Lãnh thổ mà Thiên Các chưởng quản, khoảng chừng mấy trăm vạn dặm. Mà vị trí Kính Nguyệt thành, thì ở tây nam Thiên Các tổng bộ.
Dùng tốc độ Tiểu Bạch, phải cần hơn nửa tháng mới có thể đến tới.
Đương nhiên, ở trong lãnh thổ mà Thiên Các chưởng quản, Nhậm Thương Khung không muốn thúc dục Tiểu Bạch bay hết tốc độ. Dù sao, ánh mắt của Thiên Các Thập Điện trải rộng khắpThiên Các.
Nếu để cho Tiểu Bạch chạy nước rút mà nói..., khó tránh khỏi bạo lộ hành tung. Cho nên, Nhậm Thương Khung ở Thiên Các cảnh nội, ý định dùng thần thông bản thân phi hành.
Tuy phương diện tốc độ chậm chút ít, nhưng có thể rèn luyện Thái Dương Chi Dực cảnh giới.
Thái Dương Chi Dực có tổng cộng mười tám cảnh giới, hôm nay nên tận dụng mà nâng cao một chút.
Đương nhiên, dùng thần thông bản thân bay lượn, sẽ rất hao phí thể lực cùng linh lực.
Bất quá, Bất Hủ Đế Khí có năng lực khôi phục rất mạnh, cộng thêm Nhậm Thương Khung phục dụng qua Xích Vương Kim Cương Đan, tinh lực rất dư thừa thừa, phương diện thể lực cơ hồ không có bất cứ vấn đề gì.
Tám ngày sau, Nhậm Thương Khung ngẩng đầu nhìn qua Thiên Đoạn Sơn Mạch kéo không ngừng phía trước, trong nội tâm thở nhẹ một hơi. Qua khỏi Thiên Đoạn Sơn Mạch này, là đi hết khu vực của Thiên Các.
Thiên Đoạn Sơn Mạch, là ranh giới tự nhiên cuối cùng của Thiên Các. Theo như phân chia địa lý lãnh thổ, ở đây hẳn là lãnh thổ thuộc về Thiên Ám phân đà quản hạt.
Thiên Ám phân đà, ở trong ba mươi sáu Thiên Cương phân đà, bài danh thứ mười một. Bất quá, bởi vì nơi vắng vẻ, lại có Thiên Đoạn Sơn Mạch làm bích chướng, Thiên Ám phân đà, có thể nói là địa phương xa hoàng đế, thổ địa làm vương.
Nhậm Thương Khung cũng không có dừng lại, thúc dục Thái Dương Chi Dực, hướng Thiên Đoạn Sơn Mạch bay đi. Chỉ cần xuyên qua Thiên Đoạn Sơn Mạch, là tương đương ra khỏi Thiên Các.
Ra khỏi lãnh thổ của Thiên Các, là trời cao mặc chim bay, biển rộng bằng cá lội.
Thiên Đoạn Sơn Mạch kéo dài vạn dặm, bên trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng sương mù trắng xóa, đem trọn Thiên Đoạn Sơn Mạch che lấp, hoàn toàn nhìn không rõ cảnh vật.
- Kỳ quái, chỉ mới có vạn dặm cao, sao Thiên Đoạn Sơn Mạch này lại có sương mù dày đặc như thế?
Nhậm Thương Khung tuy hồ nghi, nhưng mà không có ý định đi tìm hiểu.
Việc cấp bách, là phải đi Đan Tiên Đông Điện, không thể lãng phí thời gian được.
Đi ngang qua Thiên Đoạn Sơn Mạch, ước chừng qua một khoảng thời gian. Lúc này Nhậm Thương Khung mới bay ra khỏi phiến sương mù dày đặc của Thiên Đoạn Sơn Mạch, phía trước, đã là lãnh thổ của Thất Tinh Đạo Trường.
Muốn tới Thủy Vân Tông, phải đi ngang qua Thất Tinh Đạo Trường. Nhậm Thương Khung đang chuẩn bị triệu hồi Tiểu Bạch, bỗng nhiên trên Thiên Đoạn Sơn Mạch, bắn ra một đạo thanh mang.
Thanh quang này hiện lên không được bao lâu, đằng sau liền truyền đến âm thanh hét to:
- Chạy đi đâu! Lưu lại cho ta!
Từ phía trên Thiên Đoạn Sơn Mạch không ngừng lao ra vài đầu Linh cầm màu xanh. Những Linh cầm này, vừa ra khỏi Thiên Đoạn Sơn Mạch, liền tản ra, hình thành xu thế vây quanh, đem ánh sáng màu xanh kia bao vây lại.
Vòng vây càng lúc càng nhỏ. Ánh sáng màu xanh kia cũng là một đạo linh cầm, Nhậm Thương Khung tuy cách rất xa, nhưng vừa nhìn là biết kia là Thanh Dực Bức thường thấy nhất ở Đại Vương Ốc Sơn.
Bất quá, Thanh Dực Bức ở Đại Vương Ốc Sơn là bình thường. Nhưng ra khỏi Vân Bích Nhai, thì không bình thường nữa.
Nhậm Thương Khung không muốn nhiều chuyện, đang chuẩn bị quay đầu đi. Lại không nghĩ đến, ánh sáng màu xanh kia quay đầu, rõ ràng hướng phương vị của Nhậm Thương Khung bay qua.
Bỗng nhiên quay đầu, hiển nhiên là người kia đã thấy khoảng trống chạy trốn. Trong lúc xoay chuyển đó, tốc độ mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn nhìn ra được, người đang ngồi trên Thanh Dực Bức kia, đã đem hết toàn lực, dùng linh lực bản thân thúc dục Thanh Dực Bức, đây là phương thức chạy trốn tự tổn thương mình.
Nhưng dù vậy, tốc độ vẫn kém những người kia một chút. Xem tình hình này, bị bao vây là chuyện sớm hay muộn.
Nhậm Thương Khung thấy người kia hướng hắn phóng tới, hừ nhẹ một tiếng, không muốn tham gia vào chuyện này, nên định vận khí bỏ đi.
Bỗng nhiên người kia hét lớn:
- Các hạ, xin cứu ta!
Nhậm Thương Khung không phải là Bồ Tát sống gì. Như loại giang hồ phân tranh này, hắn căn bản không có hứng thú tham dự. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
- Các hạ đừng đi, ta có tình báo trọng yếu!
Thấy Nhậm Thương Khung không ngừng lại, người kia càng gấp, hét lớn:
- Các hạ là tiền bối của Thất Tinh Đạo Trường sao? Ta có tình báo trọng yếu từ Thiên Các. Thiên Đoạn Sơn Mạch này, có bí mật trọng đại! Hơn nữa là bí mật không thể cho ai biết!
Thiên Các bí mật?
Nhậm Thương Khung bỗng nhiên dừng lại, nghe lời này, thầm nghĩ người kia không phải là người của Thiên Các sao? Tuy Nhậm Thương Khung đối với Thiên Các không mặn mà lắm, nhưng mà không có nghĩa là, hắn sẽ ngồi yên không lý đến chuyện tình của Thiên Các.
Mặc dù Thiên Các có nhiều bại hoại như vậy, nhưng hắn là đệ tử Chân Kiếm Đạo, thân là Trưởng lão Bách Thảo Đường, nhiều ít cũng có chút trách nhiệm. Tình cảm đối với môn phái, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Gặp sự tình liên quan đến tông môn, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Nhậm Thương Khung nổi lên một tia mỉm cười, đứng ở trên không trung.
Tên võ giả kia thấy hắn dừng lại, lo lắng nói:
- Tiền bối, xin cứu ta. Tình báo này của ta, tuyệt đối có giá trị ngàn vàng. Ngươi cứu ta, ta nhất định nói cho ngươi biết!
- Được rồi.
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt cười:
- Trước dừng lại đi.
Nhậm Thương Khung phất nhẹ, một đạo lực lượng thần kỳ, giống như ngưng tụ thành một khí tường vô hình, trực tiếp giam cầm người kia lại.
Năm võ giả truy kích ở đằng sau, thấy Nhậm Thương Khung ra tay ngăn trở người này, thì đại hỉ, tăng tốc độ đuổi theo. Người cầm đầu dáng người khôi ngô, trên lỗ tai còn có đeo khuyên tai, lộ ra thập phần hung hãn.
Người đi đầu này, cũng chính là thủ lãnh của năm người kia. Ngừng ở hậu phương, phất tay, hình thành một vòng vây, cười lạnh liên tục nói:
- Xem ngươi trốn đi đâu.
Võ giả trên Thanh Dực Bức kia, nhìn thấy trận thế bực này, cũng là sắc mặt tái nhợt. Bất quá, Nhậm Thương Khung giờ phút này, trong nội tâm lại có chút gợn sóng. Bởi vì, võ giả kia, hắn có nhận thức. Tuy chưa quen thuộc, nhưng người này, lại là đệ tử từng thí luyện ở Đại Vương Ốc Sơn.
Người này, nếu như nhớ không lầm, thì tên là Tôn Tượng. Hình như là đến từ một Địa Sát phân đà nào đó. Bất quá, người này chỉ độc hành, cũng không cùng bất luận kẻ nào kết làm hảo hữu. Hơn nữa biểu hiện ở Đại Vương Ốc Sơn, cũng không có bất kỳ điểm xuất chúng nào.
Bất kể là Nhậm Thương Khung, hay là Nguyên Tông Sư, cũng không chú ý người này quá nhiều.
- Tôn Tượng này, đã có thể ở lại Thiên Các tổng bộ, thì cần phải ở Thập Điện tu luyện mới đúng, sao lại ở nơi này. Hơn nữa sao lại bị người Thiên Các đuổi giết? Mấy người kia là ai?
Trong nội tâm Nhậm Thương Khung tuy kinh ngạc, nhưng biểu hiện ra ngoài rất bình thường. Phảng phất tràng đuổi giết này, cùng hắn không có quan hệ, khuôn mặt hờ hững bình tĩnh.
- Tiểu tặc, sao không chạy nữa?
Tên cầm đầu cười lạnh hỏi.
- Tiền bối, xin cứu ta.
Tôn Tượng khóc nức nở, kêu lên:
- Ta không muốn chết, thù cha không báo, ta chết không nhắm mắt!
Tên kia quát lạnh nói:
- Tiểu tặc, ngươi điên điên khùng khùng, nói chuyện ma quỷ gì đó?
Tên cầm đầu hướng Nhậm Thương Khung quát:
- Các hạ là người phương nào? Đây là việc của Thiên Các, cùng ngươi không có quan hệ, xin mời đi cho.
Tên cầm đầu thấy Nhậm Thương Khung không ngồi linh cầm, lại có thể lăng không phi hành, liền biết người này là Thần Thông Cảnh cường giả. Mà hắn, chẳng qua chỉ là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả.
Nhưng mà, nơi đây ở bên cạnh Thiên Đoạn Sơn Mạch, ở trước cửa nhà mình, hắn cũng không quá kiêng kỵ. Trong lời nói, ẩn ẩn còn có vài phần đe dọa.
- Chuyện riêng của Thiên Các? Ngươi là người của Thiên Các?
Nhậm Thương Khung nhíu mày hỏi.
- Hừ, đây là Sư Đà đại nhân, là một trong mười mãnh tướng của Thiên Ám phân đà Đà chủ.
Đằng sau có người lên tiếng. Hiển nhiên, đối với việc Nhậm Thương Khung là Thần Thông Cảnh cường giả cũng không có bao nhiêu e ngại.
Trước cửa nhà mình, cho dù là con chó, cũng có điểm kiêu ngạo, vậy mới có câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
- Sư Đà? Đó là ai?
Nhậm Thương Khung khinh miệt cười, lắc đầu:
- Chưa nghe nói qua.
Sư Đà sắc mặt phát lạnh:
- Mặc kệ ngươi có nghe qua hay chưa, đây là Thiên Ám phân đà chúng ta thực thi gia pháp, các hạ nếu rãnh rỗi, mời đi nơi khác.
Tôn Tượng khẩn trương:
- Tiền bối, không nên đi. Ta có tình báo trọng yếu cần bẩm báo. Bên trong Thiên Đoạn Sơn Mạch, có người chế tạo Yêu hóa chiến sĩ, dùng yêu độc của Yêu tộc, tinh luyện độc tố, kết hợp với thần thuật điều khiển, dùng nhân loại võ giả còn sống, luyện chế thành Yêu hóa chiến sĩ. Phương pháp này thương thiên hại lí, cực kỳ bi thảm. Vãn bối điều tra cả năm, rốt cục đã có một chút manh mối. Thiên Đoạn Sơn Mạch này, là tổng hậu phương của Thiên Các, là đại doanh luyện chế Yêu hóa chiến sĩ!
Yêu hóa chiến sĩ?
Nhậm Thương Khung tuy không biết đây là đồ chơi gì, nhưng hắn biết Yêu tộc lợi hại. Yêu độc của Yêu tộc đánh trúng nhân loại, trăm phần trăm có thể đem nhân loại yêu hóa, biến thành Yêu hóa khôi lỗi, do đó biến Yêu hóa khôi lỗi thành tay sai của Yêu tộc.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì, nhân loại cùng Yêu tộc đối kháng, đều rơi xuống hạ phong.
Dù sao, nhân loại không đơn thuần là cùng Yêu tộc chiến đấu, trong chiến tranh, còn phải đối mặt với Yêu hóa khôi lỗi không ngừng tăng cao. Mà muốn đánh chết Yêu hóa khôi lỗi, nhất định phải chém xuống thủ cấp, mới có thể triệt để hủy diệt Yêu hóa khôi lỗi.
Hắn chỉ biết Yêu hóa khôi lỗi, còn Yêu hóa chiến sĩ, nó là cái gì?
Cùng Yêu hóa khôi lỗi có gì khác nhau?
Sư Đà sắc mặt phát lạnh:
- Tiểu tặc, ngươi tà thuyết mê hoặc người khác, xem ra đích thị là phản đồ của tông môn khác lẫn vào Thiên Các, giết cho ta, giết không tha!
- Vâng!
Bốn người còn lại, nhao nhao đi qua, cầm lấy vũ khí, ý định chém giết Tôn Tượng. Tôn Tượng chỉ là Duyên Đan võ giả, bị năm người này bao vây, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, căn bản không có bất luận phần thắng nào.
Ngay lúc này, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên phất tay, một đại thủ chưởng vô hình bắn qua Tôn Tượng.
- Chậm đã!
Nhậm Thương Khung đem Tôn Tượng kéo về phía mình, thanh âm gào to, khí thế xông lên, liền đem thế công của năm người kia giải khai. Không chỉ thế còn làm năm người này khí huyết cuồn cuộn, gần như muốn nôn mửa!
Sư Đà lui ra sau trăm trượng, sắc mặt tái nhợt, lúc này mới ngăn chặn khí huyết quay cuồng trong ngực, âm thanh lạnh lùng nói:
- Các hạ đến cùng là người nào, muốn can thiệp vào nội vụ của Thiên Các ta hay sao?
Ở Thiên Đoạn Sơn Mạch này, Sư Đà chỉ cần phát ra một đạo truyền thức linh phù, trong một khắc, sẽ có vô số cường giả đến viện trợ.
Cho nên, hắn cũng không sợ Thần Thông Cảnh cường giả trước mắt này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...