Bất Hủ Thần Vương

Vưu Thiên Chiến tâm cơ rất nặng, mặc dù vấn đề này rất sắc bén, hắn nhất thời trả lời không được, nhưng hắn vẫn có thủ đoạn ứng phó.

Sắc mặt trầm xuống, quát nói:

- Nhậm Thương Khung, xem ra ngươi là không đến sông sâu không quay đầu. Lải nhải lắm điều, ngươi cho rằng đến lúc này, kéo dài thời gian còn hữu dụng sao?

Nhậm Thương Khung sắc mặt âm hàn:

- Vưu đạo tôn, ngươi nói đệ tử bị ta bắt, nhưng ngay cả danh tự cũng gọi không được, đây không phải là chuyện cười sao?

Đao Bạch Vũ bỗng nhiên quát:

- Nhậm Thương Khung, không nên nói xạo. Hai đệ tử kia, là tâm phúc của ta, một cái tên là Tôn Nguy, một cái tên là Nhậm Đông Lưu.

Trong nội tâm Vưu Thiên Chiến âm thầm thở dài một hơi, cũng may Đao Bạch Vũ xem thời cơ nhanh, cuối cùng giải vây.

- Tôn Nguy, Nhậm Đông Lưu, đúng, chính là hai người này.

- Có tranh họa không?

Nhậm Thương Khung từng bước ép sát.

Đao Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng, cầm ra một ngọc giản ghi chép. Tất cả Yêu hóa chiến sĩ hắn điều khiển, đều có đánh số, bởi vậy ở bên trong ngọc giản, hình ảnh tự nhiên là có.

Tìm chỉ chốc lát, liền đem bức họa của Nhậm Đông Lưu cùng Tôn Nguy lấy ra. Truyền cho tất cả Đạo tôn xem xét, sau đó thu lại ngọc giản, Đao Bạch Vũ cười lạnh hỏi:

- Nhậm Thương Khung, bây giờ ngươi còn lời gì để nói không?

Trong mắt Nhậm Thương Khung ẩn hiện một chút sát khí, nhìn qua Đao Bạch Vũ, ngưng âm nói:

- Đao Bạch Vũ, ngươi dám khẳng định hai người này, thật là môn hạ của Trảm Không Đạo ngươi sao? Ngươi dám thề với trời sao? Ngươi đến cùng dùng thủ đoạn gì thu phục bọn họ, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.

Vưu Thiên Chiến biến sắc, tiểu tử kia nói vậy, hắn quả nhiên biết rõ bí mật của Thiên Đoạn Sơn Mạch, như vậy người ngày đó tự tiện xông vào Thiên Đoạn Sơn Mạch chính là Nhậm Thương Khung!

Chỉ là, người của Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo, lại nghe không hiểu cái gì.

Đao Bạch Vũ sắc mặt phát lạnh:


- Nhậm Thương Khung, có đôi khi, người quá thông minh, sẽ bị trời ghét. Coi chừng đoản mệnh đó.

- Ha ha, làm phiền ngươi quan tâm rồi. Bất quá ta từng học một ít thuật xem tướng, vô cùng có tự tin, ta tuyệt đối là người nhiều phúc trường thọ. Ngược lại là Đao huynh ngươi, vẻ mặt cay nghiệt, xem tướng mạo chính là yểu mệnh. Ta nghe nói, Trảm Không Đạo dùng sát chứng đạo, không phải giết người, chính là người giết. Ta vừa rồi cố ý quan sát tướng mạo ngươi một chút, phát hiện ấn đường ngươi có hắc khí ẩn hiện, nếu như ta đoán không sai, ngươi tham gia ba trăm năm đại bỉ, sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Nhậm Thương Khung biết rõ, Trảm Không Đạo tu luyện, hạch tâm ngay ở ý chí sắt đá, đạo tâm cực kỳ vững chắc, nhưng Nhậm Thương Khung hết lần này tới lần khác đâm vào chỗ hiểm, cạn tào ráo máng.

Hắn nói lời này, hiển nhiên là muốn đạo tâm của Đao Bạch Vũ lung lay.

Đao Bạch Vũ vừa mới bị sư tôn chế trụ, tâm tính tất nhiên chịu ảnh hưởng, Nhậm Thương Khung thừa dịp hư mà vào, dùng ngôn ngữ huyễn hoặc khó hiểu này, công tâm làm đầu.

Vưu Thiên Chiến hết sức nhạy cảm bắt được điểm này, quát:

- Bạch Vũ, không cần cùng hắn nói nhảm.

Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười:

- Vưu đạo tôn sợ rồi, ha ha.

Nói xong, đi vào động phủ, đem toàn bộ cấm chế động phủ mở ra, nói:

- Để cho công bình, mỗi một đạo chỉ cho phép một người tiến vào, mời Đạo tôn của bốn đạo tiến vào tìm tòi.

- Không được, đồ nhi này của ta, phải tiến vào.

Vưu Thiên Chiến biết rõ, có thể tìm ra hai người kia hay không, chỉ dựa vào thần thức cảm ứng của Đao Bạch Vũ.

Nhậm Thương Khung mỉm cười:

- Cũng được, ta sẽ nhường một bước. Cho các ngươi một canh giờ tìm tòi, không biết có đủ hay không?

Động này phủ mặc dù khá lớn, nhưng cho dù không dùng thần thức tìm tòi, lấy mắt thường tìm kiếm, chỉ sợ cũng không quá nửa canh giờ.

Một canh giờ, đương nhiên là quá đủ.

Nhậm Thương Khung đem người nhà mình kêu lên, đi đến bãi đất trống bên ngoài động phủ. Vưu Thiên Chiến, Hạ Tùng Phong, Lê Lạc tiên tử cùng Lý Dật Phong bốn Đại Đạo tôn, cộng thêm Đao Bạch Vũ, thì đi vào tìm tòi.


Đội ngũ lục soát này, hai bên đều có người, cũng không sợ Vưu Thiên Chiến giở trò quỷ.

Hơn nửa canh giờ đi qua, đội lục soát năm người, đã trong động phủ đi hai vòng. Lý Dật Phong bây giờ đã hết sức xác định, đệ tử hắn dám cho lục soát, tất nhiên là có chỗ dựa vững chắc. Phong cách làm việc của Nhậm Thương Khung, luôn luôn là cẩn thận, không có khả năng hào khí nhất thời.

Chỉ là, hắn cũng biết, Trảm Không Đạo dám như thế, tất nhiên cũng có chỗ dựa của bọn họ. Có lẽ, bọn hắn thật sự nắm giữ chứng cứ gì đó?

Chỉ là, hơn nửa canh giờ đi qua, không thu hoạch được gì, làm cho Lý Dật Phong càng thêm tin tưởng.

Chẳng qua, hắn cũng không lên tiếng quấy nhiễu, để tránh Vưu Thiên Chiến này có cớ thoái thác.

Ngược lại là Hạ Tùng Phong, thần sắc nghiêm trọng, tâm sự có chút nặng nề. Hiển nhiên, giờ phút này hắn cũng không tin trong động phủ có người.

Đồng thời, hắn cũng thấy hết sức may mắn, may mắn vừa rồi không làm việc lỗ mãng, nếu không thì đại họa. Không có lý do hướng Nhậm Thương Khung ra tay, cái kia chính là vi phạm hai mươi năm ước hẹn!

Vưu Thiên Chiến giờ phút này, tâm tình cũng có chút phức tạp. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, lần này lại có thể thất thủ. Lúc này, hắn tự nhiên không có khả năng lên tiếng trách cứ Đao Bạch Vũ.

Mà Đao Bạch Vũ, nội tâm kinh hãi có thể nghĩ. Lúc trước hắn tập trung hai đạo thần thức kia, là ở ngay động phủ này, điểm này, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm.

Thế nhưng mà, động phủ này sớm đã bị bọn hắn phong tỏa, trên lý luận, trong thời gian ngắn này, Nhậm Thương Khung không có khả năng di chuyển qua mật đạo khác.

Hơn nữa, động phủ này trong trong ngoài ngoài, cũng không tồn tại mật đạo gì.

Nếu có mật đạo, giờ khắc này cũng bị tìm ra.

Phong Bạch Vũ khó mà tin được, thần thức của mình điều khiển Yêu hóa chiến sĩ kia, rõ ràng đã được đáp lại, hắn cố ý dùng thần thức thúc dục hai Yêu hóa chiến sĩ kia, kỳ thật chính là vì xác định vị trí cho chính xác.

Điểm này, là tuyệt đối không sai được.

Vậy vấn đề ở nơi nào? Đao Bạch Vũ không sao lý giải được.

Một canh giờ, rất nhanh đã hết. Bốn Đạo tôn, cùng với Đao Bạch Vũ, biểu lộ khác nhau đi ra.

Nhất là Vưu Thiên Chiến, trong mắt chất chứa một tia lửa giận, nhưng vẫn cố gắng áp chế. Liên tục hai lần, ở trước động phủ Nhậm Thương Khung chịu thiệt.

Trước đó lần thứ nhất, không tìm được Nhậm Thương Khung, bị Lý Dật Phong bức đi.


Lúc này, rõ ràng bắt được chứng cứ, lại không sơ hở tý nào, thế nhưng tiến vào động phủ tìm tòi, lại không thu hoạch được gì!

Vưu Thiên Chiến giờ phút này, đã rất vững tin, người ngày đó xâm nhập Thiên Đoạn Sơn Mạch, chính là Nhậm Thương Khung, tuyệt không khả năng là người khác.

Điểm này, từ lời nói vừa rồi của Nhậm Thương Khung, là có thể xác định. Nhậm Thương Khung rõ ràng là cố ý kích thích hắn.

Thế nhưng mà, bây giờ có cường giả của Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo ở chỗ này, hơn nữa trước đó ước định, không có chứng cớ, thì không có khả năng làm khó Nhậm Thương Khung.

Lý Dật Phong bỏ qua ánh mắt muốn giết người của Vưu Thiên Chiến, thản nhiên nói:

- Vưu Thiên Chiến, động phủ ngươi cũng điều tra, ngươi luôn miệng nói đệ tử mất tích, ở trong động phủ này cũng tìm không được!

Ngụ ý là Vưu Thiên Chiến ngươi cũng nên thực hiện lời hứa, mở miệng xin lỗi đi.

Vưu Thiên Chiến trợn mắt, cơ hồ là nghiến răng nói:

- Tốt, Lý Dật Phong, chuyện ngày hôm nay, là ta sai, ta hướng ngươi xin lỗi.

Lý Dật Phong cố ý móc lỗ tai:

- Cái gì? Ta không có nghe rõ. Ngươi xin lỗi mà như khóc tang vậy? Xin lỗi nên có chút thành ý, không nên có bộ dạng như ai thiếu nợ ngươi không trả vậy.

- Ha ha, được rồi, Vưu đạo huynh đã nói xin lỗi. Dật Phong đạo huynh, ngươi cũng đừng làm khó a.

Hạ Tùng Phong mặc dù là Âm Dương Đạo tôn, nhưng thời gian tiến vào Đại Đạo tương đối trễ, lại là Đại Đạo đệ nhất trọng, thực lực không bằng Vưu Thiên Chiến cùng Lý Dật Phong, bởi vậy tư thái tương đối thấp một ít.

- Đạo huynh, việc này không bằng bỏ qua đi?

Lê Lạc tiên tử cũng biết, Chân Kiếm Đạo thế đơn lực cô, cùng Trảm Không Đạo đối kháng, cuối cùng không phải kế lâu dài.

- Nể mặt Tiên Tử, việc này bỏ qua.

Lý Dật Phong vẫn còn có chút thở phì phì, dù sao, với tư cách Đại Đạo cường giả, đệ tử bị người khi dễ, ai cũng không chịu nổi.

Nha Thần bỗng nhiên hừ lạnh nói:

- Chuyện này, có thể còn chưa xong đâu. Sư huynh ta dựng lên thiên địa thệ ước, nhưng ta không có lập. Nhậm Thương Khung, ta không biết ngươi dùng trò quỷ gì, đem hai người kia giấu đi. Chẳng qua, ta có thể xác định, hai người kia, chính là ngươi cướp đi.

Nhậm Thương Khung ánh mắt lạnh lùng:

- Không có bằng chứng, mồm là của ngươi, ngươi thích nói như thế nào, thì nói như thế đó. Nói sau, cho dù đem khoản này tính trên đầu ta, thì có sao? Nha Thần Đạo tôn, ngươi cho rằng, ai cũng sợ Trảm Không Đạo ngươi hay sao?


- Hừ, sợ hay không sợ, ngươi sớm muộn gì sẽ biết. Chỉ có điều, thời điểm ngươi biết, chỉ sợ đã trễ.

Lý Dật Phong quát:

- Nha Thần, ta cũng chỉ nói một câu, nếu ngươi dám động đến đệ tử ta, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào chém giết ngươi!

Nha Thần là Đại Đạo đệ nhất trọng, nhập Đại Đạo cảnh chẳng qua trăm năm.

Mà Lý Dật Phong, thì đắc đạo đã ngoài ngàn năm, Đại Đạo nhị trọng cường giả. Luận thực lực, Lý Dật Phong tuyệt đối ổn áp Nha Thần.

Bởi vậy, hắn nói lời này, tuyệt đối không phải đe doạ.

Nha Thần không sợ, cười ha ha:

- Uy phong thật lớn, muốn chém giết ta? Thực lực của Dật Phong đạo huynh, có lẽ hơn ta, nhưng muốn giết ta, chưa hẳn làm được. Ta muốn giết đệ tử này của ngươi, lại dễ như trở bàn tay.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Mạnh miệng nhỉ.

Ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn vào Đao Bạch Vũ:

- Đao huynh, ta biết rõ, ngươi đã tính trước, hiện tại trong lòng có phải rất thất lạc hay không, có phải cảm thấy bị ta đâm một đạo hay không? Có cảm giác tài không bằng người hay không? Ha ha, đừng giả bộ như không để ý, ta biết cái gọi là đạo tâm cứng như đá của ngươi, đã xuất hiện vết rách. Mà vết rách này, căn nguyên là cái chết của ngươi ở ba trăm năm đại bỉ, trừ khi, ngươi không dự thi!

Đao Bạch Vũ cười lạnh liên tục:

- Vô tri tiểu tử. Chờ ngươi có tư cách ở ba trăm năm đại bỉ gặp được ta, nói mạnh miệng cũng không muộn.

- Ngày ta gặp ngươi, chính là ngày đầu ngươi rơi xuống đất.

Nhậm Thương Khung mục như phóng hỏa:

- Đao Bạch Vũ, trong danh sách tất sát của ta, ngươi bây giờ là xếp hạng thứ nhất.

Nhậm Thương Khung lời này nói ra, mọi người đều sợ hãi. Tất cả mọi người nghe được, cừu hận của Nhậm Thương Khung đối với Đao Bạch Vũ, hiển nhiên không phải bình thường, phảng phất như sinh tử đại thù tích chứa vài chục năm.

Thế nhưng mà, Đao Bạch Vũ cùng Nhậm Thương Khung có cừu oán sao?

Coi như là bản thân Đao Bạch Vũ, cũng rất kỳ quặc. Xem bộ dạng Nhậm Thương Khung như vậy, hiển nhiên không phải vì sự tình hôm nay, mới khiến cho cừu hận lớn như vậy.

Muốn nói chuyện ngày hôm nay, cừu hận lớn nhất nên hướng về sư tôn Vưu Thiên Chiến mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui