Ban phát Nguyệt Hoa Huân Chương hoàn tất, sau đó là tiệc hội chúc mừng. Qua đêm nay, khảo hạch ở Đại Vương Ốc Sơn, chính thức hạ màn.
Lần khảo hạch này, Truyền Kỳ có thể nói bằng cả dĩ vãng, đề tài nói chuyện nhiều vô số. Nếu không phải Thiên Các nghiêm cấm, tuyệt không cho phép đem nội dung khảo hạch ở Đại Vương Ốc Sơn truyền ra ngoài, chỉ sợ ngoại giới sớm đã xôn xao.
Dù sao lần này, tổng cộng xuất hiện bốn cái Thiên Cương viên mãn! Bốn cái!
Phải biết rằng, vãng giới mà nói, có khi vài lần cũng không xuất hiện một cái Thiên Cương viên mãn!
Kỳ diệu nhất chính là, bốn cái Thiên Cương viên mãn này, còn có một cái vẫn lạc. Người vẫn lạc, còn là Âm Dương Đạo truyền nhân!
Không ít người suy nghĩ, chẳng lẽ hướng gió của Thiên Các, muốn thay đổi?
Tất cả thiên tài, đều bị mười điện chia cắt hoàn tất.
Mà động phủ ở Đại Vương Ốc Sơn, cũng bị niêm phong mười sáu năm. Chỉ có thể đến lần tuyển bạt tiếp theo, mới lại mở ra lần nữa.
Các đệ tử, phàm là được mười điện chọn trúng, toàn bộ đi đến báo danh. Không được chọn trúng, thì thống nhất đến Nguyệt Hoa Điện cùng Vô Ưu Đường từ tầng chót đi lên.
Nguyệt Hoa Điện vốn là điện phụ trách tuyển bạc đệ tử trẻ tuổi, tự nhiên có quyền thu nhận đệ tử trẻ tuổi. Mà Vô Ưu Đường, là nhà bài danh cuối cùng trong Thiên Các Thập điện. Phụ trách tất cả tạp vụ hằng ngày, nói trắng ra là quản gia của Thiên Các, chuyên môn phụ trách tạp dịch.
Đệ tử tiến vào Vô Ưu Đường, thiên phú trên cơ bản đều không xuất chúng, nhưng năng lực làm việc, quản lý sự vụ, thì toàn bộ là nhân tài.
Thủ hạ của Nhậm Thương Khung, Ngũ Thiên Vương cùng Ngũ Hổ Tướng đều có nơi đặt chân, nên đều chia ra đi đến nơi của mình.
Chu Vân vốn có thiên phú Linh dược xuất chúng, lại đến từ Thiên Xảo phân đà, ở phương diện linh dược có ưu thế đặc biệt.
Hơn nữa Nhậm Thương Khung ám chỉ Minh Hoa Đà một chút, Chu Vân tiến vào Bách Thảo Đường, đương nhiên là không có vấn đề gì cả. Bất quá hết một đợt khảo hạch, Bách Thảo Đường trước trước sau sau, rõ ràng chỉ tuyển nhận mười hai tên đệ tử.
Đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương có mấy trăm người, chính thức tiến vào Bách Thảo Đường, rõ ràng chỉ có mười hai đệ tử. Đủ thấy Bách Thảo Đường tuyển sinh hà khắc đến cỡ nào.
Đương nhiên, đại bộ phận đệ tử, đều từ cấp Đồng tử đi lên.
Mặc dù nói cánh cửa của Bách Thảo Đường cao, chưa bao giờ nể mặt mũi, nhưng bên trong mà nói, chưa hẳn như thế.
Ví dụ như Chu Vân, dùng tư chất của hắn, vốn phải từ Đồng tử đi lên, nhưng vì Nhậm Thương Khung, hắn liền lấy được danh hiệu đệ tử, hơn nữa là cao cấp đệ tử.
Minh Hoa Đà là củng cố Trưởng lão, lại là trưởng lão trẻ tuổi nhất, những sự tình này, tự nhiên do hắn đi xử lý, kể cả tiếp đãi thành viên mới gia nhập Bách Thảo Đường.
Nếu như bình thường, thì không cần phải phái cấp bậc Trưởng lão tự mình tiếp đãi, nhiều lắm là phái một Chấp sự đến phụ trách là được.
Nhưng bởi vì có Nhậm Thương Khung tồn tại, nên hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa Minh Hoa Đà rất muốn kết giao với Nhậm Thương Khung.
Vì vậy đối với chuyện tiếp đãi này, các Trưởng lão khác cảm thấy mất thân phận không muốn làm, thì Minh Hoa Đà lại vui vẻ làm ngay. Dù sao, các Trưởng lão khác không có khả năng biết rõ, Nhậm Thương Khung có khả năng là y bát đệ tử của Vạn Dược Tôn. Nếu không, chỉ sợ mười mấy cái Trưởng lão sẽ tranh nhau cướp người.
Minh Hoa Đà tự mình đem mười bộ y phục và trang sức Cung phụng giao cho Nhậm Thương Khung, cười nói:
- Nhậm tiểu ca, trường bào màu tím này, là quần áo và trang sức chỉ có Cung phụng mới được mặc. Ở Thiên các, đẳng cấp nào, mặc y phục gì, đều có quy củ nghiêm khắc. Trừ khi ngươi mặc quần áo bình thường, nếu mặc quần áo và trang sức chính quy, nhất định phải theo quy củ của Thiên Các. Bách Thảo Đường chúng ta, cấp bậc Cung phụng thì có lấy màu tím.
- Mà cấp bậc Trưởng lão, thì màu bạc.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Cái này cùng Liệt Dương Điện có điểm bất đồng. Liệt Dương Điện, áo bào màu bạc chỉ là Trưởng lão nhị cấp, áo bào màu vàng mới là nhất cấp Trưởng lão. Mà ở Bách Thảo Đường chúng ta, chỉ có Lão Tổ mới có tư cách mặc quần áo và trang sức màu vàng. Những quy củ này, Tiểu ca phải ghi nhớ, nếu sợ quên thì trong cuốn Lễ Nghi Thiên Các có ghi rất rõ ràng, cứ lấy mà đọc.
- Ha ha, Hoa Đà tiên sinh. Cái này thì yên tâm đi.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Ta muốn biết, động phủ của ta ở địa phương nào?
Minh Hoa Đà cười nói:
- Động phủ của Cung phụng, gần với Lão Tổ cùng Trưởng lão. Đi, ta dẫn ngươi đi xem.
Bách Thảo Đường là nơi có nhiều linh mạch nhất, huyền phong lớn nhỏ rất nhiều. Địa thế càng cao, linh khí càng sung túc.
Đi vào một đường núi, Minh Hoa Đà mang theo Nhậm Thương Khung tới một trang viên, ngón tay chỉ:
- Nhậm tiểu ca, trang viên này, ngoài có cấm chế, bên trong có không gian trang viên, vô cùng hoàn mỹ. Là Bách Thảo Đường căn cứ linh nhãn chỗ này mở ra. Ta hướng mấy vị Lão Tổ năn nỉ thật lâu, bọn họ mới cho phép ngươi vào ở trang viên này. Ngươi biết tại sao không?
Minh Hoa Đà cười nói.
- Mời Hoa Đà tiên sinh chỉ điểm.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Bởi vì ngọn sơn phong này, linh nhãn rất đặc thù, là linh nhãn trung tâm. Mặc dù có rất nhiều tiểu linh nhãn, nhưng chỉ có linh nhãn chỗ này mới đủ lớn, có thể duy trì một động phủ. Điểm này, cùng những linh mạch khác bất đồng.
- Hả? Linh nhãn trung tâm? Nói như vậy, ngọn sơn phong này, không có động phủ khác?
- Tuyệt đối không có, mặc dù ngọn sơn phong này có rất nhiều tiểu linh nhãn, nhưng đều không đủ linh lực để xây dựng động phủ cho Cung phụng, chỉ có một chỗ này là đầy đủ.
Minh Hoa Đà rất kiên nhẫn giải thích.
- Bất quá mấy tiểu linh nhãn còn lại, có thể mở linh điền, gieo trồng Linh dược. Linh dược tư nhân này, có thể không cần nhập vào của công.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Bình thường cấp bậc Chấp sự, đều cho phép có một chút linh điền tư nhân. Nhưng mà linh điền của Chấp sự, bình thường linh lực rất thấp, diện tích lại nhỏ. Cấp bậc Cung phụng thì không giống, ít nhất so với Chấp sự ưu việt gấp mười lần. Dù sao Cung phụng nhân số cũng quá ít. Nhậm tiểu ca, thế nào, cảm thấy vừa lòng không?
Minh Hoa Đà cười híp mắt nói.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Xác thực rất vừa lòng, Hoa Đà lão ca, ta phải cảm ơn lão huynh rồi. Loại động phủ độc lập này, với ta mà nói, là trọng yếu phi thường.
Minh Hoa Đà cười gật đầu, hắn biết rõ, nếu Nhậm Thương Khung là y bát đệ tử của Vạn Dược Tôn, như vậy nhất định có một chút bí mật của mình, không thích để cho người khác nhìn thấy.
Bởi vậy, một động phủ độc lập, hẳn là thích hợp nhất.
- Nhậm tiểu ca, ta và ngươi mới quen đã thân, giúp ngươi chút việc, cũng là chuyện đương nhiên.
Minh Hoa Đà xoa xoa đôi bàn tay, cười tủm tỉm nói:
- Mặt khác, bên ngoài ngọn sơn phong này còn có tám chỗ linh nhãn, mỗi chỗ rộng ước chừng hai ba mẫu, linh lực không lớn, nhưng mà rất đầy đủ. Nếu lợi dụng tốt, có thể có được hai mươi mẫu linh điền, đủ cho ngươi có nhiều chủng loại Linh dược.
- Ha ha, nhiều như vậy sao?
Nhậm Thương Khung xem ra, Linh dược tư nhân một hai mẫu đất là đủ, dù sao tư nhân tài bồi, đều là Linh dược tốt.
- Nếu như chỉ tài bồi Linh dược trân quý, một mẫu đất là đủ. Nhưng mà Nhậm tiểu ca, võ đạo tu luyện, từng khâu đều cần tiền. Bách Thảo Đường chúng ta có cái may mắn, chính là linh điền rất nhiều, cái kia chính là tài phú. Ý nghĩa của tài phú đối với võ đạo tu luyện, ngươi còn không biết rõ sao?
- Hả?
Nhậm Thương Khung có chút hiếu kỳ.
- Ngươi là thiên tài tuyệt đỉnh, có lẽ sẽ không biết. Võ đạo tu luyện càng về sau, cần rất nhiều đan dược trân quý, mà giá thì ở trên trời. Bí tịch, vũ khí…, đều cần tiền tài.
Minh Hoa Đà chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi có chí gầy dựng thế lực của mình, thủ hạ chính là hao phí, nuôi nhân mã, cũng cần tiền. Không có tiền, người khác sao liều mạng vì ngươi? Có tiền, chiêu binh mãi mã, tất cả mọi người sẽ nguyện ý đến đầu nhập. Nếu như không tiền không thế, người ta tự nhiên sẽ tìm đến ngươi sao?
- Như thế…
Nhậm Thương Khung cười cười, nói:
- Nếu như vậy, hai mươi mẫu linh điền này, hình như hơi ít thì phải. Xem ra, ta phải chuyên tâm nghiên cứu một chút, phải kiếm tiền như thế nào. Đúng rồi, Hoa Đà lão ca, Thiên Các không có khả năng dùng vàng bạc như thế tục? Vậy tiền thông dụng ở đây là gì?
- Linh thạch, Linh dược!
Minh Hoa Đà rất trực tiếp nói:
- Linh thạch phân cấp, cùng Linh dược đồng dạng. Đều là sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Mỗi cấp đều có lục phẩm.
- Nha.
Nhậm Thương Khung cười nói:
- Nói như vậy, ta cần phải nghiên cứu thị trường một chút. Ta bây giờ là dốt đặc cán mai.
- Này không có vấn đề gì. Thiên tài cấp bậc như ngươi, rất nhiều sự tình căn bản không cần ngươi đi quan tâm. Đã có thủ hạ đi làm. Đúng rồi, cần phải chú ý một chút, Linh dược cùng cấp bậc với linh thạch, giá trị tuyệt đối cao hơn nhiều.
- Cũng phải, linh dược phải tốn công tài bồi, linh lực chiết xuất dễ dàng. Linh thạch tuy là trời sinh, nhưng linh lực lấy ra không quá dễ dàng. Điểm này, ta có thể lý giải.
Nhâm Thương Khung gật gật đầu nói.
- Đúng vậy, quý nhất chính là đan dược. Đan dược mà nói, phải do đan sư luyện chế, linh lực ngưng tụ tới trình độ lớn nhất, hấp thu dễ dàng nhất. Hơn nữa còn có công hiệu đặc thù. Đan dược, mới là nhất đáng giá. So với Linh dược do thiên địa sinh nhưỡng đều đáng giá hơn.
Minh Hoa Đà cười nói.
Linh dược, là chưa phẩm; mà đan dược, đã là thành phẩm
Trung gian còn có công sức của đan sư, giá trị tự nhiên cao hơn rất nhiều. Hơn nữa mỗi một loại đan dược, thường thường từ nhiều loại linh dược cùng tài liệu khác tạo thành.
- Đây là tự nhiên.
Điểm này, Nhâm Thương Khung tự nhiên biết rõ.
Minh Hoa Đà không kìm nổi cười:
- Ta chỉ là thuận miệng nhắc nhở thôi. Lấy thân phận của ngươi, điểm ấy khẳng định rất rõ ràng. Đúng rồi, Tiểu ca, theo quy củ, ngươi là Cung phụng, có thể có tám gã đồng tử. Đồng tử này, là do ngươi chọn lựa, hay là ta giúp ngươi?
Nhâm Thương Khung cười nói:
- Cái này không cần vội. Trước để Chu Vân theo ta là được.
- Việc này không thành vấn đề.
Minh Hoa Đà cười nói:
- Ở Bách Thảo Đường, số lượng Đồng tử ước chừng hơn mấy ngàn, có thể được Cung phụng nhìn trúng, là phúc của bọn họ. Chu Vân tuy là danh hiệu đệ tử, nhưng có thể làm người hầu của ngươi, cũng là phúc phần của hắn.
Nói như vậy, cấp bậc Đồng tử, đều là tạp dịch của Bách Thảo Đường. Không biết phải lăn lộn bao lâu mới bò lên Chấp sự, chứ đừng nói là Cung phụng.
Đệ tử tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh tạp dịch. Trừ khi có thể đến tinh anh đệ tử, mới dễ sống hơn một chút.
- Đúng rồi, Hoa Đà lão ca, ngươi đem Chu Vân an bài ở nơi nào? Chúng ta đi xem?
- Đi.
Minh Hoa Đà không có hai lời.
...
Vào Bách Thảo Đường, hai ngày đầu Chu Vân rất khoái chí. Tuy nhiên, cổ hưng phấn này, cũng không kéo dài lâu lắm. Bởi vì hắn phát hiện, những đệ tử và đồng tử khác ở Bách Thảo Đường, đối với hắn không quá hữu hảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...