Truyền tống phù chính xác đưa Khúc Du đến bên ngoài Táng Thần Cốc, rơi xuống một mảnh đất xung quanh hoang vắng.
Khúc Du dùng thần niệm quét ra, địa phương phía trước phương vài dặm là một mảnh thung lũng ngăn cản thần niệm, lối vào thung lũng sương mù tràn ngập. sương mù giống như bị vật vô hình trói buộc lại giống nhau, chỉ là tràn ngập tại cốc khẩu, căn bản cũng không tiêu tán.
Khúc Du biết, tiến vào cốc khẩu này, chính là Táng Thần Cốc.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, nhãn thần cực kỳ an bình. Lúc này nàng không có bất kỳ nguyện vọng nào, cũng không có bất kỳ cầu xa gì, chỉ có an tĩnh.
Đi từ từ hướng tới cửa vào Táng Thần Cốc, tâm tình Khúc Du giống như cước bộ của nàng, lại không nửa điểm phiền nhiễu.
- Khúc Du, sau khi tiến vào Táng Thần Cốc, thập tử vô sinh. Mạc Vô Kỵ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi mà thôi, ngươi một thiên chi kiều tử ngưng tụ Hỗn Độn Thần Cách, nếu như ngay cả điểm này đều không nghĩ ra mà nói, tu đạo cũng là uổng công.
Thanh âm của Dẫn Mộc Thần Vương đúng lúc truyền đến, để cho Khúc Du dừng lại cước bộ.
Khúc Du biết, Dẫn Mộc Thần Vương bọn họ đã truyền tống tới rồi. Nàng chậm rãi xoay người khom người thi lễ nói:
- Hai vị sư tổ, ta chỉ muốn đi tế điện một cái Vô Kỵ, nếu không lòng ta sẽ bất an.
Dẫn Mộc Thần Vương nghe được Khúc Du nói sau đó, ngược lại gật đầu nói:
- Cũng tốt, nhớ kỹ không nên tới gần cốc khẩu trong vòng ba trượng sương mù.
Đối với Khúc Du muốn tự tìm đường chết tiến vào Táng Thần Cốc, Dẫn Mộc Thần Vương ngược lại không có suy nghĩ nhiều. Dùng tư chất Khúc Du ngưng tụ Hỗn Độn Thần Cách, sớm muộn sẽ bước vào Thần Vương cảnh. Một tu sĩ có thể bước vào Thần Vương lại đột nhiên tìm chết, nói ra cho dù ai đều sẽ không tin tưởng.
Tu sĩ tu chính là đại đạo, tình yêu trong đại đạo chỉ chiếm cứ một phần nhỏ nhất mà thôi. Có thể tu luyện tới nhất định đẳng cấp, không có mấy người tu sĩ không phá được cửa tình. Nếu như ngay cả tình quan cũng vậy bước không qua, muốn tu luyện tới Thần Quân cảnh, đây tuyệt đối là gian nan cực kỳ. Mà Khúc Du bước vào Thần Quân cảnh, cũng không có tiêu phí bao nhiêu thời gian.
Còn lại vài tên Thần Vương cũng không có để ý, ý nghĩ của bọn họ cùng Dẫn Mộc Thần Vương không sai biệt lắm. Khúc Du là tu sĩ thiên tài như thế, càng là ngưng tụ Hỗn Độn Thần Cách người người hâm mộ. Hiện tại nếu như nói chính nàng sẽ đi muốn chết, nói ra chính là một chuyện tiếu lâm. Vô luận nguyên nhân gì, đều là giống nhau.
Khúc Du lần nữa hạ thấp người, lúc này mới tiếp tục đi hướng cốc khẩu Táng Thần Cốc.
- Dẫn Mộc đạo hữu, ngươi nói người này tên là Mạc Vô Kỵ?
Tu Sĩ Hành Quán quán chủ Tu Bình đột nhiên hỏi.
Chẳng những là Tu Sĩ Hành Quán quán chủ, chính là Già Tinh Sơn trưởng lão Nhiêu Tây cũng vậy chú ý nhìn Dẫn Mộc Thần Vương.
Lúc này Khúc Du bước nhanh hơn, rất nhanh thì hạ xuống rơi vào nơi cốc khẩu Táng Thần Cốc. Thấy Khúc Du đích thật là đứng ở cốc khẩu tế điện, Nhiêu Tây cùng Tu Bình cũng vậy không có để ý, đều nhìn Dẫn Mộc Thần Vương, dù sao Mạc Vô Kỵ tên này quan hệ tới bọn hắn thật sự là quá lớn.
Ngay cả Thiết Lan Sơn cũng vậy nhìn Dẫn Mộc Thần Vương, cái tên Mạc Vô Kỵ hắn nghe rất nhiều, bất quá hắn đối với Mạc Vô Kỵ thật đúng là không phải là rất hiểu.
- Đúng vậy, hắn đích xác tên là Mạc Vô Kỵ. Mấy vị đạo hữu đi tới nơi này hẳn nghe nói qua hắn sao?, người này to gan lớn mật, liên tục giết mấy chục thiên tài đệ tử của đỉnh cấp tông môn...
Dẫn Mộc Thần Vương gật gật đầu nói, Mạc Vô Kỵ tại Thần Vực tiếng tăm lừng lẫy, mấy người Thần Lục tới được từng nghe nói qua cũng vậy không kỳ quái.
Nhiêu Tây bỗng nhiên tiện tay tại trong hư không vẽ ra một cái hình ảnh:
- Dẫn Mộc đạo hữu, ngươi nói Mạc Vô Kỵ là người này sao?
Chính là Nhiêu Tây vẽ ra hình ảnh Mạc Vô Kỵ, Dẫn Mộc Thần Vương vẫn không có để ý nói:
- Không sai, chính là người này.
trên người Mạc Vô Kỵ có trọng bảo, cường giả Thần Lục nhớ tới hắn, cũng là như thường.
Nhiêu Tây nhàn nhạt nói:
- Nói như vậy trước đây Dẫn Mộc Thần Vương nói Mạc Vô Kỵ bỏ mình, đó là lừa dối chúng ta sao?
Dẫn Mộc Thần Vương nhanh chóng ôm quyền nói:
- Chuyện này còn xin mấy vị đạo hữu thứ lỗi, môn hạ đệ tử ta Khúc Du là một đứa suy nghĩ cứng nhắc, nếu mà không nói Mạc Vô Kỵ đã bỏ mình, sợ rằng nàng sẽ vẫn cưỡng cầu tiếp đi. Cho nên ta dứt khoát tuyệt đi nàng tưởng niệm, rồi lại nói Mạc Vô Kỵ bị Hắc Giới Thần Thương bắt tới nơi này là chuyện có thật, chẳng qua là chuyện lúc trước rất sớm mà thôi.
Ma Hải Thần Vương lại nghe được ý tứ Nhiêu Tây nói, hắn vội vàng hỏi:
- Nhiêu Tây đạo hữu, chẳng lẽ ngươi đã thấy Mạc Vô Kỵ ở nơi nào?
Tu Sĩ Hành Quán Tu Bình hừ một tiếng nói:
- Mạc Vô Kỵ sớm đã đến Thần Lục, người này tại Thần Lục càng là thủ đoạn độc ác, tại một chỗ bí cảnh chém giết vô số tông môn đệ tử. Càng là giết môn hạ đệ tử Ly Ô Chân của ta vừa mới bước vào Thần Quân cảnh...
- Á đù?
Lần này Dẫn Mộc Thần Vương cùng Ma Hải Thần Vương đồng thời kinh dị ra, Mạc Vô Kỵ trước đây lúc trốn đi mới Dục Thần cảnh giới, lúc này mới bao lâu, đã có thể chém giết Thần Quân?
- Tu đạo hữu không có nói mò, Mạc Vô Kỵ này chẳng những chém giết Tu Sĩ Hành Quán Ly Ô Chân, đồng dạng là giết thiên tài Cai Cát của Thần Lục Quy Nhất thần môn, lại tranh đoạt tài nguyên của thiên tài đệ tử Cú Thân chúng ta Già Tinh Sơn. Người này không ra được thì thôi, vừa gặp phải ta, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn sẽ không bởi hắn làm chủ.
Dẫn Mộc Thần Vương cùng Ma Hải Thần Vương đều là cũng hút hơi lạnh, Mạc Vô Kỵ này cũng quá có thể rước lấy họa. Tu Sĩ Hành Quán cùng Già Tinh Sơn rất cường đại, bọn họ sớm đã biết. Này Quy Nhất thần môn tông chủ Phương Kỳ Lăng cũng là một cái đỉnh cấp cường giả, Mạc Vô Kỵ tới cùng ăn thứ gì, lá gan sẽ trở nên lớn như vậy?
Nói như thế, trước đây hắn giết Loan Hồn Thần Phủ cùng Cửu Diễn Thần Tông một phần đệ tử, căn bản là chút việc nhỏ.
- Hắn là như thế nào đến Thần Lục? Tịch Diệt Hải truyền tống trận mới bố trí không có bao nhiêu lâu a?
Dẫn Mộc Thần Vương tự lẩm bẩm.
Nhiêu Tây chau mày, chậm rãi nói:
- Người này sẽ dùng cách khác a, hắn đến Thần Lục tuyệt đối là trước khi truyền tống trận bố trí. Huống hồ coi như là truyền tống trận này bố trí rất sớm, dùng thân phận của hắn cũng vậy không có tư cách đi ngồi truyền tống trận.
- Người này tại Thần Vực đắc tội đông đảo đỉnh cấp tông môn, hiện tại tung tích của hắn tiết lộ, quyết sẽ không có tiêu dao tự tại như trước đây nữa.
Dẫn Mộc Thần Vương nói.
Nhiêu Tây lắc đầu:
- Cái ý nghĩ này của ngươi sợ là có chút đơn phương, Mạc Vô Kỵ tại Thần Lục đắc tội đông đảo cường giả, hiện tại hắn vẫn như cũ sống thật tốt. Mọi người đều biết hắn ở chỗ nào, chính là không có ai dám động hắn mà thôi.
Nhiêu Tây không có nói hết, cả Thần Lục đỉnh cấp cường giả cũng không dám đi động Mạc Vô Kỵ, muốn nói Thần Vực có người dám động Mạc Vô Kỵ, hắn là người thứ nhất không tin.
- Vì sao?
Dẫn Mộc Thần Vương không hiểu hỏi.
Chính là Ma Hải Thần Vương cũng vậy có chút nghi hoặc nhìn Nhiêu Tây, Mạc Vô Kỵ dù tu vi mạnh hơn nữa, tối đa cũng bất quá là Thiên Thần viên mãn, Thần Quân cảnh giới không dậy nổi sao?? Đắc tội Thần Vương, dựa vào cái gì không ai dám động hắn?
- Hắn ở tại Niết Bàn Học Cung, thậm chí là người nắm trong tay thực tế - Phàm Nhân Chi Địa của Niết Bàn Học Cung.
Nhiêu Tây nhàn nhạt nói.
Tại trước khi Niết Bàn Học Cung tài nguyên tranh đoạt, Mạc Vô Kỵ cũng bất quá là một cái ngoại môn đệ tử của Niết Bàn Học Cung, ở lại Phàm Nhân Chi Địa chẳng khác nào lăn lộn ăn chờ chết mà thôi. Tài nguyên tranh đoạt chiến sau đó, Mạc Vô Kỵ thu được đệ nhất danh, có tài nguyên mà Niết Bàn Học Cung người người hâm mộ.
Phàm Nhân Chi Địa quy tắc thiếu sót, không thích hợp đại đa số tu sĩ tu luyện, nhưng tu sĩ tu luyện Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, tại Phàm Nhân Chi Địa, đó là như cá gặp nước.
Dẫn Mộc Thần Vương cùng Ma Hải Thần Vương nhìn nhau liếc mắt, đều là âm thầm cảm thán. Mạc Vô Kỵ này dường như tới nơi nào, đều có thể đủ vượt trội.
Ban đầu thời điểm ở Thần Vực Thiên Phàm Tông, Mạc Vô Kỵ cũng là dùng thấp nhất tu vi thu được địa vị cao ở Thiên Phàm Tông. Hiện tại đi Thần Lục, hắn vẫn là vượt trội như vậy. Chỗ bất đồng là, lúc này hắn chỗ ở, bất luận cái gì tông môn cũng không dám đi tới.
Chưa từng đi Niết Bàn Học Cung, nhưng đối với Niết Bàn Học Cung nghe đồn, người Thần Vực nghe nói nhiều lắm.
Dẫn Mộc Thần Vương cùng Ma Hải Thần Vương đã nghĩ đến, dùng tốc độ Mạc Vô Kỵ trưởng thành, tương lai có thể hay không bởi vì Khúc Du đánh tới cả Vong Xuyên đạo môn.
Nghĩ đến đây cái, tâm tình của hai vị Thần Vương nhất thời kém lên.
- A... đú! No….!
Uông Vân Thiên bỗng nhiên kinh hô một tiếng, sau đó đột nhiên nhào tới.
Thiết Lan Sơn thở dài một tiếng, đưa tay vung lên một cái, lại đem Uông Vân Thiên kéo trở về:
- Chậm rồi, đi thôi, cùng ta cùng nhau trở về tông môn.
Tất cả mọi người thấy rõ, vốn Khúc Du đang tại tế điện, bỗng nhiên thân hình lóe lên, trực tiếp vọt vào bên trong Táng Thần Cốc.
Lúc này không muốn nói là Thần Vương, coi như là Hợp Thần cường giả, cũng không cách nào ngăn cản Khúc Du.
...
Tin tức Thư Âm từ biến mất dãy núi xương trắng, cũng may có Vấn Lan Nữ Đế đi theo bên người Thư Âm, để cho Mạc Vô Kỵ hơi yên tâm một phần. Không chỗ nào có thể đi, Mạc Vô Kỵ lần nữa về tới Thiên Phàm Tông.
Năm đó Thiên Phàm Tông tuy rằng xuống dốc, tốt xấu coi như là miễn cưỡng sinh tồn.
Thời khắc này Thiên Phàm Tông cỏ dại mọc thành bụi, lại không nửa điểm Thần Linh Khí.
Mạc Vô Kỵ đi tới trên quảng trường ngoài Thiên Phàm Tông, nơi này giống nhau là một mảnh cỏ dại. Đông đảo thi hài bộ xương khô vứt bỏ tại trong cỏ dại, lộ ra rách nát thê lương.
Một khối tấm bảng gỗ có khắc chữ màu xám tro đc Mạc Vô Kỵ nhặt lên, hắn nghi hoặc nhìn tấm bảng gỗ, bởi vì trên tấm bảng gỗ viết chữ: tế điện Thiên Phàm Tông, tuy rằng sứt mẻ, lờ mờ còn có thể thấy được.
Thiên Phàm Tông bị Loan Hồn Thần Phủ cùng Cửu Diễn Thần Tông tiêu diệt, theo lý thuyết toàn bộ chém giết sạch rồi mới đúng là, ai vậy? Cư nhiên chạy thoát một mạng trả lại tế điện?
Mạc Vô Kỵ tiện tay lại đem tế bài ném vào giới chỉ, tăng nhanh cước bộ tiến vào bên trong.
Trước đây pho tượng khổng lồ trên quảng trường sừng sững tại chân núi Thiên Phàm Tông kia vốn là có chút sứt mẻ, lúc này càng là hoàn toàn ngã nhào trên đất, nghiền nát không chịu nổi, lộ ra cô đơn.
Thấy pho tượng rách nát kia, trong lòng Mạc Vô Kỵ dâng lên một loại thương cảm không hề lý do. Hắn rất là nghi hoặc, lần đầu tiên tới Thiên Phàm Tông, Ân Lâm liền nói pho tượng này có chút giống hắn. Trên thực tế chính hắn nhìn pho tượng này, ánh mắt pho tượng kia thật có chút giống như hắn. Lúc này trong lòng hắn có một loại thương cảm không rõ, chẳng lẽ còn thật cùng pho tượng kia có quan hệ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...