Bất Hủ Phàm Nhân

- Ngươi bây giờ dẫn ta đi tới đó, có phải sẽ xung đột cùng 3 thế lực lớn kia?

Mạc Vô Kỵ có chút cảnh giác, hắn bức thiết phải tìm được Hàn Thanh Như, nhưng không muốn trở thành công cụ để Phỉ Lăng lợi dụng.

- Sẽ không, ngươi chỉ cần cho thấy thực lực của chính mình, bọn họ căn bản cũng không dám động thủ với ngươi. Động thủ ở đây, phải bỏ ra cái giá rất rất lớn...

Phỉ Lăng còn chưa dứt lời, khóe mắt lại không ngừng co quắp.

Những lời này Mạc Vô Kỵ cũng có thể lý giải, vừa rồi hắn ngưng tụ một kích tiên nguyên bổ về phía Phỉ Lăng, trình độ kiếm khí xé rách thân thể đích thật là tăng cường không chỉ gấp đôi.

Nhìn khóe mắt Phỉ Lăng, Mạc Vô Kỵ phỏng chừng tên này có chút không kiên trì nổi, hắn trực tiếp nói:

- Dẫn đường sao?, ta tin ngươi vậy.

- Dạ, tiền bối.

Phỉ Lăng cũng không nhận ra Mạc Vô Kỵ chỉ là một vãn bối, ở chỗ này thực lực mạnh chính là tiền bối, thực lực của Mạc Vô Kỵ đã mạnh hơn hắn.

Một khi cấp tốc phi hành, biểu tình đau đớn trong mắt Phỉ Lăng quả nhiên yếu đi rất nhiều, xem ra hắn đã chuyển dời sự đau đớn đến chỗ khác rồi.

Phỉ Lăng không có nói sai, chỉ gần nửa ngày, trước mắt Mạc Vô Kỵ liền xuất hiện một mảnh dây leo không bờ bến, có lẽ trong đó còn có thật nhiều rễ cây.

Những dây leo này toàn bộ là màu xám đen, không có lá cây, dường như cũng không có sinh cơ. Dây leo màu xám đen tràn ra ngoài, vô biên vô hạn. Gốc dây leo hoặc là rễ cây, đều là uốn khúc vặn vẹo, hình thành các loại hình dạng bất quy tắc, lại đem một khu vực to lớn hoàn toàn bao phủ lại.

Xa xa thoạt nhìn, cái chỗ này đích xác như một tòa đằng sơn.

Mạc Vô Kỵ thấy đằng sơn trực tiếp vọt vào, thần niệm của Trữ Thần Lạc không chút kiêng kỵ mở rộng đi ra ngoài.

Trước đây Mạc Vô Kỵ vẫn không có dùng thần niệm Trữ Thần Lạc, chính là lo lắng vạn nhất gặp phải trạng huống gì đó đột ngột. Hiện tại Hàn Thanh Như rất có thể đang ở Bình An Đằng Sơn, hắn đâu còn có thể thu liễm thủ đoạn của mình.


Bên trong Kiếm ngục, thức hải thần niệm chỉ có thể mở rộng ra phạm vi mười dặm, Mạc Vô Kỵ dùng thần niệm Trữ Thần Lạc, phạm vi mở rộng ra thậm chí vượt qua trăm dặm.

Bình An Đằng Sơn vốn là không lớn, bán kính trăm dặm đã đem một mảnh phạm vi hoàn toàn bao phủ lại.

Quả nhiên như Phỉ Lăng nói, đoàn người tại Bình An Đằng Sơn phân làm 4 khối, tại giữa 4 khối, dường như còn có một nơi giao dịch.

Một con sông không có nửa điểm sóng gợn vắt ngang qua ngoại vi Bình An Đằng Sơn, xung quanh con sông không có ai tới gần. Mạc Vô Kỵ suy đoán, đây chính là Kiếm Khí Hà.

Mạc Vô Kỵ hiện tại chưa có tâm tư đi tới Kiếm Khí Hà, thần niệm của hắn tiếp tục đấu đá lung tung tại Bình An Đằng Sơn.

Vài tên cường giả rất nhanh thì cảm giác được thần niệm của Mạc Vô Kỵ, bất quá lúc này không có ai đến gây sự với Mạc Vô Kỵ. Tại Bình An Đằng Sơn, chỉ cần ngươi không leo tới trên đầu, dùng thần niệm mạo phạm và vân vân, căn bản cũng không tính gì. Có thể mở rộng thần niệm ra xa như vậy, mạo phạm đến trên người kẻ khác, bản thân chính là một thứ làm cho người ta kiêng kỵ. Cường giả bị nhốt tại bên trong kiếm ngục, đã ngộ ra không ít kinh nghiệm sống.

Ngược lại vài tên đỉnh cấp cường giả, vừa tiếp xúc đến thần niệm của Mạc Vô Kỵ xong, liền đột nhiên đứng lên. Chỉ là Mạc Vô Kỵ rất nhanh thì lấy đi bản thân thần niệm, vài tên cường giả kia ngược lại không có tiếp tục đi theo thần niệm.

Chỉ mười mấy hô hấp sau đó, thân thể Mạc Vô Kỵ chấn động, thần niệm của hắn hạ xuống rơi vào một chỗ cự thạch ở vùng ven Bình An Đằng Sơn, một tu sĩ tóc tai rũ rượi, gầy trơ cả xương tựa vào tảng đá, căn bản không biết sinh tử ra sao.

Mạc Vô Kỵ vừa nhìn thấy tu sĩ này, liền biết đây là Hàn Thanh Như. Truyền tin châu trong tay hắn không có bất kỳ tin tức nào, có thể thấy được hiện tại trên người Hàn Thanh Như không có thứ gì cả.

- Họ Phỉ kia, ngươi còn dám trở về, muốn chết à!

Một cái thanh âm đột ngột vang lên.

Phỉ Lăng đứng ở bên người Mạc Vô Kỵ, rõ ràng thân thể hơi run lên, theo bản năng đến gần Mạc Vô Kỵ một chút. Bất quá Mạc Vô Kỵ lúc này hoàn toàn quan tâm tới Phỉ Lăng, hắn điên cuồng xông về một bên khác Bình An Đằng Sơn.

- Ngươi là ai, lại dám xông vào địa bàn của ta Chính Khí Sơn?

Có người ở quát tháo Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ sớm đã xuyên qua phiến địa phương nơi này.


Phỉ Lăng thấy Mạc Vô Kỵ mặc kệ hắn, hắn cũng không dám nói nhảm gì cả, theo sát Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ hiện tại chính là chỗ dựa vững chắc của hắn, rời đi Mạc Vô Kỵ hắn chỉ có thể trốn khỏi Bình An Đằng Sơn mà thôi. Tuy tại bên ngoài Bình An Đằng Sơn, Bàng Hoằng sẽ không đuổi giết hắn, nhưng hắn tuyệt đối không kiên trì được bao lâu.

Hiện tại ở Bình An Đằng Sơn, trình độ kiếm khí xé rách này với hắn mà nói quả thực chính là thiên đường.

Mạc Vô Kỵ bay vài bước liền hạ xuống rơi vào bên người Hàn Thanh Như, đưa tay ôm lấy nàng vào ngực. Cơ thể Hàn Thanh Như nhẹ hẫng như bông, trong lòng Mạc Vô Kỵ một trận đau xót.

Vừa đem Hàn Thanh Như ôm vào trong ngực, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được vài đạo kiếm khí thẩm thấu tới, hắn không chút do dự lại đem vài đạo kiếm khí kia dẫn vào trong cơ thể của mình.

Hàn Thanh Như bỗng nhiên quẩy người một cái, dùng thanh âm khàn khàn đến mức hầu như không thể nghe rõ:

- Ngươi dám động vào ta, ta lập tức tự tuyệt...

Nàng thậm chí quên mất mình đang bị kiếm phù trói buộc, muốn tự tuyệt cũng không dễ dàng.

- Thanh Như sư tỷ, là ta, ta là Mạc Vô Kỵ...

Mạc Vô Kỵ hầu như đang lắp bắp nghẹn ngào nói ra những lời này, trong lòng hắn giờ đây chỉ có một loại phẫn nộ và dày vò.

Thần niệm của hắn cảm thụ được hiện tại Hàn Thanh Như mình đầy thương tích, không có nửa khối da thịt lành lặn, vết máu đã lại nhuộm quần áo nàng thành thứ cứng rắn như vỏ cây.

Sinh cơ hư nhược chỉ còn thoi thóp, tiên nguyên càng là nửa điểm không thấy.

Kiếm khí nơi này thật là có quan hệ cùng tu vi, tu vi càng mạnh cảm nhận được kiếm khí lại càng mạnh. Tiếc rằng tu vi của Hàn Thanh Như thật sự là quá yếu, chỉ có Kim Tiên, còn là sơ kỳ. Loại tu vi này, ngoại trừ chịu đựng kiếm khí dày vò ra, còn có thể làm cái gì? kiếm khí dù yếu hơn nữa, nàng cũng khó mà tiếp nhận.


Lại là vài đạo kiếm khí lao tới, vẫn là bị Mạc Vô Kỵ dẫn vào trong cơ thể mình. Hắn ôm Hàn Thanh Như, có thể dẫn đi những kiếm khí nhằm vào Hàn Thanh Như, điều này làm cho trong lòng Mạc Vô Kỵ thoáng buông lỏng một chút.

Vài viên thuốc được Mạc Vô Kỵ lấy ra, đưa vào trong miệng Hàn Thanh Như. Thân thể của Hàn Thanh Như đã quá hư nhược, hắn không dám ngay từ đầu đã dùng đan dược mạnh chữa thương cho nàng.

- Vô Kỵ...

Hàn Thanh Như mở mắt, một khắc khi nàng nhìn thấy Mạc Vô Kỵ, trên mặt nàng liền hiện ra vẻ tuyệt vọng. Nàng rất rõ ràng chính bản thân đang ở địa phương nào, Mạc Vô Kỵ cũng tới cái chỗ này, vậy ý nghĩa Mạc Vô Kỵ cũng giống như nàng, sẽ bị kiếm khí xé rách từ từ mà chết.

Rất nhanh, vẻ tuyệt vọng trên mặt nàng biến thành khát vọng, nếu đã không ra được, hà tất suy nghĩ tới cái khác?

- Thanh Như sư tỷ...

Mạc Vô Kỵ thấy gương mặt của Hàn Thanh Như vẫn trơn bóng như ngọc, trong lòng có chút rung động. Thân thể nàng không có một chỗ nào lành lặn, nhưng gương mặt của nàng lại không có nửa điểm tổn thương.

Hàn Thanh Như chậm rãi giơ tay lên, tay nàng khắp nơi đều là vết máu, xương ngón tay rõ ràng có thể thấy được, trên cánh tay càng là vao nhiêu vết rạch thấu xuong. Xương trắng từ cẳng tay có thể nhìn rõ, rất nhiều chỗ đã bị biến thành màu xám đen.

Tay nàng rốt cục vuốt ve tới gương mặt Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ đồng thời liên tục dẫn đi vài đạo kiếm khí. Trong lòng hắn đang rỉ máu, hắn tới nơi này mới bao lâu, đã giúp Hàn Thanh Như chặn hơn mười đạo kiếm khí. Mà chỗ này còn là địa phương kiếm khí tương đối yếu, nếu là ở các địa phương còn lại của ngục giam, Hàn Thanh Như sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở đây?

Có thể tưởng tượng, Hàn Thanh Như tu vi chỉ có Kim Tiên, một năm này sống ra sao. Nếu mà hắn lại đến chậm nửa năm, thậm chí là hai ba tháng, khả năng hắn vĩnh viễn cũng không còn gặp được Hàn Thanh Như nữa.

- Không nên gọi ta là sư tỷ nữa, hãy gọi ta là Thanh Như...

Cảm nhận được nhiệt độ trên mặt Mạc Vô Kỵ, khóe miệng Hàn Thanh Như bỗng nở một nụ cười.

- Thanh Như, ta nhất định phải tiêu diệt Đại Kiếm Đạo, báo thù cho nàng.

Mạc Vô Kỵ nắm chặt nắm tay, căm hận nói.

Hàn Thanh Như ho khan một tiếng, giùng giằng nói:

- Ta có thể gặp được chàng ở đây, đã rất hạnh phúc. Ta thà rằng để cho kiếm khí xé rách cơ thể mình, cũng muốn lưu lại gương mặt, chính là sợ sau khi ta chết đi Luân Hồi, chàng không nhận ra ta...

- Thanh Như...


Mạc Vô Kỵ khiếp sợ nhìn Hàn Thanh Như, trước đây Hàn Thanh Như cùng hắn thân cận, nhưng sự thân cận đó cũng không phải là tình cảm giữa nam nữ. Hắn bởi vì trong lòng vẫn luôn có Sầm Thư Âm, cũng không nghĩ tới nữ tử nào khác nữa.

Mạc Vô Kỵ không phải là kẻ ngu ngốc trong tình trường, nếu mà Hàn Thanh Như trước đây có tình cảm nam nữ với hắn, hắn nhất định sẽ cảm nhận được, trên thực tế từ khi hắn và Hàn Thanh Như quen biết lâu như vậy tới nay, hắn chưa hề cảm giác được Hàn Thanh Như đối với hắn có cảm tình nam nữ hay là yêu say đắm gì hết. Nhưng lời Hàn Thanh Như mới vừa nói ra, thế éo nào làm cho hắn có một loại cảm giác kỳ quái?

- Ta, trên thế giới này chỉ có hai người thân, một là cha ta, một là chàng...

Hàn Thanh Như dường như cũng không có cảm giác được tác dụng chữa thương của đan dược Mạc Vô Kỵ cho nàng, vẫn như cũ đắm chìm trong tình cảm của mình, nói:

- Tại Bách Hoa Sơn Trang, chàng không muốn một mình rời đi, lại muốn đem ta mang đi, trong lòng ta lúc đó đã có hình bóng của chàng, chỉ là bản thân ta không nhận ra mà thôi. Ta, ở sâu trong nội tâm lại biết, ta không xứng với chàng...

Mạc Vô Kỵ há hốc mồm, Hàn Thanh Như nói không xứng với hắn? Hắn bất quá là một kẻ phàm nhân, tuy nói dáng dấp cũng không xấu, nhưng cũng không phải là soái ca ngôn tình anh tuấn đến mức kinh thiên động địa a, tại Tiên Giới số người anh tuấn hơn hắn thực là đếm không xuể.

Dường như cảm giác được Mạc Vô Kỵ muốn nói gì đó, Hàn Thanh Như chậm rãi lắc đầu, tiếp tục nói:

- Ta là một người con gái đã bị gả đi một lần, tuy đó là giả, nhưng ta cũng không có dự định lại tìm đạo lữ nữa. Điều làm ta hối hận nhất đó là khi chàng dùng tay nắm chặt hai vai ta, ta lại cự tuyệt chàng...

Mạc Vô Kỵ nghi hoặc nhìn Hàn Thanh Như? Có chuyện đó nữa à? Hắn có lúc nào nắm chặt vai Hàn Thanh Như ta? Sao ta éo nhớ gì cả vại?

À định mệnh, nhớ ra rồi. Mạc Vô Kỵ rất nhanh nghĩ tới, lúc hắn biết được có thể cứu chữa cho Sầm Thư Âm, tâm tình vô cùng kích động, lúc này mới bắt lấy hai vai Hàn Thanh Như.

- Nếu mà lại có một lần nữa, ta sẽ không cự tuyệt chàng...

Hàn Thanh Như mở to mắt nhìn chằm chằm Mạc Vô Kỵ:

- Chàng biết ta mấy năm nay, một thân một mình tại Tiên Giới khó khăn khổ sở thế nào ư, ta hàng ngày suy nghĩ chàng bỏ ra nhiều Tiên Cách Thạch như vậy cho ta ngưng tụ Tiên Cách, ta cũng hàng ngày nghĩ tới lúc chàng ôm ta cùng nhau chạy trốn... Ta cuối cùng là đang nghĩ, nếu mà tại Tiên Giới chúng ta còn có thể gặp nhau, coi như là rất nhanh sẽ chết, cũng có thể ở bên người mình yêu rồi...

Trong đầu Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên hiện ra cảnh Hàn Thanh Như ngưng tụ Tiên Cách, tuyệt sắc dung tư đó giống như tiên tử vậy. Một khắc kia, Hàn Thanh Như đích thật là đã khắc xuống một vết tích ở trong lòng hắn rồi.

- Cho tới bây giờ, ta mới vững tin, cũng dám nói ra những lời này. Chúng ta có thể cùng nhau chết tại đây, rốt cục em đã không còn cô độc nữa... Chàng hôn em đi?...

Hai mắt Hàn Thanh Như chậm rãi nhắm lại. Nàng đích thật đã cho là mình sắp chết rồi, lúc này mới hoàn toàn bộc phát ra tình cảm nội tâm yếu ớt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui