Hạ Tùng Phong lúc này lại lên tiếng:
- Nhậm Thương Khung. Thiên Đoạn Sơn Mạch, chính là bí mật của Thiên Các, lần này bị người xâm nhập, quan hệ trọng đại. Nếu như ngươi trong sạch, để cho chúng ta lục soát, có gì phải sợ? Ngươi không cho lục soát, chúng ta sẽ nghĩ ngươi có tật giật mình!
Không hổ là người của Âm Dương Đạo, có thể âm có thể dương, âm hay dương đều hạ bút thành văn.
Vưu Thiên Chiến quát to:
- Đúng vậy, nếu như ngươi ngoan cố chống lại, coi như là kinh động đến Tùng Ngâm đ*o huynh, chuyện này cũng phải điều tra rõ ràng. Một khi kinh động đến Tùng Ngâm đ*o huynh, cho dù ngươi có Lý Dật Phong làm chỗ dựa, có Lê Lạc tiên tử bảo hộ, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Lời này, cũng không phải uy hiếp. Hạ Tùng Ngâm ở trong Thiên Các bốn đạo, địa vị cao cả. Một khi hắn động thủ, cơ bản không có chuyện của người khác.
Đại Đạo tứ trọng, tùy thời có thể đột phá ngũ trọng, ở toàn bộ Đông Hoàng Châu, tồn tại gần như là chẳng có mấy ai!
Nhậm Thương Khung bây giờ, là yên tâm có chỗ dựa vững chắc. Khúc Trung Hòa đã sớm hủy thi diệt tích, cái kia là chuyện mấy tháng trước, mà phụ thân cùng Tôn Nguy, đã bị chuyển đến Đế Hào không gian.
Mặc dù Bách Thảo Đường này để cho bọn họ đào sâu ba thước, cũng đừng mơ tưởng tìm ra bất luận tung tích gì.
Nhìn bộ dáng bọn người Vưu Thiên Chiến tin tưởng tràn đầy, Nhậm Thương Khung mấy lần muốn vạch trần sự tình luyện chế Yêu hóa chiến sĩ ở Thiên Đoạn Sơn Mạch, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Nếu như thời điểm lúc này hắn vạch trần, như vậy khác nào thừa nhận chuyện này do mình làm.
Vưu Thiên Chiến dùng ánh mắt khiêu khích, hướng Lê Lạc tiên tử cùng Lý Dật Phong bên kia nhìn lại, ác ý cười nói:
- Lê Lạc muội tử, Dật Phong lão đệ, các ngươi cảm thấy, dùng Thiên Khung Tạo Hóa, địa vị Thiên Các bốn đạo, lục soát động phủ của một cung điện Lão tổ, có tư cách không này?
Nếu chỉ là tìm tòi mà nói, hoàn toàn phù hợp với quy củ.
Lê Lạc tiên tử nhìn Lý Dật Phong, mỉm cười hướng Vưu Thiên Chiến nói:
- Vưu lão ca, mọi người đều là đồng môn, có một số việc, cần gì phải tuyệt tình?
- Hừ, không phải ta muốn tuyệt tình, mà là tiểu tử kia bức ta.
Thanh âm Vưu Thiên Chiến đề cao vài phần:
- Lê Lạc muội tử, Dật Phong lão đệ, chuyện này, cho dù náo đến Tùng Ngâm đ*o huynh, ta cũng có đạo lý. Nhậm Thương Khung này xông vào cấm địa, tội không thể tha.
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Ta vẫn là câu nói kia, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Các ngươi luôn mồm muốn điều tra động phủ của ta, luôn miệng nói ta bắt đệ tử các ngươi, ta chỉ muốn hỏi một câu, các ngươi khẳng định như vậy?
- Môn hạ đệ tử ta, có khí tức đặc biệt, chẳng lẽ ta còn khẳng định không được?
Vưu Thiên Chiến thần thái dọa người.
Lê Lạc tiên tử có chút lo lắng nhìn Lý Dật Phong. Thần thức của tu luyện giả đều rất cường đại, nếu như tập trung mà nói, nhất định sẽ không sai.
Lý Dật Phong đối với đệ tử này hiểu rất rõ. Nhậm Thương Khung đã như vậy. Hắn nhất định đã có biện pháp ứng đối.
Lập tức theo khẩu khí của Nhậm Thương Khung hỏi:
- Đúng, các ngươi dựa vào cái gì khẳng định như vậy? Nói sau, các ngươi lục soát, nếu không có thì như thế nào? Nhậm Thương Khung dù gì cũng là cung điện cấp Lão tổ, nếu như Thiên Khung Tạo Hóa chúng ta, luôn gây phiền toái cho hắn, uy tín của hắn ở thập điện còn đâu nữa?
Lý Dật Phong tự nhiên không có khả năng để cho bọn họ dễ dàng điều tra.
- Sư tôn ta nói không sai, các ngươi hôm nay có thể lấy cớ này đến điều tra động phủ của ta, ngày mai tự nhiên cũng có thể lấy cớ khác đến động phủ ta. Động phủ của ta còn muốn vận hành bình thường như thế nào? Ta tu luyện như thế nào?
Nhậm Thương Khung cũng có đạo lý của hắn. Ngươi mỗi ngày mượn kế đến điều tra, ai chịu nổi?
Lê Lạc tiên tử gật đầu nói:
- Vưu đạo huynh, ta thấy lo lắng của Thương Khung hiền chất, cũng có đạo lý.
Vưu Thiên Chiến cười lạnh nói:
- Hắn lo lắng cái gì, ta cũng không để ý, hôm nay động phủ này, không thể không điều tra.
- Muốn lục soát cũng có thể, nếu không tìm ra, ngươi giải quyết như thế nào?
Nhậm Thương Khung một bộ đã tính trước:
- Ngươi là Đạo tôn cao cao tại thượng, lấy danh nghĩa Thiên Khung Tạo Hóa áp bách đệ tử, ta không làm gì được ngươi. Chẳng qua, nếu như ngươi tìm không có, vậy ăn nói thế nào đây?
- Ngươi muốn như thế nào?
Vưu Thiên Chiến cười một tiếng:
- Ngươi chỉ là một cung điện Lão tổ, chẳng lẽ còn muốn ta hướng ngươi nhận lỗi sao?
Nhậm Thương Khung lời lẽ chính nghĩa:
- Đúng vậy, nếu như ngươi không tìm ra, ta muốn ngươi xin lỗi. Không chỉ hướng ta xin lỗi, còn phải hướng sư tôn ta xin lỗi. Ngươi điều tra động phủ ta, cũng là bất kính với sư tôn ta.
Ánh mắt Vưu Thiên Chiến không thể phát giác nhìn Đao Bạch Vũ một cái, Đao Bạch Vũ mặc dù bị trường kiếm của Lý Dật Phong gác trên cổ, nhưng cũng vô cùng xác định gật đầu, hắn vừa rồi một đường cảm ứng, vô cùng xác định, hai Yêu hóa chiến sĩ kia, tuyệt đối là ở trong động phủ này.
Mặc dù lúc này hắn không phát hiện được. Nhưng hắn cho rằng, nhất định là Nhậm Thương Khung dùng thủ pháp gì đó, đem thần thức tạm thời ngăn cách. Loại phong ấn thần thức này, cũng không kỳ lạ quý hiếm.
Ngược lại là Hạ Tùng Phong, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Tốt, nếu như không có người, Hạ mỗ ta, có thể thay Vưu đạo huynh hướng Dật Phong đạo huynh chịu tội.
Nhậm Thương Khung lại không thèm nể mặt mũi:
- Hạ đạo tôn, chuyện này, ta biết ngươi không phải chủ mưu, ngươi cũng không cần nhiều chuyện. Ta chỉ muốn một câu xin lỗi của Vưu đạo tôn. Bởi vì, hắn không phải một lần đến động phủ ta giương oai.
Vưu Thiên Chiến sắc mặt phát lạnh:
- Muốn ta xin lỗi, ngươi có tư cách này sao?
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Ta không có tư cách, nhưng ta đã sớm nói, ngươi chính là sợ đồ đệ ở ba trăm năm đại bỉ bại trong tay ta, bởi vậy cố ý bới móc, muốn mượn cơ hội chèn ép ta. Vưu đạo tôn, ngươi lấy công làm tư, nơi này ai nhìn không ra chứ?
- Vưu Thiên Chiến, có nghe hay không? Lời của đệ tử ta, chính là lời của ta. Hôm nay, ngươi không cho một thuyết pháp rõ ràng, dám mạnh mẽ xông vào động phủ đệ tử ta, ta liền diệt sát đệ tử của ngươi!
Chân Kiếm Đạo một mực ở vào hoàn cảnh xấu, nhưng không có nghĩa Lý Dật Phong là trái hồng mặc người nắm bóp. Nhất là Vưu Thiên Chiến khinh người quá đáng, một bộ tự cho mình rất cao. Khiến cho hỏa khí trong lòng hắn đại phát. Ăn hiếp người cũng không nên quá đáng như vậy?
Đều nói Lý Dật Phong bao che khuyết điểm, Nhậm Thương Khung cũng không nghĩ tới, sư tôn vì bảo hộ mình, lại có thể kiên quyết đến tình trạng này.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Nhậm Thương Khung nóng lên, mạch nước ngầm nhẹ chảy.
Cái gì gọi là sư ân như núi? Cái này là sư ân như núi ah!
Thái độ kiên quyết của Lý Dật Phong, khiến tất cả mọi người có chút giật mình. Ngay cả Lê Lạc tiên tử, cũng có vài phần ngạc nhiên.
Chẳng qua nghĩ lại, cũng thấy bình thường. Nhậm Thương Khung là truyền nhân kiệt xuất nhất của Chân Kiếm Đạo vài ngàn năm qua, Lý Dật Phong tất nhiên là trút xuống vô số tâm huyết cùng chờ mong, làm sao có thể cho người khác khi dễ?
Chỉ là, ngay cả Lê Lạc tiên tử cũng không hiểu hết Lý Dật Phong. Trên thực tế, chờ mong của Lý Dật Phong đối với Nhậm Thương Khung, mặc dù lớn, nhưng mà cùng y bát truyền thừa của Chân Kiếm Đạo lại không quan hệ.
Bởi vì, y bát của hắn, đã dự định cho Bộ Thương Lãng!
Lý Dật Phong thuần túy là xuất phát từ góc độ bảo vệ đệ tử, cùng với nhiệt huyết và chính nghĩa của hắn.
Cũng bởi vậy, trong lòng Nhậm Thương Khung ngoài cảm động ra. Hắn biết rõ, sư tôn này đối với mình có thể nói là không có nửa phần tư lợi, chưa bao giờ ước thúc hắn, lại bất cứ lúc nào, cũng kiên quyết đứng về phía hắn.
Thậm chí, thời điểm hắn cùng Âm Dương Đạo trở mặt, Lý Dật Phong còn ám chỉ hắn có thể rời khỏi Thiên Các, tự lập môn hộ!
Ân sư vô tư như thế, đừng nói Thiên Các này ít có, nhìn toàn bộ Đông Hoàng Châu, người có thể có trí tuệ như thế, được mấy người?
- Sư tôn, đệ tử...
Nhậm Thương có chút nghẹn ngào.
Lý Dật Phong lạnh nhạt nói:
- Thương Khung, ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Ngươi nhập Chân Kiếm Đạo ta, ta coi ngươi là hài nhi của ta. Hôm nay, thầy trò chúng ta đồng tâm hiệp lực, những lời khác đều không cần nói.
- Vâng, sư tôn bảo vệ, đệ tử vô cùng cảm kích.
Nhậm Thương Khung lúc này nếu như nói sự tình đệ tử, một người gánh chịu, không muốn liên lụy sư tôn, vậy thì lộ ra kiêu ngạo.
Thầy trò chúng ta, đồng tâm hiệp lực...
Tám chữ này, ở trong lòng Nhậm Thương Khung nhộn nhạo. Tại thời khắc này, hắn đã quyết tâm, bất luận tương lai thời cuộc biến hóa như thế nào, Chân Kiếm Đạo nhất mạch, mình nhất định phải nghĩ biện pháp bảo hộ chu toàn.
Hạ Tùng Phong đi ra hoà giải:
- Vưu đạo huynh, ngươi đã xác định Nhậm Thương Khung bắt đi đệ tử của ngươi, lại xác định người ở trong động phủ. Mở ra tìm liền biết. Lục soát có, ngươi không cần xin lỗi mà?
Vưu Thiên Chiến làm sao không biết điểm này?
Chỉ là nhượng bộ một bước này, Vưu Thiên Chiến cũng không muốn lui. Hắn cảm thấy, lui một bước, chính là hướng Chân Kiếm Đạo thỏa hiệp.
Lê Lạc tiên tử cũng nói:
- Hạ đạo huynh nói không sai, Vưu đạo huynh đã có nắm chắc như vậy, sao lại lo lắng chuyện nói xin lỗi?
Vưu Thiên Chiến tâm phát khổ, chỉ có tự biết. Đao Bạch Vũ bị Lý Dật Phong chế phục, nếu như lúc này lui một bước, đối với tâm tính của Đao Bạch Vũ sẽ sinh ra một ít đả kích.
Trảm Không Đạo chú ý đạo tâm kiên quyết, nếu như tâm tính sinh ra khe hở, việc này so với tu vị tụt lui còn đáng sợ hơn.
Thế nhưng mà, nếu mạnh mẽ xông tới, dùng tính cách của Lý Dật Phong, tuyệt đối sẽ một kiếm chém Đao Bạch Vũ, điểm này Vưu Thiên Chiến hiểu rõ hơn ai hết.
Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Vưu Thiên Chiến cười ha ha:
- Tốt, nếu như ta tìm được, dù là Thiên Vương lão tử đến, cũng đừng mơ tưởng bảo hộ hắn! Lý Dật Phong, ngươi đánh lén đồ nhi ta, bây giờ cũng nên buông tay?
- Hừ, buông tay không khó. Ngươi còn không có đáp ứng mà? Nói sau, dùng tính cách thay đổi thất thường của ngươi, ngươi cảm thấy ngươi không thề, ta sẽ tin tưởng ngươi sao? (DG: Lớn rồi mà hể chút là thề)
Đối với loại người như Vưu Thiên Chiến, Lý Dật Phong căn bản không có tín nhiệm gì.
- Tốt, rất tốt? Vưu Thiên Chiến ta hôm nay nếu không tìm được người, liền hướng Lý Dật Phong xin lỗi, nếu không...
- Chưa đủ, còn phải đáp ứng, về sau không được vô cớ đến động phủ đệ tử ta giương oai.
- Hừ, hôm nay đều theo ngươi.
Vưu Thiên Chiến cười lạnh, đem thệ ước nói xong.
Lý Dật Phong trúc kiếm thu lại, tay áo hất lên, dùng một đạo ám lực, đem Đao Bạch Vũ đẩy lảo đảo, cười lạnh một tiếng, đứng chắp tay ở một bên.
Hạ Tùng Phong nói:
- Nhậm Thương Khung, Vưu đạo tôn đã đáp ứng xin lỗi, cũng đồng ý ngày sau không vô cớ sinh sự, bây giờ, ngươi nên mở cấm chế động phủ ra?
- Gấp cái gì chứ?
Nhậm Thương Khung ngữ khí lãnh đạm, nhưng lại rất có khí phách:
- Vưu đạo tôn, trước tiên nói một chút, hai đệ tử của ngươi, hình dạng thế nào, tên gọi là gì? Nếu không, ta nào biết ngươi có phải cố ý gây chuyện thị phi hay không? Lát nữa vạn nhất ngươi nắm đại hai người, cứng ngạnh nói là đệ tử ngươi mất tích, ta hết đường chối cãi.
Yêu cầu này, cũng là hợp lý.
Những Đạo tôn khác, ánh mắt đều nhìn về phía Vưu Thiên Chiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...