Bất Hủ Kiếm Thần

Nửa năm qua, Lâm Dịch trừ củng cố tu vi ra, cũng không phải là một chút thu hoạch cũng không có.

Trong vòng nửa năm này, Lâm Dịch lại một lần nữa tiến vào một loại trạng thái ngộ đạo khó có thể hiểu được, hai con mắt đầy ánh sáng màu bạc, dường như cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên trong suốt rõ ràng, đối với Nhập vi đạo lại lần nữa hiểu rõ sâu hơn một tầng.

Loại trạng thái này, Lâm Dịch không có chút biện pháp nào để nắm trong tay, hắn thậm chí còn không biết trên người mình đã xảy ra loại biến hóa này.

Mãi đến khi rời khỏi loại trạng thái huyền diệu này, dưới sự miêu tả của Hải Tinh và Vương Kỳ thì Lâm Dịch mới mơ hồ cảm giác được, dường như hắn đã tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, nói không rõ không nói rõ, nhưng lại vô cùng hưởng thụ.

Lâm Dịch không rõ ràng lắm, sao hắn lại tiến vào được loại trạng thái này, hắn từng nghĩ lại, trước khi nhập tông, hắn đã lần đầu tiên tiến vào loại cảnh giới huyền diệu này, nhưng lại bị Minh Không cắt ngang, thời gian rất ngắn, cũng không có chút thu hoạch nào cả.

Mà ở nửa năm trước, hai mắt của hắn lần nữa hiện lên ánh sáng màu bạc, mà một lần kia, hắn lĩnh ngộ Nhập vi đạo, có thể tìm ra biện pháp sản sinh ra ba động cộng minh cùng đại đạo trong hư không.

Đây là lần thứ ba, lần nữa Lâm Dịch có chỗ hiểu ra.

Biến hóa vạn vật, đại đạo tỉ mỉ.

Nếu đã có thể biến hóa ra một đạo kiếm khí, vì sao không thể biến hóa ra đạo thứ hai, đạo thứ ba... Thậm chí trăm đạo, ngàn đạo kiếm khí cơ chứ?

Một luồng kiếm khí ẩn chứa Nhập vi đạo đã có được loại uy lực này, nếu như là ngàn vạn đạo kiếm khí như tre già măng mọc công kích một lần, cho dù gặp phải thần thông thuật thông thường, chỉ sợ cũng không có lực chống đỡ.


Ýnghĩ này nhìn như đơn giản, nhưng khi làm lại khó như lên trời, là một hành động rất tiêu hao thần thức và tinh lực.

Bản thân biến hóa ra một luồng kiếm khí, cơ hồ là chuyện trong nháy mắt, thế nhưng phải dung hợp vào trong đó Nhập vi đạo, đồng thời còn phải nắm trong tay kiếm khí rung động, dẫn phát ra đại đạo trong hư không ba động, sản sinh ra cộng minh.

Như vậy sau khi kiếm khí thành hình mới có thể có uy lực tăng lên gấp bội.

Nhưng nếu như có thêm một luồng kiếm khí, thần thức sẽ phải tăng lên, nếu như đạt đến trăm ngàn đạo kiếm khí. Sợ rằng thần thức đã không chịu nổi gánh nặng từ lâu. Chuyện quan trọng nhất là, khi nắm trong tay một luồng kiếm khí mới thì đồng thời còn phải bảo đảm kiếm khí trước đó không thể xảy ra tán loạn.

Muốn nắm trong tay nhiều đạo kiếm khí, có thể nói là nhất tâm đa dụng, thần thức cũng sẽ bị phân tán thành vô số khối.

Điểm đáng để vui mừng nhất chính là, thần thức của Lâm Dịch đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, đồng thời bởi vì tu luyện đệ nhất bí thuật Luyện Thần là Tử Vi tinh thuật cho nên tốc độ tu luyện của hắn tạm thời không nói đến, thế nhưng chỉ riêng cường độ cô đọng thần thức đã vượt xa tu sĩ cùng giai.

Lúc đầu ở trong lòng bàn tay của Lâm Dịch có thêm một đạo kiếm khí thì một đạo kiếm khí khác sẽ nhanh chóng tán loạn.

Nhưng Lâm Dịch không có chút tức giận nào mà liên tục cô đọng biến hóa, phân tâm phân thần nắm trong tay, kiếm khí trong lòng bàn tay từ từ tăng nhanh, thần thức ở dưới loại tiêu hao quá độ này, tốc độ tu luyện cũng đột nhiên tăng mạnh.

Nửa năm trôi qua, Lâm Dịch đã có thể nắm trong tay hơn trăm đạo kiếm khí thoải mái như thường, đồng thời uy lực của mỗi một đạo đều không có yếu bớt chút nào, trải qua qua nửa năm lĩnh ngộ, uy lực của kiếm khí càng mạnh hơn trước đó.

Hải Tinh và Vương Kỳ cũng có lĩnh ngộ đối với Hóa Hình thuật, nhưng nhìn trên trăm đạo kiếm khí màu lam linh tính mười phần ở trong lòng bàn tay của Lâm Dịch, trong lòng bọn họ vẫn khó có thể ức chế được mà để lộ ra vẻ chấn động.


Mỗi một lần Lâm Dịch xòe bàn tay ra, lòng bàn tay sẽ bộc phát ra một đám ánh sáng màu lam ngọc, nếu như ngưng thần nhìn vào thì có thể mơ hồ phân biệt ra được ở bên trong đám ánh sáng này có hơn trăm đạo kiếm khí.

Nắm tay lại, trong nháy mắt kiếm khí đã bị trừ khử trong vô hình. Lúc lần nữa đưa bàn tay ra, ánh sáng thoáng hiện, kiếm khí ngang dọc.

Hơn trăm đạo kiếm khí giống như đứa trẻ bướng bỉnh, ở trong khe hở lòng bàn tay của Lâm Dịch, bồi hồi bay lượn ở chỗ cổ tay, trông rất đẹp mắt, nhưng nếu như đụng chạm vào bọn chúng thì sẽ cảm nhận được một tia sắc bén không gì không phá, cùng sát khí khó mà nhận ra được.

Tuy là biến hóa vạn vật, nhưng biến ảo theo bản tâm, Hải Tinh thích biến hóa ra một đầu Thần Long, mà có lẽ Vương Kỳ đã bị Lâm Dịch ảnh hưởng cho nên hắn cũng thích biến hóa ra kiếm khí.

Đại bỉ tông môn trải qua mấy ngày so kè đã chậm rãi kết thúc.

Trận chiến cuối cùng vẫn là hai người đứng đầu trong hàng đệ tử hạch tâm là Đông Phương Dã và Tô Thất Thất, hai người giao thủ hơn một nghìn chiêu, hầu như kiệt lực thế nhưng vẫn không đánh bại được đối phương. Cuối cùng ở dưới sự cường thế tham gia của tông chủ thì song phương mới lại một lần nữa coi như ngang hàng.

Lúc này cách khảo hạch nội môn cuối năm còn có nửa năm nữa.

Mà trong nửa năm kế tiếp, Hải Tinh và Vương Kỳ không có chút thư giãn nào cả, tiếp tục vùi đầu khổ tu, tranh thủ sớm ngày đạt đến Trúc Cơ kỳ, chuẩn bị vì khảo hạch nội môn cuối năm.

Lâm Dịch tiếp tục tăng thêm số lượng kiếm khí nắm trong tay, hắn hầu như có thể tiên đoán ra được, đỉnh phong của Hóa Hình thuật nhất định sẽ là nghìn vạn đạo kiếm khí, thậm chí là hàng ức đạo kiếm khí tụ lại. Khi đó Hóa Hình thuật được thi triển ra trong tay hắn tuyệt đối sẽ làm cho Hồng Hoang kinh diễm, tái hiện uy của biến hóa!


Điều đáng tiếc là trong nửa năm sau, Lâm Dịch không thể lần nữa tiến vào loại trạng thái huyền diệu này. Thế nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, Hóa Hình thuật còn chưa tới tận cùng, mặc dù là huyễn hóa ra hàng ức vạn đạo kiếm khí, thế nhưng cũng không phải tận cùng.

Trong đạo pháp này, cảm giác gần trong gang tấc, thế nhưng khi Lâm Dịch đưa tay để đụng vào thì lại biến mất trong nháy mắt.

Lâm Dịch biết, hắn còn chưa đạt tới loại cảnh giới đó, thời cơ còn chưa đủ thành thục.

Trong nửa năm sau, Lâm Dịch gia tăng một loại phương thức huấn luyện mới hai người đối với Hải Tinh, Vương Kỳ. Chính là Lâm Dịch nắm kiếm khí trong tay, công kích hai người, đương nhiên uy lực của kiếm khí sẽ nằm trong phạm vi chịu đựng của hai người.

Loại biện pháp huấn luyện này cũng là do Lâm Dịch lóe lên linh quang mới nghĩ ra được. Nếu Luyện Tâm điện chi chiến không có công bằng, có khả năng cực lớn sẽ bị đông đảo tu sĩ vây công, còn không bằng ở trong động phủ này huấn luyện linh giác của bọn họ, tăng mạnh năng lực đối phó với nhiều lực công kích, ứng phó với công kích tới từ nhiều người.

Mỗi một đạo kiếm khí đều đại biểu cho một tu sĩ, lúc đầu hai người ở dưới một đạo kiếm khí trong tay Lâm Dịch công kích còn phòng ngự như trứng chọi đá.

Nhưng theo thời gian trôi qua, hai người đã ứng phó như thường, vận dụng Hóa Hình thuật cũng ngày càng thuần thục, uy lực cũng từ từ tăng mạnh.

Lúc đầu là một đạo kiếm khí, sau biến thành hai đạo, đến sau này, trong lòng bàn tay của Lâm Dịch huyễn hóa ra hơn mười đạo kiếm khí, phân biệt công kích hai người.

Cho dù hai người bị đánh cho mặt đầy bụi đất, nhưng bọn hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng thực lực của bản thân đang tăng cường.

Thậm chí ở dưới loại áp bách cường đại này, Hải Tinh và Vương Kỳ cũng từ từ hiểu được biến hóa sâu hơn trong Nhập vi đạo. Thỉnh thoảng Hải Tinh cũng bộc phát ra mấy đầu Thần Long để đối kháng với kiếm khí của Lâm Dịch, mà Vương Kỳ thì cũng như vậy.

Tu vi thực lực của hai người đều đang nhanh chóng được đề thăng, đặc biệt là Hải Tinh. Hắn muốn chứng minh bản thân ở trong Luyện Tâm điện chi chiến. Mà Vương Kỳ thì lại không đành lòng mất đi một cơ hội, một cơ hội có thể đi theo Lâm Dịch.

Vương Kỳ biết, nếu như Lâm Dịch biến thành đệ tử nội môn mà hắn vẫn là đệ tử ngoại môn. Như vậy cơ hội tiếp xúc và thời gian của bọn họ sau này sẽ càng ngày càng ít. Mặc dù ngoài miệng Vương Kỳ không nói, thế nhưng trong lòng của hắn đã sớm xem Lâm Dịch như sư phụ rồi.


Trọn thời gian một năm, cứ như vậy trong lúc bất tri bất giác trôi qua.

Ba người Lâm Dịch không rời khỏi động phủ nửa bước, ngoài cửa động phủ đã phủ đầy bụi và mạng nhện từ lâu, mà dường như hơn ba ngàn đệ tử ngoại môn cũng đã quên đi ba người bọn họ.

Tu đạo không năm tháng, thời gian có thể khiến cho người ta quên đi rất nhiều chuyện.

Mấy ngày này là khảo hạch nội môn cuối năm.

Sáng sớm, từ tảng sáng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi sương mù, chiếu xuống Tiên Sơn linh khí dày đặc, tản ra ánh sáng thần thánh.

Hơn ba ngàn đệ tử ngoại môn từ bên trong mỗi một cái động phủ dưới chân núi đi ra, mấy người Mông Dã, Lưu Diệp cũng ở trong đó, bọn họ tụ tập lại ở bãi đất trống dưới tầng chót nhất của Tiên Sơn, chờ đợi tông môn sắp xếp.

Một người cầm đầu mặc đạo bào màu lam nhạt, khuôn mặt nghiêm túc, chính là Quách trưởng lão chấp chưởng ngoại môn.

Quách trưởng lão khẽ quát một tiếng, thanh âm to lớn khiến cho mọi người dần dần yên tĩnh trở lại.

- Hôm nay là khảo hạch nội môn của tông môn, nếu các ngươi đã đứng ở chỗ này, nói vậy cũng đã có chuẩn bị, hy vọng các ngươi có thể đạt được thành tích tốt ở trong khảo hạch nội môn. Ta tuyên bố, khảo hạch nội môn chính thức bắt đầu!

Nói xong, Quách trưởng lão hữu ý vô tình nhìn thoáng qua động phủ đầy bụi kia, hắn hơi nhíu nhíu mày, âm thầm thở dài:

- Cũng không biết Mộc Thanh này giở trò quỷ gì, cả một năm không thấy đâu, lần khảo hạch nội môn này, cũng không biết hắn có tham gia hay không nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui