Ròng rã một ngày, đám lưu phỉ trong sơn cốc vừa căng thẳng vừa chờ mong.
Đã một ngày rưỡi trôi qua rồi, sĩ tốt Thương Quốc vẫn không có động tĩnh gì, có vẻ như muốn hạ trại ở đây lâu dài.
Chẳng lẽ không định đi?
Ngay cả Kim lão đại, sau một ngày buông lỏng ngắn ngủi cũng cảm thấy không thích hợp, tâm thần không yên, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp phát sinh.
Hắn chống quải trượng đi một vòng trong trại. Nhìn các huynh đệ và thân quyến đang bày bàn chuẩn bị ăn cơm, lại ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, trong lòng thổn thức vạn phần, không khỏi nhớ lại ba mươi năm trước.
Khi đó hắn vẫn là một Tam Thiên Nhân Tướng, sau hai năm thiên tai liên tiếp, lưu phỉ xuất hiện khắp nơi, dân chúng khổ không thể tả. Mấy vị Hoàng Tử vì tranh đoạt đế vị mà mấy lần phát động chiến dịch quy mô lớn, tử thương vô số, ngay cả các tướng lĩnh quan binh cũng tự chiếm địa bàn riêng, không nghe hiệu lệnh.
Không đến nửa năm, Thương Quốc chia năm xẻ bảy.
Thế nhưng không ai ngờ được, cuối cùng lại là một Bách Phu Trưởng xuất thân bình dân dẫn theo một đám binh lính có can đảm xung phong đánh thẳng vào Hoàng thành, thỏa hiệp với các thế gia môn phiệt, đẩy ngã sự thống trị của Hoàng tộc, thiết lập triều đình mới.
Năm ấy hắn mới ba mươi mốt tuổi, chính là độ tuổi trẻ trung hào hoa phong nhã. Nhưng chẳng có cách nào khác, đành mang theo Hoàng tộc lưu vong và mấy thế lực môn phiệt trốn vào trong sơn mạch Lưu Phỉ bám rễ sinh chồi.
Chớp mắt một cái đã ba mươi năm trôi qua, người bên cạnh đổi một lứa lại một lứa, huynh đệ đã từng sóng vai chiến đấu phần lớn là đã gần đất xa trời, nhiệt huyết phục quốc cũng biến thành oán niệm, phát tiết lên đám dân chúng bình thường…
Năm tháng…
Kim lão đại chống quải trượng đi ra ngoài sơn cốc không có mục đích, nghe tiếng côn trùng sột soạt, nhìn quạ đen nấn ná, lại nhìn người xung quanh mà ngây ra.
Nhưng đồng thời, cảm giác bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Cảm giác này thật không ổn. Không giống như khi đánh trận, khiến cho hắn rất khó chịu.
- Xuyên Sơn Giáp, hôm nay tuần tra có phát hiện dị thường gì không?
Kim lão đại thấy Tam đương gia Xuyên Sơn Giáp bèn hỏi.
Xuyên Sơn Giáp lắc đầu, vỗ ngực cười ha hả:
- Đại ca yên tâm đi, khẳng định là Tiểu Hoàng Đế Thương Quốc biết sợ rồi. Sơn trại của chúng ta tồn tại đã nhiều năm như vậy, nếu Thương Quốc có thể làm gì được chúng ta thì khẳng định đã ra tay từ lâu rồi!
- Đúng vậy.
Kim lão đại khẽ gật đầu. Thực ra hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không đúng.
Dù sao, đó vẫn là năm ngàn binh sĩ tinh nhuệ đó!
Trước kia, quân đội lên núi tiễu phỉ nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm đến hơn ngàn, đi một vòng lên núi rồi quay về, chưa từng huy động nhiều nhân lực như vậy.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể giấu những nghi hoặc và suy nghĩ như vậy trong bụng, trước mắt chủ yếu chỉ lấy lòng người an ổn làm trọng.
Đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:
- Đúng rồi, các Trại chủ kia còn chưa đưa theo các huynh đệ xuống sao?
- Hừ! Một đám điệu bộ!
Nghe vậy, Xuyên Sơn Giáp khinh bỉ đáp:
- Xế chiều hôm nay, người của Vô Cấu trại và Bát Phương trại đều đã xuống tới, sau đó có ăn cơm với chúng ta. Nhưng các sơn trại còn lại vẫn dẫn người trốn lên núi, từ chối đủ kiểu không chịu xuống.
- Được rồi, tóm lại là vẫn có cố kỵ, không muốn vạch mặt với Hoàng Đế Thương Quốc. Kệ bọn họ đi, chúng ta ăn cơm đã, mọi người đã mệt mỏi hai ngày nay rồi. Tối nay để các huynh đệ luân phiên nghỉ ngơi, ngày mai lại xem xét tình hình. Còn nữa… Ồ? Động tĩnh gì?
Nói được nửa câu đột nhiên hắn khựng lại.
Cay mày nghe ngóng… tiếng động này rất đặc biệt, có vẻ như có thứ gì đó đang cuồn cuộn tới.
Sau đó hắn nằm xuống, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe.
Chính nhờ cái nghiêng đầu này, khoé mắt của hắn vô tình nhìn thoáng qua một vách đá trong sơn cốc, bỗng nhiên hai mắt mở trừng trừng.
Nước!
Hồng thuỷ cuồn cuộn, sóng bạc mãnh liệt từ trên vách đá đổ xuống!
Tất cả đều quá nhanh! Thế nước rất lớn, như một con quái thú hung mãnh từ trên vách đá lao xuống rơi vào trong sơn cốc, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía!
Trong dòng nước còn có những mũi gỗ nhọn xông vào trong sơn cốc, như một cây trường mâu bén nhọn vô tình, đâm vào từng người đang trợn mắt há mồm trong sơn cốc!
Xong!
Một ý niệm hiện lên trong đầu Kim lão đại. Đột nhiên hắn hiểu ra.
Vị Tiểu Hoàng Đế bị mọi người xem thường coi khinh kia, ngày đó căn bản không bỏ qua việc tiến đánh sơn cốc, mà là dùng đến một phương pháp còn cao minh hơn: Chặn đứng thượng du dòng sông, ném mũi gỗ nhọn vào sông, đợi cho thế nước đủ để dìm toàn bộ sơn cốc thì xả ra!
Còn mấy cái lời ca hát kia, rất hiển nhiên là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người, che giấu động tĩnh khi chặn đường sông.
Đáng chết! Vậy mà không ai chạy đến dòng sông xem thế nào, nước sông cạn bớt cũng không biết sao!
Kim lão đại cũng không ngu, trong chớp mắt đã nghĩ thông mọi chuyện từ đầu đến cuối. Dù sao thì ba mươi năm trước hắn cũng là một tiểu uý tộc, trong lòng hắn hiểu rất rõ khốn cảnh hiện giờ.
- Lũ lụt tới rồi, chạy mau!
Nơi xa có tiếng hô lớn.
- Đừng có ăn, giờ còn ăn cơm gì nữa!
- Khôngggg! Long Vương! Nhất định là Long Vương nổi giận!
- Làm sao bây giờ? Chạy trốn đi đâu!
- Cứu mạng! Ta bị cái gì đâm trúng rồi!
Trong sơn cốc lập tức loạn thành một đống, tiếng gào thảm thiết, tiếng kêu cứu, tiếng chạy trốn vang lên không dứt.
Người của Vô Cấu trại và Bát Phương trại đang hối hận đến phát điên, đầu óc chập mạch hay sao mà lại muốn xuống sơn cốc chứ? Vì một bữa cơm mà mất mạng, thua thiệt đến tận nhà bà ngoại rồi!
Trước tình cảnh này, Kim lão đại cũng luống cuống chân tay, một con người nhỏ bé như hắn làm sao chống lại nổi sức mạnh của thiên nhiên. Người trong sơn trại đều bỏ chạy đào mệnh, hắn có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể đào mệnh…
Phần lớn người trong sơn cốc là người của Kim Đao trại, cộng thêm cả gia quyến thì tổng cộng có hơn một ngàn, có rất nhiều người vẫn còn ở trong phòng, hoặc là đang nói chuyện phiếm trong động. Ngay trong tích tắc hồng thuỷ kéo đến, lập tức tất cả đều ngẩn ra, chỉ trong mười mấy hơi thở đã có mấy chục người bị cuốn đi.
Tốc độ nước cuốn nhanh hơn nhiều tốc độ bỏ chạy, sơn cốc nho nhỏ làm sao chứa nổi nước sông tích luỹ suốt hai ngày? Chỉ trong chốc lát, hồng thuỷ đã ngập lên đến tận nóc nhà.
Đương nhiên, trong sơn cốc cũng có rất nhiều người biết bơi, miễn cưỡng bám vào thân cây gì đó còn có thể tạm thời giữ được mạng. Nhưng những mũi gỗ lao xuống trong dòng nước kia không cho bọn họ cơ hội, rất nhiều người bị xuyên qua bụng, máu nhuộm đỏ cả dòng lũ.
Đương nhiên, người của mười lăm trại còn lại trên núi có thể thấy hết được cảnh này, tất cả đều bị dọa đến linh hồn run rẩy, sự sợ hãi dâng lên từ đáy lòng.
Mấy lưu phỉ này vốn chỉ là bách tính ở tầng dưới chót dốt đặc cán mai, đối mặt với hình ảnh khó mà tin nổi này, không phải ai cũng có được cái đầu tỉnh táo và thông minh như Kim lão đại, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là thiên tai.
Nhưng không có mưa không có thủy triều, hồng thuỷ từ đâu tới?
Kim Đao trại... Xong!
Hoàn toàn xong!
Khi các trại lớn đang thở dài rồi chuẩn bị rút lui, đột nhiên sau lưng có tiếng soàn soạt.
Mọi người quay lại nhìn, vừa thấy đã bị doạ gần chết.
Quân lính!
Từng dãy quân lính Thương Quốc thận trọng sờ soạng đi lên núi!
Đáng chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trại chủ Thái Bình trại toát mồ hôi lạnh, tất cả người của mười lăm trại đến đây trợ giúp cộng lại mới có hơn một ngàn người, bây giờ bị quân đội tinh nhuệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh của Thương Quốc vây lại, lấy đâu ra đường sống?
Tất cả lưu phỉ đều nhìn Trại chủ, muốn tìm người dẫn đầu. Nhưng trại chủ… Ha ha.
- Liều mạng!
Trại chủ Huyết Nha trại có huyết tính lớn nhất, đầu óc nóng lên liền cầm theo một thanh đao cán dài chỉ huy các huynh đệ phá vây.
Người của Huyết Nha trại chần chừ một chút rồi cũng liều xông lên.
Nhưng vừa mới giao thủ đã bị đánh lui.
Thực lực và trang bị ban đầu đã không bằng quân chính quy rồi, giờ còn bị vây đánh, ai mà chịu nổi?
Để lại mấy chục bộ thi thể, đám người Huyết Nha trại lại thối lui lên trên núi.
Các vị Trại chủ liếc nhau một cái, ai nấy đều có vẻ bất đắc dĩ, ẩn giấu đi sự tuyệt vọng vô tận.
- Nếu không, chúng ta đầu hàng thôi?
Rốt cuộc, Trại chủ An Xương trại trầm giọng nói.
- Đầu hàng? Ngươi điên rồi? Quân phỉ không thể cùng tồn tại, quân Thương có thể buông tha cho chúng ta sao!
Bên cạnh, Trại chủ Lang Huyết trại rống lớn. Hắn khác với các trại khác, Lang Huyết trại đã từng cướp qua Thương Quốc, nhất định là tử địch.
Nghe vậy, đám người đang có ý định đầu hàng đều dập tắt tâm tư.
Đúng thế, quân phỉ không thể cùng tồn tại. Hiện giờ quân đội Thương Quốc đã chiếm hết ưu thế, sao có thể chấp nhận mọi người đầu hàng chứ!
Nhưng đúng lúc này, quân đội Thương Quốc bên đối diện đều dừng lại không tiến thêm nữa, thay vào đó là từng đội cung tiễn thủ, giương cung cài tên, nhắm thẳng bọn họ.
Mệnh ta xong rồi!
- -------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...