Bất Hủ Phàm Nhân

Nhưng vào lúc này, người Kim Tiên kia bỗng nhiên truyền âm cho hắn:

- Kinh sơn, chúng ta trước tiên đem ba người nhà ngươi mang đi được rồi, chờ buổi tối, ta len lén trở về giết Đại Hoang con kiến hôi này. Về phần tạp chủng đệ đệ của ngươi, tùy thời đều có thể giải quyết.

Một cái Kim Tiên sơ kỳ nho nhỏ, dám truyền âm ở trước mặt Mạc Vô Kỵ cường giả loại này, vậy đơn giản chính là không biết sống chết. Nếu mà không phải sợ Úc Thịnh đã không còn chỗ dựa vào, Mạc Vô Kỵ thật muốn hiện tại giết hai người này.

- Gia gia, ta là tới đón các ngươi cùng đi, cùng ta rời đi cái chỗ này sao?. Ngươi yên tâm, ta bây giờ là đệ tử nòng cốt của Đại Tiên Môn, vô luận các ngươi muốn muốn cái gì, ta đều có thể giúp làm được. Oanh Nhàn, chuyện đã qua thì thôi, ngươi cùng đi với ta tới tiên môn, ta sau này sẽ không để cho ngươi chịu bất kỳ ủy khuất gì. Còn có Kinh Phượng, vừa rồi ta nói chuyện xung động, ngươi cũng đừng để trong lòng, mọi người vô luận như thế nào, đều là họ úc mà.

Úc Kinh Sơn nghe được đồng bạn truyền âm, lập tức liền quyết định.

Úc Kinh Phượng không để ý tới đáp lại Úc Kinh Sơn, người ca ca này cùng hắn trên cơ bản không có gì hảo cảm, hắn vừa mới biết đi, Úc Kinh Sơn đã rời đi Tiên Kỳ Thôn. Nếu mà trước đây Úc Kinh Sơn không mắng hắn tạp chủng, trong lòng hắn còn không có cái gì phiền phức. Không phải là thân ca ca hắn nói, cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều đối với việc mình họ úc.

Hiện tại Úc Kinh Sơn mắng hắn tạp chủng, mà phía sau lại xỉa xói, hắn không cách nào không thèm để ý.

Úc Kinh Phượng đi tới trước mặt Úc Thịnh quỳ xuống:

- Gia gia, không có ngươi, Kinh Phượng sớm đã chết đi. Hiện tại gia gia đã có rồi cháu ruột, Kinh Phượng từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Ta cũng không cùng đi gia gia, ta muốn cùng Đại Hoang ca. Tôn nhi bất hiếu, không có mặt mũi lại mang họ úc, xin gia gia nói cho ta biết mẫu thân ta họ gì.

Úc Thịnh thở dài một tiếng, nếu mà có thể lựa chọn, hắn thà rằng cùng Úc Kinh Phượng tiếp tục ở lại Tiên Kỳ Thôn, cũng không muốn đi cái gì tiên tông hưởng phúc. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu mà hắn để cháu trai ruột bất hòa cùng cháu nuôi, lại ép họ ở chung với nhau, mặt mũi cháu trai sẽ mất hết. Có lẽ sau cùng thực sự hại Kinh Phượng cùng Oanh Nhàn.

Hắn đưa tay sờ sờ đầu Úc Kinh Phượng quỳ trên mặt đất, run giọng nói:

- Mẹ ngươi gọi Phục Lam, tên của ngươi Kinh Phượng cũng là mẹ ngươi đặt. Sau này ngươi liền kêu Phục Kinh Phượng sao?, coi như là gia gia làm chủ cho ngươi.

- Dạ gia gia, Tôn nhi sau này liền kêu Phục Kinh Phượng.

Úc Kinh Phượng đổi tên Phục Kinh Phượng sau đó, lần nữa quỳ xuống dập đầu mấy cái, lúc này mới đứng lên. Từ giờ trở đi, Úc Kinh Sơn không còn có tư cách mắng hắn là tạp chủng nữa.

Phục Kinh Phượng có cùng mình tiên môn không, Úc Kinh Sơn căn bản cũng không lưu ý, hy vọng của hắn là gia gia và Oanh Nhàn có thể đi cùng hắn.

Thấy Úc Kinh Sơn nhìn về phía mình, Liên Oanh Nhàn đi tới trước mặt Úc Thịnh khom người thi lễ một cái:


- Gia gia, Oanh Nhàn từ hôm nay trở đi cũng theo Đại Hoang ca đi, gia gia bảo trọng nhiều.

Nghe được Phục Kinh Phượng gọi Đại Hoang ca là sư phụ, Liên Oanh Nhàn lại đem hai chữ sư phụ nuốt xuống, cũng gọi một tiếng Đại Hoang ca.

- Oanh Nhàn, ngươi không cùng đi với ta tới tiên môn? Ngươi đi theo một cái tán tu, tương lai sẽ chết không có chỗ chôn.

Nghe được Liên Oanh Nhàn không đi cùng mình, Úc Kinh Sơn vừa sợ vừa vội, lớn tiếng quát hỏi.

Liên Oanh Nhàn mím môi không nói gì, chính là không có Mạc Vô Kỵ xuất hiện, chính là Úc Kinh Sơn không có mắng nàng tiện phụ, nàng cũng sẽ không đi cùng Úc Kinh Sơn. ân tình đối với Úc Thịnh gia gia nàng sớm đã báo đáp, Úc Kinh Sơn phụ mẫu đều mất, Úc Kinh Sơn rời nhà sau đó, Úc Thịnh cùng Phục Kinh Phượng là nhờ nàng Liên Oanh Nhàn mỗi ngày rời bến nuôi sống. Trong đó đã trải qua bao nhiêu chua xót cùng cực khổ, nàng cũng không nói gì, nàng cũng không muốn nói.

Thẳng đến Phục Kinh Phượng có thể rời bến đánh cá, nàng mới trở về Khinh Trạch Thôn, chính là như vậy, cũng hàng ngày mang theo một vài thứ lại đây phụ cho gia gia cùng kinh Phượng. Trước đây nàng đáp ứng gả đến úc gia, cũng không phải là yêu Úc Kinh Sơn, thuần túy là báo đáp Úc Thịnh gia gia chi ân.

Hôm nay nàng đã báo ân, đã biết hết thảy duyên cớ, là Úc Kinh Sơn phụ mẫu thiếu nợ cha mẹ của nàng, mẫu thân nàng còn vì cái này mà chết, nàng há có thể lại theo Úc Kinh Sơn?

- Kinh sơn, Oanh Nhàn không muốn đi hãy kệ nàng sao?. Đại Hoang tiên sư, Oanh Nhàn cùng Kinh Phượng tựa như cháu ruột ta, xin ngài phiền lòng thu nạp.

Úc Thịnh đi tới Mạc Vô Kỵ trước mặt khom người thi lễ.

- Gia gia, ta bây giờ là tiên môn đệ tử nòng cốt, ngươi không cần làm như vậy.

Úc Kinh Sơn trong lòng đối với Liên Oanh Nhàn không theo hắn, vốn là lửa giận phun ra, hiện tại gia gia lại thi lễ cho một cái tán tu nho nhỏ, hắn hận không thể hiện tại thông chết mẹ Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ không để ý tới đáp lại Úc Kinh Sơn, chỉ là nói với Úc Thịnh:

- Xin yên tâm, KP và Oanh Nhàn đi theo ta mặc dù có chút nguy hiểm, còn không đến mức quá gian nan đâu.

Mặc dù không thích phương thức nói chuyện của cháu trai, Úc Thịnh cũng biết tôn tử bây giờ là tiên nhân, hắn không có khả năng lúc nào cũng tùy tùy tiện tiện thuyết giáo, chỉ có thể nói:

- Kinh Sơn, đã như vậy, chúng ta đi thôi.

Người kia Kim Tiên giễu cợt nhìn chòng chọc Mạc Vô Kỵ liếc mắt, lúc này mới một quyển tay:


- Chúng ta về trước tiên môn.

Một đạo nhu hòa vân vụ cuồn cuộn nổi lên, trực tiếp lại đem Úc Thịnh cùng Úc Kinh Sơn cuốn ở trong đó, trong nháy mắt liền phóng lên cao, biến mất vô tung vô ảnh.

Thấy Phục Kinh Phượng còn đang hâm mộ nhìn đám mây biến mất, Liên Oanh Nhàn bỗng nhiên nói:

- Kinh Phượng, không nên nhìn, cũng không có cái gì để hâm mộ, mỗi người đều có cuộc sống của mình.

Phục Kinh Phượng liền vội vàng nói:

- Đó là đương nhiên, sư phụ bản lĩnh...

Dường như cảm giác được chính mình nói lỡ miệng, Phục Kinh Phượng có chút lúng túng sờ sờ đầu.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

- Sau này Oanh Nhàn cũng là đệ tử của ta, tuy nói kinh Phượng nhập môn hơi sớm hơn vài ngày, Oanh Nhàn lại lớn hơn, Kinh Phượng liền kêu Oanh Nhàn là sư tỷ.

- A...

Phục Kinh Phượng kinh dị nhìn Mạc Vô Kỵ, sau đó lại nhìn một chút Liên Oanh Nhàn, một hồi lâu mới nói:

- Sư phụ, ngươi không phải là muốn kết hôn với Oanh Nhàn tỷ sao?

Hắn thấy, sư phụ nếu mà thu Oanh Nhàn tỷ làm đệ tử sau đó, thì không thể lấy Oanh Nhàn tỷ.

Liên Oanh Nhàn cũng nhớ lại mấu chốt trong đó, nàng cũng ngây người nhìn Mạc Vô Kỵ, nếu mà Mạc Vô Kỵ muốn kết hôn với nàng, nàng còn phải bái sư sao?

Mạc Vô Kỵ một nhịp vỗ đầu Phục Kinh Phượng:


- Suốt ngày nghĩ cái gì a, ta sớm đã có thê tử, Oanh Nhàn sau này sẽ là sư tỷ của ngươi. Ta cho ngươi biết, nếu mà ngươi không nỗ lực tu luyện, rất nhanh sư tỷ của ngươi sẽ cao hơn ngươi.

- Sư phụ ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, nhất định không thua sư tỷ nhiều đâu.

Phục Kinh Phượng vỗ bộ ngực lớn tiếng bảo đảm nói.

Liên Oanh Nhàn nghe được Đại Hoang không phải là muốn kết hôn với nàng, trong mắt hiện lên một tia nói không rõ ràng, không biết là may mắn hay còn có chút thất lạc. Bất quá rất nhanh nàng liền thích nghi, nghĩ đến Đại Hoang đối với nàng không chỗ nào yêu cầu, vẫn như cũ như đối đãi như thân nhân giống nhau với nàng, tâm tình của nàng càng là sung sướng.

Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, vô luận Phục Kinh Phượng cố gắng thế nào tu luyện, vô luận tư chất của hắn cao bao nhiêu. Chỉ cần hắn có thể tìm thủ đoạn trợ giúp Liên Oanh Nhàn thả ra tu vi, Úc Kinh Phượng sẽ rất khó đuổi theo Liên Oanh Nhàn.

Liên Oanh Nhàn vốn là muốn còn muốn hỏi Mạc Vô Kỵ, kinh Phượng không có Linh Căn tu luyện thế nào. Lời đến khóe miệng, nàng vẫn là nuốt xuống. Sư phụ nếu là tiên nhân, sẽ có biện pháp.

Nàng cũng không biết, không có Linh Căn muốn tu luyện, Tiên Đế cũng không giải quyết được chuyện này.

- Sư phụ, chúng ta ở trong nơi này ở, sau đó tu luyện sao?

Gia gia sau khi đi, đối với Phục Kinh Phượng mà nói, một chuyện trọng yếu nhất chính là tu luyện.

Mạc Vô Kỵ lần nữa giơ tay lên đánh ra vài đạo cấm chế, lần này hắn chẳng những đánh vài đạo cách âm cấm chế, còn đánh vài đạo phòng ngự cấm chế. Loại này phòng ngự cấm chế, Đại Ất Tiên đến trong thời gian ngắn cũng không mở ra đc, đừng nói một cái Kim Tiên nhỏ con kiến hôi.

Đánh xong cấm chế, Mạc Vô Kỵ lúc này mới ý bảo Phục Kinh Phượng cùng Liên Oanh Nhàn ngồi xuống.

Liên Oanh Nhàn cùng Phục Kinh Phượng cũng cảm thấy sư phụ thái độ có chút ngưng trọng, nhanh chóng ngồi xong, nghe Mạc Vô Kỵ nói.

Mạc Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Oanh Nhàn, Kinh Phượng, các ngươi thành đệ tử của ta, ta còn muốn phải nói một chút tình cảnh của ta. Có muốn theo ta hay không, chính các ngươi quyết định.

- Sư phụ, vô luận như thế nào, ta cũng cùng ngươi cùng đi.

Mạc Vô Kỵ còn không nói ra tình cảnh, Phục Kinh Phượng liền lớn tiếng nói.

Liên Oanh Nhàn cũng nhanh chóng nói:

- Ta theo sư phụ cùng đi.


Mạc Vô Kỵ khoát tay áo, ý bảo hai người an tĩnh lại tiếp tục nói:

- Ta vốn tên là Mạc Vô Kỵ, phi thăng Tiên Giới thời gian cũng không lâu, cộng thêm bước vào Tu Chân Giới, trước sau mới vài thập niên mà thôi. Cho nên ta so với các ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu...

Nghe được Mạc Vô Kỵ nói, Liên Oanh Nhàn cùng Phục Kinh Phượng đều là há to miệng, có chút không dám tin tưởng nhìn Mạc Vô Kỵ. Tiên Kỳ Thôn nói là một phàm nhân thôn xóm, bọn họ đối với tiên nhân cũng không xa lạ gì. Dù sao đi tới Cực Trạch Thành liền có rất nhiều bộ sách giới thiệu liên quan tới tiên nhân, tại Cực Trạch Thành thậm chí có thể gặp thường thấy tiên nhân.

Một vị tiên nhân, chỉ cần có tu vi nhất định, vậy thì có ít nhất mấy nghìn vài vạn tuổi. Mạc Vô Kỵ nói chỉ so với bọn hắn lớn một chút, hai người hiển nhiên bị tin tức này kinh sợ.

Lập tức Liên Oanh Nhàn cùng Phục Kinh Phượng liền hiểu rõ, sư phụ của bọn họ tu vi khả năng rất thấp rất thấp. Hai người đều không thèm để ý, Mạc Vô Kỵ tu vi cao thấp cũng sẽ không ảnh hưởng cảm tình của bọn họ đối với Mạc Vô Kỵ.

- Sư phụ kia tu vi của ngươi có đúng hay không...

Phục Kinh Phượng tâm trí không bó buộc, nghĩ đến liền hỏi lên, Liên Oanh Nhàn muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản.

Mạc Vô Kỵ không có giấu diếm, gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, tu vi của ta đích xác rất thấp, trước đây ta chính là bị người ta dễ dàng đánh trọng thương, dựa vào một người bạn mới chạy trốn tới Cực Trạch Hải, đc kinh Phượng cứu. bằng hữu đó của ta, bởi vì cứu ta mà ngã xuống.

Tại trong lòng Mạc Vô Kỵ, Đại Hoang liền là bằng hữu của hắn, đối với Đại Hoang biến mất, trong lòng Mạc Vô Kỵ vẫn canh cánh trong lòng.

Thở dài, Mạc Vô Kỵ nói lần nữa:

- Ta đạo thuộc về phàm nhân đạo, bởi vì ta bản thân chính là một phàm nhân. Cho nên theo ta tu luyện, vô luận là Oanh Nhàn hay là kinh Phượng, đều không thể tiết lộ chúng ta là phàm nhân đạo. Tầm thường trường hợp, không có khi dễ đến trên đầu các ngươi, không nên tùy tiện xuất thủ.

- Dạ.

Liên Oanh Nhàn cùng Phục Kinh Phượng cùng kêu lên đáp.

Mạc Vô Kỵ tiếp tục nói:

- Ta đạo là chính bản thân khai sáng, coi như là một cái tổ sư khai sáng, cho nên ta không có sư phụ, các ngươi cũng không có ai khác tham khảo.

- Sư phụ, zậy ta cùng Oanh Nhàn sư tỷ chẳng phải là đại đệ tử khai sơn đời thứ nhất?

Phục Kinh Phượng mừng rỡ hỏi, hắn giống như Liên Oanh Nhàn, đối với người khai sáng đại đạo gian nan căn bản cũng không có khái niệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui