Bất Hủ Phàm Nhân

Mười vạn hắc thạch, thật là mười vạn hắc thạch. Cung Hầu bắt nhẫn, kích động một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Một khi bình tĩnh trở lại, Cung Hầu lập tức liền nghĩ đến Mạc Vô Kỵ nếu có thể xuất ra mười vạn hắc thạch, vậy trên người hắn có đúng hay không còn có hắc thạch nhiều hơn? Hắn làm sao có thể ở ngắn ngủn hơn nửa năm thời gian đào được nhiều hắc thạch như vậy?

Nghĩ tới đây Cung Hầu thần niệm đã rơi vào nhẫn của Mạc Vô Kỵ, hắn kinh dị phát hiện thần niệm của mình căn bản là thẩm thấu không vào nhẫn of Mạc Vô Kỵ.

Cung Hầu thần niệm vừa rơi xuống tại nhẫn, Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được, tên này quả nhiên muốn tra xét hắn à nha.

- Mạc đạo hữu, trên người ngươi còn bao nhiêu hắc thạch?

Cung Hầu thu hồi nhẫn hắc thạch, giọng nói khôi phục bình tĩnh.

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười:

- Hắc thạch còn có một ít, lẽ nào Cung đạo hữu còn có hạ phẩm tiên tinh?

Cung Hầu tự nhiên cầm không được càng nhiều hơn hạ phẩm tiên tinh, trên người của hắn những thứ này hạ phẩm tiên tinh cũng không phải hắn có thể lấy ra, mà là đông đảo người góp vốn chung với nhau mà có.

Do dự nửa ngày, Cung Hầu vẫn là bỏ qua ý nghĩ cướp đoạt Mạc Vô Kỵ hắc thạch. Không phải là hắn không có nắm chắc, mà là loại hành vi này là chỉ là mổ gà lấy trứng. Một khi cướp đi Mạc Vô Kỵ hắc thạch, vậy lần sau hắn tìm ai một lần xuất ra nhiều hắc thạch như vậy?

Hắc thạch căn bản là một thương vụ bussiness có lợi lớn, điểm ấy Cung Hầu vẫn còn linh thanh.

Nếu là Cung Hầu biết trong giới chỉ Mạc Vô Kỵ còn có mấy ngàn vạn hắc thạch, coi như là lại tỉnh táo nữa, hắn cũng sẽ không chút do dự xông lên cướp đoạt.

Bất quá Mạc Vô Kỵ có dũng khí đơn độc đến cùng Cung Hầu làm buôn bán, sẽ không sợ hắn cướp đoạt. Đừng xem Cung Hầu Thiên Tiên cảnh giới, hắn hiện tại Địa Tiên tầng chín, như nhau nắm chắc thu thập được tên này.

- Đã như vậy, ta đi trước. Lần sau ta sẽ dẫn càng nhiều hơn tiên tinh đến, nhớ kỹ hắc thạch phải chuẩn bị càng nhiều mới được.

Cung Hầu trước khi đi dặn dò Mạc Vô Kỵ một phen, hắn muốn duy trì liên tục làm ăn với Mạc Vô Kỵ, tự nhiên sẽ không cần đi lấy nhẫn của Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ căn bản cũng không có lại đem lời của Cung Hầu để ở trong lòng, kế hoạch của hắn là cùng Cung Hầu làm ăn tạm thời chỉ có lúc này đây. Khi lấy được ba trăm vạn hạ phẩm tiên tinh sau đó, bước tiếp theo kế hoạch là qua Tiên Hào, tiến vào Tiên Vực.

Chờ Cung Hầu đi xa Mạc Vô Kỵ lập tức liền muốn tế xuất phi hành pháp bảo, nhưng vào lúc này một đạo thân ảnh xẹt qua thần niệm của hắn, nhào xuống.

Mạc Vô Kỵ không hề động, hắn biết đó không phải là ám toán đối với hắn.

- Bành!


Bóng đen kia từ bên cạnh hắn xẹt qua, té xuống đất, đây là một người tu sĩ bị thương.

Tên này rất nhanh thì từ dưới đất bò dậy, nuốt vào vài viên thuốc, thậm chí còn hướng Mạc Vô Kỵ ôm quyền một cái, lúc này mới ngồi dưới đất bắt đầu chữa thương.

Đây là một thanh niên thoạt nhìn dường như cũng không lớn, cả người vết thương chi chít, lông mày rậm mắt to, màu da hơi đen, tướng mạo hơi có vẻ non nớt.

Để cho Mạc Vô Kỵ kinh ngạc chính là, người này tu vi dường như đã vượt qua Địa Tiên, đạt tới Thiên Tiên cảnh giới.

Mạc Vô Kỵ lập tức liền phản ứng kịp, tên này chính là Thiên Tiên tu sĩ trước đây không lâu độ kiếp thành công.

Một cái tu sĩ vừa mới độ kiếp Thiên Tiên, trừ Bán Tiên Vực ra, sợ rằng vẫn chưa có người nào có thể làm cho hắn bị thương nặng như thế sao?? Có thể làm cho hắn bị thương nặng như thế, thậm chí còn từ trong hư không ngã xuống, hiển nhiên là Tiên Vực cường giả.

Mạc Vô Kỵ đang nghĩ ngợi có nên hay không đừng xen vào việc của người khác, người thanh niên này liền đứng lên, mặc dù hắn quanh thân thương thế vẫn như cũ rất nặng, hắn cũng không có tiếp tục chữa thương, hẳn là biết nơi này không an toàn.

- Vị đại ca này, ta gọi Khấu Viễn. Vừa rồi bị người đuổi giết, không cẩn thận rơi ở chỗ này.

Thanh niên vừa đứng lên đến liền hướng Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói.

- Không có việc gì, nơi này lại không phải của ta, bằng hữu xin cứ tự nhiên.

Thanh niên này thoạt nhìn coi như là thật thà phúc hậu, tu vi so với hắn còn mạnh hơn một phần, lại miệng nói đại ca. Hẳn là duyên cớ mặt của hắn lộ ra có chút non nớt.

Mạc Vô Kỵ cũng sẽ không bởi vì Khấu Viễn tướng mạo non nớt liền xem thường hắn, căn cứ hắn tại bên trong Bán Nguyệt Ngục lấy được tư liệu, hắn biết có thể ở Bán Tiên Vực thăng cấp Thiên Tiên, trên cơ bản niên kỷ cũng sẽ không quá lớn, hơn nữa là thiên tài tuyệt thế.

- Còn chưa thỉnh giáo bằng hữu xưng hô như thế nào?

Thấy Mạc Vô Kỵ cũng không có nói tên của mình, Khấu Viễn lại chủ động hỏi một câu.

Tuy rằng không biết Khấu Viễn là có ý gì, Mạc Vô Kỵ cũng cũng không thèm để ý, đơn giản nói:

- Ta gọi Mạc Vô Kỵ.

- A đù! Ngươi chính là Mạc Vô Kỵ? Mạc Vô Kỵ giáo huấn Hồng Phủ Cập cùng Mạnh Thiêm Ngọc?

Khấu Viễn kinh thanh lập lại một câu. Hắn vốn biết mình khó có thể may mắn tránh khỏi, cho nên muốn muốn đem hoạt động Tiên Vực tìm kiếm kẻ độ kiếp Thiên Tiên không có hảo ý nói cho một người, để cho người ta lại đem tin tức này mang tới Bán Tiên Vực. Không nghĩ tới tùy tiện tìm một người lại là Mạc Vô Kỵ, hắn vẫn ở bên ngoài bế quan tu luyện, chưa từng thấy qua Mạc Vô Kỵ. Đối với Mạc Vô Kỵ đại danh, hắn nhiều lần nghe nói. Đây là một cái nhân vật mới cường hãn, cường giả cả Đạo chủ đều không để vào mắt.


- Ngươi đã gặp ta?

Mạc Vô Kỵ nghi hoặc nhìn Khấu Viễn, chỉ cần hắn gặp một lần, hắn cũng có chút ấn tượng, còn đối với Khấu Viễn, Mạc Vô Kỵ là thật không có một chút ấn tượng.

Khấu Viễn liền vội vàng nói:

- Ta chưa từng thấy qua Mạc huynh, bất quá Mạc huynh đại danh Bán Tiên Vực ai chẳng biết? Ta cũng chỉ là nghe nói.

- Ngươi bị người Tiên Vực truy sát?

Mạc Vô Kỵ ánh mắt rơi vào vết thương bên hông Khấu Viễn.

Khấu Viễn phản ứng kịp, nhanh chóng nói:

- Yes, Mạc huynh, ngươi nhanh chóng rời đi nơi này, ta phỏng chừng bọn họ rất nhanh thì đuổi tới. Đồng thời ngươi giúp ta mang một tin tức lan toả đến Bán Tiên Vực, nói cho Bán Tiên Vực hết thảy tu sĩ...

- Có đúng hay không muốn nói cho bọn hắn biết Tiên Vực đem tu sĩ độ kiếp thăng cấp Thiên Tiên mang đi sau đó, cũng không phải chuyện tốt?

Mạc Vô Kỵ nói bổ sung.

-...

Khấu Viễn kinh dị nhìn Mạc Vô Kỵ:

- Mạc huynh, ngươi làm thế nào biết zạ?

Mạc Vô Kỵ khẽ mỉm cười, đưa tay tế xuất phi hành pháp bảo:

- Khấu đạo hữu, lên đây đi, rời đi nơi này rồi lại nói.

Khấu Viễn theo bản năng lên phi thuyền của Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ đã điều khiển phi thuyền, nhanh chóng rời đi chỗ cũ.


- Mạc huynh, ngươi vẫn chưa trả lời ta, làm sao ngươi biết a?

Tại trên phi thuyền, Khấu Viễn hỏi lần nữa.

- Ta đã đi qua ngục giam nà Tiên Vực nhốt thiên tài của Bán Tiên Vực...

Mạc Vô Kỵ thấy Khấu Viễn trốn thoát, đơn giản lại đem sự tình chính bản thân đi qua Bán Nguyệt Ngục toàn bộ nói cho Khấu Viễn.

Nghe xong lời của Mạc Vô Kỵ, một lúc lâu sau đó Khấu Viễn mới tự lẩm bẩm:

- Quả nhiên là như vậy, ta cũng cảm giác bọn họ không thích hợp, nói muốn mang ta đi Tiên Vực tiếp tục cầu đạo, lại không cho phép ta ở chỗ này xử lý một ít chuyện riêng...

Nói đến đây, Khấu Viễn chợt nhớ tới cái gì, nhanh chóng đổi đề tài nói:

- Mạc huynh, ngươi nhanh chóng tìm một chỗ để cho ta xuống, ta thăng cấp tới rồi Thiên Tiên, ở chỗ này rất dễ đã bị tìm được. Bọn họ dường như có biện pháp tìm được Thiên Tiên tu sĩ.

Mạc Vô Kỵ khoát tay chặn lại:

- Không cần lo lắng, cấm chế phi thuyền của ta bọn họ bình thường không phát hiện được, ta dẫn ngươi đi địa phương cũng có pháp trận cấm chế, cũng không phát hiện được ngươi. Ta bên này có mấy người, đang chuẩn bị đi Tiên Vực, Khấu huynh có hứng thú hay không? Nếu mà có hứng thú, chúng ta liền cùng đi.

Khấu Viễn tính tình thoạt nhìn còn so sánh tương đối thật thà phúc hậu, trọng yếu hơn là, hắn là duy nhất một cái Thiên Tiên tu sĩ bên trong Bán Tiên Vực.

- Qua Tiên Hào? Mạc huynh, ta biết thực lực ngươi rất mạnh, thậm chí không kém so với ta, thế nhưng là qua sông Tiên Hào đây chính là quá ngoại hạng. Tiên Hào tuyệt đối không phải chúng ta có thể qua, không nói đến bên trong Tiên Hào...

Không đợi Khấu Viễn đem lời nói cho xong, Mạc Vô Kỵ liền giơ tay lên dừng lại lời của Khấu Viễn:

- Khấu đạo hữu, qua sông Tiên Hào ta đã hạ quyết tâm, ngươi đã không muốn, này cũng không cần nói nữa, ngươi đi nơi nào? Ta trước đưa ngươi đi.

Khấu Viễn sửng sốt, hắn có thể đi nơi nào? Đừng nhìn hắn lên cấp Thiên Tiên, tại Bán Tiên Vực nhưng thật không có bất kỳ nơi nào để đi.

Qua một lúc lâu, Khấu Viễn mới thở dài một tiếng nói:

- Mạc huynh, ta nguyện ý cùng ngươi qua sông Tiên Hào. Cùng với sống tạm, còn không bằng xông vào một lần, chết ở Tiên Hào cũng tốt hơn rất nhiều so với vào tù.

Giờ khắc này hắn nghĩ thông suốt, thăng cấp tới rồi Thiên Tiên, hắn ở lại Bán Tiên Vực coi như là không chết, cũng là dày vò. Mạc Vô Kỵ tại Bán Tiên Vực bá đạo như vậy, cũng nguyện ý đi qua sông Tiên Hào, hắn còn có cái gì không chịu?

...

- Ngươi là Khấu Viễn?

Mạc Vô Kỵ mang theo Khấu Viễn vừa về tới địa phương tiểu đội tụ tập, bàn tính liền nhận ra.


- Bàn tính? Khổ Á sư tỷ?

Khấu Viễn cũng nhận ra bàn tính và Khổ Á, là gương mặt kinh ngạc. Hắn và Phủ Gia giao dịch qua hắc thạch, tự nhiên biết bàn tính cùng Khổ Á là người nào.

- Khấu Viễn, hoan nghênh ngươi gia nhập chúng ta. Phủ Gia bị Tiên Vực người giết, chúng ta bây giờ cùng Mạc huynh cùng nhau chuẩn bị qua sông Tiên Hào. Còn có nếu là trước ta không có đoán sai, người kia vượt qua Thiên Tiên lôi kiếp hẳn là ngươi đi?

Bàn tính vỗ vai Khấu Viễn một cái vừa cười vừa nói.

Khấu Viễn gật đầu:

- Không sai, là ta, người Tiên Vực đang truy sát ta.

Không ai kỳ quái lời của Khấu Viễn, Mạc Vô Kỵ sớm giải thích qua sự tình của Bán Nguyệt Ngục, người nơi này đều biết Bán Tiên Vực bất quá là một cái khu vực khai thác mỏ của Tiên Vực bỏ hoang mà thôi. Sở dĩ đến bây giờ còn cùng Bán Tiên Vực có liên hệ, chỉ bởi vì nơi này có hắc thạch mỏ.

Bàn tính lại nói với Mạc Vô Kỵ:

- Khấu Viễn đạo hữu tuổi không lớn, nhưng chúng ta liền biết hắn tiềm lực kinh người. Phủ Gia cũng từng mượn hơi khấu đạo hữu, khấu đạo hữu nhất tâm muốn tu luyện, không muốn gia nhập chúng ta mà thôi.

Mạc Vô Kỵ đem Khấu Viễn cùng mọi người làm một cái giới thiệu, đang chuẩn bị xuất ra Độ Tiên Hạm chuẩn bị lắp đặt hạm pháo, Đồng Thịnh bỗng nhiên nói:

- Mạc đạo hữu, tại thời điểm ngươi đi cùng Cung Hầu giao dịch, nơi này phát sinh qua mặt đất co quắp.

Mạc Vô Kỵ nghi hoặc nhìn Đồng Thịnh, mặt đất co quắp, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được danh từ mới mẻ quái dị như vậy.

Phô Tử đại sư đứng ra giải thích:

- Mạc đạo hữu, đồng đạo hữu ý tứ là mặt đất phát sinh rung động, hơn nữa...

- Địa chấn?

Không đợi Phô Tử đại sư đem lời nói cho xong, Mạc Vô Kỵ liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Địa chấn thứ này rất như thường a, không muốn nói Bán Tiên Vực như vậy rộng lớn địa vực, coi như là ở địa cầu cũng là cách vài năm tới một lần.

- Không phải là, Mạc đạo hữu, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta, ta nói không phải là địa chấn, mà là co quắp.

Đồng Thịnh sắc mặt càng trở nên ngưng trọng.

- Tới cùng là chuyện gì xảy ra?

Mạc Vô Kỵ có chút cau mày, hắn cũng cảm giác được Đồng Thịnh sẽ không bởi vì địa chấn mà ngưng trọng và chăm chú như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận