Bất Hủ Thần Vương

Lại nói Nhậm Thương Khung mang theo Tôn Tượng, cùng Tô Thần đi tới phủ của Tô Thần trưởng lão. Tô Thần ở Kính Nguyệt thành địa vị hiển nhiên rất cao, ở khu vực hạch tâm của Kính Nguyệt thành, có một phủ đệ vô cùng to lớn bề thế, mặc dù không có xa hoa, rực rỡ, nhưng mà thập phần tinh xảo, làm cho người ta có một cảm giác rất yên tĩnh.

Nhưng mà, thời điểm lúc này, Tô Thần hiển nhiên không có tâm tư giới thiệu phủ đệ của hắn, mà cung kính dẫn Nhậm Thương Khung vào phủ.

Người gác cổng thấy Trưởng Lão Đại Nhân tự mình mang theo hai người trẻ tuổi trở về, đều cảm thấy có chút giật mình. Mà Trưởng Lão Đại Nhân, rõ ràng đối với hai người trẻ tuổi này rất cung kính, cái này càng thêm ly kỳ.

Người gác cổng đang muốn vấn an, lại bị Tô Thần phất tay cho lui:

- Ngươi lui đi, ta tự mình tiếp đãi khách quý.

- Vâng.

Người gác cổng mồ hôi đầm đìa, ngoan ngoãn lui qua một bên.

Có Tô Thần trưởng lão tự mình mở đường, những hộ vệ trong phủ, tự nhiên không có khả năng đi ra dài dòng. Một đường thông suốt, đi vào hậu viện của Tô Thần.

Xuyên qua vài đạo hành lang, đi tới trước một sương phòng. Đúng lúc từ trong phòng đi ra hai nha hoàn, đó là thiếp thân nha hoàn của phu nhân Tô Thần.

Tô Thần vội hỏi:

- Phu nhân hôm nay có tỉnh không?

Hai nha hoàn kia thấy Trưởng Lão Đại Nhân bỗng nhiên trở về, cũng đã giật mình. Bình thường lúc này, Trưởng lão đều đang trực ở Đan Tiên Đông Điện, trở về đột xuất, là rất ít gặp.

Nhưng mà Trưởng lão đã đặt câu hỏi, các nàng sao dám không trả lời? Sợ hãi lắc đầu:

- Phu nhân vẫn luôn hôn mê, hai người chúng ta ở bên giường phu nhân gọi lâu như vậy, cũng không thể đánh thức người.

Điều này cũng trong dự liệu của Tô Thần, hắn vừa rồi hỏi như vậy, chỉ là thuận miệng mà thôi, cũng không có hy vọng kỳ tích xa vời.

Phất phất tay:

- Các ngươi lui xuống trước đi, ta đã mời được thần y tới xem bệnh cho phu nhân.

- Thần y?

Hai tiểu nha đầu kia kỳ quái nhìn Nhậm Thương Khung, trong nội tâm đều nói thầm, có thần y còn trẻ như vậy sao? Trưởng Lão Đại Nhân này, đối với phu nhân quả thật rất thương yêu. Suốt ngày đều vì bệnh tình của phu nhân mà sốt ruột, hiện tại gặp được hi vọng nào đều nắm lấy.


Hiển nhiên, ở trong mắt hai tiểu nha đầu này, Nhậm Thương Khung còn trẻ như vậy, sao có thể là thần y?

Nhưng mà, ở trước mặt Trưởng Lão Đại Nhân, các nàng dám nghi ngờ sao? Đều nhanh chóng nghiêng người ly khai.

Tô Thần đẩy cửa đi vào, làm một thủ thế:

- Trường Không tiên sinh, mời.

Gian phòng này bố trí vô cùng trang nhã u tĩnh, tuyệt đối là một phòng nghỉ tuyệt vời. Nhậm Thương Khung vào cửa, lại không vội tới giường bệnh, mà ở cửa ra vào, cửa sổ, khu vực phụ cận tìm kiếm một vòng.

Tô Thần nhẹ nhàng ngồi ở giường trước, ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Bộ mặt nghiêm nghị của Đan Tiên Đông Điện trưởng lão, hoàn toàn gỡ xuống, thay vào đó là một trượng phu ôn nhu mà si tình, nhẹ nhàng nắm lấy tay của thê tử, vuốt ve trìu mến, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhẹ giọng nói:

- Dung Nhi, ta đã mời được Dược Thánh trẻ nhất của Đông Hoàng Châu tới xem bệnh cho nàng, nàng đừng nóng lòng, bệnh của nàng, nhất định sẽ chửa khỏi. Ta nhất định sẽ cứu được nàng. Dung Nhi, nàng cũng biết, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, danh hiệu Trưởng lão này cũng tốt, hết thảy vinh hoa phú quý ở Kính Nguyệt thành này cũng tốt, ta cũng không màng. Ta cầu mong không nhiều lắm, chỉ mong được cùng nàng sống đến trọn đời.

Tô Thần ngữ khí bình thản, làm cho người nghe vô cùng cảm động. Nhậm Thương Khung im lặng mà đứng, xa xa nhìn Tô Thần, nhưng không có đi quấy rầy tâm tình của Tô Thần giờ phút này.

Trên thực tế, ở trên người Tô Thần, hắn thấy được bóng dáng của mình. Đó là cảm tình đối với thân nhân, đó là tuyệt vọng khi sinh ly tử biệt bất.

Tôn Tượng đứng ở một góc, Nhậm Thương Khung hướng hắn đưa mắt. Tôn Tượng rất thức thời, ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.

Tô Thần khống chế được tâm tình, đứng dậy, hướng Nhậm Thương Khung miễn cưỡng cười cười:

- Khiến Trường Không tiên sinh chê cười.

- Tô Thần trưởng lão, không ngại mà nói, để ta xem bệnh tình của phu nhân một chút?

Tô Thần vội vàng nói:

- Tốt, tốt, mời, mời!

Nhậm Thương Khung ngồi ở trước giường, một tay nắm cổ tay Tô phu nhân, bắt đầu bắt mạch. Phương pháp Nhậm Thương Khung sử dụng, là bí pháp bắt mạch của Vạn Dược Tôn.

- Hả?

Nhậm Thương Khung bắt mạch, liền cảm thấy kỳ quái, mạch đập của Tô phu nhân này, lại vô cùng cổ quái, lúc thì róc rách như dòng suối, lúc thì yên tĩnh như giếng nước, lúc lại chảy xiết như lũ về, mạch giống như tiết tấu, chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm.

- Kì quái!


Nhậm Thương Khung cảm thấy nhịp mạch này thập phần cổ quái, chứng mất hồn, chứng thực vật, chứng thích ngủ…? Những bệnh này, mạch chắc chắn sẽ không hỗn loạn như thế.

Mà các loại độc dược, cho dù là những độc dược tiếng tăm lừng lẫy trong Kỳ Độc Bảng, cũng không có loại nào sau khi trúng phải, sẽ biểu hiện ra hiện tượng cổ quái như vậy.

- Kỳ quái, quả thực là kỳ quái.

Nhậm Thương Khung dứt khoát buông cổ tay ra, bắn vào Nê Hoàn Cung của Tô phu nhân một đạo Bất Hủ Đế Khí, kiểm tra Lục Phủ Ngũ Tạng của Tô phu nhân.

Tô phu nhân cũng là người trong võ đạo, nhưng mà kinh mạch vận hành, rõ ràng đã bị ảnh hưởng, không ngờ lại yếu đi rất nhiều. Nguyên nhân chính là trường kỳ không có tu luyện.

Sau khi xem xét một vòng, loại bỏ hết thảy nguyên nhân gây bệnh, xác định cùng kinh mạch vận hành không có quan hệ, cùng không phải tẩu hỏa nhập ma.

Cái này rất kì quái. Lẽ ra loại hôn mê này, đơn giản chỉ có mấy khả năng. Một là phương diện tinh thần bị tổn thương, ảnh hưởng tới Nê Hoàng Cung.

Một khả năng khác, là trúng độc, nếu trúng độc mà nói, sẽ phá hủy các cơ năng toàn thân, dẫn đến hôn mê thích ngủ. Nhưng Nhậm Thương Khung dò xét thoáng một phát, loại hôn mê này, rõ ràng không phải do trúng độc, vì ở trên người bệnh nhân tìm không thấy dấu hiệu trúng độc.

Như vậy còn một khả năng cuối cùng, là luyện công tẩu hỏa nhập ma.

Loại khả năng này, cũng bị Nhậm Thương Khung bài trừ.

Ba khả năng thường thấy nhất, lại không có một tình trạng nào thích hợp. Cũng bởi vì vậy, Nhậm Thương Khung mới thấy kì quái.

Tô Thần nghe Nhậm Thương Khung kêu lên “Kì quái”, sắc mặt ảm đạm hơn rất nhiều. Hi vọng lại tan vỡ, lại là một Dược Thánh, một Dược Thánh tràn ngập sắc thái truyền kỳ, cũng không giúp được hắn. Chẳng lẽ, bệnh này của phu nhân, thật là trị không được sao?

- Tô trưởng lão.

Tô Thần khổ sở nói:

- Trường Không tiên sinh, bệnh này của phu nhân ta, không phải tầm thường. Tiên sinh nếu như trị không được, Tô mỗ cũng không có nửa câu oán thán.

Nhậm Thương Khung nói:

- Ta muốn biết, bệnh này của phu nhân ngươi, là mới vừa mới năm tháng sao?

- Chính xác mà nói, là năm tháng lẻ bảy ngày.


- Thời điểm phát bệnh, có bệnh trạng gì không? Có điểm báo trước gì không? Hoăc là có đi địa phương nào đó?

Tô Thần lắc đầu:

- Không có đi xa, cũng không có bất kỳ bệnh trạng gì. Phu nhân ta không thích náo nhiệt, tính cách yên tĩnh, ngày thường rất ít đi ra ngoài. Chỉ ở trong vườn tài bồi Linh Dược.

- Tài bồi Linh Dược gì?

Tô Thần nói:

- Linh Dược đều ở bên trong Dược Viên, Trường Không tiên sinh, mời theo ta.

Nhậm Thương Khung gật gật đầu, đi ra ngoài Dược Viên. Ở trong Dược Viên dạo qua một vòng, tuy cảm thấy dược viên này của Tô Thần lớn hơn dược viên của hắn rất nhiều, nhưng cũng không phát hiện Linh Dược đặc biệt gì.

Nói cách khác, không thể nào là những Linh dược này, dẫn đến bệnh trạng kỳ quái của Tô phu nhân.

Trở lại trong phòng, ánh mắt Tô Thần cực kỳ trông mong mà nhìn Nhậm Thương Khung, hi vọng từ trong miệng hắn đạt được tin tức hữu dụng, đạt được tin tức phấn khởi nhân tâm.

Nhưng mà Nhậm Thương Khung lại trầm ngâm không nói, đặt mông ngồi ở trên ghế, lâm vào trầm tư. Trong đầu của hắn, không ngừng tìm kiếm tri thức trong những điển tịch của Vạn Dược Tôn.

Phương diện mê man này, trong điển tịch của Vạn Dược Tôn, ghi lại không coi là nhiều. Có vài ca bệnh đặc thù, đều có đặc biệt nói rõ, cùng phương pháp trị liệu.

Nhưng mà, những bệnh tình này, hiển nhiên đều không phù hợp trước mắt.

- Ha ha, nguyên lai thiên hạ này, còn có rất nhiều tạp chứng, mà Vạn Dược Tôn tiền bối cũng giải quyết không được sao?

Trong nội tâm Nhậm Thương Khung cũng cảm thấy kỳ quái.

Tô Thần thấy Nhậm Thương Khung trầm tư minh tưởng, cũng không dám quấy rầy.

Hắn hiện tại để ý duy nhất, chính là bệnh tình của thê tử. Chỉ cần có một đường hi vọng, hắn đều không muốn buông tha. Cho dù là một cọng rơm rạ, hắn cũng muốn nắm chặt.

Nhậm Thương Khung tiến vào minh tưởng, nhất thời lâm vào vong ngã, không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên mở mắt ra.

- Thanh âm gì?

Vấn đề này, làm cho Tô Thần giật mình:

- Thanh âm gì? Có thanh âm sao?

Nhậm Thương Khung mở mắt ra, lại thấy trước mặt mình, ánh nến lập lòe, không ngờ đã là nửa đêm. Không khỏi duỗi cái lưng mệt mỏi:

- Trời tối rồi sao?


- Trường Không tiên sinh, đã là nửa đêm rồi.

- Hả?

Nhậm Thương Khung sờ lên mũi, có chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới, mình vừa rồi minh tưởng quá mức, không ngờ đã tới nữa đêm, khẽ chau mày, vãnh tai nghe lại lần nữa, trong miệng nói lầm bầm:

- Ngươi vừa rồi không có nghe được một âm thanh nào sao?

Tô Thần vẻ mặt mê mang:

- Thanh âm gì? Ta không có nghe thấy a....

- Chăm chú lên.

Nhậm Thương Khung nói.

Tô Thần lại chăm chú nghe một hồi, mờ mịt lắc đầu:

- Cái gì cũng không nghe thấy.

Nhậm Thương Khung cười khổ:

- Ta cũng không nghe thấy rồi. Chờ ta tiến vào trạng thái minh tưởng lần nữa, cẩn thận nghe một chút.

Nhậm Thương Khung nói xong, hai mắt hợp lại, lần nữa tập trung tinh thần lực, tiến vào trạng thái minh tưởng, Bất Hủ Đế Khí hóa thành thính lực, lắng nghe bốn phương tám hướng.

Trong lúc nhất thời, tiếng hít thở của phu thê Tô Thần, tiếng tim đập, thậm chí thanh âm huyết dịch lưu động, cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

- Ngang… ngang..., ngang...

Đã nghe được, Nhậm Thương Khung rốt cục đã nghe được thanh âm cổ quái này lần nữa, vô cùng có tiết tấu, không nhanh không chậm, phảng phất có một ma lực thần kỳ, có thể câu hồn phách của người, có thể làm người tiến vào giấc ngủ, có thể làm cho người ta lâm vào vô tận mê mang, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

- Đúng, thanh âm chính là ở chỗ này!

Nhậm Thương Khung tâm chí cực kỳ cường đại, hét lớn một tiếng, liền mở mắt ra, đôi mắt uy vũ quét nhìn bốn phía.

Vỗ mạnh trán một cái:

- Đúng rồi. Ta đã lầm lẫn, phán đoán sai phương hướng. Cái này căn bản không là chứng bệnh gì cả, cũng không phải trúng độc, càng không phải là tẩu hỏa nhập ma. Chính là thanh âm này, Tô trưởng lão, ngươi không nghe được sao?

Tô Thần cố gắng vận chuyển thần thức, nhưng vô luận hắn cố gắng như thế nào, vẫn là nghe không được.

Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng gật đầu, biểu lộ lại ngưng trọng lên, phảng phất đang suy tư cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận