- Ngươi là người phương nào?
Mạc Vô Kỵ giọng nói có chút hàn ý, coi như là biết đối phương là Bán Tiên Vực đạo chủ, hắn cũng không sợ.
Tên này tu vi so với hắn mạnh hơn một phần, mạnh hơn nữa cũng là giống như hắn, ở vào cùng cấp độ, đều là Địa Tiên cảnh giới. Làm một tổ sư không có Linh Căn, mở ra thủ đoạn tu luyện mạch lạc, nếu là hắn sợ hãi tu sĩ đồng nhất cảnh giới, vậy hắn cái tổ sư này cũng quá yếu. Mạch lạc tu luyện nhất mạch, cũng không cần truyền thừa tiếp.
- Ta là Nghiễm Thuyên, hiện là đạo chủ Bán Tiên Vực. Hai vị này là Cầu Tiên Minh minh chủ Mạnh Thiêm Ngọc, cùng với Đại mạc minh minh chủ Tiền Nguyệt
Nghiễm Thuyên giọng nói rất là bằng phẳng, cũng không có thứ nhất là chất vấn Mạc Vô Kỵ động thủ sát nhân, trái lại hướng Mạc Vô Kỵ giới thiệu hai người bên cạnh hắn.
Mạc Vô Kỵ đem ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Thiêm Ngọc, Đồng thị huynh đệ sở dĩ không dám tới Bán Tiên Vực, ngoại trừ đắc tội Phủ Gia ra, còn có chính là đắc tội người kia. Hơn nữa Lâu Xuyên Hà sư huynh cũng là bị tên gia hỏa Mộc Hoá Linh Lạc, nếu không phải hắn, Lâu Xuyên Hà sư huynh thiếu chút nữa bỏ mạng ở Bán Tiên Vực.
Tên này có thể lợi dụng duệ mộc khí tức, thậm chí ngưng luyện bản thân pháp thuật thần thông, rất là lợi hại.
Mạnh Thiêm Ngọc sắc mặt đờ đẫn, nhưng ánh mắt của hắn lại chớp động lệ mang, thỉnh thoảng từ trên người Lâu Xuyên Hà cùng Đồng thị huynh đệ đảo qua đi.
- Thì ra là Nghiễm đạo chủ, không sai, ta chính là Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ cũng là liền ôm quyền nói.
Mặc dù hắn Địa Tiên một tầng, có thể nháy mắt giết cùng giai, muốn nghiền ép cái này đạo chủ, hắn còn kém một chút. Đương nhiên, Mạc Vô Kỵ có dũng khí trở về, hắn cũng tin tưởng đối phương không có khả năng nghiền ép hắn.
- Mạc đạo hữu thần công kinh người, chuyện này đi qua ta cũng biết. Hồng đạo hữu thứ nhất là lại đem Mạc đạo hữu bao vây, ở đây xác thực thiếu sót. Ta Bán Tiên Vực người người bình đẳng, hồng đạo hữu làm như vậy làm tức giận Mạc đạo hữu xuất thủ, coi như là có nguyên nhân có quả. Nể tình ta, cũng vì Bán Tiên Vực chung sống hoà bình, Mạc đạo hữu hãy dừng tay làm sao?
Nghiễm Thuyên giọng nói càng là hòa hoãn.
Mạc Vô Kỵ đối với Nghiễm Thuyên này ngược lại vài phần kính trọng, hắn cho rằng Nghiễm Thuyên cùng Mạnh Thiêm Ngọc vừa đến, sẽ chỉ là bắt hắn đối với Phủ Gia chịu nhận lỗi, sau đó mượn cơ hội động thủ với hắn. Trên thực tế hắn sớm đã chuẩn bị xong, một khi Nghiễm Thuyên cùng Mạnh Thiêm Ngọc động thủ, hắn sẽ toàn lực tế xuất Mạn Thiên Lôi Kiếm, ở chỗ này giết một cái máu chảy thành sông, sau đó mượn cơ hội giết chết Mạnh Thiêm Ngọc.
Không nghĩ tới Nghiễm Thuyên thứ nhất đã dùng thái độ dàn xếp ổn thoả, cũng không có mượn cơ hội phát tác. Không biết tên này là nghĩ như thế nào, muốn nói Nghiễm Thuyên sợ hắn Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nghiễm Thuyên làm đạo chủ Bán Tiên Vực, dù cho hắn lại đem Phủ Gia giết, đối phương cũng sẽ không e ngại hắn. Phải biết rằng tên này cả Vũ U đạo chủ trước đây cũng dám đấu, hơn nữa còn lại đem Vũ U chơi chết.
Duy nhất khả năng, đó chính là Nghiễm Thuyên là lợi dụng chính bản thân tiêu diệt Phủ Gia, sau đó ở chỗ này hướng đông đảo tu sĩ biểu đạt ra ý nghĩa hắn làm một đạo chủ tồn tại.
Phủ Gia trong lòng trầm xuống, hắn biết mình đã bị Nghiễm Thuyên đá văng. Không có giá trị lợi dụng, hắn Hồng Phủ Cập cái gì đều không phải.
Nghiễm Thuyên sở dĩ bây giờ nói dừng tay, không phải là muốn bảo vệ hắn Hồng Phủ Cập mạng nhỏ, mà là muốn tại Bán Tiên Vực dựng đứng lên bản thân uy vọng. Dù sao cũng đã biết bên mình chết nhiều hơn nữa, cũng cùng Nghiễm Thuyên không có nửa điểm quan hệ.
- Nghiễm đạo chủ nếu nói ra lời tay, vậy ta tự nhiên là không có ý kiến.
Mạc Vô Kỵ không chút do dự nói.
Tại Nghiễm Thuyên mặt ngoài ấm áp khuyên, hắn biết nếu mà nếu không dừng tay, hắn gặp phải đúng là đông đảo cường giả liên thủ công kích. Hắn đích xác rất muốn giết Phủ Gia, bất quá bây giờ không thích hợp. Phủ Gia trải qua một trận này, nhất định là nguyên khí đại thương, thậm chí ngay cả hắc thạch giao dịch ngầm đều làm không lên nổi. Hắn muốn giết Phủ Gia tùy thời đều có thể, đến lúc đó Nghiễm Thuyên tuyệt đối sẽ không đứng ra nói nhảm nửa chữ.
Về phần Mạnh Thiêm Ngọc, Mạc Vô Kỵ còn đang suy nghĩ có thể hay không hiện tại động thủ. Nếu mà hắn động thủ, Nghiễm Thuyên sẽ có phản ứng như thế nào.
Đối với Cầu Tiên Minh đông đảo hội viên, Mạc Vô Kỵ ngược lại cũng không thèm để ý. Những thứ này hội viên tại Cầu Tiên Minh, cũng bất quá là vì cầu sinh tồn mà thôi, cũng không có bao nhiêu trung tâm. Đến lúc đó mười người, có một cái có thể đứng ra giúp Mạnh Thiêm Ngọc đã rất tốt.
Đương nhiên còn có một cái càng trọng yếu hơn, Mạc Vô Kỵ còn muốn cùng Nghiễm Thuyên và Đông minh chủ trao đổi Toái Linh Thạch. Một khi ở chỗ này đại sát một lần, hắn rất khó tìm đến cách giao dịch Toái Linh Thạch, càng có khả năng rước lấy cường giả bờ bên kia Tiên Hào.
- Mang theo Hi Sát, chúng ta đi.
Phủ Gia mạnh mẽ lại đem một ngụm tức giận nuốt xuống nói.
Mạc Vô Kỵ cười nhạt, còn muốn mang theo Hi Sát? Hắn đưa tay, Thiên Cơ Côn từ trên người Hi Sát bay ra, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Mà ở Thiên Cơ Côn bay ra đồng thời, Hi Sát triệt để khí tuyệt.
Nhìn Hi Sát trên mặt đất chết đi, Mạc Vô Kỵ thản nhiên nói:
- Lần đầu tiên ta buông tha ngươi cũng đã nói, đừng có lần sau.
Phủ Gia song quyền nắm chặt, lửa giận trong lòng đang điên cuồng thiêu đốt, đáng tiếc hắn không dám động thủ. Hắn biết Mạc Vô Kỵ là đang tìm cơ hội để cho hắn động thủ.
Không có người nói chuyện, tất cả mọi người đang nhìn Phủ Gia, muốn biết Phủ Gia làm như thế nào.
- Phủ Gia, chúng ta nên đi trước đã.
Khổ Á chạy tới cũng biết, nàng đã xem thường Mạc Vô Kỵ.
Hít một hơi thật sâu, Phủ Gia xoay người liền muốn ly khai, hắn vẫn còn là đè xuống nội tâm hỏa diễm.
- Hồng Phủ Cập, cứ như vậy đi sao?
Mạc Vô Kỵ thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Phủ Gia bỗng xoay người, lớn tiếng quát lên:
- Mạc Vô Kỵ, ngươi giết ta 11 người, còn muốn zề?
Mạc Vô Kỵ lấy ra một cái ngọc giản, bình tĩnh nói:
- Không có gì, chỉ là ngươi nợ ta Toái Linh Thạch, có muốn trả hay không? Phải biết rằng trước đây ta thế nhưng là trước cho ngươi hắc thạch, chưa có lấy Toái Linh Thạch nè.
Phủ Gia sửng sốt, lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, chính bản thân còn nợ Mạc Vô Kỵ năm nghìn Toái Linh Thạch. Không đúng, còn giống như có lợi tức.
Nguyên vốn Phủ Gia đã ngăn chặn chính bản thân tức giận, lúc này cũng không nhịn được nữa, tại chỗ chính là một ngụm máu tươi phun ra. Trước đây xuất ra một cái giấy vay nợ, chỉ là vì cứu Hi Sát mà thôi. Từ đầu đến cuối, hắn Hồng Phủ Cập sẽ không có nghĩ tới phải trả những Toái Linh Thạch này.
Không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ thật đúng là cầm giấy vay nợ tới đòi hắn Toái Linh Thạch.
Người chung quanh cũng đều bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào Phủ Gia cùng Mạc Vô Kỵ có cừu oán. Thì ra Phủ Gia muốn hắc thạch của Mạc Vô Kỵ, không có trả Toái Linh Thạch. Này cũng không đúng a, Phủ Gia loại này kẻ hung ác, không cho Toái Linh Thạch còn có thể viết giấy nợ sao? Ân, suy nghĩ kỹ một chút cũng không phải không có khả năng. Phủ Gia coi như là cho ngươi giấy nợ một tỷ Toái Linh Thạch, ngươi dám đi đòi không?
Hiện tại thật sự có người đến đòi, còn là ở trong đông đảo người đòi sổ sách.
- Còn nợ ngươi bao nhiêu?
Phủ Gia biết cửa ải này hắn nhất định không qua được, hiện tại Mạc Vô Kỵ cả giấy vay nợ ngọc giản đều lấy ra, nếu mà hắn có dũng khí quỵt nợ, vậy Mạc Vô Kỵ lại động thủ với hắn, Nghiễm thuyên cũng tìm không được hỗ trợ mượn cớ. Huống chi Nghiễm Thuyên tại kiến thức thực lực của Mạc Vô Kỵ sau đó, căn bản cũng không muốn giúp hắn hỗ trợ, bất quá là vì giữ gìn hắn uy nghiêm mà thôi.
- Trước ngươi nợ ta năm nghìn Toái Linh Thạch, cộng thêm mỗi tháng năm trăm lợi tức, mười hai tháng tổng cộng là một vạn một ngàn Toái Linh Thạch. Này lãi kép phép tính quá phức tạp, ta không có đọc qua sách cũng không hiểu. Ai bảo ta không đọc sách đâu nè, đơn giản ta chịu thiệt một chút, tiếp cận cái số nguyên. Cứ dựa theo ngươi nợ ta một vạn Toái Linh Thạch tính toán, thêm nữa lợi tức, mười hai tháng ngươi tổng cộng nợ ta hai vạn hai nghìn Toái Linh Thạch sao?.
Mạc Vô Kỵ thở dài nói, dường như ăn xong một cái thua thiệt to lớn vậy.
Phủ Gia yết hầu có vị ngọt, thiếu chút nữa lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Ra mắt vô sỉ, chưa từng thấy qua vô sỉ như vậy. Lãi kép cũng xa xa không có hai vạn Toái Linh Thạch a.
- Mạc đạo hữu, cứ dựa theo lãi kép sao?, ta đến tính toán.
Bàn tính đẩy bàn tính châu nói.
Mạc Vô Kỵ khoát tay chặn lại, giọng nói băng hàn nói:
- Mày khinh tao đéo bik đọc qua sách sao? Ai biết mày tính ra đúng hay không? Chẳng lẽ muốn quịt nợ? Tốt lắm, anh em đóng cửa thả chó.
Bàn tính nếu mà biết Mạc Vô Kỵ là chuyên gia dược vật cùng sinh vật hai đại học thuật ở địa cầu, phỏng chừng sẽ giống như Phủ Gia, tại chỗ thổ huyết đi ra.
Phủ Gia đối với bàn tính khoát tay áo, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật ném cho Mạc Vô Kỵ:
- Nơi này là hai vạn hai ngàn Toái Linh Thạch, lại đem ngọc giản trả lại cho ta, mọi người thanh toán xong.
Trước coi như là có một vạn tấm ngọc giản như vậy tại trong tay Mạc Vô Kỵ, hắn Hồng Phủ Cập cũng sẽ không coi ra gì. Hiện tại hắn kiến thức Mạc Vô Kỵ lợi hại sau đó, cũng không dám... lại đem giấy nợ ngọc giản để trong tay Mạc Vô Kỵ nữa. Nếu mà không thu hồi lại, hắn khẳng định mấy ngày nữa Mạc Vô Kỵ sẽ tiếp tục cầm cái này giấy nợ tìm hắn đòi Toái Linh Thạch.
Mạc Vô Kỵ nắm nhẫn, thần niệm quét một cái, lại đem ngọc giản ném cho Phủ Gia, thản nhiên nói:
- Hồng Phủ Cập, sau này ta có vụ gì làm ăn ta sẽ đi tìm ngươi đó.
Phủ Gia sắc mặt tái xanh, nắm ngọc giản thậm chí ngay cả nhìn xem đều không xem, xoay người rời đi.
- Không biết Mạc đạo hữu có rảnh hem, đi ta đạo chủ phủ làm khách một chút đê?
Tại Phủ Gia đi rồi, Nghiễm Thuyên vẻ mặt tươi cười đối với Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói.
Mạc Vô Kỵ vốn là muốn tìm Nghiễm Thuyên giao dịch, hiện tại Nghiễm Thuyên chủ động mời, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, vừa cười vừa nói:
- Đa tạ Nghiễm đạo chủ mời, ta đang muốn đi hội kiến một chút đạo chủ nè.
- Mạc đạo hữu thực sự là thật là có tài, chẳng những một tay lôi kỹ để cho chúng ta theo không kịp, cả hóa giải duệ mộc khí tức cũng xa không phải là chúng ta có thể so sánh!
Mạnh Thiêm Ngọc ở một bên bỗng nhiên nói.
Mạnh Thiêm Ngọc ý tứ tự nhiên là muốn Nghiễm Thuyên đối với Mạc Vô Kỵ đề phòng kiêng kỵ một phần, thế nhưng là hắn lại quên mất Mạc Vô Kỵ là hạng người gì, quên mất chuyện hắn đã từng đã làm.
Không đợi Mạnh Thiêm Ngọc đem lời nói cho xong, Mạc Vô Kỵ liền cắt đứt lời của Mạnh Thiêm Ngọc:
- Mạnh minh chủ, ta còn có chút sổ sách vụ muốn cùng ngươi tính toán một chút.
Nếu mà Mạnh Thiêm Ngọc không nói lời này, Mạc Vô Kỵ còn đang suy nghĩ có nên mượn cớ đối phó Mạnh Thiêm Ngọc, hiện tại Mạnh Thiêm Ngọc chủ động nhắc tới, vậy cũng chớ trách hắn động thủ.
Nói xong câu đó, Mạc Vô Kỵ xoay người đối với đông đảo đứng xem tu sĩ ôm quyền nói:
- Các vị đạo hữu, sư huynh của ta Lâu Xuyên Hà mới vừa tiến vào Bán Tiên Vực, liền không giải thích được bị Mạnh Thiêm Ngọc minh chủ Mộc Hoá Linh Lạc và thân thể. Ta tin tưởng lý do buồn cười này, mọi người rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Hiện tại, ta hi vọng Mạnh minh chủ có thể cho ta một lời giải thích, không nên dùng mượn cớ nực cười bôi đen công chính Bán Tiên Vực.
Sự kiện Lâu Xuyên Hà người biết cũng không nhiều, dù sao Lâu Xuyên Hà bất quá là một người mới, lúc đó cũng không có giống như Mạc Vô Kỵ, bị truy nã người người đều biết. Hiện tại Mạc Vô Kỵ lại nói tiếp, người chung quanh lập tức hỏi thăm, nguyên do rất nhanh thì khuếch tán ra.
Mạnh Thiêm Ngọc sắc mặt trầm xuống, hắn không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ thật có dũng khí ở phía sau khiêu khích hắn. Hồng Phủ Cập sợ Mạc Vô Kỵ, hắn Mạnh Thiêm Ngọc cũng không sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...