Lâm Dịch xuất thủ, mặc dù là báo thù vì Diệp Uyển Nhi, thế nhưng vô hình trung đã làm suy yếu uy vọng của Tiêu Thiên Trúc trong đám tiểu bối. Lúc này người của Dịch Kiếm Tông đều biết, đệ nhất nhân trong hàng tiểu bối đã không phải là hắn, mà là Lâm Dịch.
Lúc này Tiêu Thiên Trúc không có để ý tới Lâm Dịch, cũng không quay đầu rời đi, Tống Hàm Yên cười cười với hai người Lâm Dịch, Thạch Sa, sau đó cũng rời đi.
Sau khi xảy ra chuyện ở chỗ này, Thạch Sa đã không còn một chút ái mộ nào với Tống Hàm Yên nữa. Hắn nhìn gương mặt đã từng khiến cho hắn mơ mộng, thế nhưng lúc này trong lòng không có một chút yêu thương nào nữa.
Vị nữ tử tuyệt sắc của Sơn Nhạc Môn kia đi tới, phong thái yểu điệu, đôi mắt đẹp nhìn quanh, khiến cho lòng người rung động. Ở chỗ sâu trong mắt của nàng dường như có cất dấu một tia mị hoặc, khiến cho người ta trầm mê vào trong đó mà chưa phát giác ra được, khó có thể tự kềm chế.
Dùng tâm tính của Thạch Sa, nhìn thoáng qua, hắn vẫn sửng sốt một chút. Quả thực toàn thân nữ tử này có một loại khí chất không nói ra được.
- Tiểu nữ tử Quân Như, bái kiến Lâm đạo hữu, Thạch đạo hữu.
Nói xong, Quân Như khẽ nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn Lâm Dịch không chớp.
Lâm Dịch nở nụ cười cả người lẫn vật vô hại, có chút thâm ý sâu sắc nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Quân Như, nói:
- Chào ngươi, đạo hữu có gì chỉ giáo vậy?
Quân Như có vẻ oán trách liếc mắt nhìn Lâm Dịch, cười nói:
- Quân Như chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi. Lúc vào Thần ma chi địa, mong rằng đạo hữu tương trợ nhiều hơn, tiểu nữ tử chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thực sự rất lo lắng mình sẽ bỏ mạng ở chỗ đó.
Nói xong, Quân Như giơ bàn tay nõn nà lên, khẽ vuốt ngực, ra vẻ lo lắng sợ hãi, khiến cho người ta nhìn thấy không khỏi yêu thương.
Lâm Dịch cười ngây ngô nói:
- Đạo hữu khách khí rồi, ngươi là tu sĩ Ngưng Khí tầng chín, so với ta còn có đẳng cấp cao hơn, đâu có yếu hơn ta.
- Lâm tiểu đệ đừng có tự coi nhẹ mình, thực lực hôm nay của ngươi ở trong Ngưng khí kỳ ít có địch thủ, sợ rằng đến lúc đó Quân Như thực sự cần ngươi viện trợ a.
- Đạo hữu yên tâm, ba phái chúng ta đồng khí liên chi, nếu như đạo hữu gặp nạn, nhất định Lâm Dịch ta sẽ xuất thủ tương trợ.
Nói tới đây, ngay cả Lâm Dịch cũng có chút xấu hổ, nếu như không phải ba phái bọn họ vì mở Thần ma chi địa thì chỉ sợ đã sớm bởi vì tranh đoạt tài nguyên mà đánh nhau. Làm sao có tâm tư hòa bình tụ lại ở một chỗ, cùng bàn bạc chuyện lớn cơ chứ?
Mâu thuẫn giữa ba phái tồn tại đã lâu, thực lực của Dịch Kiếm Tông từ từ suy yếu, tông môn không có Nguyên Anh, trong đám tiểu bối cũng không có người nào có thể gánh vác được. Mà Hàn Nguyên Cốc, Sơn Nhạc Môn lại là phái mới xuất hiện, khó tránh khỏi nổi lên lòng mơ ước đối với Dịch Kiếm Tông.
Quân Như rất là thân mật với Lâm Dịch, vẻ mặt không giống như giả bộ, chắc hắn đã bị thực lực của Lâm Dịch thu phục.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thạch Sa hiện ra một tia chế nhạo, cảm khái nói:
- Nữ tử này thật là ưu vật nhân gian. Lâm tử, chi bằng ngươi thu nàng đi. Ta thấy dường như nàng có chút ý tứ đối với ngươi nha.
Lâm Dịch cười híp mắt, cũng không nói tiếp, mà như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh thon dài của Quân Như biến mất. Sau đó nụ cười trên mặt biến mất không còn, lẩm bẩm nói:
- Quả thật có ý tứ.
Hai người trở lại Trúc Phong, định đi gặp mặt sư phụ, chưa tới gần thì đã nghe thấy trong phòng sư phụ truyền ra tiếng cười sang sảng, tuy rằng suy yếu, nhưng lại có vẻ vui mừng không thôi.
Hai người liếc nhau, biết là Uyển Nhi đã nói chuyện xảy ra ở trên Thí Kiếm Bình cho sư phụ nghe.
- Tiểu Lâm Tử, Tiểu Thạch Đầu, mau vào đây. Ha ha, rốt cục Dịch Kiếm Tông ta cũng sắp cường thế quật khởi, đáng tiếc lúc đó ta không có mặt, đáng đánh! Cho dù ta lập tức chết thì cũng không có gì là đáng tiếc cả.
Lâm Dịch quỳ gối ở trước mặt Lâm Thanh Phong, nói:
- Sư phụ, người sẽ không chết, nhất định con và Thạch Đầu sẽ vì người mà tìm về thần dược Thái cổ.
Lâm Thanh Phong khoát khoát tay, cười cười, trong nụ cười có vẻ cởi mở, hắn nói:
- Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trên nhân gian. Trong mấy tháng qua, ta cũng đã nghĩ thông suốt, tu sĩ Kim Đan cũng chỉ có thọ mệnh năm trăm năm, Nguyên Anh ngàn năm. Ai có thể trường sinh bất tử chứ? Mặc cho ngươi phong hoa tuyệt đại thế nào, hoặc là thiên kiêu một đời ra sao. Kết quả cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi.
- Người sống trên đời này, phải đoan chính, làm việc không thẹn với lương tâm, như vậy mới không uổng công làm người một lần, không tu tiên, chỉ tu hiệp!
Khi nói tới những trong tâm khảm của Lâm Dịch, hắn nặng nề gật đầu.
Lâm Thanh Phong dừng một chút, lại nói:
- Thần ma chi địa rất là hung hiểm, hai người các con lấy việc giữ mạng làm chủ, không thể vì tìm thần dược Thái cổ hư vô mờ mịt cho ta mà rơi vào hiểm địa. Cả đời này của sư phụ đã trải qua nhiều chuyện, mà con đường của các con còn rất dài, tất cả mọi việc nên cẩn thận, ta và Uyển Nhi ở trong Trúc Phong chờ các con về.
Nửa ngày sau, Lâm Dịch rời đi, tiến vào Thần ma chi địa cửu tử nhất sinh, hắn còn có một chút chuyện không buông bỏ được, cũng không lâu sau hắn đã đi tới nơi ở của Viện Viện.
Lúc này tiểu cô nương đang khoanh chân ngồi ở trên tảng đá, tay bấm pháp quyết, phun ra nuốt vào linh khí. Trải qua mấy tháng, Viện Viện đã có tu vi Ngưng Khí tầng một.
Nghe thấy tiếng bước chân, Viện Viện mở hai mắt ra, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía người tới, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, giống như một quả táo vừa mới chín muồi. Nàng sôi nổi lại gần, đầu nhào vào trong lòng của Lâm Dịch.
- Đại ca ca, Viện Viện nhớ huynh.
Không nói nhiều, nhưng chỉ mấy chữ này lại làm cho Lâm Dịch cảm động một hồi. Thân thế của tiểu nha đầu này quả thực rất đáng thương, nàng đã coi hắn là người thân nhất. Nếu là như hắn mất mạng, tan thành mây khói ở trong Thần ma chi địa, không chỉ có sư phụ khó giữ được tính mạng, sợ rằng sau này cũng không có ai chăm sóc tiểu nha đầu này. Để nàng lẻ loi hiu quạnh, không biết sẽ lại phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch lại nặng nề hơn một chút.
- Viện Viện, ấm trà của muội đâu?
Lâm Dịch cảm giác ấm trà trên người của Viện Viện là một đồ đạc không ổn định, Giang lão bá chính vì nó mà gặp nạn. Bởi vậy hắn định trước khi rời đi sẽ giúp Viện Viện xử lý thứ này một chút.
- Sao?
Nghe thấy Lâm Dịch hỏi ấm trà, trên mặt Viện Viện hiện lên một tia đỏ ửng, cắn môi quanh co nói:
- Ấm trà đã bị muội đánh nát...
Sau đó Viện Viện nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Dịch, không nói một lời, cho rằng hắn bởi vậy mà tức giận cho nên nàng vội vàng nói:
- Đại ca ca, không phải muội cố ý. Nó, nó không cẩn thận rơi xuống mặt đất, vì vậy… vì vậy mới nát, thực sự không phải muội cố ý...
Nói đến câu sau, rốt cuộc nàng đã gấp gáp đến mức muốn khóc.
Lâm Dịch không khỏi mỉm cười, khẽ xoa mái tóc của tiểu nha đầu, lại cười nói:
- Viện Viện khóc cái gì, đại ca ca không trách muội, nát thì cứ để nó nát, có gì mà phải khóc cơ chứ?
Lẽ nào ấm trà này thực sự là vật phàm, ba người Đan Hà Phái kia đã nhìn nhầm hay sao?
Nghĩ vậy, Lâm Dịch không khỏi cảm khái:
- Một cái ấm trà nát nhưng lại làm liên lụy tới mạng người, Giang lão bá vì vậy mà mất mạng. Ba người của Đan Hà Phái lại còn bị chết trong tay của ta.
Tiểu nha đầu nhìn thấy Lâm Dịch không tức giận, nàng chạy về phòng giống như một cơn gió. Chỉ chốc lát sau đã đi ra ngoài, tay cầm một thứ rồi đưa tới trước mặt Lâm Dịch, nàng nói:
- Đại ca ca, ấm trà đã vỡ, chỉ còn lại nắp ấm này, muội nghĩ chung quy nó vẫn là đồ mà gia gia để lại cho muội, cho nên muội vẫn còn giữ nó.
Lâm Dịch cười cười, cũng không để ý, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào cái nắp, lại đưa tay nhận nó, hơi dùng sức bóp, thế nhưng cái nắp lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào.
- Ồ? Quả nhiên có chút môn đạo.
Lâm Dịch vận bảy thành lực đạo, lần nữa bóp chặt, sau đó nhìn lên, ngay cả dấu ngón tay trên nắp ấm cũng không có.
Phải biết rằng, dựa vào thân thể của Lâm Dịch, một lần bóp cho dù là Linh khí Nhân giai cũng sẽ vỡ vụn, cái nắp ấm này nhìn rất bình thường, thế nhưng lại vô cùng cứng rắn.
- Đúng rồi, ấm trà này vốn cũng không phải là bảo bối, cái nắp này mới là bảo bối.
Nghĩ tới đây, Lâm Dịch kiểm tra một phen, nhưng vẫn không nhìn ra được trò trống gì, sau đó hắn thấp giọng nói:
- Nếu như ta đoán không sai, cái nắp này mới thật sự là bảo bối. Viện Viện, ta sẽ mở thức hải muội ra, đặt cái nắp ấm này vào. Sau này đừng có để lộ ra trước mặt người khác một cách đơn giản nhé.
Viện Viện mới tu đạo không lâu, cho nên nàng mơ mơ màng màng gật đầu.
Ở nơi mi tâm của Lâm Dịch không hề có dấu hiệu có một chút ánh sáng màu tím hiện lên, thần quang nội liễm, tản mát ra từng trận uy áp, mi tâm sáng loáng. Sau đó bắn ra một đạo ánh sáng màu tím chiếu vào trên mi tâm của Viện Viện.
Mi tâm của Viện Viện đột nhiên đau đớn, sau đó nàng đã cảm giác dường như trong đầu có thêm một món đồ, nàng thận trọng nhìn qua, hóa ra là cái nắp ấm kia.
- Viện Viện, đại ca ca sẽ đi một chỗ, một tháng sau mới có thể trở về.
- Có nguy hiểm không?
- Có thể... có một chút.
Viện Viện mím môi, gật đầu, trong hai tròng mắt trong veo như nước hiện lên vẻ lo âu, nàng thấp giọng nói:
- Đại ca ca, đi rồi Viện Viện nhớ huynh, Viện Viện không nỡ rời xa huynh.
Trong mắt của Lâm Dịch lộ ra một tia cưng chiều, ôn nhu nói:
- Viện Viện ngoan, một tháng nữa đại ca ca sẽ trở lại, muội không nên gây phiền phức cho Uyển Nhi tỷ và sư phụ, trong khoảng thời gian muội cũng nên tu luyện thật tốt, không được lười biếng.
- Được, vậy huynh phải hứa với Viện Viện, sau một tháng nhất định phải trở về.
- Được, ta đồng ý.
- Chúng ta ngoắc tay.
Lâm Dịch ngẩn ra, cảnh vật trước mắt dần dần có chút mơ hồ, như trở lại lúc hắn mới vào Dịch Kiếm Tông. Nhớ tới đoạn năm tháng hồn nhiên ngây thơ đùa giỡn với Thạch Đầu, Uyển Nhi, chớp mắt một cái, sáu năm đã qua.
- Ngoắc tay là đã hứa, một trăm năm cũng không được thay đổi.
Mặt trời chiều dần dần biến mất, ánh chiều tà rơi xuống, chiếu lên trên mái tóc của nàng, nàng dùng sức vung vẩy hai tay, hô lớn với bóng lưng đang rời đi kia:
- Đại ca ca, muội sẽ chờ huynh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...