Không tới nửa ngày, cửa thứ ba của khảo hạch nội môn cũng đã gần kết thúc, sau khi tỷ đấu của một đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cuối cùng kết thúc, cho đến lúc này, khảo hạch nội môn cuối năm mới xem như là hạ màn che.
Danh ngạch của mười vị đệ tử nội môn mới tấn chức cũng đã có.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, lần này trong cửa thứ ba khảo hạch nội môn này, trong mười đệ tử ngoại môn lại có tám người khiêu chiến đệ tử nội môn thành công, xác suất thành công lớn như vậy trước đây chưa từng xuất hiện.
Luyện Tâm điện chi chiến, trải qua mấy trăm tên tu sĩ phe phái Đông Phương vây công, người có thể còn đứng vững lại đương nhiên cũng có chỗ hơn người.
Sau đó tám tu sĩ thông qua khảo hạch nội môn, dưới sự hướng dẫn của Quách trưởng lão đã đi tới một nơi gần Phù Không thạch. Ở chỗ đó có một vách đá, cao hai trượng, chiều rộng một trượng, trên mặt có treo đầy ngọc bài, có chừng hai trăm cái.
Trên ngọc bài có khác tên, mắt Lâm Dịch đảo qua thì đã nhìn thấy tên của người quen ở bên trên.
Quách trưởng lão nói:
- Đây là vách đá bài danh của tông môn, bên trong đó chỉ có thứ bậc của đệ tử nội môn mà thôi.
Mỗi một hàng trên vách đá đều có mười ngọc bài, trên ngọc bài đứng thứ nhất hàng cuối cùng có viết cái tên La Phong.
Quách trưởng lão đưa cho mỗi người một khối ngọc bài giống nhau, để cho mỗi người trong bọn họ viết tên của mình lên, sau đó Quách trưởng lão lại dựa theo quy luật đặc thù của mỗi ngọc bài, một lần nữa treo lên trên vách đá.
Mà một chút ngọc bài bị thay thế thì lại bị Quách trưởng lão thu vào, ngọc bài của Lâm Dịch vừa vặn treo ở vị trí cuối cùng hàng thứ nhất.
Lâm Dịch nghĩ ngợi một chút rồi nói nói:
- Nói vậy ngọc bài này tương ứng với thứ bậc của đệ tử nội môn, ta đánh bại La Phong, đương nhiên cũng sẽ biến thành mười đại đệ tử nội môn, thay thế vị trí của hắn.
Hải Tinh hỏi:
- Vách đá thứ hạng này có công dụng gì nữa?
Quách trưởng lão cười cười, nói:
- Lại nói tiếp, thứ hạng này cũng không có bao nhiêu tác dụng thực tế cả. Nhưng mà, nó lại có thể giữ ý thức cạnh tranh của các đệ tử, không ai cam tâm tinh nguyện xếp hạng ở phía sau người khác. Có thể trở thành đệ tử nội môn cũng không dễ, có lẽ các ngươi cũng hiểu rõ điểm này. Thứ bậc đại biểu cho địa vị của đệ tử nội môn ở trong tông môn, cũng tương ứng với động phủ của bản thân. Nói ví dụ Mộc Thanh vậy, lúc này hắn chiến thắng La Phong, như vậy động phủ của hắn ở ngay tầng thứ năm Tiên Sơn, chỉ xếp hạng dưới đệ tử hạch tâm mà thôi.
Lâm Dịch âm thầm gật đầu, Quách trưởng lão nói mấy câu hắn đã hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Nhìn như bài danh không có tác dụng gì quá lớn, thế nhưng lại là thể hiện thực lực của các đệ tử nội môn. Nếu như là đệ tử nội môn xếp hạng phía chót. Như vậy ở khảo hạch nội môn, khi đối mặt với các đệ tử ngoại môn khiêu chiến thì xác suất thất bại cũng sẽ rất lớn. Phàm là tu sĩ đều có chút lòng tranh cường háo thắng, nếu muốn yên ổn thì cũng không nên tu đạo làm gì.
Quách trưởng lão tiếp tục nói:
- Các ngươi tiến vào cánh cửa phía sau ở bên trong là có thể lựa chọn khiêu chiến những người khác, trùng kích thứ hạng cao hơn. Đương nhiên, bình thường đối phương có quyền lợi cự tuyệt. Nhưng mà, một khi đại bỉ của tông môn bắt đầu, bài danh trên vách đá cũng sẽ rối loạn. Trên đại bỉ tông môn, không được tránh né, phải ứng chiến!
Hầu như có thể dự đoán ra được, đại bỉ tông môn, nhất định sẽ là một trận hỗn chiến, trừ phi có thực lực nghiền ép tuyệt đối, bằng không nhất định sẽ có tu sĩ phát ra lời khiêu chiến với ngươi.
Hải Tinh ở bên cạnh nóng lòng muốn thử, thứ bậc của hắn ở trên vách đá rất thấp, nhìn dáng vẻ của hắn dường như muốn xông về phía trước một lần.
Lâm Dịch không quá quan tâm tới những chuyện này, tất cả đợi tới lúc đại bỉ tông môn, tự nhiên sẽ có thể thăng hạng được.
Động phủ của Lâm Dịch ở trên Tiên Sơn, là tầng thứ năm gần đỉnh nhất, Hải Tinh và Vương Kỳ thì ở tầng hai Tiên Sơn, tầng hai Tiên Sơn có một trăm lẻ năm động phủ.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lâm Dịch, độ dày của linh khí trên Tiên Sơn so với ở dưới chân núi còn lớn hơn rất nhiều lần, tu luyện càng làm chơi ăn thật.
Tầng này của Tiên Sơn chỉ có mười cái động phủ, Lâm Dịch đi tới một tòa động phủ cuối cùng, trực tiếp xóa đi hai chữ La Phong ở trên động phủ, đầu ngón tay khẽ búng, vung vẩy kiếm khí màu lam, khắc lên hai chữ Mộc Thanh ở phía trên.
Sau khi tiến vào nội môn, Lâm Dịch dự định buông tay để cho bản thân Hải Tinh xông vào một lần. Hiện tại Hải Tinh cũng đã là tu sĩ Trúc Cơ, tu đạo đã đi vào trong quỹ đạo. Thứ Lâm Dịch có thể truyền thụ hắn cho cũng không nhiều, chuyện còn lại chính là dựa vào lĩnh ngộ của bản thân hắn.
Vương Kỳ cũng như vậy, tuy rằng hắn không có danh phận sư đồ với Lâm Dịch, thế nhưng lại hầu như được xem như là nửa đồ đệ của Lâm Dịch.
Suốt đêm không nói chuyện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Dịch đẩy cửa lớn động phủ ra, trong nháy mắt đã sửng sốt.
Cảnh sắc chung quanh thay đổi, giống như đang đặt mình ở trong một nơi khác, thoạt nhìn có chút quen thuộc, lại càng có vài phần xa lạ.
Tiên Sơn vẫn còn ở đó, Luyện Tâm điện vẫn còn ở đó. Thậm chí Phù Không thạch ở phía xa xa cũng ở đây, nhưng mà phóng mắt ra nhìn lại chính là một mảnh dãy núi liên miên, tầm mắt không hề bị ngăn cản nữa.
Vốn Kỳ Sát tông ở trong một thế ngoại đào nguyên do đại năng Hợp Thể mở ra, từ trong tông môn nhìn ra phía ngoài, phía xa xa là một mảnh hư vô mông lung, không nhìn thấy bờ bến. Thế nhưng lúc này lại xảy ra biến hóa long trời lở đất, chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã có thêm một đám nhà gỗ, một loại khí tức Hồng Hoang vừa quen thuộc mà lại thân thiết đập vào mặt.
Lúc này lần lượt có tu sĩ đi ra ngoài hoạt động, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, trong mắt bọn hắn cũng hiện lên vẻ chấn động rất rõ ràng.
Đúng vào lúc này, một nam tử trung niên mặc đạo bào màu xanh từ trên đỉnh Tiên Sơn nhẹ nhàng hạ xuống, đạp không mà đứng, chắp hai tay ra sau lưng, giữa hai lông mày không giận tự uy, chính là tông chủ Hoắc Sâm của Kỳ Sát tông.
Cảm nhận được khí tức cường đại của tông chủ hàng lâm, đông đảo đệ tử ào ào đi ra khỏi động phủ.
Hoắc Sâm thấy hơn nửa đệ tử đều đã đi ra ngoài động phủ, hắn trực tiếp cất giọng nói:
- Có lẽ rất nhiều đệ tử đều biết, bởi vì nguyên nhân đặc thù cho nên tông môn lánh đời phong sơn hai nghìn năm. Hôm nay ta muốn nói cho mọi người một việc, tông môn sẽ một lần nữa xuất thế, sẽ lần nữa tái hiện lên vinh quang ở trên Hồng Hoang đại lục! Sau này các ngươi không chỉ phải đối mặt với đồng môn mà là phải đối mặt với toàn bộ tu sĩ trong Hồng Hoang đại lục, đối mặt với cả Tu chân giới!
Đông đảo đệ tử nghe chuyện này cảm thấy có chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời không kịp định thần lại được.
Hoắc Sâm tiếp tục nói:
- Trong Tu chân giới tràn ngập kỳ ngộ và hung hiểm vô tận, hy vọng các ngươi có thể xông ra một phen danh tiếng ở trong Hồng Hoang. Hai nghìn năm ngủ đông, tông môn lần nữa xuất thế, sẽ không người nào có thể ngăn cản chúng ta được nữa!
Các tu sĩ bộc phát ra từng tiếng gầm một, có tu sĩ đã ngây người ở trong tông môn vài chục năm mà cũng chưa từng bước ra tông môn nửa bước, chưa từng chân chính đi ra ngoài Tu chân giới lịch lãm, quả thực trong lòng có chút uất hận.
Lúc này nghe thấy tin tức này mọi người đã cảm thấy rất là phấn chấn.
Trong ánh mắt của Đông Phương Dã hiện lên vẻ kích động, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục đã không cần nhịn nữa, rốt cục đã có cơ hội đi gặp thiên tài của tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn!
Lâm Dịch lại biết, trong chuyện này không có đơn giản như vậy.
Nơi đây ở bắc vực của Hồng Hoang đại lục, xung quanh còn có Đan Hà Phái, Âm Quỷ Tông và Thanh Vũ Cốc, đột nhiên xuất hiện một thế lực tông môn khổng lồ sẽ khó tránh khỏi xuất hiện chuyện tranh đoạt tài nguyên, tranh đoạt tu sĩ, vì vậy ba tông môn kia tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cho Kỳ Sát tông phát triển ở đây.
Chỉ là mặc dù Lâm Dịch biết rất ít về Kỳ Sát tông, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nội tình của tông môn này tuyệt đối không bình thường, ít nhất Kỳ Sát tông đã từng xuất hiện qua đại năng Hợp Thể, có khả năng mở ra một cái giới trong giới.
Hoắc Sâm ho nhẹ một tiếng, các tu sĩ biết tông chủ vẫn còn có lời muốn nói, tiếng nghị luận ầm ĩ dần dần nhỏ xuống.
- Còn có một việc nữa, nơi này thuộc về tông ta, cách nơi này không xa cũng chính là tông môn kia. Giữa hai bên cách xa nhau chỉ có vài trăm thước, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
- Cái gì, còn có tông môn khác cách chúng ta gần như vậy sao, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Đó là môn phái nào, sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua qua. Cách chúng ta gần nhất cũng chỉ có thể là Đan Hà Phái mới đúng nha.
- Cách gần như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra rất nhiều va chạm, quả thật có chút phiền phức.
Hoắc Sâm chậm rãi nói:
- Tông môn kia tên là Phách Quân Tông, tông chủ bên đó giao hảo với ta. Bọn họ ở mấy ngàn năm trước chính là nhất mạch đồng khí liên chi với chúng ta, cho nên mọi người có thể yên tâm, không cần sinh lòng địch ý.
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Tại sao lại có thêm một tông môn, lại cách gần như vậy. Lẽ nào... Tông môn lúc đầu thân côn để cho ta tìm tới không phải là Kỳ Sát tông, mà là Phách Quân Tông kia? Nhưng mà bên trong Kỳ Sát tông quả thật có một môn bí thuật, cũng phù hợp với tình huống thần côn miêu tả...
Lâm Dịch suy nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra được chút manh mối nào, đành lẩm bẩm nói:
- Không cần phải quan tâm nhiều, ta đã bái nhập vào Kỳ Sát tông, cho dù biết rõ bái sai nơi thì cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi. Dù sao mục tiêu của ta là đi tham gia trăm tộc đại chiến, ở nơi nào cũng giống nhau cả.
Hoắc Sâm lại dặn dò mấy câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lúc này, ở hai bên động phủ của hắn có hai tu sĩ đi ra, đi tới trước mặt Lâm Dịch thân mật cười cười.
Khóe mắt Lâm Dịch đảo qua phía trên động phủ của hắn, đã biết tên của tu sĩ này, Bàng Bác trong thập đại đệ tử nội môn, được xưng là Thiết Quyền Vô Địch.
Bàng Bác cười nói:
- Chúc mừng Mộc sư đệ, lúc khảo hạch nội môn đánh một trận, trực tiếp tấn thăng lên làm thập đại đệ tử nội môn.
Lâm Dịch cũng mỉm cười đáp lại, nói:
- May mắn mà thôi.
Sau đó Lâm Dịch nhớ tới một việc, dò hỏi:
- Không biết Bàng sư huynh hiểu bao nhiêu về Kỳ Sát tông, mới vừa rồi tông chủ nói tông môn lánh đời phong sơn hai nghìn năm là có nguyên nhân đặc biệt gì sao? Sư huynh có biết chi tiết trong này hay không?
Bàng Bác cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Tông môn lai lịch thần bí, ta chỉ biết là tông môn truyền thừa đã lâu, có địa vị không nhỏ hơn tứ đại Hoàng tộc hoặc là ba đại tông môn trên Hồng Hoang. Nhưng cụ thể là bởi vì nguyên nhân gì mà phong sơn lánh đời, ta cũng không biết được.
Dừng một chút, Bàng Bác nói:
- Chỉ là nếu như có thể học được bí thuật tông môn, như vậy có lẽ cũng sẽ biết được lai lịch của tông môn. Chỉ có đệ tử được truyền thừa bí thuật mới được xem như là hạch tâm chân chính của tông môn.
- Bí thuật của tông môn, Kỳ Sát tông, Luyện Tâm điện, sát khí luyện tâm trận, rốt cuộc trong này cất giấu bí mật gì chứ?
Hai mắt của Lâm Dịch híp lại, rơi vào trong trầm tư.
Ngay vừa nãy Lâm Dịch đã cảm giác mình đã bắt được một tia đầu mối rất mơ hồ, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra được huyền bí ở trong đó.
Bàng Bác cười nói:
- Mộc sư đệ không cần suy nghĩ quá nhiều, dựa theo tốc độ tu luyện của ngươi, qua mấy năm nữa rất có thể sẽ có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm, đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ hiểu tất cả.
Lâm Dịch hít sâu một hơi, vứt bỏ tạp niệm, cười gật đầu.
Lâm Dịch đứng ở trên Tiên Sơn, từ trên cao nhìn xuống, thả con mắt nhìn về phía xa, nhìn về phía cửa vào tông môn, Lâm Dịch đã nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.
Thấy đạo thân ảnh kia, Lâm Dịch nở nụ cười hiểu ý.
Chẳng biết tại sao, địa vị của lão nhân lôi thôi ở trong lòng của Lâm Dịch rất nặng, không chỉ là bởi vì đối phương đã truyền cho hắn Nhập vi đạo. Đồng thời ánh mắt như nhìn thấu thế sự tang thương của hắn đã khiến cho Lâm Dịch rất là rung động.
Lão nhân lôi thôi là một người có chuyện xưa, hơn nữa lại rất không đơn giản, đây là cảm giác mà lão nhân lôi thôi tạo ra cho Lâm Dịch.
Hắn bái nhập tông môn lâu như vậy, lúc này nghĩ qua rất nhiều chuyện đã trải qua, Lâm Dịch cũng phát hiện ra được một tia cổ quái.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nghĩ ngợi nói:
- Ta đã trở thành đệ tử nội môn mà còn chưa đi gặp hắn. Lúc này ta lại tới tìm tòi hư thực một chút vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...