Bất Hủ Phàm Nhân

Thiếu phụ kia khoát tay chặn lại, dừng lại lời của trung niên nam tử sau đó, lại nhìn một chút Mạc Vô Kỵ, mới tiếp tục ôn hòa đối với Bàng Khởi nói:

- Tuy rằng ta không biết vị đạo hữu này là như thế nào tại thất lạc đầm lầy sống sót, thế nhưng ta dám khẳng định, không phải là mỗi người đều có vận khí tốt như vậy. Mấy vị nếu là kiên trì muốn từ thất lạc đầm lầy đi, ta chỉ có thể chúc phúc mấy vị vận may. Mấy vị nếu là gia nhập ta Sở gia, mặc dù không dám nói tương lai làm sao, cũng có thể bảo trụ mấy vị sẽ không tiếp tục bị đuổi giết.

Bàng Khởi đối với thiếu phụ khom người:

- Đa tạ tiền bối ưu ái, nếu là có thể gia nhập Sở gia, vãn bối mấy người tự nhiên phi thường vinh hạnh. Chỉ là chúng ta cừu gia địa vị hơi lớn, là Liệt Dương Thành Cảnh gia cùng Tinh Đế Sơn có thiên ty vạn lũ quan hệ...

Bàng Khởi lời còn chưa nói hết, thiếu phụ chính là sửng sốt. Bàng Khởi mấy người tu vi tối đa bất quá là Nguyên Đan Cảnh, theo nàng, đắc tội cừu gia còn có thể chạy trốn tới cái chỗ này, cừu gia của hắn cũng không nhất định thật lợi hại. Chính vì vậy, nàng mới dám đảm bảo.

Nhưng không nghĩ tới Bàng Khởi mấy người đắc tội lại là Cảnh gia, đổi thành thời điểm Sở gia cường thịnh nhất, cũng bất quá cùng Cảnh gia không sai biệt lắm mà thôi. Coi như là như vậy, cũng không dám đi trêu chọc Cảnh gia. Về phần hiện tại, Sở gia xuống dốc, càng là không có cách nào cùng Cảnh gia so sánh.

Phải biết rằng gia chủ Cảnh gia Cảnh Tử Tân có thân muội tử Cảnh Tiêu Tiêu chính là gả cho Yến gia của Tinh Đế Sơn, Yến gia thế nhưng một trong tam đại gia tộc Tinh Đế Sơn. Cường giả xuất hiện lớp lớp, nhân tài lừng lẫy. Sở gia cùng Yến gia đụng nhau, đó chính là cầm trứng chọi đá.

- Xin lỗi a, ta đích xác không biết là Cảnh gia, Sở gia ta là thật không thể trêu vào...

Thiếu phụ sắc mặt đỏ lên, giọng nói có chút lúng túng.

Nàng vốn cho rằng Bàng Khởi mấy người có thể cái chỗ này, cũng không phải bình thường tu sĩ, cho nên mới muốn chiêu mộ vào Sở gia. Bây giờ nghe bọn họ đắc tội người là Cảnh gia, thiếu phụ lập tức liền biết không phải là nàng có thể chọc nổi.

Bàng Khởi rất là bình tĩnh, hiển nhiên sớm dự liệu được loại kết cục này.


Ngược lại Mạc Vô Kỵ đối với thiếu phụ này có một chút hảo cảm, nàng ngược lại rất thẳng thắn, không có khả năng liền là không thể, chí ít không phải là lại đem người ta lừa gạt đi làm bia đỡ đạn.

Bàng Khởi vẫn như cũ cảm tạ thiếu phụ sau đó, lại xoay người đối với Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói:

- Bằng hữu nếu mà muốn đi Chân Mạch Đại Lục, hay nhất từ chỗ an toàn nhất đi qua, nếu không, rất có thể gặp phải thất cấp yêu thú. Cảm tạ khi trước bằng hữu đối với chúng ta cảnh cáo, ta chỗ này cũng có một phần tuyến lộ đồ. Một phần tuyến lộ đồ này tránh khỏi một vài địa phương nguy hiểm, có thể trong thời gian ngắn nhất an toàn đến Lạc Khư. Chỉ cần tới Lạc Khư, chẳng khác nào tới Chân Mạch Đại Lục rồi.

Nói xong Bàng Khởi lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ mừng rỡ, nhanh chóng nhận lấy nói cảm tạ:

- Đa tạ Bàng huynh.

Bàng Khởi hào hiệp vung tay lên:

- Địa đồ đường đi ta đã nhớ kỹ, từ nơi này đi tới Thất Lạc Đại Lục sống hay chết còn không biết, bản đồ này với ta mà nói, thật sự là không có bất kỳ tác dụng gì.

Một bên thiếu phụ nghe được lời của Bàng Khởi, sắc mặt lại là hơi đỏ lên. Sở gia cực độ thiếu khuyết nhân tài, vừa rồi nàng cũng dự định để cho Mạc Vô Kỵ gia nhập Sở gia, cho nên mới dùng một chút thủ đoạn. Không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ căn bản cũng không trúng kế của nàng, người ta Bàng Khởi tùy ý liền đem tuyến lộ đồ đem ra, so sánh một chút, nàng là không phóng khoáng cỡ nào.

Mạc Vô Kỵ thu hồi địa đồ cười cười:

- Ta thích như vậy, nếu là Bàng huynh nhất định phải đi Thất Lạc Đại Lục, ta kiến nghị đừng đi qua từ thất lạc đầm lầy, bởi vì là thực sự hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Ta ngược lại có một phần địa đồ, có thể từ đường khác đi tới Thất Lạc Đại Lục. Nhưng vẫn gặp nguy hiểm, không chú ý sẽ chỉ là gặp phải thất cấp yêu thú.


Ta chính là bị thất cấp yêu thú truy sát, sau đó chạy trốn tới thất lạc đầm lầy. Đương nhiên, ta cho rằng so với từ thất lạc đầm lầy đi qua, tuyến lộ đồ này còn có một tia sinh tồn cơ hội. Bất quá ta còn chưa kiến nghị Bàng huynh làm như vậy, ta có một cái chủ ý, có lẽ có thể cho Bàng huynh tránh được cái kia Cảnh gia truy sát.

Nghe được Mạc Vô Kỵ bị thất cấp yêu thú truy sát, vẫn như cũ bình yên vô sự qua thất lạc đầm lầy. Chẳng những là Bàng Khởi trong lòng cảm thấy kính nể, ngay cả thiếu phụ kia cũng càng là vừa ý Mạc Vô Kỵ. Thất cấp yêu thú, coi như là nàng gặp, phỏng chừng cũng trốn không thoát. Trước mắt cái này tầm thường thanh niên, cư nhiên từ trong miệng thất cấp yêu thú trốn thoát.

Hơn nữa mấy người cũng hoài nghi, Mạc Vô Kỵ có đúng hay không từ Thất Lạc Đại Lục tới được. Hiện tại Mạc Vô Kỵ không rõ nói, bọn họ cũng không hỏi.

- Không biết bằng hữu có cái gì chỉ điểm?

Bàng Khởi nghe Mạc Vô Kỵ nói còn có một cái chủ ý, vội vàng hỏi.

Mạc Vô Kỵ nói:

- Ta nghe nói tại Chân Mạch Đại Lục còn có một cái tinh không chiến trường, đã có người truy sát, vì sao không tiến lên đi tinh không chiến trường?

Còn tưởng rằng Mạc Vô Kỵ có chủ ý gì tốt, nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, Bàng Khởi trong mắt thất vọng lóe lên rồi biến mất, lập tức liền cười khổ nói:

- Bằng hữu có chỗ không biết, làm một tán tu cũng không phải nói muốn đi tinh không chiến trường là có thể đi. [T R U Y E N F U L L . V N] Tán tu muốn đi tinh không chiến trường, liền muốn gia nhập Chân Mạch tu sĩ quân đội. Nếu không, liền yêu cầu Chân Hồ Cảnh trở lên mới có thể. Chân Hồ Cảnh đối với chúng ta mà nói, thật sự là quá mức xa xôi. Mà gia nhập tu sĩ quân đội, ha ha, chúng ta còn không bằng liều một phen đi tới Thất Lạc Đại Lục.

Còn có một câu, Bàng Khởi không có nói ra, coi như là đi tinh không chiến trường, hắn là có thể tránh được Cảnh gia sao? Tinh không trên chiến trường, người của Cảnh gia nhiều không kể xiết.


Mạc Vô Kỵ ngẩn ngơ, hắn đến nơi này chính là vì đi tới tinh không chiến trường, đi tới tinh không chiến trường còn có nhiều hạn chế như vậy? Về phần tu sĩ quân đội, hắn nhất định là không muốn gia nhập. Chân Hồ Cảnh, hắn cũng là có thể thử trùng kích một cái.

- Chỉ có hai cái này cách?

Mạc Vô Kỵ không cam lòng lại hỏi một câu.

Bàng Khởi giải thích:

- Còn có cái khác cách, nói thí dụ như ngươi là đại gia tộc đề cử, hoặc là tông môn đề cử, hoặc là cường giả trên địa bảng, lại hoặc là ngươi đi đấu giá hội mua được danh ngạch đi tới tinh không chiến trường...

Bàng Khởi nói một hơi nhiều loại phương pháp, Mạc Vô Kỵ phát hiện hắn chỉ có hai cách tiến vào tinh không chiến trường, một là thăng cấp Chân Hồ Cảnh. Còn có một cái là mua đi danh ngạch tinh không chiến trường.

- Đa tạ Bàng huynh, đây là địa đồ, sẽ để lại cho Bàng huynh sao?.

Mạc Vô Kỵ đang muốn lại đem địa đồ đưa cho Bàng Khởi, chợt nghe đến thiếu phụ kia nói:

- Mấy vị nếu như muốn đi tinh không chiến trường, ta ngược lại có mấy cái danh ngạch nè.

Đang khi nói chuyện, thiếu phụ đã lấy ra 4 tấm đánh dấu ngọc bài đi tới tinh không chiến trường.

- Bao nhiêu linh thạch zạ thím?

Mạc Vô Kỵ theo bản năng hỏi? Nếu mà có thể mua ngọc bài, hắn trùng kích Chân Hồ Cảnh liền không cần phải gấp.

Thiếu phụ khẽ mỉm cười:


- Lời ta nói lúc trước có chút không thích hợp, đối với tuyến lộ đồ mình trở về Chân Mạch cũng vô cùng cẩn thận, vài tấm tinh không chiến trường ngọc bài, coi như là làm bồi thường sao?. Mấy vị cáo từ, sau này còn gặp lại. Bái bai.

Thiếu phụ nói xong lại đem ngọc bài nhét vào trong tay Mạc Vô Kỵ, xoay người nói một cái cô gái kia cùng trung niên nam tử, cấp tốc từ nơi này rời đi, rất nhanh thì biến mất tại Thất Lạc Thiên Khư.

Mạc Vô Kỵ nắm ngọc bài, có chút nghi hoặc. Đây là ý gì? Hắn căn bản cũng không quen biết mấy người kia à nha.

Thấy Mạc Vô Kỵ không giải thích được, Bàng Khởi giải thích:

- Loại ngọc bài đi tới tinh không chiến trường, đối với chúng ta mà nói rất là trân quý, nhưng đối với những gia tộc kia mà nói, cũng không coi vào đâu. Vị Sở tiền bối kia đối với đạo hữu rất là kính phục, lúc này mới lưu lại vài tấm ngọc bài kết cái thiện duyên đó.

Những lời này thông tục nói, đó chính là tấm bảng này đối với người ta mà nói không đáng giá nhắc tới. Lưu lại vài tấm cho mấy người bọn hắn, cũng chẳng khác nào tiện tay kết một cái thiện duyên.

Mạc Vô Kỵ cũng hiểu được, thật giống như hắn nắm trong tay danh ngạch tiến vào Ngũ Hành Hoang Vực giống nhau. Danh ngạch kia với hắn mà nói, tiện tay có thể lấy ra. Nhưng đối với Thất Lạc Đại Lục tán tu mà nói, một cái danh ngạch vẫn là di túc trân quý.

Vô luận như thế nào, phần nhân tình này, Mạc Vô Kỵ nhận.

Mạc Vô Kỵ đem 3 phần ngọc bài cùng địa đồ đưa cho Bàng Khởi:

- Vô luận mấy vị có dùng hay không, tấm bảng này ta lấy một quả như vậy đủ rồi, chúng ta sau này còn gặp lại sao?.

Bàng Khởi tiếp nhận 3 tấm ngọc bài, cũng không có nhận địa đồ, ngược lại là quay đầu lại nhìn Dong Hà cùng Hùng Hưng đằng:

- Hiện tại chúng ta có tư cách tiến vào tinh không chiến trường, ta ngược lại có một cái ý nghĩ, nếu đi qua Thất Lạc Thiên Khư là cửu tử nhất sinh, sao không đi tinh không chiến trường? Trên dưới là một chữ chết, không bằng liều một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui