Một ánh mắt của Quân Dĩ Duệ cũng có thể làm cho Tần Dụ Lãng cảm thấy khẩn trương, cậu chưa từng gặp qua nam nhân nào mang lại cho người khác cảm giác áp bách như vậy, giơ tay nhấc chân cũng toát ra khí chất vương giả áp đảo người.
Thậm chí Tần Dụ Lãng cảm giác mình có đứng cách anh 10m thì cũng sẽ va chạm với hơi thở cường đại của đối phương.
Lý Thượng Trí nhìn cậu một cái, nịnh nọt nói: “Tớ đi trước, dụ Lãng cậu cứ tâm sự với Quân thiếu ah…”
Quân Dĩ Duệ đang ngồi trên ghế sa lon khẽ gật đầu, nụ cười trên miệng ẩn dấu một chút ít tính toán.
Tần Dụ Lãng hồ nghi mà nhìn cái người trong bốn năm nay đây là lần đầu tiên gọi cậu “Dụ Lãng”, ánh mắt của Lý Thượng Trí nhìn cậu như muốn nói “tự cầu nhiều phúc”, sau đó cực kỳ nhanh chạy ra ngoài cửa, cậu đối với năng lực trở mặt của người này hoàn toàn khuất phục thêm một lần nữa.
Tiếng đóng cửa của Lý Thượng Trí gọi thần trí Tần Dụ Lãng trở về, cậu xấu hổ mà hỏi thăm: “Tôi ở đây có gây phiền toái cho anh không?”
“Phiền toái?” Quân Dĩ Duệ nghiền ngẫm câu dẫn ra một nụ cười trên khóe môi, “Việc này thì phải xem em dùng thân phận gì để ở rồi.”
“Thân phận gì? Cái này… Tôi sẽ trả tiền, tuy tôi chuyển tiểu thuyết CD không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng tôi nhất định sẽ không thiếu nợ tiền thuê nhà của anh đâu.”
Quân Dĩ Duệ đột nhiên cười to một tiếng, anh buồn cười mà nhìn Tần Dụ Lãng, “Tiền thuê nhà? Lý Thượng Trí đã nói với em như thế nào?”
Tần Dụ Lãng thành thành thật thật mà trả lời anh: “Cậu ta nói anh đang ở một mình, muốn tìm bạn ở chung phòng.”
“Ở chung thì đúng, còn về phần bạn cùng phòng…” Quân Dĩ Duệ ngoắc ngoắc ngón út với cậu, Tần Dụ Lãng kiên trì đi qua, nghe thấy anh gợi cảm nói với cậu, “Kỳ thật anh đang tìm bạn trai em tin không?”
Tần Dụ Lãng lập tức nhảy ra, lớn tiếng kêu lên: “Anh không phải là nói thật chứ? Anh cũng thế…” Ngẫm lại cũng không thể nói quá thẳng thắn được, cậu chần chờ mà nói tiếp, “Cũng có khuynh hướng kia sao?”
Quân Dĩ Duệ trầm mặc, anh đứng lên, lúc đi ngang qua Tần Dụ Lãng nói một câu, “Mang em lên lầu xem phòng.”
Tần Dụ Lãng cầm hành lý lên, đi theo phía sau anh đi lên lầu hai.
Quân Dĩ Duệ dừng lại trước một căn phòng, anh tựa vào cửa ra vào, đưa tay ra chỉ, nói với Tần Dụ Lãng: “Đây là phòng của em, vào xem một chút đi.”
Tần Dụ Lãng lướt qua anh, đi vào phòng xem xét, trái tim bé nhỏ của cậu suýt chút nữa là bị dọa sợ vọt ra ngoài.
Loại phòng này có lẽ chỉ ở trong tiểu thuyết cậu mới nhìn thấy qua a. Trong căn phòng rộng rãi, một cái cửa sổ sát đất cực lớn với rèm treo màu xanh da trời, bên kia là một cái bàn rộng 2m phía trên bày biện mấy lọ hoa, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn treo trong suốt như thủy tinh, dưới đèn treo vừa vặn là một cái giường đôi to đến mức có chút khoa trương. Thứ làm cho Tần Dụ Lãng không thể tin nổi chính là, cái thảm giống như dưới phòng khách đang trải trên sàn nhà, mặt thảm làm bằng lông thỏ dẫm lên có chút mềm mại quá đáng, Tần Dụ Lãng tựa hồ có chút lâng lâng.
Sau khi tới gần cậu mới trợn mắt há mồm phát hiện, những thứ chồng chất trên tủ đầu giường kia, chính là toàn bộ các bản tiểu thuyết đam mỹ.
Tần Dụ Lãng chậm rãi quay người, nhìn thấy ánh mắt Quân Dĩ Duệ mang theo ý cười đang gắt gao theo dõi cậu, cậu lắp bắp hỏi anh: “Anh xác định cho tôi ở đây sao?”
Quân Dĩ Duệ nhún nhún vai, “Đúng vậy, đống tiểu thuyết đam mỹ kia là đặc biệt chuẩn bị cho em đấy.”
Trên trán Tần Dụ Lãng bay qua một đám quạ… Trời ạ, không phải là tên khốn Lý Thượng Trí kia bán cậu đi chứ? Sao nam nhân này cái gì cũng biết? Thật giống như chuẩn bị xong tất cả chỉ đợi cậu đến thôi vậy.
“Ah, đúng rồi, ” Quân Dĩ Duệ cũng đi tới, trực tiếp ngồi lên giường, “Trước đây em đã từng phối âm cho kịch truyền thanh rồi sao?”
“Làm sao anh biết tôi muốn phối âm?” Nghi vấn trong nội tâm Tần Dụ Lãng dần dần sâu sắc hơn, nhưng cậu biết rõ, tất cả chuyện này nếu như đi hỏi Lý Thượng Trí kia nhất định có thể có kết quả!
Nam nhân mặt mày tinh xảo triển khai một nụ cười xinh đẹp, môi của anh hơi mỏng, bộ dạng hơi khẽ mím môi rất là mê người.
“Chẳng lẽ anh chưa nói cho em biết, kỳ thật cái kịch truyền thanh kia, người phối âm cho tiểu công…” Trong lúc Tần Dụ Lãng càng ngày càng không thể tin vào mắt mình, anh công bố đáp án, “Chính là anh sao?”
Lý Thượng Trí cái tên GAY chết tiệt kia nhất định là đã bán cậu đi rồi! Cậu rõ ràng đang ở chung một mái nhà với một nam nhân xa lạ có khuynh hướng đồng tính luyến ái a.
“Anh đừng nói với tôi, anh thật sự giống Lý Thượng Trí, cũng là GAY a?”
Quân Dĩ Duệ đứng dậy đem Tần Dụ Lãng đang đứng bên cạnh giường vây ở trên tường, anh vươn cánh tay vây quanh Tần Dụ Lãng, một bên cúi người tới gần, một bên dùng tiếng nói cực kỳ mập mờ nói: “Anh nghĩ, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, nhất định sẽ… rất vui vẻ đấy.”
Tần Dụ Lãng muốn tránh thoát khỏi vòng vây của nam nhân, nhưng lại bất đắc dĩ phát hiện khí lực của cậu không bằng người ta. Cậu chỉ có thể tận lực nghiêng người qua một bên, dùng thanh âm kiêu ngạo nhất của bản thân mở miệng: “Tôi cho anh biết, trước kia ông đây có luyện qua TaeKwonDo, nếu anh dám làm ra chuyện gì quá phận, ông đây nhất định không nhân đạo mà đánh anh đấy.”
Quân Dĩ Duệ “Ah” một tiếng, sau đó rất tàn nhẫn mà nói sự thật vô cùng tàn khốc đối với tưởng tượng của đối phương tự cho là cường đại này “Kỳ thật trước kia anh đã giành được quán quân cuộc thi TaeKwonDo quốc gia, anh là đai đen nhé.”
Nói xong, hắn buông Tần Dụ Lãng, đi ra ngoài cửa, lúc đi tới cửa vẫn không quên ở trước cửa phất phất tay, “Vậy thì hợp tác vui vẻ rồi…!”
Tần Dụ Lãng phẫn nộ mà nện tường, “Đáng chết!”
Nam nhân đứng ngoài cửa cười sáng lạn, anh chỉ nghe thấy tiếng thét kinh hãi từ trong cửa truyền ra “Đau quá…”
“Lý Thượng Trí! Cậu thẳng thắn một chút cho ông đây” Tần Dụ Lãng ngồi xuống vội vàng sử dụng đoạt mệnh liên hoàn CALL cho Lý Thượng Trí đã chuồn mất kia.
Bộ dạng Lý Thượng Trí cực kỳ mệt mỏi, thanh âm cũng đứt quãng, “Tiểu Lãng Lãng, cậu làm sao thế?”
“Cậu còn có mặt mũi mà nói, cậu rõ ràng không sớm nói cho tôi biết cái tên Quân Dĩ Duệ kia là đồng tính luyến ái! Cậu còn để cho tôi chuyển vào nhà anh ta?”
“Nha… Chuyện này sao, có quan hệ gì, chúng ta không phải cũng trở thành bạn bè nhiều năm như vậy sao. Hơn nữa, Quân thiếu rất tốt, anh ta cũng sẽ không đem cậu… ăn hết.” Lúc Lý Thượng Trí nói đến chữ cuối cùng cũng có chút ít chần chờ.
Tần Dụ Lãng nghe thấy câu nói cuối cùng kia lập tức nổi da gà toàn thân, “Anh ta dám! Nhưng mà chuyện của tôi anh ta lại nắm rõ trong lòng bàn tay, có phải là do cái tên phản đồ cậu làm không?”
Đầu kia Lý Thượng Trí thập phần muốn nhắc nhở cậu, kỳ thật cái tên nam nhân kia cái gì cũng dám làm, chứ nói chi là ăn hết cậu…
“Tiểu Lãng Lãng, cậu hiểu rõ một chút cái người mà cậu tiến vào nhà ở chung thực sự rất bình thường. Được rồi, tớ còn có việc, chính cậu chú ý một chút là được rồi ah.”
Hai mắt Tần Dụ Lãng bốc lên ánh sáng xanh nhìn màn ảnh biểu hiện câu “Kết thúc cuộc gọi”, cậu hận không thể ném Lý Thượng Trí vào sông Hoàng Phổ cho khủng long ăn!
Lý Thượng Trí để điện thoại di động xuống, mệt mỏi nằm lại trên giường, một đôi tay thon dài khẽ vuốt nhẹ bờ vai của hắn.
“Làm sao vậy? Là điện thoại của Tần Dụ Lãng?”
Lý Thượng Trí giương mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thở dài, “Phong, anh không phải là đem bạn bè bán đi chứ?”
Tay Khúc Xa Phong từ trên bờ vai đi xuống, cười khẽ một tiếng, “Với cái tính cách phúc hắc của tên Quân Dĩ Duệ kia, không tới mười ngày khẳng định sẽ đem tiểu Lãng Lãng của anh hủy đi ăn vào bụng.”
Thò tay ngăn cản nam nhân tiếp tục sờ soạng xuống, Lý Thượng Trí xoay người một cái áp Khúc Xa Phong dưới thân thể, “Hừ, nếu không phải anh ta uy hiếp anh nếu không đưa tiểu Lãng Lãng đến nhà anh ta thì sẽ không cho em nghỉ, anh mới không để anh ta tùy ý sai khiến mà làm ra việc này…”
Khúc Xa Phong phát ra thanh âm nhỏ vụn “Được rồi, đừng suy nghĩ đến bọn họ nữa…”
Lý Thượng Trí cười bắt đầu nhấm nháp cơm sau món điểm tâm ngọt của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...