Tôn Tượng chật vật chỉnh lại y phục, ánh mắt có chút khiếp đảm nhìn Nhậm Thương Khung, trong nội tâm lo sợ bất an, hiển nhiên đối với tiền bối thần bí mà không biết lai lịch này, trong lòng cũng là tràn ngập kiêng kị.
Bất quá, Tôn Tượng bất chấp tất cả. Bởi vì hắn biết, ở trước mặt vị tiền bối này, hắn căn bản không thể dở trò được.
Ánh mắt của vị tiền bối này, phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn người khác, làm cho người ta sinh ra ý thần phục. Tôn Tượng biết, nếu như hắn nói dối mà nói, một ý niệm trong đầu của vị đại nhân này, có thể làm thần thức của hắn sụp đổ, đan điền tiêu biến.
Lập tức cũng không giấu diếm, nói hết những tư liệu mà hắn biết trong những năm này, cùng với kết quả điều tra của cuộc xâm nhập vào Thiên Đoạn Sơn Mạch lần này, nói rất rõ ràng rành mạch.
Cuộc nói chuyện này, kéo dài gần nửa canh giờ. Tôn Tượng nói xong, phát hiện toàn thân mình đã bị mồ hôi thấm ướt, quần áo nhếch nhác vô cùng.
Mà Nhậm Thương Khung, thì mặt mày tái nhợt, trong hai mắt, lóe ra một tia cảm xúc kỳ lạ, cổ cảm xúc này phảng phất tràn ngập một loại cuồng bạo, một loại phẫn nộ đang muốn bộc phát.
Tôn Tượng sợ tới mức toàn thân run rẩy:
-... Đại nhân....
Hắn có cảm giác, nếu như cảm xúc phẫn nộ của vị đại nhân trước mắt này bạo phát ra, chỉ cần uy năng kia, có thể giết hắn chết mười lần.
Nhậm Thương Khung nghe Tôn Tượng tự thuật xong, trong nội tâm đã có cơ bản xác định, Tôn Tượng không có nói dối.
- Phụ thân...
Trong nội tâm Nhậm Thương Khung run rẫy:
- Hài nhi thề, nhất định sẽ đem chuyện này điều tra ra manh mối, nhất định.
Nhậm Thương Khung nghĩ tới ánh mắt đau thương của mẫu thân, khuôn mặt luôn nhớ nhung trượng phu, thì trong nội tâm hắn đau đớn vô cùng.
Từ nhỏ, phụ thân để cho bọn hắn vô số vinh quang, nhưng bọn hắn lại bị vô số nghi vấn cùng cười nhạo. Nhất là sau khi phụ thân mất tích, hai huynh đệ bọn họ, cơ hồ trở thành trò cười cho cả Vân La thành!
Trong nội tâm của hai huynh đệ Nhậm Thương Khung, phụ thân là một vết thương, là một tiếc nuối, là một tâm bệnh không cách nào phai nhạt.
Quan trọng nhất là, nếu như cái chết của phụ thân không cách nào giải được, mẫu thân cả đời này chỉ sợ không thể nào vui vẻ được.
Trước đó, mẫu thân còn cố ý nói với hắn. Nói nàng hôm nay thấy nhi tử thành đạt công danh, chỉ còn lại có hai tâm nguyện. Một là tin tức của phụ thân, hai là thân thế của người.
Phụ thân... Vĩnh viễn là nỗi đau lớn nhất trong lòng mẫu thân.
Hôm nay nghe Tôn Tượng nói vậy, hết thảy đều rất ăn khớp, hết thảy lại tương tự như thế, tương tự đến kinh người.
- Phụ thân, trong cả đời của người, dùng thân phận đệ tử Thiên Các mà vẻ vang. Hài nhi khổ luyện, cũng là vì đi theo dấu chân của ngài, theo người đi về phía trước.
Nghĩ tới đây, Nhậm Thương Khung lòng như đao cắt:
- Nếu như Thiên Các hại người, vậy thì đó là nỗi đau lớn nhất mà người phải gánh chịu.
Nhậm Thương Khung mặc dù chưa điều tra được gì, nhưng ẩn ẩn có một dự cảm, cảm thấy vận mệnh của phụ thân, cùng phụ thân Tôn Tượng là một dạng, đều bị Thiên Các mà bọn hắn tin cậy sùng bái lừa dối.
Luyện chế yêu hóa chiến sĩ, người lựa chọn tốt nhất, đương nhiên là những đệ tử có thiên phú không tệ, nhưng lại không có bối cảnh, không có hậu trường.
Đệ tử dòng chính, làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, đều là người của Thiên Các tổng bộ, căn bản không ra tay được, rất dễ bị lộ.
Dù sao, luyện chế yêu hóa chiến sĩ này, là cử động táng tận lương tâm, tuyệt đối là thủ đoạn yêu tà. Một khi bị lộ ra, ảnh hưởng đối với Thiên Các, sẽ là tính huỷ diệt.
Mà Thiên Các, luôn tự cho mình là chính phái! Đến cùng là tà hay là chính? Nhậm Thương Khung giờ phút này, cũng lâm vào trầm tư.
- Phụ thân, con hứa với người... Nếu như chân tướng xác thực như lời nói của Tôn Tượng. Bất kể là thủ bút của ai, bất kể là tổ chức nào làm. Hài nhi nhất định sẽ bắt được hắn, lấy đầu của hắn, tru di cửu tộc, diệt đạo thống của hắn, nếu không làm được, thề không làm người.
Nhậm Thương Khung sắc mặt âm trầm, hít sâu một hơi, cố gắng đem cảm xúc bình ổn trở lại.
Hắn biết, nếu chỉ là một Thiên Ám phân đà, nhất định không có gan làm ra chuyện động trời như vậy. Nếu sự tình yêu hóa chiến sĩ là thật, tất nhiên sẽ là thủ bút của Thiên Các tổng bộ.
Ít nhất, cũng là thủ bút của cung điện, thậm chí còn có thể cùng Tạo Hóa Thiên Đỉnh có quan hệ. Muốn điều tra, thì cần phải bàn bạc kỹ hơn, không thể tùy tiện hành động được.
Nhất là hiện tại Tôn Tượng bỏ trốn, tất nhiên sẽ khiến bên kia khủng hoảng, do đó đề cao cảnh giác. Cho nên, hiện tại quay lại điều tra, tuyệt đối là dê vào miệng cọp.
Nhậm Thương Khung quyết định, tiếp tục xuất phát hướng Kính Nguyệt thành Đan Tiên Đông Điện.
Nhìn qua Tôn Tượng, người này chịu nhục nhiều năm, một lòng một dạ điều tra manh mối của phụ thân, hơn nữa còn tìm ra được rất nhiều tin tức trọng yếu, cũng coi như là nhân tài khó được.
Lập tức hỏi:
- Tôn Tượng, ngươi tới Thiên Ám phân đà điều tra, ngoại trừ mấy người truy giết kia ra, còn có gặp qua những người khác không?
Tôn Tượng nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:
- Không gặp qua những người khác. Ta một mực rất cẩn thận. Lần này nếu như không phải gặp tuần tra đột xuất, ta cũng sẽ không bị bọn hắn phát hiện.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Tốt. Thân phận không bị bạo lộ, ngươi có thể trở lại Thiên Các.
- Đại nhân, ngươi muốn ta trở lại Thiên Các?
- Ngươi không phải là Thiên Các đệ tử sao.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt hỏi.
Tôn Tượng nghiến răng nghiến lợi:
- Ta mặc dù là Thiên Các đệ tử, nhưng mà Thiên Các đối đãi với cha ta như thế, ta không có khả năng còn thần phục Thiên Các. Hơn nữa, hành vi của Thiên Các như vậy, trong lòng ta đã mất đi tín nhiệm cùng kính ngưỡng. Ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy chán ghét.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt hỏi:
- Vậy ý định của ngươi như thế nào? Tìm Thất Tinh Đạo Trường nương tựa?
Tôn Tượng nhưng lại lắc đầu:
- Không, tuy ta không tiếp tục thần phục Thiên Các, nhưng cũng không phản bội nơi mà ta sinh ra. Muốn ta làm tay sai cho những tông môn khác, cha ta biết được, cũng sẽ không tha thứ cho ta. Ta hiện tại, chỉ muốn báo thù, báo thù! Giết những kẻ tà ác đã gây ra việc kia.
- Dùng thực lực của ngươi bây giờ, báo thù được sao?
Nhậm Thương Khung giội cho một chậu nước lạnh.
- Ta sẽ mai danh ẩn tích, ngày đêm khổ luyện. Mười năm, hai mươi năm không được, thì khổ luyện năm mươi năm, một trăm năm. Không được mà nói, thì hai ba trăm năm, ta vĩnh viển không bỏ cuộc.
Khẩu khí của Tôn Tượng, tràn đầy kiên quyết. Trong mắt bắn ra thần sắc kiên nghị. Lửa giận báo thù, trong mắt hắn không ngừng hừng hực thiêu đốt.
- Hai ba trăm năm...
Nhậm Thương Khung nở nụ cười, đừng nói hai ba trăm năm, ba năm sau, đại quân Yêu tộc xâm lấn sẽ cuốn phăng tất cả.
Hai ba trăm năm, tới lúc đó, Thiên Các có còn hay không cũng là một vấn đề!
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Nhậm Thương Khung nhìn ra xa, trong nội tâm nổi lên rất nhiều gợn sóng. Hai ba trăm năm, hắn cũng không thèm nghĩ xa như vậy.
Sau khi trọng sinh, làm cho hắn hiểu được, cái gì gọi là chỉ tranh sớm chiều, quý trọng trước mắt.
Trước mắt còn sống, còn sống tốt, đó mới là vương đạo. Hết thảy khát vọng lý tưởng, phải thành lập trên cơ sở còn sống mới được. Nhìn qua trời chiều như máu kia, Nhậm Thương Khung lại vô tạp niệm, di chuyển bước chân, chuẩn bị xuất phát.
- Đại nhân…
Tôn Tượng linh cơ khẽ động, hắn biết, nếu như lúc này vị đại nhân kia ly khai, hắn vẫn có khả năng bị truy binh đuổi tới.
- Như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt hỏi.
Tôn Tượng do dự một chút, ấp úng hỏi:
- Đại nhân, người là tiền bối của Thất Tinh đạo trường sao?
- Hỏi cái này làm gì?
- Ai, nếu như đại nhân là tán tu mà nói, vậy thì tốt biết mấy. Đại nhân đối với Tôn Tượng ta có ân cứu mạng, ta nguyện ý từ nay về sau đi theo đại nhân, làm trâu làm ngựa đều được.
Nhậm Thương Khung cười cười, trong nội tâm tưởng tượng, Tôn Tượng này cũng là nhân tài, để cho hắn tự sanh tự diệt như vậy, quả thực rất đáng tiếc.
- Ngươi muốn theo ta?
Khẩu khí của Nhậm Thương Khung có chút nghiêm khắc:
- Tùy tùng của ta, yêu cầu rất cao.
Tôn Tượng vội vàng nói:
- Ta biết đại nhân không phải là người bình thường. Tôn Tượng ta bổn sự khác không có, nhưng mà trọng tình trọng nghĩa, rất chịu khó.
- Cũng được, ta vừa vặn thiếu một trợ thủ. Ngươi trước ở cùng ta một thời gian ngắn, nếu được ta sẽ cho ngươi đi theo.
- Dạ dạ, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực!
Tôn Tượng cũng nhìn thấy cảnh Nhậm Thương Khung diệt sát bọn người Sư Đà, trong nội tâm đối với Nhậm Thương Khung, quả thực là kính như thần tiên.
- Ngươi yên tâm, ta không phải là người của Thất Tinh Đạo Trường. Ngươi có thể coi ta như một tán tu cũng được. Bất quá, muốn làm tùy tùng của ta, nhất định phải dùng thiên địa danh nghĩa mà thề.
- Tiểu nhân nguyện ý, tiểu nhân thề, nguyện ý thề chết theo đại nhân! Nếu như phản bội, thiên địa cùng tru!
Tôn Tượng vội vàng thề.
- Tốt, bộ dạng ngươi như vậy, sợ là sẽ bị người nhận ra. Ta giúp ngươi dịch dung một chút.
Nhậm Thương Khung thi triển Dịch Dung Thiên Biến, đem diện mạo của Tôn Tượng thay đổi triện để, kể từ đó, ngay cả Tôn Tượng cũng không nhận ra mình.
Không khỏi sợ hãi thán phục:
- Đại nhân, đây quả thật là xảo đoạt thiên công!
- Ân, ngươi cố gắng kiềm chế, chúng ta xuất phát.
Nhậm Thương Khung nói xong, đem Tôn Tượng nhấc lên, trực tiếp triệu hồi ra Tiểu Bạch, sau đó bay lên trời.
Tiểu Bạch khẽ kêu một tiếng, giống như tia chớp xuyên vân, bắn phá trời cao, hướng Kính Nguyệt thành bay tới.
Tôn Tượng chỉ cảm thấy gió thổi giống như đao cắt, hai tai chỉ nghe được tiếng gió ù ù. Ở trước tốc độ tuyệt đối, hắn thiếu chút nữa tiếp nhận không được.
Trong lúc nhất thời, cuối cùng cũng hiểu được, vì cái gì vị đại nhân này bảo hắn phải kiềm chế.
Dọc theo con đường này, Tôn Tượng một mực ở trong cảm xúc chấn kinh, ước chừng bảy tám ngày sau, rốt cục thuận lợi tới bên ngoài Kính Nguyệt thành!
Kính Nguyệt thành, tuy ở bên trong lãnh thổ của Thủy Vân Tông, nhưng lại là một thành trì độc lập, do Đan Tiên Đông Điện chưởng quản. Nhậm Thương Khung vẫn còn ở bên ngoài Kính Nguyệt thành, đã cảm giác được trong vòng ngàn dặm Kính Nguyệt thành, đều tràn đầy điểm đặc sắc của Đan Tiên Điện, bốn phía đều là Dược điền, Dược sơn, Linh điền, Linh địa.
Vô số linh mạch giao thoa, một đầu nối một đầu, giống như giang hà chi thủy. Cho người một loại cảm giác vui sướng.
Phong thổ của Kính Nguyệt thành này, cùng Thiên Các có chút bất đồng. Cho Nhậm Thương Khung ấn tượng khắc sâu nhất, là ở trên mặt mỗi người ở đây, đều tràn ngập một loại hạnh phúc cùng yên ổn. Xem ra, Kính Nguyệt thành này quả nhiên là giàu có, an cư lạc nghiệp. Không hổ là thành trì độc lập.
Kính Nguyệt thành ở Đông Hoàng Châu, còn được gọi là Nhân Gian Tiên Thành, xem ra, cũng không đơn thuần là vì Đan Tiên Đông Điện. Ít nhất, người nơi này trên mặt đều có dáng tươi cười, còn ở nơi mà Thiên Các cai quản, đều nhìn không tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...