Nhậm Thương Khung một mực thờ ơ lạnh nhạt, thừa dịp thời điểm Tiếu Canh trưởng lão diễn trò, cẩn thận lưu ý biểu lộ của mấy khách khanh trưởng lão khác, đại khái cũng nhìn ra tâm lý của những trưởng lão này.
Không thể nghi ngờ, có địch ý nhất, một cái là không thêm che dấu trưởng lão đầu trọc, còn một cái, chính là kẻ che dấu rất sâu, ra vẻ hào phóng Tiếu Canh trưởng lão.
Về phần ba người khác, trưởng lão cầm cây quạt kia, một bộ thờ ơ lạnh nhạt xem náo nhiệt, rõ ràng là một gia hỏa sợ thiên hạ không loạn.
Còn nữ tử Hà tiên cô kia, khóe miệng mỉm cười, nhìn không ra địch ý gì, mà hình như đối với hắn có vài phần hiếu kỳ.
Còn lại là một trưởng lão dung mạo bình thường, thì thái độ rất điềm tĩnh, thấy Tô Thần trưởng lão, cũng không tận lực cười lấy lòng.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung, cũng không có địch ý gì.
Phảng phất, hắn chính là hắn, chỉ để ý tới hắn, những người khác như thế nào, cùng hắn không quan hệ. Cũng không thấy hắn tận lực nịnh bợ Tiếu Canh.
Cho dù lúc Tiếu Canh trưởng lão nói chuyện, hắn cũng không giống như Lương Vô Cực. Rõ ràng là một gia hỏa độc hành.
Trong nội tâm Nhậm Thương Khung đại khái đã có chút hiểu rõ, về phần Tiếu Canh trưởng lão sở tác sở vi, phải chăng nhằm vào hắn, hắn một chút cũng không nghi ngờ.
Mọi người căn bản không biết nhau, ngươi thích ta hay không thích ta, liên quan gì tới ta?
Mọi người hợp nhau thì làm bằng hữu, không hợp nhau thì hết buổi tiệc, phủi mông rời đi. Tâm tính Nhậm Thương Khung phóng khoáng vô cùng, cũng không vì chuyện này mà hờn dỗi.
Nói cho cùng, cấp bậc như Tiếu Canh trưởng lão này, tư cách cho hắn tức giận cũng không có.
Lưu Kim trưởng lão, là một danh hiệu mà Nhậm Thương Khung chuẩn bị. Xích Hằng Vũ điện chủ đã yêu cầu hắn tạm thời không nên bạo lộ thân phận, mà bản thân của hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi, cho nên liền lấy một danh hiệu như vậy.
Hà tiên cô từ khi Tô Thần cùng Nhậm Thương Khung xuất hiện, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhậm Thương Khung, lúc này thấy Tô Thần trưởng lão có chút không vui, cười duyên một tiếng:
- Tiếu lão, ngươi xem một chút, nơi này còn có một khách nhân ngươi mời, ngươi cũng không thể bên trọng bên khinh nha.
Hà tiên cô nói lời này, là cho Tiếu Canh một bậc thang đi xuống.
Tiếu Canh trưởng lão cười ha ha, vươn tay ra:
- Đúng rồi, đúng rồi, là lỗi của ta, trách ta xưa nay đối với Tô Thần trưởng lão quá ngưỡng mộ, ngược lại là thất lễ. Đây là Lưu Kim trưởng lão đúng không? Lão phu Tiếu Canh, ha ha, về sau tất cả mọi người đều là khách khanh của Đan Tiên Đông Điện, cần phải luận bàn nhiều hơn ah.
Nhậm Thương Khung cười cười, vươn tay cùng tay của Tiếu Canh trưởng lão nhẹ nhàng cầm một chút, liền thu trở về, cũng không bởi vì điểm mờ ám kia của Tiếu Canh mà tức giận.
Lời cũng không mất khách khí:
- Không dám không dám, nghe qua Tiếu Canh trưởng lão là nhân tài kiệt xuất bên trong khách khanh trưởng lão, là tư cách lão, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hà tiên cô có chút ngạc nhiên, một đôi mắt đẹp nhìn Nhậm Thương Khung, cảm thấy có chút cổ quái. Lưu Kim trưởng lão mới tới này, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không?
Tiếu Canh trưởng lão rõ ràng là cố ý gạt hắn, hắn chẳng lẽ cảm giác không được? Sao lại còn tâng bốc Tiếu Canh trưởng lão? Chẳng lẽ mới đến, nên khí thế yếu đi ba phần? Muốn nịnh nọt Tiếu Canh trưởng lão?
Từ Huân trưởng lão vốn cho rằng, lần này hai người ít nhất cũng phải có một phen đánh võ mồm, thực không nghĩ tới, trưởng lão mới tới này, rõ ràng một chút cũng không ngại, ngược lại còn khen Tiếu Canh trưởng lão một trận.
Chẳng lẽ mình nằm mơ sao?
Lương Vô Cực cũng có chút xem thường liếc Nhậm Thương Khung, trong nội tâm nở hoa, nghĩ thầm ngươi là quả hồng mềm, vậy thì tốt rồi. Không thể không nói, hôm nay phải nắn bóp một chút.
Duy chỉ có Điền Sinh Căn, vẫn lạnh nhạt như cũ, phảng phất hết thảy cùng hắn không quan hệ.
Tiến vào phủ trưởng lão, Tiếu Canh tự mình mời Tô Thần ghế trên, hắn thì đã ngồi chủ vị. Rồi lại an bài một trận, bất tri bất giác, Nhậm Thương Khung bị an bài ở ghế chót.
Nhậm Thương Khung đối với những chi tiết này, đương nhiên là không để ý. Mặc dù hắn hiểu được, nơi này có chút địch ý với hắn.
Chẳng qua, đã đến độ cao như Nhậm Thương Khung, hắn tự nhiên không so đo những thứ này, bình thản ngồi xuống, đưa mắt nhìn những vật trên bàn. Không ngờ toàn là đồ sứ thượng hạng.
Tô Thần bỗng nhiên đứng lên, hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Lưu Kim trưởng lão, nếu không, ta với ngươi đổi chỗ ngồi.
Nhậm Thương Khung ngạc nhiên, nghĩ thầm Tô Thần rốt cuộc là thiếu kiên nhẫn ah. Ngay cả ta cũng không để ý, ngươi chú ý như vậy làm gì? Chúng ta là đến uống rượu, không phải đến tranh phong.
Chẳng qua, những người khác lại bị lời này của Tô Thần trưởng lão dọa ngây người.
Tô Thần trưởng lão là ai? Đây chính là đệ nhất tâm phúc bên người điện chủ đại nhân. Hắn ngồi ghế trên, cái kia là chuyện đương nhiên.
Ngay cả người ngưu bức nhất là Lương Vô Cực, cũng không dám ở vấn đề này tranh phong.
Thế nhưng mà, Tô Thần trưởng lão, thái độ lại khác thường, trước là vì Tiếu Canh trưởng lão đối với trưởng lão mới tới lãnh đạm mà không vui, lúc này lại đòi đổi chỗ ngồi.
Sự tình chỗ ngồi này, nếu như không nghĩ sâu xa, ý nghĩa gì cũng không có, nhưng chăm chú suy giảng, lại có ý vị sâu xa.
Bây giờ, Tô Thần chủ động nói ra, hiển nhiên chính là thuộc về chăm chú suy giảng.
Không khí của hiện trường, lập tức có chút xấu hổ. Tiếu Canh trưởng lão cũng không nghĩ tới, Tô Thần cư nhiên lại giữ gìn trưởng lão mới tới như thế, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Tô Thần không nói hai lời, trực tiếp đi đến trước mặt Nhậm Thương Khung, cười nhạt nói:
- Vị trí kia có chút nóng mông, Lưu Kim trưởng lão đã không đổi, vậy ta đây ngồi ở dưới tay ngươi a.
Bởi như vậy, Tiếu Canh là nhịn không được rồi. Tô Thần làm cái gì vậy? Đây là trực tiếp đánh vào mặt hắn. Cho ngươi ngồi ghế trên, nhưng ngươi lại hết lần này tới lần khác thoái thác. Vị trí trên không ngồi, lại chạy xuống cuối cùng.
Từ Huân trưởng lão cười ha ha nói:
- Tô trưởng lão, ngươi ngồi ở đó, mấy người chúng ta, sẽ đứng ngồi không yên a.
Hà tiên cô cười khanh khách nói:
- Các ngươi nhường tới nhường lui, chẳng lẻ muốn tiểu nữ tử ta đứng hay sao?
Tiếu Canh lúc này là buồn bực nhất, chẳng qua còn phải cười làm lành:
- Tô trưởng lão, có phải lão Tiếu ta có chỗ nào không chu toàn hay không? Địa phương đơn sơ, chúng ta đều là người thô kệch, nếu có chỗ đắc tội, Tô trưởng lão rộng lòng thông cảm.
Tô Thần thản nhiên nói:
- Tiếu trưởng lão, ngươi đắc tội ta, Tô mỗ cũng không phải người hẹp hòi, sẽ không so đo. Chẳng qua, ngươi đối với Lưu Kim trưởng lão mới tới như vậy, trong nội tâm ta, thấy không thoải mái. Đúng vậy, Lưu Kim trưởng lão mới tới, đó là không sai. Chẳng qua, ở bất kỳ trường hợp nào, Tô mỗ ta, cũng không dám ngồi trên Lưu Kim trưởng lão. Về công, hắn là một trong những người ta kính nể nhất; về tư, hắn đối với ta có ân cứu mạng.
Ân cứu mạng?
Mọi người trong nội tâm đều khẽ động, cuối cùng hiểu được.
Cảm tình là Lưu Kim trưởng lão mới tới này, cùng Tô Thần trưởng lão có một tầng quan hệ, khó trách Tô Thần trưởng lão không mời mà tới, cũng không tiếc hết thảy bất bình thay cho Lưu Kim trưởng lão.
Nguyên lai, Lưu Kim trưởng lão này đối với Tô Thần có ân cứu mạng. Nói như vậy, Lưu Kim trưởng lão này, là cố nhân của Tô Thần trưởng lão?
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm mọi người đều có vài phần suy đoán.
Ngược lại là Nhậm Thương Khung, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:
- Tô huynh, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi ở Đan Tiên Đông Điện là trưởng lão chính thức. Ta là một cái mới đến, giọng khách át giọng chủ là không nên. Ngươi trở về chỗ ngồi đi, nếu không bữa tiệc sẽ mất vui.
Nhậm Thương Khung nói xong, mang theo vài phần vui vẻ, liền kéo tay đem Tô Thần dắt trở về.
Trở lại chỗ ngồi, Nhậm Thương Khung nâng chén rót rượu, cười nói:
- Ta mới đến, lại khiến cho mọi người bận tâm, ngược lại có chút hổ thẹn. Chén rượu này, coi như ta bồi tội.
Nói xong, ngửa đầu uống cạn, cười cười ha buông chén xuống.
Nhậm Thương Khung cử chỉ tiêu sái, một điểm dây dưa dài dòng cũng không có. Phảng phất chỗ ngồi này, giống như phù vân, với hắn mà nói, không có chút ảnh hưởng.
Lời nói đến nước này, những người khác cũng khó mà nói cái gì.
Điền Sinh Căn ngược lại là nhìn nhiều Nhậm Thương Khung một chút, là người thứ nhất nâng chén, không nói một lời, trực tiếp đem chén rượu uống sạch, hướng Nhậm Thương Khung giơ ngón tay cái, như cũ không nói nửa chữ.
Tô Thần cười nói:
- Bị lão Điền đoạt tiên cơ, ta cũng uống.
Những người khác thấy Tô Thần nâng chén, cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao uống cạn.
Đợi mọi người buông chén, Nhậm Thương Khung mới cười nói:
- Rượu này rất ngon, Tiếu trưởng lão rất có lòng, trong rượu này, trong này có đến chín loại linh dược, trong đó lại có một loại kỳ dược. Dùng linh dược làm rượu, xem ra Tiếu trưởng lão là ẩm thực chi tiên, rất biết hưởng thụ ah.
Nhậm Thương Khung lời vừa nói ra, Tiếu Canh trưởng lão lập tức sững sờ, ánh mắt hướng Nhậm Thương Khung, lập tức có chút bất đồng. Rượu này, không phải hắn ũ ra, mà là một người bạn tặng cho hắn.
Người bằng hữu kia, đối với rượu này cực kỳ quý trọng, chỉ đưa cho hắn một vò, mà còn đau lòng nhiều năm.
Nếu không phải hôm nay có nhiều trưởng lão tụ hội như vậy, chỉ sợ Tiếu Canh cũng không đem rượu này lấy ra. Cũng không nghĩ tới, trong rượu này có một vị Linh dược quý báu, rõ ràng lại bị Nhậm Thương Khung phát hiện.
Không khỏi động dung:
- Lưu Kim trưởng lão từng uống qua rượu này?
- Ha ha, chỉ nghe kỳ danh, ngược lại vô duyên uống thử. Hôm nay lại nhờ phúc của Tiếu trưởng lão a.
Bởi như vậy, bọn người Lương Vô Cực cùng Từ Huân, đều buông chén xuống, có chút bội phục nhìn về Nhậm Thương Khung. Khỏi cần phải nói, rượu này, đừng nói phẩm ra thành phần rượu, dù nói lên chút nhận xét ngon hay dở cũng không biết.
Xem ra, trưởng lão mới tới, cũng không phải hư danh.
Ít nhất, ở phương diện Linh dược, tựa hồ rất có tay nghề, nếu không sao chỉ vừa uống một ngụm, đã có thể nói ra thành phần?
Tô Thần trưởng lão thấy Nhậm Thương Khung một câu kinh bốn tòa, cười nói:
- Kiến thức của Lưu Kim trưởng lãongay cả điện chủ đại nhân cũng hết sức bội phục. Chư vị về sau có thể luận bàn nhiều hơn, thời gian lâu dài, tự nhiên sẽ hiểu.
Hà tiên cô cười nói:
- Lưu Kim trưởng lão nhìn về bên ngoài, tựa hồ rất trẻ. Không biết đã hơn trăm tuổi chưa?
Ở tu luyện giới, trăm tuổi là còn rất trẻ, bởi vậy Hà tiên cô mới hỏi như vậy.
- Ha ha, tiên cô nhìn về bên ngoài, không phải so với ta càng thêm trẻ tuổi hay sao?
Nhậm Thương Khung không có trả lời, cười ha hả hỏi lại một câu.
Tất cả mọi người cười to, Tiếu Canh thấy Nhậm Thương Khung nói vài ba câu, hào khí đã bị hắn thay đổi, trong nội tâm âm thầm nghiêm nghị, biết rõ trưởng lão mới tới này, cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...