Loại đan dược này tuyệt đối không nên xếp vào ngũ phẩm tiên đan, vì nó cao cấp hơn các tiên đan khác. Bất quá Thiên Hoang Thảo đích xác cũng chỉ là tiên linh thảo cấp năm.
Đầu óc Mạc Vô Kỵ còn đang suy nghĩ làm sao tinh luyện Thiên Hoang Thảo, một đạo bạch quang xoắn tới, trực tiếp đưa hắn từ đan phòng tống ra ngoài.
Mạc Vô Kỵ vừa thấy hoàn cảnh chung quanh, liền biết hắn đã kết thúc khảo hạch. Vị trí của hắn chính là đại điện tầng thứ bảy tại Tiêm Giác Tiên Khư phân bộ của Đan Đạo Tiên Minh, địa phương chính bản thân mới vừa vào.
- Mạc Đan Vương, ta gọi Củng Dịch, là khảo hạch chấp sự của Đan Đạo Tiên Minh phân bộ Tiêm Giác Tiên Khư. Chúc mừng Mạc huynh trở thành tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương của Đan Đạo Tiên Minh!
Mạc Vô Kỵ còn không có phản ứng lại, một người nam tử trung niên mặt dài hơi gầy liền đến trước mặt hắn, cúi người hành lễ, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một phần nịnh nọt.
Tên này Mạc Vô Kỵ quen biết, chính là một trong hai người ngồi tại chỗ lúc trước thời điểm hắn tiến đến khảo hạch. Khi hắn đi vào, lúc đó tên này cũng không có đứng lên.
- Ra mắt Mạc Đan Vương, kẻ hèn Hòa Hưng Văn, cũng là khảo hạch chấp sự của Đan Đạo Tiên Minh phân bộ Tiêm Giác Tiên Khư. Ở đây xin chúc mừng Mạc huynh thu được danh hiệu Đan Đạo Tiên Minh Tôn Cấp Đan Vương.
Một gã Đan Sư khác cũng đã đi tới, cúi người hành lễ, giọng nói đồng dạng là cực kỳ khách khí.
Chính bản thân vào tới tham gia khảo hạch, hai người kia cũng không có để ý tới hắn, hiện tại hắn khảo hạch đi ra, thái độ hai người lại thay đổi lớn như vậy. Mạc Vô Kỵ cũng không thèm để ý, trên đời người như thế nhiều lắm, cũng không chỉ là Củng Dịch và Hòa Hưng Văn.
- Ra mắt hai vị chấp sự, xin hỏi một chút hai vị, Tôn Cấp Đan Vương danh hiệu này là có ý gì?
Mạc Vô Kỵ cũng là liền ôm quyền nói.
Củng Dịch đã đưa đến một cái ghế mời Mạc Vô Kỵ ngồi xuống, sau đó giải thích:
- Thông qua đan đạo tháp tầng thứ tư khảo hạch, chính là tứ phẩm Tiên Đan Vương của Đan Đạo Tiên Minh. Chỉ có số rất ít Đan Sư có thể thu được danh hiệu Tôn Cấp Tiên Đan Vương, điều kiện là tại khảo hạch luyện chế ra một lò trăm phần trăm hạng nhất đan dược, mới có thể thu được danh hiệu Tôn Cấp.
Hòa Hưng Văn ở một bên nói bổ sung:
- So với Tiên Đan Vương bình thường, Tôn Cấp Tiên Đan Vương có nhiều phần thưởng hơn.
- Cái gì thưởng?
Mạc Vô Kỵ ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên, Đan Đạo Tiên Minh thưởng hẳn là không kém sao??
Củng Dịch nhanh chóng nói:
- Bình thường thông qua Đan Đạo Tiên Minh tứ phẩm Đan Vương khảo hạch sau đó, sẽ tại chỗ đc thưởng năm mươi gốc cây tiên linh thảo cấp năm. Ngoài ra, sau này tại bất luận cái gì đan lâu thuộc về Đan Đạo Tiên Minh mua tiên linh thảo hoặc là các loại tài liệu đan dược, đều là ưu đãi giảm giá 20%.
Tôn Cấp Tiên Đan Vương chẳng những có thể được thưởng một trăm gốc cây tiên linh thảo cấp năm, còn có thể tại khố phòng của Đan Đạo Tiên Minh phân bộ chỉ định, được chọn một món đồ, về phần sau này tại thương lâu của Đan Đạo Tiên Minh mua tiên linh thảo càng là ưu đãi giảm 50%. Đây vẫn chỉ là phần thưởng của phân bộ, Đan Đạo Tiên Minh tổng bộ còn có phần thưởng khác...
Mạc Vô Kỵ mừng rỡ không thôi, đây quả thực là buồn ngủ đưa tới gối đầu a. Hắn sở dĩ không có trở thành ngũ phẩm Tiên Đan Vương, chủ nếu là bởi vì hắn chưa từng có tiên linh thảo luyện tập, nếu có tiên linh thảo cấp năm luyện tập, hắn lần này cũng không là tứ phẩm Tôn Cấp Tiên Đan Vương, mà là ngũ phẩm Tôn Cấp Tiên Đan Vương.
Nhưng vào lúc này, trong phòng bên trong bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang, một cái bóng dáng nhạt yếu xuất hiện ở bên trong quang mang. Bóng dáng cười tủm tỉm nhìn Mạc Vô Kỵ nói:
- Chúc mừng Mạc Đan Vương trở thành ta Đan Đạo Tiên Minh tứ phẩm Tôn Cấp Tiên Đan Vương, ta là Nông Vịnh. Tuy rằng không có khả năng tự mình đến Tiêm Giác Tiên Khư chúc mừng ngươi, nhưng ta đại biểu Đan Đạo Tiên Minh chúc mừng Mạc Đan Vương, ở đây đưa lên thân phận bài của tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương cùng một ít phần thưởng, đồng thời mời Mạc Đan Vương trở thành ta trưởng lão danh dự của Đan Đạo Tiên Minh.
Củng Dịch cùng Hòa Hưng Văn thấy nhạt yếu bóng dáng này, nhanh chóng cung người tới đất, cùng kêu lên nói:
- Ra mắt Đan Đế đại nhân.
Củng Dịch càng là cấp thiết nói với Mạc Vô Kỵ:
- Mạc Đan Vương, đây là thất phẩm Đan Đế của chúng ta tổng bộ Đan Đạo Tiên Minh, Nông Vịnh trưởng lão.
Mạc Vô Kỵ nhanh chóng ôm quyền khom người nói:
- Mạt học hậu tiến Mạc Vô Kỵ ra mắt Nông tiền bối, cảm tạ nông tiền bối ưu ái, Mạc Vô Kỵ tất định cống hiến càng nhiều hơn lực lượng vì Đan Đạo Tiên Minh.
Nông Vịnh vẻ mặt tươi cười, rất là thoả mãn với Mạc Vô Kỵ trả lời, đặc biệt Mạc Vô Kỵ tự nhận mạt học hậu (kẻ khiêm tốn tự nhận học chậm biết sau) tiến càng là tăng hảo cảm của hắn.
Tay hắn đưa ra, một cái nhẫn đã lơ lửng rơi vào trước người Mạc Vô Kỵ, theo đó một quả ngọc bài màu tím nhạt cũng trôi lơ lửng tới trước mặt Mạc Vô Kỵ. Mạc Vô Kỵ nhanh chóng tiếp nhận nhẫn cùng ngọc bài, lần nữa ôm quyền cảm tạ.
- Không sai, không sai. Chờ tương lai ngươi đến Đan Đạo Tiên Minh tổng bộ sau đó, có thể tới tìm ta.
Nông Vịnh nói xong, thân hình biến mất, quang mang trong đại sảnh cũng biến mất.
- Ra mắt Mạc trưởng lão.
Củng Dịch và Hòa Hưng Văn đối với Mạc Vô Kỵ càng là khách khí kính cẩn, bọn họ có thể thấy Mạc Vô Kỵ tiền đồ rất sáng lạng.
Mạc Vô Kỵ hoàn lễ sau đó, nhanh chóng đem trong tay ngọc bài cầm lên nhìn một chút.
Tại góc trên bên trái ngọc bài có một cái chữ Tôn, sau đó là đánh dấu Đan Đạo Tiên Minh, một cái lò luyện đan tạo hình phong cách cổ xưa, phía trên lò luyện đan có một đóa hỏa diễm.
Lại sau đó, chính là chữ tứ phẩm Tiên Đan Vương. Sau cùng còn có một hàng chữ, Đan Đạo Tiên Minh danh dự trưởng lão.
Mạc Vô Kỵ cũng nhìn thấy thẻ bài Đan Đạo Tiên Minh mà Củng Dịch và Hòa Hưng Văn treo bên hông, bất quá tấm bảng kia là màu cam, hơn nữa ngoại trừ Đan Đạo Tiên Minh đánh dấu ra, mặt trên chỉ có chữ nhị phẩm Đan Quân.
Tôn Cấp Đan Vương vẫn là thoải mái a, còn không có làm việc cho Đan Đạo Tiên Minh, đã có một đống lớn phần thưởng. Đan Đạo Tiên Minh loại này to lớn vô phách, hắn cầm giữ một cái thân phận danh dự trưởng lão, hiện tại đứng ra, Đao Ngân Phong dù lại trâu, cũng không dám động nửa sợi lông tơ của hắn sao?? Ngược lại Vĩnh Anh Tiên Vực Thiên Đế, người này còn là có chút phiền phức. Hắn danh hiệu tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương, không biết có thể để cho một cái Thiên Đế kiêng kỵ hay không. Đương nhiên, tốt nhất là, Thiên Đế đến bây giờ còn không có tra được trên đầu hắn.
Đang ở lúc Mạc Vô Kỵ muốn phải tra xét trong giới phần thưởng có những thứ gì, 3 tên tu sĩ đi vào tầng bảy đại điện.
Cầm đầu là một người nam tử mắt phượng, nam tử này vóc người rất cao, thậm chí so với Mạc Vô Kỵ còn cao hơn một cái đầu. Chỉ bằng vào quanh thân khí thế tên này, Mạc Vô Kỵ liền biết tu vi của đối phương cao hơn hắn rất nhiều, chí ít hắn căn bản là không nhìn ra tu vi. Mạc Vô Kỵ đã ra mắt Mộ Dung Tương Vũ sư phụ, hắn cuối cùng cảm giác người này tu vi cao hơn so với sư phụ Mộ Dung Tương Vũ.
Tại phía sau người nam tử cao mắt phượng là một người lão giả cường tráng, tuy rằng trên mặt có chút nếp nhăn, thế nhưng là râu tóc đen kịt, một thân đan đạo khí tức vờn quanh, đây tuyệt đối là một Luyện Đan Sư cực kỳ lợi hại. Tại bên người lão giả này, còn có một nữ tử dung nhan thượng cấp.
Cô gái này quanh thân không có đan khí vờn quanh, lại có một loại khí chất, để cho người ta vừa nhìn cũng biết là cường giả.
- Ra mắt Thương hội trưởng, Cô Đan Vương, Quách chưởng sự.
Ba người này vừa tiến đến, Củng Dịch và Hòa Hưng Văn liền nhanh chóng cung kính thi lễ.
Nam tử mắt phượng cười ha ha một tiếng, liền ôm quyền đối với Mạc Vô Kỵ nói:
- Chúc mừng Mạc Đan Vương thu được danh hiệu Đan Đạo Tiên Minh tứ phẩm Tôn Cấp Đan Vương, Mạc Đan Vương nguyện ý đến phân bộ Tiêm Giác Tiên Khư khảo hạch Đan Vương, là vinh hạnh của Tiêm Giác Tiên Khư ta. Đến đến đến, ta giới thiệu một chút cho Mạc Đan Vương. Kẻ hèn Thương Ngu, hội trưởng phân bộ thứ hai của Đan Đạo Tiên Minh tại Tiêm Giác Tiên Khư. Đệ nhất hội trưởng Hề Từ đại ca bởi vì bế quan, cho nên không có khả năng tự mình đến chúc mừng.
Nói xong câu đó, Thương Ngu lại chỉ vào lão giả cường tráng và cô gái bên người kia nói:
- Đây là đệ nhất Đan Vương Cô Thư Nam của Tiêm Giác phân bộ, là vô tồn tại hạn tiếp cận thất phẩm Đan Đế, mặt khác vị này chính là Quách Kỳ chưởng sự của Tiêm Giác Tiên Khư.
Cô Thư Nam tuy nói là lục phẩm Đan Vương, vô hạn tiếp cận thất phẩm Đan Đế tồn tại, hắn vẫn là vô cùng khách khí đối với Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói:
- Mạc Đan Vương tuổi còn trẻ liền có thể trở thành tứ phẩm tôn Đan Vương, tiền đồ bất khả hạn lượng. Ta Tiêm Giác phân bộ thành lập tới nay, Mạc Đan Vương còn là người thứ nhất tôn Đan Vương sinh ra ở nơi này.
Quách Kỳ cũng là thản nhiên cười, đối với Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói:
- Mạc Đan Vương tiền đồ bất khả hạn lượng, sau này nhưng phải giúp ta một phần a.
Mạc Vô Kỵ vừa nghe liền biết mấy vị này toàn bộ là đại lão của Đan Đạo Tiên Minh tại phân bộ Tiêm Giác Tiên Khư, hắn cũng không nhận ra chính bản thân một cái tứ phẩm Đan Vương là có thể làm hội trưởng thứ hai khách khí như vậy tới gặp hắn, thậm chí ngay cả đệ nhất Đan Vương của Tiêm Giác Tiên Khư cũng tới.
Ba người này sở dĩ đi tới đây, chủ nếu là bởi vì hắn tại trước danh hiệu Đan Vương bỏ thêm một cái chữ tôn, chính như Cô Thư Nam nói, hắn thế nhưng là tiền đồ bất khả hạn lượng.
Mạc Vô Kỵ rất rõ ràng, hắn coi như là thành tứ phẩm Đan Vương, địa vị cùng mấy vị trước mắt vẫn còn có chút chênh lệch, hắn vội vàng ôm quyền hoàn lễ nói:
- Các vị tiền bối thực sự là quá khách khí, Mạc Vô Kỵ ra mắt Thương hội trưởng, ra mắt Cô Đan Vương, ra mắt Quách chấp sự. Vãn bối mạt học, sau này còn phải xin mấy vị chiếu cố nhiều hơn.
Quách Kỳ cười khúc khích:
- Mạc Đan Vương, ngươi bây giờ là hội trưởng danh dự tổng bộ, đừng gọi tiền bối. Nếu là coi trọng ta Quách Kỳ, liền kêu ta một tiếng Quách tỷ. Ta sau này còn phải dựa vào ngươi.
Thương Ngu ha ha cười nói:
- Mạc Đan Vương, Quách sư muội nói không sai, mọi người ngang hàng tương xứng là hay nhất. Ta tới nơi này cũng phải cần mời ngươi đảm nhiệm phân bộ hội trưởng của Tiêm Giác Tiên Khư, đây cũng không phải là danh dự trưởng lão a, là trưởng lão chân chính.
Mạc Vô Kỵ giật mình, lập tức liền nói:
- Thương hội trưởng, ta tu vi hữu hạn, đảm nhiệm trưởng lão hội sẽ không quá thiếu sót một phần?
Thương Ngu vung tay lên:
- Một cái Tôn Cấp Đan Vương, có tư cách đảm nhiệm chức hội trưởng của bất luận phân bộ nào trong Đan Đạo Tiên Minh. Ta không sớm một chút hạ thủ, nói không chừng ngươi đã bị phân bộ khác lôi đi. Mạc huynh đệ, lão ca, chúng ta cùng nhau xuất lực vì Tiêm Giác Tiên Khư.
Nói xong Thương Ngu lại quay đầu đối với Củng Dịch kính cẩn đứng nghiêm một bên nói:
- Củng Dịch a, ngươi một hồi mang Mạc Đan Vương đi kho hàng tốt nhất của chúng ta Tiêm Giác Tiên Khư, lựa chọn 3 dạng bảo vật, làm lễ gặp mặt của phân bộ Tiêm Giác Tiên Khư.
- Dạ!
Củng Dịch khom người đáp, trong giọng nói tràn đầy kích động. Hắn có cơ hội này, đó chính là muốn mặt mày rạng rỡ tại trước mặt Mạc trưởng lão.
Đến lúc này, Mạc Vô Kỵ tự nhiên sẽ không lại nói gì khác, ôm quyền cảm tạ.
- Mạc huynh đệ đi trước chọn đồ đạc, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian. Đến lúc đó, ta tại tửu lâu lớn nhất Tiêm Giác Tiên Khư đón gió tẩy trần cho ngươi.
Thương Ngu nói chuyện để cho người ta như cây trong gió xuân, tuy Mạc Vô Kỵ biết hắn là muốn mượn hơi, Mạc Vô Kỵ vẫn như cũ phải tán thán phong độ làm người của Thương Ngu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...