Bất Hủ Thần Vương

- Kim Ưng, ngươi làm việc, ta tự nhiên yên tâm. Bất quá, việc này ta xem còn phải từ ngọn nguồn mà tra. Ngươi suy nghĩ một chút, cố chủ kia ra thủ bút lớn như vậy, lại muốn chúng ta đi đối phó với một gia tộc nho nhỏ ở Vân La Thành. Bổn tọa cảm thấy, chỉ sợ trong này có chút âm mưu.

- Giáo chủ... người....

- Tuy nói thân phận cố chủ giữ bí mật, nhưng lúc này, ta đã điều tra ra được, cố chủ là ai!

Kim Ưng làm việc hết sức lưu loát, lập tức quay đầu đi ra ngoài, không bao lâu thì trở lại:

- Giáo chủ, quả nhiên không khéo không thành sách, cố chủ kia lại tìm tới người của chúng ta. Hỏi thăm thành quả chiến đấu.

Ma Nhất Đồng giận dữ:

- Bổn tọa tự mình đi xem.

Loại sự tình này, Thạch Thiên Hào tự nhiên không thể nào tự thân xuất mã. Người được phái tới liên lạc, rất nhanh đã bị người của Ma Y Giáo cường hành đưa đến trước mặt Ma Nhất Đồng.

Uy thế của Ma Y Giáo chủ, làm cho người nọ không chiến mà bại. Một năm một mười khai báo là ai ủy thác hắn đến.

- Hắc Thạch thành chủ?

Ma Y Giáo chủ kinh động không nhỏ, Hắc Thạch thành chủ có thực lực như thế nào, trong lòng của hắn rất rõ ràng. So với Ma Y Giáo thì không kém chút nào!

Với tư cách là thành chủ, bất luận quyền lực hay thực lực, đều rất kinh người. Vậy tại sao lại thuê hắn đi diệt một Nhậm thị gia tộc nho nhỏ?

Ma Nhất Đồng tính cách đa nghi, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là bị Hắc Thạch thành chủ lừa.

- Giáo chủ, Hắc Thạch thành chủ vì sao ủy thác chúng ta làm việc? Bọn hắn muốn đối phó Nhậm thị gia tộc, thiết kỵ vung lên, Nhậm thị gia tộc trong nháy mắt có thể tan thành cát bụi. Đây không phải là kế sách mà Hắc Thạch thành chủ nhằm vào chúng ta chứ?

Kim Ưng hộ pháp nói vậy, sắc mặt Ma Nhất Đồng càng thêm âm trầm.

- Thạch Thiên Hào a Thạch Thiên Hào. Lão vương bát đản này không ngờ độc ác như vậy.

Ma Nhất Đồng lúc này cảm thấy suy đoán của Kim Ưng hộ pháp hết sức có lý.

Ma Y Giáo ở Hắc Thạch Thành tàn sát bừa bãi, với tư cách là thế lực hắc đạo, trở thành cái đinh trong mắt Hắc Thạch thành chủ cũng là chuyện dễ hiểu.


Tuy song phương chưa bao giờ chính diện xung đột, nhưng ai có thể bảo chứng Hắc Thạch thành chủ không muốn đối phó Ma Y Giáo?

- Giáo chủ, chúng ta nên làm như thế nào?

- Yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu thật là Thạch Thiên Hào giở trò quỷ, cho dù hắn là Hắc Thạch thành chủ, ta cũng không để cho hắn yên ổn mà sống!

Với tư cách là cự đầu hắc đạo, Ma Nhất Đồng không phải như trái hồng mặc người nắn bóp. Dù đối thủ là Hắc Thạch thành chủ, vậy cũng không được!

- Thương Khung, mấy ngày nữa ngươi đi Thiên Các tổng bộ. Có ý kiến gì không?

Tuy gia tộc tứ phía thụ địch, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Nhậm lão phu nhân vui mừng.

Vân La thịnh hội lần này, Nhậm thị gia tộc có thể nói toàn thắng.

- Tổ Mẫu, Tôn nhi ven đường cùng Vạn Ưng Vương nói chuyện, hiểu rõ một chút tình huống nội bộ của Thiên Các. Nhưng vẫn chưa nói ra ân oán với Hắc Thạch thành chủ.

Trải qua cân nhắc liên tục, Nhậm Thương Khung vẫn quyết định tạm thời không nói.

Nếu như hiện tại mở miệng xin giúp đỡ, cao tầng Thiên Các chưa chắc sẽ lưu lại ấn tượng tốt.

Trải qua trận chiến với Ma Y Giáo, Nhậm thị gia tộc cũng cảnh giác rất nhiều. Áp dụng rất nhiều phương thức báo động khẩn cấp, một ngày mười hai canh giờ canh phòng nghiêm ngặt.

Một khi xuất hiện cục diện ứng phó không được, liền thông qua mật đạo sơ tán những thành viên trung tâm của gia tộc.

Đây cũng là lựa chọn trước mắt duy nhất của Nhậm thị gia tộc.

Một khi Nhậm Thương Khung thông qua khảo thí Nguyệt Hoa Điện, đạt được lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương trở lên, như vậy Nhậm thị gia tộc liền có tư cách tiến vào Đông Hoang đại đô, trở thành hào phú cự đầu.

Địa phương này, đừng nói Ma Y Giáo, cho dù Hắc Thạch thành chủ muốn đi vào, cũng phải xem mình có tư cách không đã. Mấu chốt nhất chính là, gia tộc ở Đông Hoang đại đô, đều được Thiên Các bảo hộ.

Ai dám gây bất lợi cho những gia tộc đó, sẽ bị Thiên Các đuổi giết.

Đây cũng là một loại khích lệ đối với những thiên tài của Thiên Các.


Dù sao, bất luận thiên tài nào đều khó có khả năng là người cô độc. Thiên tài muốn nổi lên, đều có trợ lực rất lớn từ gia tộc phía sau.

Tỷ lệ hàn môn thành thiên tài, thua xa quý tộc. Dù sao ở tài nguyên cùng nội tình, hai bên không thể so sánh được.

Mà bất luận là thiên tài gì, chỉ cần có gia tộc, như vậy tất nhiên sẽ có các loại đối đầu. Loại khích lệ này, chẳng những có thể khiến cho cá nhân thăng chức rất nhanh, cũng có thể kéo gà chó lên trời. Có thể nói là một người làm quan, cả họ được nhờ.

Nhưng loại ban thưởng này, điều kiện cũng phi thường hà khắc.

Lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, mỗi một lần tuyển bạt có thể đạt được, sẽ không vượt qua ba cái.

Thậm chí có thể nói, tổng số đạt được Nguyệt Hoa Huân Chương, mỗi một lần tuyển bạt sẽ không vượt qua một trăm người.

Phải biết rằng, Thiên Các có một trăm lẻ tám phân đà. Nhiều phân đà như vậy chung vào một chỗ. Có thể đạt được huân chương, sẽ không vượt qua trăm người, như vậy có thể thấy được độ khó của nó.

Mà Nhậm Đông Lưu năm đó, có thể ở dưới tình huống đó trổ hết tài năng, đạt được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, có thể thấy được thực lực của hắn xác thực bất phàm.

Nhậm thị gia tộc bên này, Nhậm Thương Khung là đệ tử chính thức. Mà Nhậm Thanh Vân cùng Nhậm Tinh Hà, thì là ngoại môn đệ tử. Đều có tư cách đi Thiên Các tổng bộ triều bái.

Ngày xuất phát, ba người đến Thiên Các cứ điểm ở Vân La Thành.

Nhậm Thương Khung, Bắc Cung Dao, Tống Lam, với tư cách là đệ tử chính thức cùng Nhậm Thanh Vân, Nhậm Tinh Hà, Cao Hồng Tinh, Vũ Phi Dương với tư cách là ngoại môn đệ tử tiến về trước.

Vạn Ưng Vương cùng vài tên tùy tùng cũng sớm chuẩn bị đầy đủ. Lần đi Thiên Các tổng bộ này, không dưới vạn dặm. Đối với cường giả mà nói, vạn dặm xa không coi vào đâu, nhưng đối với rất nhiều người trẻ tuổi mà nói, lại là lần đầu hành trình dài như thế. Coi như Bắc Cung Dao luôn là người bảo trì bình thản, cũng khó tránh khỏi biểu hiện một chút tâm lý khác thường.

Trên đường đi, Vạn Ưng Vương thấy vẻ mặt Nhậm Thương Khung lạnh nhạt, không khỏi cười nói:

- Nhậm Thương Khung, lão phu ngược lại rất kỳ quái, ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nhìn cứ như lão hồ ly sáu mươi vậy? Ở trên mặt ngươi, lão phu nhìn thế nào cũng không thấy một chút kích động.

Nếu Nhậm Thương Khung kiếp trước, có cơ hội đi vào tổng bộ Thiên Các, nhất định sẽ kích động vô cùng. Bất quá hắn đã trải qua hai kiếp làm người, khí chất tự nhiên bất đồng.

Mới xuất phát liền kích động vạn phần? Loại sự tình này, vô luận như thế nào cũng không có khả năng xuất hiện trên người Nhậm Thương Khung.


Toàn bộ đội ngũ đều cưỡi ngựa, nên tốc độ có thể nói không nhanh không chậm. Dù sao lần đi Thiên Các này, đến sớm hay đến chậm cũng không có ý nghĩa gì, bởi vậy đội ngũ hành quân rất thoải mái.

Vạn Ưng Vương hiển nhiên cố ý rèn luyện nhóm người trẻ tuổi này, dọc theo hành trình, thời điểm tâm tình tốt ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ điểm vài câu, truyền thụ cho bọn hắn một ít kiến thức cơ bản.

Người trẻ tuổi giống như một tờ giấy trắng, trong sáng vô cùng. Đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Kinh nghiệm giang hồ khuyết thiếu, thường thường chính là điểm trí mạng của người trẻ tuổi.

Thiên Các có rất nhiều thiên tài tuổi trẻ, dưới tình huống như vậy mà chôn vùi tiền đồ, mất đi tánh mạng.

Ước chừng rời đi chừng hai mươi ngày, rốt cục đã tới bên ngoài tổng bộ Thiên Các. Thiên Các ở thế giới này, chính là một cự đầu.

Quản lý đất đai mười vạn dặm, thế lực thế tục của nó, là do Thiên Cơ đế quốc chưởng quản. Thiên Cơ đế quốc khống chế hơn trăm vương quốc cùng đại thành.

Đế Đô của nó chính là Đông Hoang đại đô.

Nhân khẩu của Đông Hoang đại đô có tới mấy ngàn vạn, kéo dài mấy trăm dặm, tọa lạc ở dưới chân Thiên Các quần phong. Xoay quanh Thiên Các tổng bộ mà kiến tạo, có thể thấy được uy thế của nó.

- Chư vị, qua đoạn ngoặc này, Thiên Các sẽ ở trước mắt các ngươi.

Vạn Ưng Vương nói đến Thiên Các, cũng tràn đầy tự hào.

Thiên Các, tên như ý nhĩa, chính là lầu các trên trời.

Thiên Các tổng bộ, có thể nói là đoạt thiên tạo hóa. Thành lập trên đỉnh của một dãy linh sơn lơ lửng trên không, linh khí xung quanh vì quá nồng đậm mà hóa thành những đám mây ngũ sắc lơ lững.

Những ngọn núi trong dãy linh sơ này, có lớn có nhỏ, có khổng lồ hùng vĩ, cũng có nhỏ bé lè tè.

Những huyền phong(đỉnh núi) này túm tụm lẫn nhau, núi non trùng trùng điệp điệp, khí tượng sâm nghiêm, trong mây mù thiên biến vạn hóa, lộ vẻ thần bí khó lường, cao cao tại thượng, làm cho người ta có một cảm giác như đứng trước thiên cung đại điện, quỳnh lâu ngọc vũ.

Huyền phong đồ sộ, thác nước từ trên cao đổ xuống, như Ngân Long uốn lượng, làm cho Thiên Các ở trong mắt thế nhân, tồn tại giống như Tiên cảnh.

Bọn người Nhậm Thương Khung xa xa nhìn lại, chỉ thấy sâu trong mây trắng lượn lờ, ẩn ẩn có vài chỗ huyền phong hiển lộ.

Tuy chỉ là một góc của băng sơn, cũng đã rất có khí thế.

Núi đều dựa vào Đại Địa mà đứng, nhưng lơ lửng như thế này, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, đều nghẹn họng nhìn trân trối, tán thưởng liên tục.

Thực tế tầng mây kia không ngừng biến hóa, làm cho quần phong của Thiên Các không ngừng biến hóa theo, giống như Tiên Tử thiên cung, không ngừng nhảy múa.


- Ha ha, theo ta tiến vào đại đô.

Vạn Ưng Vương đối với phản ứng của những người tuổi trẻ này, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nếu như chứng kiến những dị tượng như thế này còn không động dung, vậy thì có vấn đề.

Mọi người tấc tắc kêu kỳ lạ, theo Vạn Ưng Vương tiến vào thành. Có Vạn Ưng Vương dẫn đường, tự nhiên không cần làm thủ tục nhập môn gì.

Thủ thành còn nịnh bợ nói:

- Vạn tiền bối lần này thu hoạch không nhỏ ah.

Vạn Ưng Vương cười nhạt một tiếng, đối với cú chém gió này, hiển nhiên không thế nào để ý.

Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung lui ở đằng sau, Bắc Cung Dao thấp giọng nói:

- Thời điểm chứng kiến huyền phong của Thiên Các, nét mặt của ngươi nếu như còn không thay đổi, ta sẽ hoài nghi ngươi đã đến Thiên Các rồi.

Nhậm Thương Khung cười khổ nói:

- Có khoa trương như vậy sao? Vừa rồi so sánh, chúng ta ở Vân La Thành đúng là ếch ngồi đáy giếng ah.

Đây tuyệt đối là lời tâm huyết. Hơn nữa rất dễ cho người khác đồng cảm. Bắc Cung Dao giờ phút này hiển nhiên cũng bị khí thế đồ sộ của Thiên Các chấn nhiếp, chậm rãi gật đầu, giục ngựa đi từ từ.

- Võ đạo đỉnh phong, quả nhiên là vô cùng vô tận ah.

Nhậm Thương Khung nhìn lên trời cao vô tận, lại nhìn qua quần phong Thiên Các, lần đầu phát ra cảm khái từ đáy lòng.

Cho dù là trọng sinh, nhìn thấy khí thế bậc này, cũng không khỏi sinh ra cảm giác ngưỡng mộ sùng kính.

Vô luận như thế nào, nhất định phải ở Thiên Các tạo được danh tiếng. Ít nhất, phải để Nhậm thị gia tộc thoát ly khỏi Vân La Thành!

Bất kể là bởi vì Hắc Thạch thành chủ, hay bởi vì Ma Y Giáo, hay là vì Yêu tộc xâm lấn, trợ giúp gia tộc rời khỏi Vân La Thành, là việc nhất định phải làm.

Tiến vào đại đô, sau khi sắp xếp chổ nghỉ ngơi chu đáo, Vạn Ưng Vương nói:

- Ngày mai giờ Thìn, sẽ có người dẫn các ngươi tới Thiên Các tổng bộ. Các ngươi phải nhớ kỹ, giờ khắc này, các ngươi đã là đệ tử của Thiên Các, nói hay làm chuyện gì, đều phải cẩn thận. Đại đô không thể so với Vân La Thành, tàng long ngọa hổ. Tùy tiện động vào một cái, đều có thể sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của các ngươi.

Đây cũng không phải là uy hiếp gì, chỉ là thiện ý cảnh cáo. Có thể ở trong đại đô, có ai là không có hậu trường vững chắt?

Lời nói không dễ nghe, không có bối cảnh cường đại, thì có tư cách gì tiến vào Đông Hoang đại đô ở lại?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui