Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Lúc nhận cuộc điện thoại thứ ba của Lý Thượng Trí, Tần Dụ Lãng thật sự nổi giận. Một tay cầm lấy điện thoại, đè xuống nút call, cậu dùng khí lực toàn thân hét vào điện thoại: “Ông đây đã nói bao nhiêu lần rồi, ông đây không phải GAY, cậu cuối cùng là muốn thế nào?”

Lý Thượng Trí nghe Tần Dụ Lãng gào thét, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: “Không phải như vậy nha, tiểu Lãng Lãng… Cậu rõ ràng thích xem hai nam nhân ôm hôn như vậy, sao lại không chịu thừa nhận? Mau gia nhập với chúng tôi đi.”

“Không được gọi tôi là tiểu Lãng Lãng. Cậu đừng có buồn nôn như vậy được không? Lý Thượng Trí cậu cho rằng ai cũng giống như cậu sao? Ông đây nói một lần cuối cùng, ông đây là thẳng, thẳng đấy.”

Nói xong, nhanh chóng cúp máy, hung dữ tắt nguồn điện thoại, thậm chí còn gỡ pin điện thoại ra, ném di động qua một bên.

Tần Dụ Lãng bật máy tính lên, xem kịch bản Lý Thượng Trí gửi tới, trên trang nhất xuất hiện vài chữ to: Võng phối phúc hắc trạch công gặp gỡ cực phẩm ngạo kiều thụ.

Cậu ngửa mặt lên trời thở dài, không khỏi cảm khái, cuộc đời cậu sao lại xui xẻo đến như vậy, tại sao lại quen biết với cái tên khó chơi như Lý Thượng Trí này?

Bốn năm trước, nhập học làm sinh viên đại học năm nhất, nhà cậu không phải ở thành phố này, vì vậy một mình cậu cô đơn mang theo hành lý tìm ký túc xá.

Cậu gặp rất nhiều khó khăn hỏi vô số người mới tìm được phòng ngủ mà mình sắp phải sống trong bốn năm, muốn để hành lý lên cái giường ở gần cửa ra vào, một nam sinh thân thể cường tráng lảo đảo đi qua người cậu, đặt mông ngồi xuống cái giường lớn đó.

Cậu muốn mở miệng, nhưng lại nhớ tới trước khi đi mẹ có nói “Ở bên ngoài, nói chuyện phải cẩn thận đừng đắc tội với người khác” Cậu đem hành lý để xuống bên cạnh, đi về phía nam sinh đang cắn hạt dưa kia nói một câu: “Thật ngại quá, cái giường này là tôi chọn trước.”


Nam sinh kia cũng không ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục cắn hạt dưa, trong miệng phát ra mấy chữ vụn vụn vặt vặt: “Thì cậu đổi giường khác đi.”

Nam sinh Tần Dụ Lãng có một tật xấu, chính là nhìn trúng đồ vật gì thì nhất định phải lấy cho bằng được, vì vậy cậu xem như triệt để không quan tâm nữa.

Cậu cũng vỗ bờ mông ngồi lên giường, móc MP4 mang theo ra bắt đầu đọc tiểu thuyết.

Cuối cùng nam sinh kia đã hiểu rõ hắn không nên ngồi trên cái giường này, có chút tò mò hỏi: “Cậu nhất định muốn cái giường này sao?”

Cậu không nói lời nào, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình MP4, thích thú đọc.

“Cậu đang xem cái gì mà nhập thần như vậy?” Nam sinh dựa vào bên cạnh cậu, ánh mắt cũng nhìn màn hình không rời, đột nhiên ngạc nhiên hô lên: “Cậu không phải là GAY chứ?”

Những lời này lại làm cho Tần Dụ Lãng bạo phát “Cậu nói bậy bạ gì đó? Ai là GAY?”

Nam sinh chỉ vào tiểu thuyết trong MP4 giống như là bằng chứng nói ra: “Cậu xem tiểu thuyết đồng tính luyến ái nam!”

“Ai nói xem đam mỹ thì là đồng chí hả? Tôi…” Cậu lấy hết dũng khí hô: “Tôi là hủ nam, được chưa.”


Nam sinh tựa hồ bị khí thế của cậu hù sợ, nhanh chóng đứng lên, không biết vì sao nhưng trong ánh mắt có cảm giác tiếc nuối, cầm chặt hai tay của cậu, làm một bộ anh hùng tiếc anh hùng.

“Anh em, tôi tên là Lý Thượng Trí. Từ hôm nay trở đi cậu là người bạn tốt nhất của tôi, có việc cứ gọi một tiếng, cái gì tôi cũng có thể giúp cậu.” Nói xong liền đem hành lý của Tần Dụ Lãng chuyển lên giường “Cái giường này tôi tặng cho cậu. Đúng rồi, cậu tên gì?”

Nghe xong cả buổi, Tần Dụ Lãng rốt cục cũng hiểu được câu nói sau cùng của Lý Thượng Trí, cậu buông MP4, thản nhiên nói: “Tần Dụ Lãng.”

Ngay lúc đó cậu không biết, tại sao khi nghe được cậu là hủ nam Lý Thượng Trí lại đột nhiên thay đổi thành một người nhiệt tình dào dạt đối với cậu như vậy, về sau mới biết, Lý Thượng Trí kia căn bản chính là một tên thuần GAY a.

Kịch bản bị cậu ném vào thùng rác, cậu mở tiểu thuyết đam mỹ đang xem dở ra tiếp tục đọc.

Năm phút sau, cửa nhà trọ của cậu bị ai đó đập dữ dội, cậu vỗ vỗ cái trán một cái, nóng nảy đứng lên…nổi giận đùng đùng đi mở cửa, “Ai?”

Nam nhân đang đứng thẳng ngoài cửa lúc đầu là cả kinh, nhưng sau đó lộ ra một khuôn mặt thẹn thùng, “Tiểu Lãng Lãng… Cậu làm gì mà hung dữ với người ta như vậy nha?”

“Lý Thượng Trí, cậu đi chết đi.”


Một tay đóng cửa lại, thần kinh của Tần Dụ Lãng sắp bị tên này tra tấn phát điên rồi.

Người ngoài cửa vẫn không từ bỏ mà hô hào: “Tiểu Lãng Lãng, sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy? Tớ muốn đi nhảy lầu!”

“Cậu đi đi! Dù sao cũng đừng hy vọng tôi sẽ đi nhặt xác cho cậu.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân xuống lầu, sau đó tất cả trở về yên tĩnh như cũ. Tần Dụ Lãng thở phào một cái, mở cửa nhìn thoáng qua, xác định đã không có người, cục đá trong lòng cậu rốt cục cũng được rơi xuống, đang muốn đóng cửa, một đôi tay trắng tinh từ phía sau cửa thò ra ngoài, bắt được cánh cửa.

“Tiểu Lãng Lãng…”

Tần Dụ Lãng thề nếu như trong tay cậu có một khẩu súng, cậu tuyệt đối sẽ không bận tâm đến cái gì gọi là giết người đền mạng, nhất định phải giết tên Lý Thượng Trí phiền toái này trước rồi mới tính sau.

Khi cậu nhìn thấy cái tên nam nhân mặt mũi tươi cười ngồi trên ghế sa lon đang đảo khách thành chủ mời cậu đến uống nước, cậu ngay cả trái tim cũng không có để mà chết.

“Rốt cuộc là cậu muốn thế nào? Tôi đã nói là tôi sẽ không tham gia đâu.” Tần Dụ Lãng cự tuyệt hết sức kiên định, cậu tự nhận là đã giải thích rõ ràng, không biết tại sao tên nam nhân này vẫn là một bộ dạng tôi nghe không hiểu, mặt dày mày dạn mà quấn quít lấy cậu.

Lý Thượng Trí uống một hớp nước, lại mò lấy một túi khoai tây chiên trên bàn, răng rắc răng rắc mà ăn, vẫn không quên vươn tay nắm lấy điều khiển từ xa điều chỉnh đến kênh phim kịnh dị.

Tần Dụ Lãng phẫn nộ mà tắt TV đi, ngồi đối diện với Lý Thượng Trí, dùng ngôn từ rõ ràng nhất mà hỏi thăm: “Lý Thượng Trí, có phải nếu tôi không đáp ứng cậu thì cậu sẽ không bỏ qua cho tôi đúng không?”


Thấy nam nhân không trả lời, cậu rốt cục vẫn phải thay đổi thái độ, lộ ra dáng vẻ tươi cười chân thành, hòa ái mà mở ti vi, “Thượng Trí, chúng ta đã là bạn học kiêm bạn cùng phòng bốn năm rồi, đúng không?”

Vị đang ngồi trên ghế sa lon thấy thế, tốt xấu cũng phải phản ứng, kích động mà ngồi xỗm trước mặt cậu, nịnh nọt cười nói: “Đúng rồi, tiểu Lãng Lãng, chính cậu cũng nói, bạn học bốn năm cậu có thể giúp tớ chuyện này không? Tớ coi như ngươi đã đáp ứng ah.”

“Cậu nói cậu làm cái gì tốt chứ? Không nên làm kịch truyền thanh, hay là đam mỹ ah. Điều kỳ quái nhất chính là, cậu rõ ràng để cho tôi đóng vai tiểu thụ?!” Tần Dụ Lãng kiềm nén không được mà đứng lên, hất móng vuốt mà Lý Thượng Trí duỗi tới, “Tôi như vậy mà làm cái gì… Cái gì cái gì thụ chứ?”

Lý Thượng Trí ở một bên tốt bụng nhắc nhở: “Cực phẩm ngạo kiều thụ…”

“Tôi quản cái gì thụ. Ông đây là hủ nam, không phải GAY.”

“Tiểu Lãng Lãng, sao cậu lại chú ý đến vấn đề này như vậy? Chỉ là phối âm mà thôi, cũng không phải người thật, sẽ không để cho cậu ân ân ái ái cùng một nam nhân a.”

Tần Dụ Lãng đoạt lấy khoai tây chiên trong tay Lý Thượng Trí, ăn vài miếng, không khỏi kỳ quái: “Cậu làm gì mà nhất định phải tìm tôi? Hình như Tiểu Hắc rất có hứng thú đối với mấy cái này nha.”

Sắc mặt Lý Thượng Trí trở nên xấu hổ…, hắn làm sao có thể nói cho Tần Dụ Lãng, hắn cũng là có nỗi khỗ riêng a.

Nhớ tới câu kia “Tần Dụ Lãng không tham gia phối âm, tôi tuyệt đối cũng sẽ không gia nhập” Lý Thượng Trí  đã cảm thấy vạn phần đau đầu ah!

Ai tới cứu cứu hắn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui