Bất Hủ Kiếm Thần

Sắc mặt của người nọ rất âm trầm, cho dù Lâm Dịch cách hắn rất xa, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt giận dữ lạnh như băng của hắn.

- Hàn Nguyên Cốc chủ!

Trong lòng Lâm Dịch thét lên một tiếng kinh hãi, hắn không nghĩ tới nhanh như vậy lão tặc này đã tìm đến.

Đối phương là tu sĩ Kim Đan, Lâm Dịch đấu với hắn không có một tia phần thắng nào cả.

Ở trong Hồng hoang này không thể so với Thần ma chi địa được. Trước kia hắn chém giết tu sĩ Trúc Cơ đã phải dùng hết thủ đoạn, gặp phải tu sĩ Kim Đan, kém hai đại cảnh giới, tuyệt đối không có một chỗ nào có thể mưu lợi được.

Trong đầu Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ, dưới chân liên tục bước, bay về phía trước. Mũi chân hắn điểm một cái, đạo văn huyền ảo thần bí thoáng hiện, thân thể chợt lóe lên, tốc độ cực nhanh.

Hàn Nguyên Cốc chủ khẽ ồ lên một tiếng, dường như kinh ngạc một tu sĩ Ngưng Khí như Lâm Dịch mà lại có tốc độ nhanh như thế.

Nhưng sau đó trên mặt hắn hiện lên một tia cười nhạt. Hắn phất ống tay áo một cái, chạy như bay về phía trước, thân ảnh giống như quỷ mỵ tái hiện, trong chớp mắt đã đuổi kịp đến phía sau lưng của Lâm Dịch.

Bất kể là tu vi hay là linh lực của tu sĩ Kim Đan đều mạnh hơn vài bậc thang so với Ngưng Khí, có thể nói là khác biệt như trời và đất vậy.

Ở trong mắt của Hàn Nguyên Cốc chủ, Lâm Dịch giống như một đứa trẻ ba tuổi, thân lại giấu bí bảo, bản thân không hề có uy hiếp nào khác.

Lâm Dịch không chạy được bao xa thì đã cảm thấy phía sau có một cỗ ác phong kéo tới, sau đó bên tai vang lên một tiếng cười nhạt âm trầm, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Lâm Dịch cảm giác trái tim mình như bị tiếng cười này đâm trúng. Lưng bị gió thổi qua, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Hắn hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy hai con mắt hàn ý bức người của Hàn Nguyên Cốc chủ, khuôn mặt già nua âm trầm tới kinh khủng đang ở gần hắn.

Trong lòng Lâm Dịch run lên, không chút nghĩ ngợi, toàn thân nổi lên khí huyết màu xanh lam rồi đột nhiên bắn ra. Kiếm khí trong cơ thể ngang dọc, có tiếng kiếm ngân vang lên không ngừng, lập tức quay đầu lại đánh ra một quyền.

Hắn dám cam đoan, một quyền này đã là cực hạn thân thể cộng linh lực của hắn.


Hàn Nguyên Cốc chủ cười gian, một bàn tay gầy guộc vươn ra, trực tiếp chộp về phía trước.

- Phanh!

Cả người Lâm Dịch chấn động, thân thể dùng tốc độ nhanh hơn bay ra ngoài.

Trên mặt Hàn Nguyên Cốc chủ hiện lên một tia cổ quái, chân dừng lại. Miệng hét lên một tiếng, tay kia dùng sức vung lên, vài đạo kiếm khí màu lam trong nháy mắt đã bị đánh văng ra ngoài.

- Khặc khặc, thú vị.

Thân thể của Hàn Nguyên Cốc chủ khẽ động, thế như sấm sét, động tác mau lẹ, lần nữa đuổi kịp Lâm Dịch, trong mắt lóe lên một tia trêu tức.

Trong lòng Lâm Dịch không ngừng kêu khổ, vừa rồi hắn thừa dịp Hàn Nguyên Cốc chủ tới gần cho nên trực tiếp quay đầu lại đánh ra một quyền. Hắn muốn thử xem Bất Diệt kiếm thể có thể phát huy tác dụng được hay không.

Nhưng thân thể của đối phương trải qua đan khí thối thể, dường như còn không bị một chút tổn thương nào, trong nháy mắt đã tống kiếm khí màu lam ra bên ngoài cơ thể.

Mắt thấy Hàn Nguyên Cốc chủ lần nữa đuổi theo, Lâm Dịch biết lần này hắn chạy không thoát. Hắn chợt dừng lại, quay đầu lại, vẻ mặt rất bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

Thân thể Hàn Nguyên Cốc chủ đột nhiên dừng lại, cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu tử, tại sao ngươi không trốn?

- Vì sao phải trốn chứ? Ta lại không làm chuyện đuối lý gì cả. Lão tặc, ta muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại đuổi theo ta?

Trên mặt Lâm Dịch không hề có vẻ gì là bận tâm, nhìn như trấn định tự nhiên. Thế nhưng từ lâu trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn.

Nếu như lần này đánh cược thua, chỉ sợ sẽ là chân chính thân tử đạo tiêu a.


Hàn Nguyên Cốc chủ cười gian, nói:

- Tiểu bối, ngươi biết rõ rồi mà còn hỏi? Giết Dư Minh, Tống Hàm Yên của Hàn Nguyên Cốc ta... còn có vài tu sĩ nữa, đây rõ ràng là không để ta vào trong mắt a.

- Những người đó đạo hạnh không tinh, thủ đoạn còn rất độc ác, muốn tính toán ta, giết thì giết. Có gì mà không để vào mắt cơ chứ.

Lâm Dịch không cố kỵ một chút nào, trong lòng có giấu một tia khiếp ý.

Hàn Nguyên Cốc chủ híp hai mắt lại, trong lòng thầm nói:

- Lá gan của tên tiểu tử này thật là lớn, tại sao lại lớn lối như thế chứ? Chẳng lẽ có thủ đoạn gì còn chưa dùng hay sao? Mới vừa rồi hắn bạo phát tu vi, rõ ràng cho thấy hắn còn chưa Trúc Cơ, chẳng lẽ người này giấu dốt, muốn cho ta một kích trí mạng hay sao?

Từ khi Hàn Nguyên Cốc chủ tu đạo đến nay đã được mấy trăm năm, cẩn thận một chút, hắn thử dò xét:

- Tiểu tử, dường như ngươi cũng không sợ ta sẽ giết ngươi đúng không?

Lâm Dịch cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Vì sao ta phải sợ chứ? Tu sĩ Nguyên Anh bị nhốt ở trong Thần ma chi địa chỉ có đường ngã xuống. Mà ta có thể từ bên trong đó còn sống đi ra, sợ gì một Kim Đan nho nhỏ như ngươi chứ?

Hàn Nguyên Cốc chủ nghe vậy trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tên tiểu bối này vẫn còn quá non, định dùng chuyện như vậy hòng làm cho ta sợ. Chỉ có hơn một tháng, tiểu bối nhà ngươi còn có thể từ Ngưng Khí tu đến Nguyên Anh hay sao?

Trong mắt hắn lóe lên một tia đùa cợt, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử, hôm nay cho dù ngươi có khoác lác tới trời thì cũng không thể giữ được mạng sống. Nói thật cho ngươi biết, từ lâu ta đã suy đoán bên trong cơ thể ngươi có một cái bí bảo. Sau khi giết ngươi, bí bảo sẽ là của ta, đây cũng là cơ duyên lớn nhất của ta.

Vốn Lâm Dịch cũng không hề trông cậy vào việc dựa vào cái này để lừa gạt hắn, nghe vậy Lâm Dịch cười lạnh nói:


- Lão tặc, ngươi không muốn biết vì sao ta có thể ở hơn hai mươi ngày trong Thần ma chi địa, mà còn có thể còn sống đi ra hay sao?

- Vì sao?

Hàn Nguyên Cốc chủ hỏi.

- Bởi vì ta đã bái một đại ca, hắn là đại năng Hợp Thể, đồng thời còn đưa cho ta một thanh kiếm.

Lúc Lâm Dịch lời nói này nửa thật nửa giả.

Liệt có cảnh giới gì, Lâm Dịch cũng không được biết, nhưng theo hắn suy đoán, chắc là đại năng Hợp Thể trong truyền thuyết.

Lâm Dịch nhìn Hàn Nguyên Cốc đang suy nghĩ, vẻ mặt hắn rất là nghiêm túc nói:

- Nếu như ngươi dám giết ta, đại ca đã để lại dấu vết trên người ta. Khi đó nhất định sẽ chạy tới, đến lúc đó, chẳng những ngươi, chỉ sợ ngay cả Hàn Nguyên Cốc cũng không may mắn thoát khỏi lửa giận của đại ca ta!

Hàn Nguyên Cốc chủ biến sắc, hai mắt híp lại, suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Đưa thanh kiếm kia của ngươi cho ta xem một chút.

Trong lòng Lâm Dịch rùng mình, lần này lời hắn nói cũng không dọa được người này lùi. Như vậy thử xem Ô Sao trường kiếm này có thể chém được Kim Đan hay không.

- Chỉ tiếc kiếm này ta không rút ra được. Nếu có thể rút, phát ra loại kiếm quang như trong Thần ma chi địa, như vậy Kim Đan cũng có thể giết được.

Trong lòng Lâm Dịch nhanh chóng suy nghĩ, lật tay lấy ra Ô Sao trường kiếm.

Hắn cười híp mắt đi đến trước mặt Hàn Nguyên Cốc chủ, ngoài miệng thì nói:

- Kiếm này chỉ nhìn không thôi không nhìn ra được gì, không bằng ngươi thử uy lực một lần đi!

Lời còn chưa dứt, Lâm Dịch đột nhiên cúi người vọt tới phía trước, lại vung Ô Sao trường kiếm, chém tới đầu của Hàn Nguyên Cốc chủ.


Từ lúc Lâm Dịch đến gần bên này thì Hàn Nguyên Cốc chủ đã hơi để ý.

Lúc này thấy người này còn ngoan cố chống cự, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng. Khí tức Kim Đan ầm ầm bạo phát, đan uy bốn phía, một tầng khí lãng nóng rực cuồn cuộn nổi lên, giống như quân vương Thái cổ hàng lâm, thần uy lẫm liệt.

Lâm Dịch bị đan khí trấn áp, trong nháy mắt không thể động đậy. Đây chẳng những là áp chế trên tu vi, hơn nữa còn là uy áp trên nguyên thần, ý chí, khí tức.

Kém hai đại cảnh giới, rốt cuộc hắn đã không còn sức đánh trả nữa.

Trong mắt Hàn Nguyên Cốc chủ lóe lên vẻ khinh miệt, bàn tay lớn vẫy một cái, huyễn hóa ra một bàn tay bằng băng. Trong nháy mắt đã đoạt lại Ô Sao trường kiếm, đưa lên ngang tầm mắt cẩn thận quan sát.

- Hít!

Không nhìn thì thôi, Hàn Nguyên Cốc chủ không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh. Không ngờ đây lại là một thanh bảo binh khí Thái cổ được bảo tồn rất hoàn hảo!

Ánh mắt Hàn Nguyên Cốc chủ nhìn Lâm Dịch lại có thêm một phần cổ quái, nhẹ giọng nói:

- Coi như lời ngươi nói là thật thì hôm nay ta cũng phải giết chết ngươi! Bảo bối ở trên người ngươi thực sự quá nhiều, bí mật cũng lớn. Nếu như tu sĩ chúng ta sợ đầu sợ đuôi thì đâu thể gặp được đại cơ duyên cơ chứ?

Trong lòng Lâm Dịch hoàn toàn lạnh lẽo, nhưng vẫn khẽ cắn môi, nói:

- Nếu như lão tặc ngươi dám đụng đến ta thì cứ chờ đại họa rơi vào đầu đi!

Hàn Nguyên Cốc chủ cười xùy một tiếng, nói:

- Tiểu tặc nhà ngươi, đã chết đến nơi mà còn muốn uy hiếp ta. Hôm nay ta cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc trên người ngươi cất giấu bao nhiêu bí mật kinh thiên a!

Hàn Nguyên Cốc chủ đã nhận thấy thanh Ô Sao trường kiếm này không thể cất vào trong túi trữ vật, cho nên hắn tiện tay đeo ở bên hông. Tu vi Kim Đan bạo phát, bàn tay lớn vỗ một cái, đánh về phía Lâm Dịch.

Lâm Dịch trừng mắt nhìn bàn tay của đối phương hàng lâm, lại không hề có một chút dư lực để phản kháng. Cả người bị khí tức Kim Đan áp chế tới mức khó động mảy may.

Trong lòng hắn không khỏi thầm than một tiếng:

- Lần này, xem như đã xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui