Chó hoang?
Âm Dương Đạo, Trảm Không Đạo ba Đại Đạo tôn, cơ hồ cho là mình nghe lầm. Nhậm Thương Khung này, cũng không phải nghe không biết thanh âm của bọn hắn, còn dám mắng bọn hắn là chó hoang?
Này... Đây quả thực là đại nghịch bất đạo.
Thiên Các bốn đạo, Thiên Khung Tạo Hóa, Đạo tôn cao cao tại thượng, bị một hậu bối nhục mạ như thế? Cao tầng của thập điện, cho dù là tồn tại như Lão tổ, nhìn thấy Đạo tôn, cũng trở nên dễ bảo, cúi đầu nghe theo, khúm na khúm núm.
Nếu như bị Đại Đạo cường giả quát lớn, đừng nói mắng lại, sợ rằng ngay cả hô hấp cũng không dám mạnh, sợ bị hiểu lầm là bất mãn với Đại Đạo.
Nói trắng ra là, người trong thập điện, gặp được Đại Đạo cường giả, vậy thì như cháu trai gặp được tổ tông, tất phải cung kính, cho dù là chỉ vào mặt chửi mẹ, cũng phải cười nhu nhận.
Thế nhưng Nhậm Thương Khung này, thật không ngờ đại nghịch bất đạo như thế!
Nói thật, cho dù là ba Đại Đạo tôn, cũng bị hắn mắng cho sững người. Bọn hắn không phải là sợ Nhậm Thương Khung, mà là không thể tưởng được, Nhậm Thương Khung lại to gan như thế!
Nha Thần trợn mắt, quát:
- Nhậm Thương Khung, ngươi vừa chửi chúng ta cái gì?
Nha Thần vẻ mặt khó tin, phảng phất cảm thấy mình nghe lầm, nhịn không được hỏi lại một câu.
Chẳng qua, Nhậm Thương Khung xem ra, cảm thấy Nha Thần này thực ti tiện, chẳng lẽ mắng một lần còn chưa đủ ghiền, cần phải mắng nữa một lần mới thoải mái?
Nhậm Thương Khung sắc mặt phát lạnh:
- Ngươi nghe không rõ sao? Ta liền lặp lại cho ngươi rõ, chó hoang ở đâu đến trước động phủ ta giương oai, là ai?
Lại một câu “Chó hoang”, lúc này đây, là chửi ngay trước mặt, giống như tát mạnh vào mặt bọn hắn!
Sắc mặt Vưu Thiên Chiến thoáng cái trầm xuống, giống như thiên địa bỗng nhiên biến sắc vậy.
Trực tiếp đem Nha Thần ngăn ở phía sau, trong mắt Vưu Thiên Chiến hung quang đại tác, lạnh nhạt nhìn Nhậm Thương Khung:
- Tiểu tử vô tri, chỉ bằng lời này của ngươi hôm nay, cũng có thể xét ngươi tử tội.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Vưu đạo tôn, ngươi hùng hổ đánh tới, nghĩ đến chắt là vì ngày đó ở Âm Dương Đạo định ra đổ ước, ngẫm lại có chút sợ thua không nổi, bởi vậy mới nhiều lần đến động phủ ta sinh sự. Trước đó, ta không ở trong động phủ, hôm nay còn chưa từ bỏ ý định. Ta ngược lại muốn biết, chư vị thật cho là, Thiên Các này, chỉ cần các ngươi thích thì tới lấy sao?
- Ha ha, nói hay lắm. Vậy Đạo tôn sẽ nói cho ngươi biết, ở trong mấy trăm vạn dặm lãnh thổ quốc gia của Thiên Các, chỉ cần Thiên Khung Tạo Hóa ta thích thì cứ lấy.
Vưu Thiên Chiến không muốn cùng Nhậm Thương Khung khua môi múa mép, quát lạnh nói:
- Nhậm Thương Khung, ngươi tự mình mở ra cấm chế, hay muốn chúng ta cường lực phá vỡ cấm chế xông vào?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
- Đầu ta không bị cửa kẹp, vì sao phải mở cấm chế động phủ?
- Nói như vậy, ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu như ngươi muốn rơi vào kết cục gà chó không tha, ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Vưu Thiên Chiến quát lạnh một tiếng, ánh mắt hung hãn bắn về phía Hạ Tùng Phong, ý bảo hắn động thủ.
Hạ Tùng Phong lại hỏi:
- Nhậm Thương Khung, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, những ngày này, ngươi ở địa phương nào? Có từng đi qua Thiên Đoạn Sơn Mạch hay không?
- Hừ, Hạ Đạo tôn, ngươi bây giờ là dùng danh nghĩa gì hỏi ta? Nhậm Thương Khung ta không phải tù phạm, ta dựa vào cái gì trả lời vấn đề của ngươi? Đi qua thì như thế nào? Không đi qua thì như thế nào?
- Đi qua mà nói, vậy ngươi tự oán mệnh mình khổ đi!
- Ha ha, mệnh ta có khổ hay không, chư vị tựa hồ không xen vào được. Vưu Đạo tôn, ngươi tìm mọi cách nhằm vào ta, ta cũng hỏi ngươi một câu, có phải sợ Nhậm mỗ ta đánh bại cao đồ mà ngươi đắc ý, sau đó thắng ván bài kia hay không?
Nhậm Thương Khung phản ứng cực nhanh, cũng không lâm vào bẫy rập ngôn ngữ của đối phương. Mà thay đổi mũi nhọn, đánh vào nhược điểm của Vưu Thiên Chiến.
Hơn nữa, nhược điểm này, lại là mấu chốt của mọi vấn đề.
Thực tế hắn nhìn thấy Đao Bạch Vũ ở phía sau, nên cố ý đem đề tài này phóng đại, dụng ý đương nhiên là muốn đem Đao Bạch Vũ kéo xuống nước.
Chỉ cần Đao Bạch Vũ vào nước, như vậy quần nhau càng sướng.
Hơn nữa, hắn cũng đang muốn dẫn Đao Bạch Vũ này vào tròng, chém giết Đao Bạch Vũ. Hắn cơ bản đã có thể xác định, điều khiển phụ thân cùng Tôn Nguy, chính là Đao Bạch Vũ này.
Chẳng qua, bây giờ còn không phải thời điểm bóc trần bí mật ở Thiên Đoạn Sơn Mạch.
Vưu Thiên Chiến rất cáo già, không chịu mắc lừa:
- Nhậm Thương Khung, một chiêu này, sư tôn không nên thân của ngươi đã dùng qua. Muốn dùng phép khích tướng, đã không có tác dụng rồi. Ngươi muốn tham gia ván bài kia? Cũng phải có mệnh sống đến lúc đó!
- Chậc chậc, nói như thế, Trảm Không Đạo được xưng tâm như sắt đá, nguyên lai cũng không quá là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Dựng lên ván bài, cũng không dám ứng chiến. Tốt, Vưu đạo tôn, ngươi hôm nay muốn đối phó ta, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi phá cấm chế động phủ của ta như thế nào.
Nhậm Thương Khung hiểu rất rõ, cấm chế của thượng cổ động phủ này, cực kỳ cường đại. Trừ khi ba Đại Đạo cường giả đồng thời thi triển toàn lực, mới có thể ở trong thời gian ngắn phá vỡ.
Bây giờ, đối phương mặc dù đến ba Đạo tôn, nhưng Hạ Tùng Phong kia, Nhậm Thương Khung đoán hắn tuyệt đối không dám động thủ, trừ khi hắn hi vọng Hạ Tùng Linh bị thiên địa thệ ước trừng phạt.
Nhất niệm như vậy, Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Tốt, ta liền ngồi ở chỗ này, thưởng thức thần công cái thế của chư vị. Rất uy phong, rất sát khí ah. Có bản lãnh như thế, lại không đi chống cự Yêu tộc, lại ở chỗ này ức hiếp đệ tử hậu bối, các ngươi không biết nhục, nhưng ta lại thấy nhục thay các ngươi!
Đến giờ phút này, Nhậm Thương Khung hoàn toàn không sợ gì nữa, hắn biết rõ, sự tình của phụ thân, nhất định hắn và Thiên Các không có kết cục tốt đẹp.
Bởi vậy, bị hai đạo ức hiếp, hắn cũng là bất cứ giá nào. Cùng lắm thì phản Thiên Các.
Không có Thiên Các, chẳng lẽ không có chỗ an thân hay sao?
Không nói đến Đan Tiên Đông Điện cầu hiền như khát, dùng thực lực cùng thân phận của Nhậm Thương Khung, đi tới chỗ nào, lo gì không sống yên phận?
Thiên Các, nề nếp bại hoại đến vậy, có cái gì đáng giá quyến luyến?
Vưu Thiên Chiến ánh mắt âm trầm, nhìn bên ngoài như giếng nước yên tĩnh, nhưng lại dùng thần thức truyền âm, bảo Hạ Tùng Phong đồng loạt ra tay.
Nhậm Thương Khung phảng phất như khám phá điểm này, cười khẽ nói:
- Vưu Thiên Chiến, ngươi muốn kéo Hạ đạo tôn xuống nước, sợ rằng hôm nay khó có thể đạt được ước muốn.
Vưu Thiên Chiến trong nội tâm chấn động, biểu hiện này của Hạ Tùng Phong, thật sự rất quỷ dị. Vốn, dùng cá tính của Âm Dương Đạo, quyết không có khả năng do dự như thế, một chút cũng không giống tác phong của Âm Dương Đạo.
Âm Dương Đạo ngoan độc, thậm chí so với Trảm Không Đạo còn ác hơn.
Thế nhưng mà, biểu hiện hôm nay của Hạ Tùng Phong, lại rất khác thường, đây là vì cớ gì. Âm Dương Đạo lúc nào thì biến thành người phát ngôn cho công chính rồi hả? Một bộ như quan toà xử án?
Âm Dương Đạo trấn áp người khác, chưa bao giờ muốn qua chứng cớ? Lúc nào lại nói qua chứng cớ?
Bị Nhậm Thương Khung nói như vậy, trong lòng Vưu Thiên Chiến cũng có vài phần hồ nghi, hẳn là Âm Dương Đạo cùng Chân Kiếm Đạo trong lúc đó, đã có nội hàm không muốn người biết?
Trong nội tâm Vưu Thiên Chiến cũng tinh tường, hắn cùng Âm Dương Đạo hợp tác, kỳ thật chính là ở vấn đề Yêu hóa chiến sĩ, có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ngoại trừ vấn đề này ra, giữa bọn họ vẫn là quan hệ cạnh tranh. Nhất là Âm Dương Đạo, vẫn luôn coi Trảm Không Đạo là đối thủ cạnh tranh lớn nhất mà đề phòng.
Đối với chuyện này, Vưu Thiên Chiến cũng biết rõ. Cũng bởi vậy, hắn mới có thể thỉnh thoảng ở trước mặt ba Đại Đạo tôn của Âm Dương Đạo cố làm ra vẻ, giả ngây giả dại.
Thiên Các bốn đạo, quan hệ hết sức phức tạp, có thể nói là liên lụy không rõ, căn bản không thể đơn giản phân chia trận doanh.
Nhưng mà, chuyện ở Thiên Đoạn Sơn Mạch, dùng Vưu Thiên Chiến xem ra, Âm Dương Đạo hẳn là không thể phân vân, hoàn toàn đứng cùng một phe với Trảm Không Đạo.
Bởi vậy, Hạ Tùng Phong từ chối, hắn cảm thấy rất khó tin.
Nhậm Thương Khung đã tính trước, vẻ mặt bình tĩnh. Hắn nắm chặt một ít mấu chốt trong chuyện này, lợi dụng rất tốt những yếu tố này.
Ngay lúc Vưu Thiên Chiến nghi thần nghi quỷ, giữa không trung, thanh âm Lý Dật Phong lại một lần nữa truyền tới, lúc này đây, Lý Dật Phong là cực kỳ tức giận:
- Lão Vưu, ngươi năm lần bảy lượt xông tới động phủ đệ tử ta, không thể không nói, hôm nay ta cũng ân cần thăm hỏi môn hạ đệ tử ngươi một chút.
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, trong hư không, bỗng nhiên có một thanh đại kiếm chọc trời, ầm ầm chém xuống.
Một kiếm này, chỉ là kiếm khí, một kiếm xuống, trực tiếp trảm tới trước mặt Đao Bạch Vũ. Đao Bạch Vũ còn không kịp phản ứng, đã bị kiếm khí kia đánh lảo đảo.
Bước chân còn chưa đứng vững, một thanh trúc kiếm đã gác trên cổ của hắn.
Thân ảnh Lý Dật Phong, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước động phủ. Sau đó lại có mấy đạo thân ảnh rơi xuống, người cầm đầu, không ngờ lại là Lưu Vân Đạo tôn Lê Lạc tiên tử.
Lê Lạc tiên tử là ngươi thích hòa giải, vẻ mặt lúc nào cũng mỉm cười, như là mưa thuận gió hoà, thân thiết cực kỳ. Nhưng mà lúc này, sắc mặt Lê Lạc tiên tử như băng sương, nhàn nhạt nhìn về phía bọn người Vưu Thiên Chiến, nhẹ giọng thở dài:
- Chư vị đạo huynh, các ngươi thân là tiền bối, tự tiện xông vào động phủ hậu bối, có phải có chút quá đáng hay không?
- Lê Lạc muội tử, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi không cần xen vào?
Lê Lạc tiên tử đi theo Lý Dật Phong tới đây, cũng không phải đơn giản là vì bằng hữu xuất lực như vậy, dù sao, cử động của những người này, trái với quy củ của Thiên Các quá lớn.
- Vưu lão ca, ta luôn kính trọng ngươi. Chẳng qua cử động lần này của ngươi, thật quá tầm thường. Thiên Các bây giờ, thế cục nguy cấp, vốn nên đồng tâm hiệp lực, cùng chống kẻ thù bên ngoài. Các ngươi làm như thế, không sợ mấy chục vạn đệ tử của Thiên Các phản cảm hay sao?
- Ha ha, Tiên Tử rốt cuộc là Tiên Tử, nói chuyện có thể kéo ra nhiều đại nghĩa đến như vậy.
Nha Thần nghiêm nghị cười cười, đi lên trước nói:
- Tiên Tử, chúng ta lần này tới, cũng không phải vô cớ xuất binh. Mà là Nhậm Thương Khung này, tự tiện xông vào cấm địa của chúng ta, bắt đi đệ tử của chúng ta. Người cả gan làm loạn như thế, thập điện không quản được hắn, chẳng lẽ Thiên Khung Tạo Hóa chúng ta cũng không quản được?
- Bắt đệ tử các ngươi?
Lê Lạc tiên tử có chút giật mình, nhìn về phía Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cũng không hiểu ra sao, hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung cười lạnh lắc đầu:
- Ngậm máu phun người, hoàn toàn là ngậm máu phun người. Ta bắt đệ tử của các ngươi? Dám hỏi một câu, bắt đệ tử của ngươi ở phương nào?
Nha Thần sững sờ, Vưu Thiên Chiến lại nói:
- Vốn là bắt Nguyệt Hoa Điện Khúc Trung Hòa, rồi lại đến Thiên Đoạn Sơn Mạch, bắt hai người khác.
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Ngươi nói ta bắt môn hạ đệ tử ngươi, ta nói là ngươi lén giết, sau đó giá họa cho ta. Ai cũng có thể vu khống được.
- Hay một cái vu khống!
Vưu Thiên Chiến ngửa mặt lên trời cười to:
- Ngươi đã nói vu khống, có dám mở động phủ, để chúng ta lục soát hay không?
- Để ngươi lục soát? Dựa vào cái gì?
Ngữ khí Nhậm Thương Khung lãnh đạm, Vưu Thiên Chiến ngươi đã không sợ mất mặt, vậy để cho ta đánh vài cái đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...