung này một người chiếm hết?
Vốn là từ trong phòng Bắc Cung Dao đi ra, cũng không biết là làm cái gì trong đó. Bây giờ Thủy Dao Tiên Tử lại mời một mình hắn?
Tiểu tử này, trên mặt cũng không có mọc hoa à nha? Dựa vào cái gì chứ?
Nhậm Thương Khung thấy nha hoàn ăn mặc như Dược đồng này, trong lúc nhất thời đoán không ra ý tứ của Thủy Dao.
Cười nhạt một tiếng:
- Tại hạ là Nhậm Thương Khung, không biết vị cô nương này...
- Đừng lải nhải dong dài. Tiểu thư nhà ta đang đợi ngươi, không có thời gian dài dòng cùng ngươi.
Tiểu tỳ kia còn nhỏ, nhưng khẩu khí lại lớn, một bộ vênh mặt hất hàm sai khiến.
- Ha ha, tại hạ còn có chút việc tư phải xử lý, có cơ hội, sẽ đi bái phỏng Thủy tiểu thư.
Nhậm Thương Khung luôn luôn là ăn mềm không ăn cứng.
Nếu như mời đàng hoàng, mặc kệ đối phương có dụng ý gì, hắn sẽ lễ tiết đi một chuyến. Nhưng mà tiểu nha đầu này, vừa ra trận là khẩu khí cao cao tại thượng, Nhậm Thương Khung mặc dù không đến mức cùng một tiểu cô nương so đo, nhưng cũng không có thể ngoan ngoãn nghe theo.
- Ngươi…
Nha hoàn kia lông mày dựng đứng:
- Ngươi quá không biết phân biệt. Ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta là ai gặp cũng được sao? Ngươi đến cùng có đi không?
Nhậm Thương Khung mỉm cười, lại không trả lời, mà trực tiếp vào trong phòng:
- Cô nương, mời trở về đi.
Nha hoàn kia ngây ngẩn cả người, nam tử trẻ tuổi trong thiên hạ này, ai nghe thấy danh tự Thủy Dao tiểu thư mà không dao động thần trí, đều hận không thể trược tiếp lao tới gặp mặt.
Mà người này, lời nói đưa đẩy, bộ dạng không tình nguyện. Chẳng lẽ tiểu thư muốn gặp hắn, hắn không biết là vinh hạnh sao?
Trong mắt nha hoàn này xem ra, nam nhân phải là một tính tình mới đúng. Thấy thân ảnh của Nhậm Thương Khung đi vào phòng, nha hoàn này mới phản ứng tới, gấp đến độ dậm chân:
- Không thức thời, hừ! Về sau muốn gặp tiểu thư nhà ta, sẽ không có cơ hội nữa!
Nha hoàn kia thở phì phì, trừng lớn mắt, nhìn những gia hỏa có chút hả hê kia, tức giận nói:
- Nhìn cái gì? Các ngươi muốn gặp tiểu thư nhà ta, còn không có phúc phận này đâu, hừ!
Nói xong, thở phì phì bỏ đi.
Vân Thủy Điện, mười mấy Đạo tôn đến từ sáu đại tông môn, tụ tập một chỗ. Ngoại trừ số ít Đại Đạo cường giả không đến đây ra, cường giả cao nhất Đông Hoàng Châu, cơ hồ là tụ cùng một nhà.
Thiên Các có tám Đạo tôn, ngoại trừ Hạ Tùng Ngâm bế quan ra, bảy người khác đều đến đông đủ.
Mà Đại Đạo cường giả của năm đại tông môn khác, mỗi một tông môn cũng có bảy tám cái, ngoại trừ cá biệt không tới, toàn bộ đều đến đông đủ.
Hiển nhiên, đối với ba trăm năm đại bỉ này, từng tông môn đều cực kỳ coi trọng.
Mấy chục Đại Đạo cường giả tụ cùng một chỗ, nhưng không có náo nhiệt như trong tưởng tượng. Trái ngược, không khí của hiện trường lộ ra có chút trầm thấp.
Phảng phất cõi lòng cả đám đều đầy tâm sự, ai cũng không muốn nói nhiều, phảng phất sợ nói nhiều tất nói hớ, bị những người khác nắm được sơ hở.
Đạo tôn đứng đầu Thủy Vân Tông Vân Hạc Tường, cuối cùng là địa chủ, cố ra vẻ tươi cười nói:
- Chư vị, khó được hôm nay tụ hội đầy đủ như vậy, Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn chúng ta, mặc dù có cạnh tranh, nhưng cũng có hợp tác. Hôm nay một nhà hội tụ, cứ nói chuyện thoải mái.
Một gã đạo tôn của Truy Nhật Kiếm Minh cười lạnh nói:
- Có cái gì đáng nói chứ? Mở miệng chính là muốn thành trì của chúng ta? Dựa vào cái gì chứ? Thiên Các cùng Truy Nhật Kiếm Minh ta, một cái đông, một cái tây. Ta đã nói rồi, cắt ba tòa thành thị, đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ!
- Đúng vậy, những thành trì này, đều là cứ điểm quan trọng của mỗi tông môn, vô duyên vô cớ cắt nhường, ai là cam tâm tình nguyện chứ?
Đây là Đạo tôn tới từ Tinh Nguyệt Cốc.
Thiên Các bên này, Hạ Tùng Linh cười nhạt một tiếng:
- Thiên Các ta chỉ có một câu nói, không có tám mươi mốt thành trì, muốn Thiên Các ta ở tuyến đầu chống cự, đó là vọng tưởng.
Ở vấn đề này, thái độ của Vưu Thiên Chiến cùng Hạ Tùng Linh hoàn toàn nhất trí:
- Đúng vậy, tám mươi mốt năm sao thành trì, đây là thấp nhất. Nếu không, muốn Thiên Các chúng ta ở tuyến đầu chống lại Yêu tộc, trai cò tranh nhau, các ngươi đắc lợi, thiên hạ có chuyện tốt như vậy sao?
Vân Hạc Tường cười nói:
- Hạ đạo hữu, Vưu đạo hữu, không nên nói như vậy. Thiên Các chống cự Yêu tộc, đây là nên làm. Ai bảo các ngươi ở tuyến đầu chống lại Yêu tộc xâm lấn đâu chứ? Các ngươi nếu như không chống cự, đại quân Yêu tộc tràn qua, sanh linh đồ thán, tổn thất lớn nhất cũng là các ngươi. Có lẽ các ngươi sẽ không để ý bình dân, nhưng mà cơ nghiệp những phân đà của các ngươi, sẽ bị phá hủy. Coi như là tổng bộ, mất đi trợ giúp của phân đà, đại quân Yêu tộc hội tụ, hướng Thiên Các tổng bộ vây công, thời gian lâu dài, các ngươi cũng khó vượt qua. Thiên hạ không có phòng ngự phá không rách.
Hạ Tùng Linh ung dung cười nói:
- Này cũng không nhọc chư vị quan tâm. Yêu tộc xâm lấn, tất thành loạn thế. Bình dân mà nói, ở trong loạn thế, sớm muộn gì cũng phải chết. Bởi vậy, chết sớm một chút, chết muộn một chút, khác nhau không lớn. Còn phòng ngự của Thiên Các tổng bộ chúng ta, đạo hữu ngược lại là quá lo lắng. Chúng ta cũng có kế sách ứng đối. Yêu tộc đại quân càn quét một vòng. Tin tưởng rất nhanh sẽ tây tiến.
Đạo tôn của Thất Tinh Đạo Trường cùng Bão Thạch Tông, sắc mặt có chút khó coi.
Thiên Các là tuyến đầu, như vậy bọn hắn chính là tuyến thứ hai. Nếu như tuyến đầu không chống cự, đại quân Yêu tộc trùng kích đến tuyến thứ hai, cơ hồ sẽ không tốn nhiều thời gian.
Thất Tinh Đạo Trường Thiên Cơ Tử lông mi giương lên:
- Hạ đạo huynh, lời này của ngươi, là có chút ác liệt rồi. Yêu tộc xâm lấn, các ngươi không chống cự, một lòng co đầu rút cổ, không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?
- Sợ, đương nhiên sợ.
Hạ Tùng Linh chậm rãi cười nói:
- Nhưng nếu chúng ta quyết chiến cùng Yêu tộc, các ngươi ở sau lưng bàng quan, chúng ta càng sợ hơn.
Chuyện cho tới bây giờ, Hạ Tùng Linh nói chuyện, cũng không che giấu.
Một gã Đạo tôn của Bão Thạch Tông thở dài:
- Chúng ta cũng không nói muốn ngồi yên không lý đến. Đương nhiên sẽ phái cao thủ đến tiếp viện, Thiên Các tiêu vong, đối với chúng ta không có chỗ tốt nào!
- Sao lại không có lợi chứ? Mấy trăm vạn dặm lãnh thổ quốc gia, sáu đại tông môn chia cắt, một nhà có thể chia cắt trên trăm vạn dặm..!
Vưu Thiên Chiến châm chọc khiêu khích.
Nói đến nói đi, còn đang đấu mồm mép.
Đạo tôn của Bão Thạch Tông bất đắc dĩ thở dài:
- Được rồi, Bão Thạch Tông ta ra giá cuối cùng. Nếu như Thiên Các nguyện ý ở tuyến đầu chống cự, Bão Thạch Tông ta nguyện ý ra mười thành trì năm sao.
- Được rồi, Thất Tinh Đạo Trường ta, cũng ra mười cái!
Hai nhà này là tuyến thứ hai, một khi Thiên Các không chống cự, bọn họ là người bị hại lớn nhất.
Thủy Vân Tông bên này, Vân Hạc Tường là người nói chuyện, nghĩ nghĩ, một bộ rất gian nan:
- Thủy Vân Tông ta là tuyến thứ ba, nguyện ý ra sáu thành trì năm sao!
Tinh Nguyệt Cốc bên kia, cười cười:
- Tinh Nguyệt Cốc cùng Thủy Vân Tông đều là tuyến thứ ba, chúng ta tự nhiên lấy Thủy Vân Tông làm chuẩn, chúng ta cũng ra sáu thành trì.
Truy Nhật Kiếm Minh bên kia, cười lạnh nói:
- Vấn đề này chúng ta đã sớm nói qua. Ba cái thành trì. Muốn thêm là không có.
Hạ Tùng Linh nở nụ cười:
- Như vậy tính ra, tổng cộng là ba mươi bảy. Cách một nửa yêu cầu của chúng ta cũng chưa tới. Xem ra, chuyện này không thể thương lượng.
- Không thương lượng thì không thương lượng. Dù sao Yêu tộc xâm lấn, cái thứ nhất không may không phải Truy Nhật Kiếm Minh ta. Cho dù đại quân Yêu tộc đến Truy Nhật Kiếm Minh, sau lưng chúng ta còn có Man Hoang chi địa.
Khẩu khí của Truy Nhật Kiếm Minh một bộ chẳng thèm để ý.
Hạ Tùng Linh khoan thai cười nói:
- Ngươi tựa hồ đã quên, Thiên Các chúng ta, cũng dựa vào Man Hoang chi địa ah.
Man Hoang chi địa, diện tích cực rộng, là tồn tại ngang hàng như Vô Tận Hải Vực. Diện tích so với bốn đại châu lớn hơn rất nhiều. Bốn đại châu chẳng qua là bốn mảnh nhỏ quanh bốn phía Man Hoang chi địa mà thôi.
- Ha ha, các ngươi chỉ tiếp giáp có chút xíu như vậy, cũng dám tự xưng dựa vào Man Hoang chi địa sao?
Đạo tôn của Truy Nhật Kiếm Minh mang theo vài phần mỉa mai cười nói.
Thời điểm lúc này, Lý Dật Phong rốt cục nghe không nổi nữa, nói:
- Chư vị, các ngươi ở chỗ này lải nhải, cuối cùng là vì một ít thành trì, vì một ít địa bàn. Các ngươi đến cùng có nghĩ tới hay không, mười vạn năm kiếp nạn, là mang vận mệnh nhân loại, quan hệ sinh tử tồn vong. Các ngươi không nghĩ tới, mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng chống chọi với Yêu tộc? Đều thời điểm lúc này, vẫn còn cãi nhau, một bụng tư lợi.
Đạo tôn của Truy Nhật Kiếm Minh liếc qua Lý Dật Phong:
- Lý lão đệ, Thiên Các này, tựa hồ không có phần ngươi nói chuyện a?
Lý Dật Phong Chân Kiếm Đạo, ở Thiên Các bài danh thấp nhất. Vốn chính là nhân vật dự thính.
Chẳng qua, Lý Dật Phong từ trước đến nay không để mình bị đẩy vòng vòng, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng ta muốn nói chuyện sao? Nếu không phải nghe các ngươi giằng co, không có một câu tiếng người, lão tử còn không muốn mở miệng. Những thứ khác không nói, ta hỏi các ngươi một câu, nếu như đại quân Yêu tộc, trong ba năm liền xâm lấn, chư vị có kịp ứng phó không?
Ba năm?
Trong lòng mọi người khẽ động, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết trả lời thế nào.
Mặc dù các đại tông môn đều đang chuẩn bị cho mười vạn năm kiếp nạn này, thế nhưng mà nói đến kế sách ứng đối cụ thể, tựa hồ chỉ có một, chính là tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu.
Ai cũng không phải người ngu, thậm chí còn ẩn dấu thực lực.
Vân Hạc Tường cười ha ha nói:
- Lý lão đệ, ngươi quá lo lắng rồi. Mười vạn năm đại kiếp này, tính toán ra, ít nhất còn tới năm mươi năm, có lẽ trên trăm năm cũng không chừng.
- Đúng vậy, trong ba năm, làm sao có thể?
Lý Dật Phong trong lòng đắng chát, đây đều là Đại Đạo cường giả ah. Nạn đã lâm đầu, mỗi một cái đều tự an ủi mình, lừa gạt mình.
Mười vạn năm, có thể chuẩn xác suy đoán ra sao?
Chán nản than nhẹ một tiếng, Lý Dật Phong sa sút tinh thần ngồi trở lại chỗ mình, trong lòng tràn đầy đắng chát, đối với mấy cái gọi là Đại Đạo cường giả này, cũng triệt để hết hy vọng. Hết thảy y như đồ đệ Nhậm Thương Khung nói, mỗi một cái đều đầy tư lợi, đồng tâm hiệp lực, chỉ là một câu nói suông.
An nhàn nhiều năm như vậy, không ăn đau khổ lớn, sáu đại tông môn này, nhất định không có khả năng tỉnh ngộ. Từng cái tông môn, mỗi người, đều đang tính toán lợi ích nhỏ nhặt của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...