Edit: Min
Dựa theo giao hẹn tại cuộc họp trước đó, Đào Nguyện trở thành vai chính của vở nhạc kịch quy mô lớn đầu tiên như một điều hiển nhiên.
Khi còn đi học, họ đều trải qua quá trình đào tạo và huấn luyện nghiêm ngặt về ca hát, vũ đạo và diễn xuất.
Bởi vì trước khi chính thức biểu diễn, bọn họ sẽ không có quá nhiều thời gian diễn tập, rất nhiều trường hợp vừa nói muốn biểu diễn cái gì là sẽ lập tức bắt đầu biểu diễn cái đó.
Mặc dù buổi biểu diễn toàn tàu không phải là buổi biểu diễn có lượng khán giả lớn nhất, nhưng cũng miễn cưỡng xem như là một buổi biểu diễn quy mô lớn.
Chỉ cần là một buổi biểu diễn lớn và quan trọng, ít nhiều vẫn sẽ có chút thời gian để diễn tập.
Vở nhạc kịch Red and White Rose này giống như phim bộ, toàn bộ cốt truyện tổng cộng có năm cảnh, nhưng lần này sẽ chỉ diễn cảnh đầu tiên.
Nhân vật Red and White Rose này có thể nói là một nhân vật, cũng có thể nói là hai nhân vật, tuy có Hoa Hồng Đỏ và Hoa Hồng Trắng, nhưng chỉ cần một người diễn mà thôi.
Vì trong cốt truyện, Red and White Rose là nhân cách phân liệt.
Hai nhân cách của nàng ở ban ngày và ban đêm có tính cách hoàn toàn khác nhau.
Hai nhân cách biết sự tồn tại của nhau nên một nhân cách xuất hiện vào ban ngày, một nhân cách xuất hiện vào ban đêm.
Vở nhạc kịch này chính là một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất.
Bởi vì là nhạc kịch quy mô lớn, cho nên chắc chắn phải có nhiều hơn một nhân vật của Đào Nguyện, không chỉ tất cả Quân nhân Văn nghệ đều phải lên sân khấu, mà còn sẽ chọn một số binh lính tuấn tú lên sân khấu để đóng vai quần chúng và nhân vật nền.
Rumja vào vai một nhân vật phản diện, thiết lập nhân vật của vai này là một phu nhân chơi bời trăng hoa ở goá khi còn rất trẻ.
Vì ghen ghét Hoa Hồng Đỏ mà nhắm vào nàng khắp nơi.
Hermin vào vai con gái nuôi của một bá tước quý tộc, người có vẻ rất cao quý nhưng thực ra lại cảm thấy tự ti vì là con gái nuôi, trong lòng ghen tị với Hoa Hồng Trắng, mà người cô thích cũng là Hoa Hồng Trắng.
khi Đào Nguyện tập diễn với Rumja và Hermin, phân đội trưởng ở bên cạnh nhìn và cảm thấy rất hài lòng, thậm chí còn có chút phấn khích, bởi vì kỹ năng diễn xuất của ba người này đều rất tốt.
Kỹ thuật diễn tốt nhất là mang đến cho người ta cảm giác được diễn đúng với màu sắc của họ, có thể khiến khán giả quên đi bản thân diễn viên mà nhớ đến nhân vật mới là kỹ thuật diễn thành công nhất.
Hắn đã có thể đoán được nó sẽ bùng nổ thế nào sau buổi biểu diễn này rồi.
Do màn vũ đạo trước đó của Đào Nguyện, đến cả những người lính trên tàu khác cũng xem được video clip, cho nên sau khi biết cậu sẽ diễn Red and White Rose, những người lính trên tàu khác đều yêu cầu được xem buổi biểu diễn thông qua phát sóng trực tiếp.
Đây không phải là một vấn đề lớn, và với nhiều binh lính yêu cầu như thế, lãnh đạo đã đồng ý.
Cornin ban đầu đã hứa với Hermin rằng sẽ đổi ca với người khác và không đi xem buổi biểu diễn.
Nhưng sau khi đấu tranh một lúc lâu, gã vẫn bước vào hội trường biểu diễn vào ngày buổi biểu diễn bắt đầu, ngồi vào vị trí mà gã đã giành trước.
Mặc dù hội trường biểu diễn lớn như vậy, khán phòng cũng có rất nhiều chỗ ngồi, gã có thể chắc chắn rằng Hermin sẽ không thể nhìn thấy mình, nhưng gã vẫn cảm thấy chột dạ.
Zorley cũng đã đến chờ từ sớm, lần này hắn lại ngồi ở vị trí chính giữa ở hàng ghế đầu, vì vậy hắn có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của các diễn viên mà không cần nhìn vào màn hình lớn.
“Đại đội trưởng, trước giờ anh rất ít xem các màn biểu diễn của Quân nhân Văn nghệ.
Mỗi lần cả tàu biểu diễn là anh thay người khác trực.
Sao tự dưng nay lại có hứng thú với màn biểu diễn của Quân nhân Văn nghệ thế? Còn bảo em phải giành được vị trí tốt nhất cho anh nữa?” Thật ra Dịch Bân đã đoán được hết mọi chuyện rồi, nhưng Zorley không tự nói ra nên anh cố ý trêu chọc hắn.
“Câm miệng.” Zorley nói một cách ngắn gọn và không cho phản bác.
“Vở diễn còn chưa bắt đầu, anh hãy nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì đi, em hứa sẽ không nói cho người khác biết đâu.” Dịch Bân không sợ chết tiếp tục hỏi.
“Cậu muốn biết?” Zorley hỏi với gương mặt không cảm xúc.
“Muốn chớ, nếu không thì em hỏi làm gì?” Dịch Bân gật đầu.
“Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, theo tôi đến phòng cận chiến.
Nếu cậu có thể kiên trì hai giờ, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“À thì, thực ra em cũng không muốn biết lắm, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Đại đội trưởng, anh tuyệt đối đừng nói cho em biết, em thật sự không muốn biết chút nào đâu.” Dịch Bân ngay lập tức sợ hãi, sau đó lập tức im lặng và ngồi bất động chờ màn biểu diễn bắt đầu.
Trong mấy phòng hóa trang ở hậu trường, mọi người đang bận rộn chuẩn bị, Đào Nguyện đã hoá trang xong rồi, chỉ chờ đến giờ biểu diễn để lên sân khấu.
Đến màn thứ tư Rumja mới lên sân khấu, cho nên cậu ấy nhường chỗ cho người khác trang điểm trước, sau đó cậu ấy sẽ bắt đầu trang điểm sau khi những người trong màn đầu tiên lên sân khấu.
“Cậu phải diễn liên tục mấy màn đấy, có chịu được không?” Rumja dựa vào bàn trang điểm bên cạnh hỏi.
“Không được cũng phải được.” Đào Nguyện nói.
“Sau lần biểu diễn này, về cơ bản chắc chắn cậu sẽ là Quân nhân Văn nghệ chính của phân đội chúng ta rồi.
Cậu phải cố gắng hơn nữa và thể hiện trạng thái tốt nhất của mình đó.”
Đào Nguyện nhìn mặt mình trong gương, nói: “Đấy là tất nhiên.”
Gần đến giờ biểu diễn, Đào Nguyện đứng dậy chuẩn bị lên sân khấu.
Những người biểu diễn khác đang chuẩn bị trên sân khấu đều nhìn cậu khi thấy cậu đi đến.
Đặc biệt là những binh lính được chọn làm diễn viên quần chúng, lần đầu tiên được tận mắt nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, họ hoàn toàn không thể dời mắt được, đồng thời cảm thấy khuôn mặt của cậu ở ngoài còn tinh xảo hơn trên màn hình nữa.
Sau khi phân đội trưởng xác nhận vị trí của mọi người xong, hắn bảo Đào Nguyện đứng trên cầu thang đạo cụ chờ, trong vài phút nữa, biểu diễn sẽ bắt đầu.
Đào Nguyện xách làn váy bước lên cầu thang, sau đó đứng đợi sau bức rèm.
Sau khi xác nhận lần cuối, phân đội trưởng nhanh chóng bước xuống sân khấu, sau đó đứng ở lối ra vào bên cạnh quan sát họ.
Màn sân khấu chậm rãi mở ra hai bên, bá tước đóng vai cha của hoa hồng trắng mở màn, giới thiệu với mọi người rằng hôm nay là tiệc trưởng thành của hoa hồng trắng, sau đó rèm châu trên cầu thang mở ra và Đào Nguyện xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đào Nguyện từng bước đi xuống cầu thang, dáng người cậu đoan trang, khí chất tao nhã, khuôn mặt tinh xảo lại trắng trẻo căng bóng, so với hai đoá hoa hồng cài trên mũ đội đầu còn mềm mại hơn.
Sau khi bước xuống cầu thang, Đào Nguyện đứng trong khung cảnh của sảnh tiệc được trang trí bằng nhiều hoa hồng trắng, vén váy và chào mọi người một cách duyên dáng.
Khán giả bên dưới cảm thấy dù cậu chỉ giơ tay thôi cũng mang đến cho họ cảm giác rất tận hưởng khi xem.
Sau khi Đào Nguyện cúi chào thì cùng người đóng vai cha mình nhảy điệu nhảy đầu tiên, sau đó là một màn khiêu vũ tập thể của tất cả các diễn viên mặc trang phục nữ.
Màn khiêu vũ này cũng có yếu tố của vũ đạo thi đấu để xem động tác của ai mềm mại và thanh thoát hơn.
Hermin khiêu vũ ở ngay bên cạnh Đào Nguyện, dựa theo cốt truyện, cậu ta cố ý muốn nổi bật hơn hoa hồng trắng nên đã rất gắng sức để nhảy.
Mà vai hoa hồng trắng của Đào Nguyện chỉ nhảy một cách nhẹ nhàng và tao nhã thôi cũng đã hơn cậu ta rồi.
Lúc này, Hermin không chỉ có cảm xúc của nhân vật mà còn có cảm xúc của chính mình, cậu ta đang thực sự cố gắng hết sức để cố ý thể hiện tư thế khiêu vũ của mình, muốn đánh bại Đào Nguyện.
Nhưng trong mắt khán giả phía dưới, bất luận so sánh thế nào, tư thế nhảy của Đào Nguyện đều đẹp hơn.
Khi Đào Nguyện di chuyển làn váy, cậu như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết dần dần nở rộ, còn khi cậu vươn người thì lại tựa như một con bướm trắng đang bay lượn.
Mọi người bên cạnh cậu chỉ là phông nền, và trong mắt khán giả, ngoài cậu ra thì chẳng còn nhìn thấy ai khác.
Cảnh khiêu vũ trong bữa tiệc là màn đầu tiên, sau khi chuyển cảnh ở màn thứ hai, đó là trong vườn hoa, một số thanh niên quý tộc muốn tiếp cận cậu và tỏ lòng quý mến cậu.
Đào Nguyện đã thay một chiếc váy dài màu trắng, cậu đứng giữa những thanh niên quý tộc đó vừa không quá kiêu ngạo và lãnh đạm, nhưng vẫn có chút cảm giác xa cách dè dặt.
Cả người cậu toát ra khí chất cao quý, cộng thêm điệu bộ tao nhã làm lòng người rung động, như ánh trăng rọi vào lòng người, sáng ngời và trắng tinh khôi, lại xa vời không thể với tới.
Màn thứ ba là sau khi màn đêm buông xuống, nhân cách trong đầu cậu bắt đầu thay đổi.
Màn sân khấu mở ra, Đào Nguyện đang quấn khăn tắm ngồi bên mép bồn tắm, khi cậu mở mắt và ra ngồi dậy, ánh mắt và điệu bộ đã hoàn toàn khác với cảnh tượng trước đó.
Cậu giơ tay vén mớ tóc lòa xòa ra sau tai, chỉ một động tác này thôi cũng đã có sức quyến rũ khó tả, khiến người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Zorley ở dưới nhìn mà ước gì có thể xông lên để bế cậu đi, ai cũng không được phép nhìn thấy dáng vẻ của cậu khi tắm rửa.
Tuy cậu có quấn khăn tắm, nhưng dù chỉ là cánh tay và xương quai xanh thì Zorley cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.
Zorley siết chặt tay, hắn một mặt mê muội ánh mắt gợi cảm và quyến rũ của Đào Nguyện, mặt khác lại không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, rối rắm đến đỏ cả mắt.
Toàn hội trường chắc chỉ có một mình Dịch Bân là muốn nhìn nhưng không dám nhìn, chỉ có thể nhìn đi chỗ khác thôi.
Nếu như anh không đoán được mối quan hệ của Zorley và Đào Nguyện, hiện tại anh nhất định sẽ yên tâm nhìn, nhưng sau khi đoán được mối quan hệ giữa hai người, anh lại không dám nhìn.
Đặc biệt là sau khi quay qua nhìn vẻ mặt của Zorley, anh dứt khoát cúi đầu xuống, không xem đoạn này.
Các diễn viên đóng vai hầu gái bước vào, họ mở bình phong để che hoàn toàn bồn tắm của Đào Nguyện, sau đó lại đi ra sau bình phong và kéo toàn bộ rèm tắm lên.
Khi Đào Nguyện từ phía sau bức bình phong đi ra, cậu đã mặc một chiếc váy dài màu đỏ và trang điểm rất tinh xảo.
Theo tiếng nhạc đệm nhẹ nhàng êm ái với bầu không khí mập mờ, Đào Nguyện mở miệng bắt đầu hát.
Khi cậu khẽ mở đôi môi đỏ mọng, khán giả bên dưới không khỏi nuốt nước miếng.
Sau đó lắng nghe giọng hát của cậu, nó cũng mê hoặc lòng người như vẻ ngoài của cậu vậy, lại còn mang theo chút gợi cảm nữa.
Đào Nguyện vừa hát vừa biểu diễn, cảnh này nói về sự rối ren trong nội tâm của cậu.
Hoa Hồng Đỏ có tính cách hoàn toàn khác với Hoa Hồng Trắng, nàng khao khát một cuộc sống tự do và bình dị, không muốn bị ràng buộc bởi những lễ nghi nghiêm khắc và quy tắc của quý tộc.
Do đó, ngụ ý ẩn giấu trong câu chuyện này là Hoa Hồng Trắng tượng trưng cho người chấp hành những lễ nghi nghiêm khắc, còn Hoa Hồng Đỏ thì tượng trưng cho người chống lại gông cùm phong kiến, là một tính hai mặt của mâu thuẫn bản thể.
Trong cảnh thứ tư, Hoa Hồng Đỏ lẻn ra khỏi lâu đài và đến địa điểm tiệc rượu nổi tiếng trên phố White Night để vui chơi.
Mặc dù nàng đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt cùng nửa khuôn mặt, nhưng khi nàng xuất hiện vẫn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Địa điểm tiệc rượu này giống như một vũ trường ca múa nhạc hiện đại, là nơi ca hát khiêu vũ nghiêm túc chứ không phải nơi để làm những chuyện mờ ám kia.
Đương nhiên, nếu có thông đồng thì cũng có thể rời đi và làm những gì họ muốn.
Rumja đang đeo mặt nạ hát trên sân khấu, vai cậu ấy đóng là một goá phụ giàu có trẻ đẹp, cực kỳ thích được tán tỉnh và quan hệ tình dục.
Cô ấy luôn là người nổi tiếng trong các tiệc rượu đêm, giọng hát của cô ấy động lòng người, mỗi ngày đều có rất nhiều người nghe danh mà đến và muốn trở thành người thân thiết của cô.
Tuy nhiên, ngay khi Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, mọi người đều dời tầm mắt, chỉ nhìn Hoa Hồng Đỏ mà không còn chăm chú lắng nghe cô ấy hát nữa.
Cô ấy bước ra khỏi sân khấu khi chưa hát xong, sau đó nhìn Hoa Hồng Đỏ đầy khiêu khích.
Hoa Hồng Đỏ bước lên sân khấu, tiếng hát của nàng đã khiến tất cả mọi người ở đây đều mê muội và say lòng.
Chỉ một ánh mắt của nàng cũng có thể khiến người ta nóng hết cả người, đôi môi hồng hào khiến người ta nhịn không được muốn âu yếm, vóc dáng gợi cảm càng khiến lòng người ngứa ngáy.
Sau khi nàng hát xong, rất nhiều người tiến tới ám chỉ muốn theo đuổi nàng, nhưng nàng không ở lại lâu, cũng không liên lạc với bất kỳ ai mà là kiêu hãnh rời đi, để lại những người tương tư vì bị nàng mê hoặc.
Sau khi màn thứ tư kết thúc, toàn bộ màn biểu diễn cũng kết thúc, cuối cùng tất cả các những người biểu diễn đều lên sân khấu để chào bế mạc, bên dưới vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Đào Nguyện vẫn mặc chiếc váy đỏ khiến cậu trông rất gợi cảm, với tư cách là nhân vật chính, cậu bước lên phía trước và nhấc váy lên để chào khán giả, tiếng vỗ tay từ bên dưới càng nhiệt liệt hơn.
Màn sân khấu lại lần nữa khép lại, những người biểu diễn vào hậu trường để tẩy trang, các binh lính cũng lần lượt rời đi.
Zorley vẫn ngồi yên đấy, Dịch Bân nghi hoặc đẩy hắn, “Đại đội trưởng, anh sao vậy? Biểu diễn kết thúc rồi.”
Zorley nhắm mắt lại để bình phục tâm tình của mình, hắn muốn giấu Đào Nguyện đi, không cho ai nhìn hết.
Tốt nhất là có thể nhét cậu vào trong túi, chỉ hắn mới được nhìn, lúc nào nhớ cậu thì lấy cậu ra khỏi túi rồi hôn một cái.
Trước giờ hắn chưa từng có cảm giác hay suy nghĩ như thế, điều này khiến hắn không hiểu sao lại bối rối.
Bởi vì điều này có nghĩa là hắn đã yêu cậu rất sâu đậm rồi.
Hắn hoàn toàn ý thức được rằng tình yêu của mình dành cho cậu đang nhanh chóng sâu đậm, sâu đến mức đến cả bản thân hắn cũng phải hoảng sợ.
“Đại đội trưởng?” Dịch Bân lại gọi một tiếng.
Lúc này Zorley mới mở mắt, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...