Bất Hạnh Tiểu Thư
CHƯƠNG 9:
“Trên một cánh đồng cỏ đầy xương mù,nó hốt hoảng nhìn xung quanh,chợt dừng tầm mắt lại,nó thấy pama nuôi và mama nó đang vẫy nó.Nó vui mừng cứ nghĩ mình bị lạc vào một nơi xa lạ,may mà có mọi người ở đây,nó chạy lại chỗ pama nuôi và mama nó,nó càng chạy mọi người lại cách nó càng xa,nó cố gắng chạy thật nhanh,vừa chạy vừa gọi”pama chờ con với”.Nó chạy bị vấp vào một hòn đá,nó đứng đậy chạy tiếp nhưng nó không thấy pama nó đâu nữa,xung quanh nó lại là xương mù,nó thất thanh gọi nhưng chẳng thấy ai.”
Trong căn phòng toàn màu trắng của bệnh viện,nó đang nằm trên giường vẫn còn chìm trong cơn mê,trán đẫm mồ hôi,miêng không ngừng goi:’pama chờ con với”.Nó giật mình bật dậy,thì ra là mơ.Thấy Zin đang gục đầu ngủ bên cạnh ,nó lay zin dậy:
-Này dậy di ,Zin….Zin
Zin dật mình:-Tròi bà tỉnh rùi hả?
-Mama tôi chưa chết đúng không?bác sĩ chỉ nhầm lẫn thôi đúng không?Nói cho tôi biêt đi!Nó nói mà nước mắt chảy không ngừng.
-Miu à!bà đừng như vậy nữa,bác gái đi thật rồi !Zin nói mà hai hàng nước mắt lăn dài.
Nó òa khóc đau khổ,nó ôm Zin,hai đứa cùng khóc.Nghe tiếng khóc,Kai chạy vào,nhìn hoàn cảnh trước mắt Kai đã hiểu,không kìm được nước mắt Kai ôm hai cô em vào lòng.
Sau tang lễ của mama nó mắc bệnh trầm cảm,lúc nào nó cũng nhốt mình trong phòng không giao tiếp với bất kì ai.Ông,Kai và Zin đều lo lắng cho sức khỏe của nó,Zin rất sợ nó bị sốc quá mà hóa điên.Ngày nào zin và Kai cũng thay nhau vào nói chuyện và chăm sóc nó,nhưng nó chỉ im lặng trên mặt cũng không hề biểu hiện cảm xúc.
Ba tháng sau,với nỗ lực của Kai và Zin cung sự hỗ trợ của chuyên gia tâm lí,nó trở lại bình thường.Nhưng điều làm mọi người lo lắng hơn là nụ cười trên môi nó hoàn toàn biến mất,thay vào đó là khuôn mặt lạnh tanh.Nó đã khong còn biêt cười,biết khóc,biết thể hiện cảm xúc như trước,nó trở nên lạnh lùng,trừ một vài người thân(Kai,Zin,ông,cùng người làm trong nhà) nó không bao giờ nói chuyện với một ai,thậm chí không thèm liếc nhìn lấy một kái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...