Yêu cầu hai mươi năm, quả thực không tính quá phận. Thậm chí có thể nói là không tính yêu cầu gì.
Ban đầu còn nghĩ Nhậm Khương Khung sẽ sư tử mở miệng, không ngờ lại có chút ngoài ý muốn. Thời gian hai mươi năm, đối với Tam đại Đạo tôn mà nói. thì chẳng là gì cả.
Thêm vào đó, ra tay với một vãn bối, lần đầu đã không thành công, nếu tiếp tục ra tay, thì thật là làm trò cười cho người khác xem, chỉ sợ sẽ bị những thế lực khác chỉ trích.
- Trong hai mươi năm, chỉ cần Tam đại đạo tôn chúng ta không ra tay là được đúng không?
Hạ Tùng Linh trầm ngâm nói:
- Nói như vậy, ngoại trừ tam Đạo đại tôn ra, môn hạ đệ tử Âm Dương Đạo chúng ta, bất kể là ai đều có thể ra tay?
- Hạ Tùnh Linh, ngươi có biết xấu hổ hay không? Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, ngươi vẫn còn tính toán được voi đòi tiên hay sao?
Lý Dật Phong vừa nghe thấy vậy liền phát hỏa.
Nhậm Khương Khung lại nói:
- Sư tôn, đệ tử bởi vì còn trẻ nên tùy hứng, gây ra hoạ lớn, đệ tự một người gánh vác, mong sư tôn đừng vì chuyện này mà khó xử.
Lý Dật Phong trách:
- Tiểu tử, Lý Dật Phong ta dù là đơn thân độc mã, nhưng không phải là kẻ mà ai cũng có thể bắt nạt! Ai dám động đến đệ tử của ta xem? Hạ Tùng Linh, đừng tưởng chỉ có ngươi mới có thể đối phó với đệ tử của ta, Âm Dương Đạo của ngươi cũng có truyền nhân! Ngươi đừng tưởng Âm Dương Đạo của ngươi có một bộ “Minh tử Ám tử” mà bọn ta không biết gì ư?
Chân Kiếm Đạo người không nhiều, trong bốn đạo ở Thiên Các, vẫn luôn xếp ở vị trí cuối cùng. Hơn nữa Lý Dật Phong thu nạp đồ đệ, không chỉ xét thiên phú mà còn xét tâm tính.
Cho nên, Chân Kiếm Đạo luôn có một đặc điểm, đó là ít người!
Thế nhưng chính là do nguyên nhân ít người này, vì lựa chọn đồ đệ vô cùng nghiêm khắc, cho nên Lý Dật Phong đối với mỗi một đồ đệ, đều coi như những đứa con bé bỏng của mình, luôn bao che khuyết điểm.
Điểm này so với Trảm Không Đạo là hoàn toàn không giống. Truyền nhân của Trảm Không Đạo có chết mười người hay cả trăm người, Vưu Chiến Thiên cũng không nhăn mày, không bao giờ thương tiếc, xót thương.
Hơn nữa Lý Dật Phong trong Thiên Các bốn đạo, có tiếng là bao che khuyết điểm cho đồ đệ. Môn hạ đệ tử của hắn, nếu như bị ức hiếp, thì hắn nhất định sẽ tìm đến tận nơi để đòi công đạo.
Lần trước Hạ Tùng Linh mạnh tay áp chế Nhậm Khương Khung, giải cứu mấy kẻ phản đồ. Còn chưa biết Nhậm Khương Khung thế nào, Lý Dật Phong đã đến Âm Dương Đạo chửi ầm lên. Sau đó còn hỏi Nhậm Khương Khung có muốn đến đó chửi mắng tiếp cho hả giận hay không.
Có thể thấy, Lý Dật Phong đối với môn hạ đệ tử là vô cùng yêu thương.
- Thương Khung, ngươi có biết, theo như lời bọn họ nói, bọn họ không động thủ thì phái môn hạ đệ tử của họ ra tay với ngươi. Hiện tại ta ở đây với ngươi là để nói với Âm Dương Đạo vấn đề này. Hạ thị Âm Dương Đạo, từ trước đến nay luôn có một truyền thống, là bồi dưỡng những người kế thừa thành từng đôi từng cặp, phân thành Dương Minh Tử và Âm Ám Tử. Giữa Minh Tử và Ám Tử, cuối cùng chỉ có một người thừa kế chính thống. Có đôi khi, thậm chí còn bồi dưỡng một đôi Âm Dương Tử. Năm đó ngươi ở Đại Vương Ốc Sơn tiêu diệt Hạ Vũ Trùng, chỉ là một Minh Tử, phong cách của Minh Tử, nhất định phải là loại người ương ngạnh vênh váo, tính cách đều thể hiện hẳn ra bên ngoài. Chỉ là, bản thân Hạ Vũ Trùng, e rằng cũng không biết được rằng, đối ứng với hắn còn có một truyền nhân Âm Tử khác. Bây giờ ngươi phải lưu ý kẻ đối ứng với Hạ Vũ Trùng này.
Trước đó Nhậm Khương Khung cũng có nghe một số ít tin đồn về Âm Dương Đạo, nhưng hôm nay nghe sư tôn nói cụ thể như vậy, mới hiểu được nhiều điều xung quanh chuyện Hạ Vũ Trùng ở Đại Vương Ốc Sơn, đó chẳng qua cũng chỉ là một thủ đoạn của Âm Dương Đạo mà thôi.
Tuy nhiên, hiện giờ duy nhất khiến cho Nhậm Thương Khung lo lắng, cũng chỉ có tam đại Đạo tôn của Âm Dương Đạo mà thôi. Về truyền nhân của Âm Dương Đạo, nếu như Âm Dương Đạo bồi dưỡng một trăm cặp Dương Âm Tử, thì tính sao?
Năm đó ở Đại Vương Ốc Sơn, Nhậm Thương Khung còn không sợ Hạ Vũ Trùng. Bây giờ đã đủ lông đủ cánh, chẳng lẽ còn bị truyền nhân của Âm Dương Đạo dọa sợ?
Hạ Tùng Linh cười một cách kỳ quái:
- Lý Dật Phong, Tam đại đạo tôn Âm Dương Đạo chúng ta không ra tay. Môn hạ đệ tử luận bàn với nhau một chút, mà ngươi vẫn sợ sao?
Lý Dật Phong trả lời một cách mỉa mai:
- Sợ? Nếu như ta nhớ không nhầm, thì lần thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn, đồ đệ của ta mới là người quân lâm.
- Vậy ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì? Ta dám đồng ý với đề xuất của đồ đệ ngươi, vậy mà ngươi không dám ứng chiến ư?
Lý Dật Phong “phì’ một tiếng, nói đầy vẻ khinh thường:
- Ai cũng biết, đám người kỳ quái Âm Dương Đạo các ngươi, giết một tên lại sinh ra một tên, huyết mạch có thể dung hợp hấp thu, không ngừng nâng cao hay sao?
- Như vậy thì sao? Đại Đạo chi lộ, mỗi người mỗi vẻ. Hướng đi của Âm Dương Đạo chúng ta là như vậy, ngươi có muốn theo cũng không được?
Nhậm Thương Khung không ngờ Sư tôn và Hạ Tùnh Linh lại đấu khẩu với nhau như vậy, cười nói:
- Sư tôn, nếu như là luận bàn giữa những truyền nhân Đạo cấp thì chưa chắc đã là chuyện không hay.
Hàm ý của hắn là nếu chỉ là luận bàn giữa các đệ tử với nhau, thì Nhậm Thương Khung hắn cũng không sợ hãi.
Lý Dật Phong nghĩ lại, đồ đệ của mình đến lão nhân Hạ Tùng Linh cũng dám đánh, huống hồ là truyền nhân của Âm Dương Đạo?
Y lập tức cười nói:
- Được!
Ngẩng cao đầu lên, thần thái thoải mái nói:
- Hạ Tùnh Linh, yêu cầu của đệ tử ta, người có dám đáp ứng hay không? Nhưng nói bằng miệng chẳng có tác dụng gì, phải lấy thiên địa thề ước làm chứng.
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, không phải là hắn không tin cường giả cấp Đại Đạo, mà là mưa dần thấm đất. Đối với nhân phẩm của cao tầng Thiên Các, không mấy tin tưởng.
Cho nên, không có thiên địa thề ước, hắn tự nhiên không có khả năng tin tưởng.
Hạ Tùng Linh hít một hơi thật sâu. Hôm nay y đã gặp được một chuyện ly kỳ, cũng là sỉ nhục trước nay chưa từng có, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, bản thân y không ngờ sẽ có lúc bị một hậu bối bức bách đến tình trạng như thế này.
Tuy nhiên, hắn cũng không dám mạo hiểm phưu lưu.
Nếu thật là chất độc trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, thì độc phát có thời hạn. Một khi thời hạn đi qua, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Cho nên chịu đựng sự uất hận và nhục nhã trong lòng, Hạ Tùng Linh lấy danh nghĩa thiên địa, thề một lời thề cực độc, trong vòng 20 năm, Tam đại Đạo tôn nhất định sẽ không ra tay với Nhậm Thương Khung và người thân, bằng hữu của hắn, hơn nữa không được đem ân oán cá nhân giữa Âm Dương Đạo và Nhậm Thương Khung, giận chó chém mèo, trút lên những người của Chân Kiếm Đạo. Nếu như vi phạm, thiên địa đồng tru.
Nhậm Thương Khung phân tích từng câu từng chữ, bảo đảm không mánh khóe gì, lúc này mới đem giải dược đưa cho Hạ Tùng Linh:
- Hạ đạo tôn, độc này có tên là Thập Nhị Thiên Hương Cao, lần sau hãy nhớ kỹ, nếu không có chuyện gì thì đừng dùng tay bắt đao, rất nguy hiểm.
Hạ Tùng Linh một tay vồ lấy, hừ một tiếng, sắc mặt tái đi.
- Hai mươi năm chi ước, được, lão phu muốn xem xem, Nhậm Thương khung ngươi trong hai mươi năm có thể làm được trò trống gì!
Nói xong, thân ảnh lóe lên, biến mất trong hư vô.
Lý Dật Phong nhìn theo bóng hắn biến mất trong không trung, thở nhẹ một tiếng, dường như có chút suy nghĩ, sau đó thở dài một hơi, ánh mắt dừng lại trên người Nhậm Thương Khung, vẫn là tràn đầy yêu thương.
- Thương Khung, ngươi vào Chân Kiếm Đạo của chúng ta muộn nhất, lại là đệ tử đem đến cho ta nhiều niềm vui bất ngờ nhất. Vi sư thật có chút xấu hổ, những năm gần đây…
- Sư tôn, ngày đó sư phụ thu nhận con làm đệ tử, ta trong lòng cảm thấy vô cùng cảm kích. Ân oán của con với Âm Dương Đạo không thể liên lụy đến Chân Kiếm Đạo, nếu không đệ tử không yên lòng.
Kỳ thật, Nhậm Thương Khung sở dĩ có hứng thú cùng Hạ Tùnh Linh nói điều kiện. Là vì suy nghĩ cho Chân Kiếm Đạo và Bách Thảo Đường, nếu không mà nói, hắn hoàn toàn có thể cao chạy xa bay, từ nay về sau rời khỏi Thiên Các, để cho Hạ Tùng Linh tự sinh tự diệt.
Thứ nhất, hắn không muốn dẫn đến nội đấu giữa Thiên Các bốn đạo; thứ hai, hắn cũng nghĩ đến, yêu tộc sắp xâm lấn, bất kể thế nào, các thế lực Đạo cấp tự giết lẫn nhau là điều không hay chút nào; ba là, hắn cũng biết, nếu như Hạ Tùnh Linh chết, thì đệ nhất Lão tổ Âm Dương Đồng Tử Hạ Tùng Ngâm của Âm Dương Đạo, nhất định sẽ nổi giận lôi đình, giận cá chém thớt lên Chân Kiếm Đạo.
Thực lực của Hạ Tùng Ngâm, trong Đại cấp của Thiên Các, có ưu thế áp đảo. Người này một khi ra tay, cho dù là sư tôn Lý Dật Phong, chỉ sợ cũng bị thiệt thân mà thôi.
Cho nên, trong chuyện này hắn đã lựa chọn, suy nghĩ trên nhiều phương diện, quyết định cuối cùng vẫn là lời thề hai mươi năm, coi như là kế hoãn binh.
Thời gian hai mươi năm, trong tu luyện giới thì cũng chẳng là bao.
Nhưng Nhậm Thương Khung biết, thế giới nhỏ bé này sẽ lập tức chịu một cơn gió lốc, cơn bão của Yêu tộc xâm lấn.
Một khi Yêu tộc xâm lấn, trật tự thông thường sẽ đảo loạn. Trong thời loạn thế, hai mươi năm nhất định sẽ vô cùng gian nan, cứ coi như là Âm Dương Đạo, chỉ sợ mình ốc còn không mang nổi mình ốc, nói gì đến báo thù.
Mà Nhậm Thương Khung hắn, có hai mươi năm để làm bước đệm, với vô thượng thần thông Bất Hủ Đế Khí Quyết, tiến vào Đại Đạo cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ cần tiến vào Đại Đạo cấp, Nhậm Thương Khung tự hỏi, trong Thiên Trạch thế giới này, hắn chẳng sợ cái gì cả, nơi nào hắn cũng có thể tới được.
Hai mươi năm, nếu như toàn tâm ở trong Đế Hào động phủ tu luyện, trong hoàn cảnh đặc biệt này, lại thêm Bất Hủ Đế Khí Quyết, tuyệt đối có thể so với trăm năm tu luyện ở bên ngoài, thậm chí là hai trăm năm.
Cho nên, Nhậm Thương Khung vô cùng tin tưởng với ước hẹn hai mươi năm của mình.
Lý Dật Phong tự nhiên có thể nhận ra được dụng tâm của đệ tử mình, y thở dài nói:
- Lý mỗ ta kiếp này, có thể thu được một đệ tử như con, quả nhiên là không uổng.
Thương Khung, ngày đó ta nhận con làm đồ đệ,vốn là muốn bồi dưỡng con trở thành người kế thừa y bát của ta. Bây giờ xem ra không được nữa rồi.
Con đừng có hiểu lầm, không phải con không đủ tư cách, càng không phải con có điểm nào không tốt. Mà là Sư tôn hiểu rất rõ, Đại Đạo của con, không nên đi theo bước chân ai cả. Con giống như Thái cổ thần long ngao du cửu thiên. Con nên theo đuổi ước mơ của con, nên có phương hướng độc nhất của mình. Phương hướng này, Chân Kiếm Đạo không dẫn nổi, Âm Dương Đạo cũng không dẫn nổi, hai đạo còn lại cũng vậy.
- Sư tôn…
- Thương Khung, con không cần nói gì cả. Từ lần đầu tiên con bước chân vào Chân Kiếm Đạo, ta đã nói với con rồi. Chẳng sợ con vĩnh viễn không nhập Kiếm Vương đỉnh, chỉ cần trong lòng con có Kiếm Lư, thì ở đâu cũng là Chân Kiếm Đạo ta. Chẳng sợ trái tim con không ở Thiên Các, trong mắt Lý Dật Phong ta, con mãi mãi là một phần của Chân Kiếm Đạo chúng ta.
Lời này, ám chỉ vô cùng rõ ràng. Nhậm Thương Khung trong lòng xúc động, có chút khó tin nhìn Sư tôn.
Thế này rõ ràng là đang nói với hắn rằng, cho dù Nhậm Thương Khung phản bội lại Thiên Các, cao chạy xa bay, thì Lý Dật Phong vẫn sẽ tự hào về hắn.
Điều quan trọng nhất là, Lý Dật Phong còn ý ở ngoài lời, mơ hồ ám chỉ hắn, hãy mau rời xa Thiên Các.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...