Tiệc trong phòng khách, sau khi Tạ Thông cùng Hàn Lực rời khỏi, tâm tình của Nhậm Thanh Vân cuối cùng cũng bình phục một ít. Biến cố lần này, thật sự quá đột nhiên. Quả thực đã hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của hắn.
Hắn không hiểu nổi, vì cái gì đường đường là Bắc môn Phủ Chủ, thái độ thoáng cái chuyển biến trái ngược? Chẳng lẽ nói, đường đệ của hắn, bỗng nhiên biến thành một đại nhân vật, mà ngay cả Bắc môn Phủ Chủ cũng sợ hãi?
Địa vị của Nhậm Thanh Vân quá thấp, chỉ là ngoại môn đệ tử của Thiên Các, không có khả năng biết rõ tình huống nội bộ của Thiên Các, cái gì Bách Thảo Đường, cái gì trưởng lão Minh Hoa Đà, hắn hiển nhiên không thể nào biết được.
Hắn chỉ hiểu một điểm. Là Bắc môn Phủ Chủ đối với Hàn Lực hết sức kính trọng, tựa hồ muốn cầu cạnh Hàn Lực. Mà Hàn Lực đối với đường đệ Nhậm Thương Khung, lại kính trọng cực kỳ.
Kể từ đó, mới khiến cho thái độ của Bắc môn Phủ Chủ đại biến.
Tâm tình của Nhậm Thanh Vân giờ phút này, hết sức phức tạp. Từ Tam Giao Đảo thí luyện bắt đầu, điểm khúc mắc giữa Nhậm Thanh Vân cùng Nhậm Thương Khung, kỳ thật đã hoàn toàn biến mất.
Dù sao thời điểm Tam Giao Đảo thí luyện, Nhậm Thương Khung đã cứu hắn một mạng.
Sau đó đến Thiên Các, Nhậm Thanh Vân được Nhậm Thương Khung trợ giúp, dựa vào ba mươi viên thượng phẩm đan dược, mới có thể ở Đông Hoang đại đô sinh tồn một năm.
Nhậm Thanh Vân cho dù là hỗn đãn, cũng biết Nhậm thị gia tộc, phải lấy Nhậm Thương Khung làm hạch tâm. Thậm chí có thể nói, Nhậm thị gia tộc có Nhậm Thương Khung, là may mắn của toàn tộc!
Huống chi, Nhậm Thanh Vân cũng không phải là loại người như vậy, ba lần bốn lượt, biểu hiện của Nhậm Thương Khung đã để cho hắn triệt để bái phục.
Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, là phải không ngừng cố gắng, không làm mất mặt Nhậm thị gia tộc cùng Nhậm Thương Khung!
Bất quá, hắn cũng tò mò, đến cùng một năm qua Nhậm Thương Khung ở Thiên Các, đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, Nhậm Thanh Vân nâng chén đứng lên:
- Thương Khung, trước kia ta đây làm đường ca rất hỗn đãn, làm một ít chuyện ngu xuẩn. Đệ lấy ơn báo oán khiến ta rất xấu hổ. Lúc này đệ lại cứu ta, Nhậm Thanh Vân ta cả đời sẽ nhớ lấy ơn này. Từ nay về sau, việc lớn việc nhỏ, ta đều nghe theo đệ. Chén rượu này, coi như bồi tội cho những chuyện ngu xuẩn trước kia ta đã làm!
Nhậm Thanh Vân nói rất cảm động, một hơi đem chén rượu uống sạch.
Nhậm Thương Khung cũng đứng lên, nâng chén cười nói:
- Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Một bút không thể viết ra hai chữ Nhậm. Mọi người nếu là huynh đệ cốt nhục, có cùng nguồn gốc, vốn nên đồng khí liên chi. Gia tộc không phải một mình ta, cũng không phải một mình huynh. Phải cần tất cả mọi người cùng cố gắng.
Nhậm Thanh Vân gật đầu, vành mắt bắt đầu đỏ lên. Trong nội tâm đối với Nhậm Thương Khung, không khỏi kính trọng vài phần.
Cái này là thân tình ah. Một năm qua, Nhậm Thanh Vân bị người bỏ qua, bị khinh bỉ, khắp nơi đều phải đề phòng, lục đục với nhau. Không có lúc nào có thể thoải mái như hôm nay.
Đã qua một năm khổ cực, lúc này để cho Nhậm Thanh Vân càng thêm nhận thức được, có một chỗ dựa cường đại, là tốt đến dường nào!
Trong nội tâm Nhậm Thanh Vân rất hiếu kỳ, nhưng lại không dám hỏi. Nhịn nhiều lần, vẫn là nhịn không được hỏi:
- Thương Khung, ta thấy Bắc môn Phủ Chủ rất sợ đệ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhậm Thương Khung cười cười, còn chưa trả lời, Chu Vân đã cười ha hả nói:
- Thanh Vân huynh, ngươi không biết sao? Lão đại nhà ta, hiện tại không phải là người bình thường!
- Hả?
Nhậm Thanh Vân tất nhiên biết Nhậm Thương Khung không phải là người bình thường, đó căn bản không cần phải nói. Nếu như là người bình thường, Bắc môn Phủ Chủ có thể sợ như vậy sao!
- Ha ha, chuyện phát sinh ở Đại Vương Ốc Sơn, ta không thể nói. Bất quá, vị trí của lão đại nhà ta ở Thiên Các, bây giờ tuyệt đối là cao tầng.
- Cao tầng?
Vẻ mặt Nhậm Thanh Vân kinh ngạc.
- Đúng vậy, Bách Thảo Đường ở trong Thiên Các Thập điện, là độc ngã độc tôn. Mà lão đại nhà ta, là Cung phụng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Bách Thảo Đường. Địa vị rất gần với Lão Tổ cùng Trưởng lão! Nhưng coi như là Trưởng lão của Bách Thảo Đường, khi nói chuyện cùng lão đại nhà ta, cũng phải khách khí ba phần!
Chu Vân rất tự hào. Địa vị cùng vinh quang của Nhậm Thương Khung, hắn với tư cách là tùy tùng, tuyệt đối là được thơm lây. Giống như đây là vinh quang của Chu Vân hắn vậy.
Nhậm Thanh Vân mặc dù đối với Thiên Các không hiểu rõ lắm, nhưng nghe nói Trưởng lão nói chuyện cũng phải khách khí cùng Nhậm Thương Khung, cũng kinh hãi nói không ra lời.
- Hàn Lực vừa rồi kia, chính là đệ tử của Trưởng lão Minh Hoa Đà. Hắn rất may mắn vì đã nhận ra đại nhân nhà ta.
Chu Vân cười ha hả nói.
Nhậm Thanh Vân giờ phút này, trong nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn. Sự thật này, làm hắn quá bất ngờ.
Mặc dù vừa rồi tận mắt nhìn thấy, hắn đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng nghe Chu Vân nói như vậy, vẫn rung động không thôi.
Mới một năm, Nhậm Thương Khung đã ở Thiên Các lập nghiệp! Nhậm thị gia tộc, rốt cục cũng một bước lên mây.
- Thanh Vân, huynh khổ tu một năm, là chuẩn bị tham gia sinh tử khảo hạch, là muốn đạt danh hiệu đệ tử chính thức của Thiên Các đúng không?
Nhậm Thương Khung đột nhiên hỏi.
Khổ tu một năm, Nhậm Thanh Vân đau khổ chờ đợi, xác thực chính là vì chuyện này. Lập tức cũng không giấu diếm, nhẹ gật đầu:
- Mục tiêu của ta, chính là tiến vào Thiên Các, thành đệ tử chính thức của Thiên Các.
Chu Vân không cho là đúng nói:
- Tiến vào Thiên Các, đại bộ phận đệ tử chính thức, đều đi Vô Ưu Đường cùng Nguyệt Hoa Điện làm tạp dịch. Ta thấy, không bằng ngươi theo chúng ta vào Bách Thảo Đường sẽ tốt hơn.
Nhậm Thương Khung cũng gật đầu:
- Tới nơi này tìm huynh, cũng là vì trưng cầu ý kiến của huynh. Ta là Cung phụng của Bách Thảo Đường, thủ hạ có tám danh ngạch. Nếu như huynh nguyện ý, sẽ không cần thông qua sinh tử khảo hạch.
Nhậm Thanh Vân đại hỉ:
- Có thể như vậy?
- Ha ha, Cung phụng của Bách Thảo Đường, nếu như ngay cả chút đặc quyền ấy cũng không có, vậy còn có thể gọi là Cung phụng sao?
Chu Vân vừa cười vừa nói:
- Cung phụng, chính là được cung cấp tất cả tiện nghi để tu luyện, chỉ cần không vượt quá giới hạn đều có thể.
- Ah! Ta đây nếu từ chối thì bất kính rồi.
Có thể không cần sinh tử khảo hạch, Nhậm Thanh Vân há lại đi chuốc lấy cực khổ? Sinh tử khảo hạch dù sao cũng quá mạo hiểm ah.
Đã có con đường thuận lợi hơn để đi, cần gì phải đi tham gia khảo hạch cửu tử nhất sinh này?
- Trước mắt đệ có một đại sự, cần huynh đi làm.
Nhậm Thương Khung ngữ khí thận trọng.
- Chuyện gì, đệ cứ nói là được.
Nhậm Thanh Vân đang lo không có cơ hội báo đáp Nhậm Thương Khung, vội vàng đáp ứng
- Chuyện này, không phải việc cá nhân. Mà là đại kế để phát triển gia tộc.
Nhậm Thương Khung hết sức ngưng trọng nói:
- Căn cứ quy củ của Thiên Các, mỗi một lần khảo hạch, phàm là đệ tử lấy được Lục Cấp Nguyệt Hoa Huân Chương trở lên, đều có tư cách di chuyển gia tộc đến Đông Hoang đại đô. Ta hôm nay lấy được Nguyệt Hoa Huân Chương cao nhất của Thiên Các, là Cửu Cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, đủ có tư cách cho gia tộc dừng chân ở Đông Hoang đại đô.
Nhậm Thương Khung đối với chuyện này, là hết sức chú ý.
Thứ nhất, gia tộc ở địa phương nhỏ bé như Vân La Thành, tiểu đả tiểu nháo, không cách nào phát triển được.
Thứ hai, năm năm sau, Yêu tộc quy mô xâm lấn, Vân La Thành là địa phương đứng mũi chịu sào, hắn tuyệt đối không hy vọng gia tộc trở thành vật hi sinh.
Thứ ba, Nhậm thị gia tộc ở Vân La Thành, cùng thành chủ La Hiên có đối địch. Đồng thời lại bị Hắc Thạch thành chủ Thạch Thiên Hào nhìn chằm chằm, thậm chí còn có thể bị Ma Y Giáo trả thù. Hoàn cảnh sinh tồn của gia tộc ở Vân La Thành, thật sự là rất xấu.
Nếu như là lúc trước, ánh mắt Nhậm Thanh Vân tuyệt đối không xa như vậy. Nhưng trải qua tao ngộ một năm qua, để cho hắn ý thức được, một cây làm chẳng nên non.
Người nào không có gia tộc cường đại làm chỗ dựa, coi như là thiên chi kiêu tử, đi đến bên trong sân khấu lớn, đều bị người xem thường.
Loại địa phương nhỏ bé như Vân La Thành, ngươi cho dù là đỉnh cấp tồn tại, cuối cùng cũng chỉ là một tiểu thổ hào mà thôi, đến Đông Hoang đại đô, bất quá chỉ là một con kiến.
- Thanh Vân, huynh hoả tốc trở về Vân La Thành một chuyến. Nói cho Tổ Mẫu đại nhân, chuẩn bị đại kế tây di gia tộc. Nhớ kỹ, nhất định phải bí mật làm việc. Ta tháng sau có một chút việc tư. Sau khi làm xong, sẽ lập tức trở về Vân La Thành một chuyến. Hi vọng lúc ta trở về, gia tộc đã chuẩn bị đầy đủ, tùy thời có thể di chuyển.
- Việc này không thành vấn đề, ta sẽ đích thân nói cho Tổ Mẫu đại nhân, để cho người chuẩn bị.
Nhậm Thanh Vân rất có lòng tin làm thỏa đáng chuyện này.
- Những sự tình phát sinh ở Thiên Các, ta không thể nói cho huynh biết được. Chỉ có thể nói thành tích của ta cho huynh biết mà thôi. Thiên Các đối với phương diện này, yêu cầu giữ bí mật rất cao.
Nhậm Thương Khung cố ý nói một chút.
Mặc dù Thiên Các yêu cầu, ngoại trừ thành tích bản nhân ra, không cho phép truyền nội dung thí luyện ra ngoài. Nói cách khác, kết quả thí luyện của bản thân cùng công huân, là có thể lan truyền.
Nhưng mà, Nhậm Thương Khung không muốn ồn ào, tự nhiên là có lý do của hắn. Hắn lo lắng Thạch Thiên Hào chó cùng rứt giậu, thừa dịp hắn chưa trở về, ra tay với Nhậm thị gia tộc.
Nhậm Thanh Vân bây giờ là nói gì nghe nấy, bất quá chợt nhớ tới một chuyện, nên hỏi:
- Còn Tống gia thì sao? Thành tích của Tống Lam như thế nào?
- Tống Lam?
Biểu lộ của Nhậm Thương Khung có chút nghiền ngẫm:
- Nàng đã trở thành bọt nước, không cần phải lo lắng. Tống gia muốn gây chuyện, ta trở về sẽ thu thập bọn hắn.
Nhậm Thanh Vân trong lòng khẽ động, lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói, Tống Lam đã chết?
Ở Vân La Thành, Tống gia là họa lớn trong lòng Nhậm thị gia tộc. Nhất là thiên tài Tống Lam, càng để cho Nhậm thị gia tộc lo lắng.
Nếu như Tống Lam đã chết, Tống gia sẽ không còn hi vọng gì nữa, thoáng cái sẽ sụp đổ!
- Sự tình của Tống Lam, trở về không nên loan truyền. Coi như không biết chuyện gì.
Nhậm Thương Khung lấy ra một ngọc giản, nói:
- Đây là truyền âm ngọc giản, bên trong ta đã lưu lại tin tức, cần phải giao cho tộc trưởng Bắc Cung Vũ!
Nhậm Thanh Vân tiếp lấy:
- Tốt, ta nhất định sẽ chuyển tới tay tộc trưởng Bắc Cung Vũ.
Còn muốn nói gì nữa thì Nhậm Thương Khung đã khoát tay chặn lại, nói:
- Có người đến, chúng ta uống rượu.
Ngoài cửa, tiếng bước chân rất gấp, Tạ Thông Phủ Chủ vừa vào cửa, không ngờ lại quỳ xuống đất, hướng Nhậm Thương Khung nói:
- Đại nhân,…
Tạ Thông vừa khóc nói:
- Cầu xin đại nhân ra tay, cứu trị con ta. Tạ Thông ta nguyện vì đại nhân làm thân khuyển mã, máu chảy đầu rơi cũng không từ!
- Tạ phủ chủ làm sao vậy? Đứng lên hãy nói.
Nhậm Thương Khung một tay nâng Tạ Thông dậy.
- Là như vậy...
Tạ Thông thút tha thút thít, đem tình huống của nhi tử nói một lần, lại đem kết quả chẩn đoán của Hàn Lực nói lại.
- Hả? Âm Sát chi độc?
Nhậm Thương Khung có vài phần hiếu kỳ:
- Ta cùng ngươi đi xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...