Edit: Min
Sau khi Cornin tỉnh lại, nhớ lại tình huống lúc đó, trong đầu gã chỉ còn lại một ký ức vô cùng mơ hồ, hình như là hình ảnh Hermin đang chống cự nhưng không thể chống cự thành công, sau đó bị gã cưỡng bức.
Mặc dù thế giới này cởi mở với tình dục, nhưng việc ép buộc người khác quan hệ tình dục là một tội rất nghiêm trọng.
Một khi chuyện huấn luyện viên cưỡng bức học sinh bị người khác phát hiện, cuộc đời Cornin coi như xong rồi.
Cornin vừa hoảng loạn vừa phiền não không thôi, còn Hermin tuy trông có vẻ khổ sở khi bị ép buộc nhưng vẫn an ủi Cornin và nói rằng mình sẽ không nói với bất kỳ ai về chuyện này để trấn an gã.
Đây là lần đầu tiên Hermin làm chuyện này, trong lòng cậu ta cũng cực kỳ sợ hãi và lo lắng, bởi vì chỉ cần Cornin nhận ra có gì đó không ổn và đi làm kiểm tra, vậy thì người xong đời sẽ chính là cậu ta.
Điều khiến cậu ta cảm thấy may mắn là Cornin thực sự nghĩ rằng mình đã ép buộc cậu ta vì gã giữ lại một số ký ức mơ hồ, cho nên gã không hề nhận thấy có gì đó không đúng.
Vì vậy, Cornin cảm thấy có lỗi và cảm kích sự an ủi của Hermin.
Sau ngày hôm đó, Hermin thật sự coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng từ lúc này, Cornin lại bắt đầu không tự chủ được chú ý đến cậu ta.
Cornin một mặt hẹn hò với Roche, một mặt lại để ý Hermin, bởi vì cảm giác áy náy trong lòng nên khi Hermin lén hẹn gặp gã, gã đều đi.
Trong khoảng thời gian này, Cornin phát hiện Hermin thú vị hơn Roche, mặc dù Roche đẹp hơn Hermin rất nhiều nhưng y lại là đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình quan chức cấp cao, hành vi tác phong tuy rất có giáo dục nhưng khó tránh khỏi nhàm chán.
Đặc biệt là khi ở riêng với nhau, Roche nhiều nhất cũng chỉ cho gã ôm và hôn mà thôi, không cho phép gã tiến xa hơn.
Cornin cảm thấy nếu đem hai người ra so sánh thì Hermin thú vị hơn nhiều, cậu ta buông thả nhưng cũng không quá tuỳ tiện, ở bên cậu ta khiến gã vui vẻ hơn.
Thật ra không phải Roche không muốn gì đó với gã, người trên thế giới này không ai là không làm chuyện ấy khi đang hẹn hò cả.
Y chỉ không muốn Cornin nghĩ rằng y là một người tùy tiện mà thôi, và y muốn chờ mối quan hệ của hai người ổn định hơn, sau đó sẽ thuận theo tự nhiên mà nảy sinh quan hệ.
Hermin vừa dụ dỗ Cornin vừa lợi dụng sự áy náy của Cornin dành cho mình, lại giả vờ đáng thương, nói rằng nếu như có thể ở bên gã, cậu ta có chết cũng không hối hận.
Tuy Cornin thấy Hermin rất tốt nhưng trong lòng vẫn không thể buông được Roche.
Sau đó, Hermin dùng mạng sống của mình để uy hiếp Cornin, Cornin chỉ đành đồng ý với cậu ta.
Cornin đột ngột chia tay khiến Roche chịu đả kích rất lớn, y không hiểu tại sao Cornin lại muốn chia tay mình.
Gã là mối tình đầu của y, là người đầu tiên làm y rung động.
Y cố gắng muốn biết lý do, sau đó níu kéo Cornin.
Nhưng Cornin chỉ nói với y rằng gã cảm thấy họ không hợp và gã không hề cảm thấy hạnh phúc khi ở bên y, nên chia tay sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, Cornin còn nói rằng hai người chưa từng quan hệ với nhau, hoàn toàn không được tính là thật sự ở bên nhau.
Mối tình đầu kết thúc không lý do khiến Roche đau buồn một thời gian dài, sau đó Cornin làm huấn luyện viên cho bọn họ trong hai năm rồi đổi thành người khác, Hermin trực tiếp công khai tình yêu, nói rằng mình và Cornin quyết định bắt đầu hẹn hò, thế là cả lớp đều biết họ ở bên nhau.
Sau khi Roche biết, mặc dù không có biểu hiện gì nhưng thực ra trong lòng y vẫn rất buồn.
Mãi cho đến khi Đào Nguyện xuyên qua, y vẫn cứ cảm thấy rất khó chịu, lúc Đào Nguyện biết tâm tình của y, cậu còn cảm khái một câu, tình đầu quả nhiên là đau đớn nhất, nhưng đối với một thằng khốn như thế mà nói, thật sự không đáng.
Đào Nguyện thu dọn đồ đạc, sau đó đợi thông báo họp trong phòng, cậu bấm mở máy truyền tin ra xem, bên trong có mấy tin nhắn của ba mẹ nguyên chủ, anh trai và phu nhân Ruiya, hỏi cậu đã đến chưa và thu xếp thế nào.
Đào Nguyện trở lời từng người một, sau đó thay quân phục.
Điều quan trọng nhất đối với quân phục của Quân nhân Văn nghệ là phải đẹp và đoan trang, mặc dù cơ thể được bao phủ hoàn toàn bằng vải nhưng phải tôn lên được đôi chân dài, vòng eo thon, dáng người và tỷ lệ cân đối.
Dáng người nguyên chủ mảnh khảnh, không mập không gầy, một đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo thon thả cân đối, sau khi mặc bộ quân phục này vào nhìn càng thêm ngọc thụ lâm phong, cao ráo tao nhã.
Đào Nguyện vừa bước vào phòng họp, cho dù đã quen nhìn các Quân nhân Văn nghệ có ngoại hình đẹp, ban lãnh đạo cũng không khỏi nhìn cậu nhiều hơn hai lần, thầm nghĩ một người có thân hình xuất chúng như thế, chỉ đứng yên ở đó thôi, không biết sẽ trở thành người tình trong mộng của bao nhiêu binh lính nữa.
Đào Nguyện đang định tìm một chỗ để ngồi xuống thì thấy Rumja đang vẫy tay với mình, bèn đi đến ngồi bên cạnh cậu.
"Ban đầu nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ trông khá đẹp sau khi mặc bộ quân phục này.
Nhưng khi cậu vừa bước vào, tôi lại có cảm giác rằng bộ quân phục này là được thiết kế riêng cho cậu, tại sao chỉ có một mình cậu là mặc đẹp hơn những người khác thế hả?" Cuộc họp vẫn chưa bắt đầu, Rumja thì thầm với Đào Nguyện.
"Bởi vì tôi đẹp sẵn." Đào Nguyện cười nói.
"Cậu đúng là chẳng khiêm tốn gì hết." Rumja trợn to mắt nhìn cậu nói, "Mặc dù sự thật là như thế, nhưng ít nhất cậu cũng nên thảo mai và khiêm nhường chút chứ?"
"Sau một thời gian dài, cậu sẽ biết rằng con người của tôi không hề thảo mai hay khiêm nhường." Đào Nguyện nói.
"Tuyệt, tôi thích làm bạn với những người thẳng thắn và không thảo mai như cậu." Rumja đưa tay ra và nói: "Tổ trưởng Roche, xin hãy chỉ giáo tôi nhiều hơn trong tương lai."
"Tổ phó Rumja, tôi lười lắm, không thích quản lý sự vụ, sau này nhờ cậu làm giúp công việc của tổ trưởng nha." Đào Nguyện nắm tay Rumja nói.
Rumja đột nhiên có một linh cảm xấu rằng trong tương lai mình sẽ trở thành lao động không công.
Vừa đến giờ họp, binh lính lập tức đóng cửa phòng họp, ban lãnh đạo ngồi phía trên cũng lập tức bắt đầu mở họp.
Thời gian của mấy người lãnh đạo đều rất quý giá nên trong cuộc họp chỉ nói những điểm chính, còn mấy vấn đề vụn vặt thì do các phân đội trưởng truyền đạt.
Nội dung chính của cuộc họp là nói với họ về việc sắp xếp công việc trong tương lai, vốn định tổ chức một buổi lễ chào đón họ để chúc mừng.
Tuy nhiên, kế hoạch ban đầu là tháng sau lên đường tới biên cảnh đã được lên kế hoạch trước một tháng rồi, mấy ngày nữa con tàu sẽ lên đường, mà họ - những Quân nhân Văn nghệ cũng sẽ đi cùng.
Mấy ngày nay bận chuẩn bị nên không có thời gian để tổ chức tiệc chào đón và các hoạt động chúc mừng.
Sau đó là nói về những vấn đề cần tuân thủ nghiêm ngặt sau khi lên tàu, cùng với mấy lời động viên và khích lệ, cuộc họp kết thúc.
Sau khi đến nhà ăn ăn tối, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đào Nguyện tắm xong thì nằm trên giường đọc tin nhắn Zorley gửi cho mình.
Zorley hiện đang dẫn quân đi huấn luyện ở các hành tinh khác, vài ngày nữa mới có thể trở về căn cứ.
Nhưng chuyến đến biên cảnh lần này, Zorley với tư cách là đại đội trưởng đội tác chiến đặc biệt nhất định phải đi, cho nên trước khi xuất phát hắn sẽ trở về căn cứ.
Nếu cả hai muốn gặp nhau thì phải đợi đến khi lên tàu mới có cơ hội gặp mặt.
Đào Nguyện cảm thấy rằng hai người vẫn chưa công khai mối quan hệ của mình, vậy thì sẽ rất bất tiện nếu như gặp nhau trong căn cứ, nơi mà họ chỉ có thể đi lại trong phạm vi quy định, và có lính canh và camera ở khắp mọi nơi.
Mặc dù con tàu nhỏ hơn nhiều so với căn cứ, nhưng gặp nhau thuận tiện hơn.
Đào Nguyện biết Zorley chắc chắn đang ở cùng binh lính nên không tiện dùng hình chiếu video, vì vậy hai người trò chuyện bằng tin nhắn.
Zorley lúc này đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi, xung quanh có rất nhiều binh lính đang ngồi hoặc nằm, vì không phải thực chiến huấn luyện nên không cần đề phòng, trong lúc nghỉ ngơi, mọi người đều rất thả lỏng.
Bình thường Zorley là một người ít nói, trước giờ không thích nói chuyện phiếm, nhưng điều khiến hắn cảm thấy thần kỳ chính là mỗi khi nói chuyện với Đào Nguyện, hắn sẽ có cảm giác không muốn kết thúc.
Nhìn những lời mà Đào Nguyện gửi đến, Zorley không nhịn được cong cong khóe môi.
Một binh lính đang nằm trong túi ngủ chơi game, khi anh ta đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy Zorley đang cười, anh ta bật ngồi dậy, nhìn Zorley nói: "Đại, đại đội trưởng, anh đang xem gì đấy? Cười vui vẻ thế?"
Những binh lính khác nghe anh ta nói vậy đều lập tức nhìn về phía Zorley, nụ cười trên khóe miệng của Zorley còn chưa hoàn toàn biến mất, vừa vặn bị bọn họ nhìn thấy.
Zorley ngẩng đầu, thấy bọn họ đều đang nhìn mình, lập tức xụ mặt nói: "Nhìn tôi làm gì? Tôi không được cười hay gì?"
Lý do khiến bọn họ ngạc nhiên không phải vì Zorley đang cười, tuy Zorley bình thường khá nghiêm túc nhưng cũng không phải là hắn chưa từng cười.
Nhưng nụ cười vừa rồi của hắn hoàn toàn khác với nụ cười thường ngày, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác phơi phới, đây rõ ràng là nụ cười chỉ những người đang yêu mới có.
Dịch Bân chui ra khỏi túi ngủ, bước nhanh đến chỗ Zorley, tò mò nói: "Đại đội trưởng, cho bọn em xem với, là cái gì mà có thể khiến anh cười vui vẻ dữ vậy."
"Cho bọn em xem với, đại đội trưởng."
"Bọn em cũng muốn xem nữa."
Những người lính khác cũng tò mò vây quanh hắn.
Khi Dịch Bân đứng dậy thì Zorley đã tắt máy truyền tin rồi, hắn không có khả năng cho bọn họ xem nội dung trò chuyện của hắn và Đào Nguyện.
Zorley đứng lên nhìn bọn họ nói: "Nếu các cậu cảm thấy buồn chán, vậy thì đừng nghỉ ngơi nữa, bắt đầu huấn luyện ban đêm đi."
"Đừng mà đại đội trưởng." Dịch Bân lập tức lùi lại một bước nói, "Chỉ có hơn một tiếng để nghỉ ngơi thôi, sau đó phải huấn luyện suốt mấy tiếng lận đó."
"Hoặc là hiện tại tranh thủ nghỉ ngơi, hoặc là lập tức bắt đầu huấn luyện, các cậu chọn đi." Zorley nghiêm mặt nói.
Các binh lính lập tức trở lại chỗ tiếp tục nghỉ ngơi, Dịch Bân dù không cam lòng nhưng cũng chỉ đành trở lại túi ngủ nằm tiếp.
"Đội phó." Một binh lính đi đến bên cạnh Dịch Bân, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thấy đại đội trưởng đang nhìn cái gì không?"
"Không." Dịch Bân ngẫm lại vẫn cảm thấy tò mò, vì thế lại ngồi dậy, cố ý hỏi Zorley: "Đại đội trưởng, anh đang xem phim đúng không? Xem một mình đâu có vui, nhả ra cho mọi người xem chung đi."
Những binh lính khác không dám phát biểu ý kiến, nhưng đều nhìn Zorley với ánh mắt chờ mong.
"Cậu nghĩ tôi giống cậu à? Lấy giờ nghỉ giải lao để coi phim, tôi không có cái thói đó." Zorley không thèm nhìn hắn, click mở màn hình máy truyền tin rồi gửi tin nhắn cho Đào Nguyện, bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt.
"Như em đây mới là đàn ông bình thường, không có người yêu, đương nhiên là phải xem phim để xoa dịu trái tim cô đơn, trống vắng và lạnh lẽo của mình rồi." Dịch Bân lại nằm xuống nói, "Một người đàn ông đã không yêu đương nhiều năm, lại ít xem phim giống như đội trưởng đây, phỏng chừng đã sắp tuyệt chủng rồi.
Em thấy anh là động vật quý hiếm cần được bảo vệ."
Zorley mặc kệ anh, sau khi chúc ngủ ngon với Đào Nguyện thì dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thấy Zorley không để ý tới mình, Dịch Bân cũng nhắm mắt lại định ngủ một giấc, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày đón tân Quân nhân Văn nghệ.
"Tiếc quá đi.
Hôm nay hạm đội của chúng ta sẽ đón một nhóm tân Quân nhân Văn nghệ, không được đi nhìn cho đã mắt, tiếc thật." Dịch Bân nhắm mắt lại nói.
Zorley nghe hắn nói vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút rung động.
Sau khi chúc Zorley ngủ ngon, bởi vì vẫn còn sớm, dù muốn nghỉ ngơi nhưng Đào Nguyện cũng không thể ngủ sớm như vậy, cho nên lại trò chuyện với người nhà qua hình chiếu liên lạc một lúc.
Theo như sắp xếp ban đầu thì một tháng trước khi lên đường đến biên cảnh là để cho tân Quân nhân Văn nghệ làm quen với hoàn cảnh, và thích ứng với nếp sống sinh hoạt trong hạm đội.
Tuy nhiên, do lệnh đột ngột từ bên trên, bọn họ phải lên đường trước một tháng, nên thời gian thích ứng gì đó đều được miễn, tranh thủ mấy ngày này để hiểu rõ mọi thứ cần hiểu, rồi nhanh chóng chuẩn bị xuất phát.
Vài ngày sau, Zorley trở lại cùng với những binh lính đã ra ngoài huấn luyện, mặc dù đám binh lính rất muốn nhìn thấy nhóm Quân nhân Văn nghệ mới đến, nhưng vì đội tác chiến đặc biệt là đội chiến đấu cơ giáp quan trọng nhất nên bọn họ phải lên tàu trước, vì vậy chỉ có thể chờ Quân nhân Văn nghệ lên tàu rồi nhìn sau.
Sau khi tất cả binh lính đã lên tàu và mọi sự sắp xếp đã hoàn tất, các Quân nhân Văn nghệ cũng lên tàu trước khi khởi hành vài giờ.
Quân nhân Văn nghệ lên tàu cũng là một loại phong cảnh, các binh lính đã lên tàu hơn nữa đã sắp xếp mọi thứ và có thể tự do hoạt động đều sẽ không muốn bỏ lỡ phong cảnh này.
Lần này, tổng cộng có năm con tàu sẽ lên đường đến các chòm sao biên giới, mà phân đội của Đào Nguyện sẽ lên tàu chính.
Là đại đội trưởng của đội tác chiến đặc biệt, Zorley chắc chắn sẽ ở trên tàu chính, thế nên sẽ rất thuận tiện để họ gặp nhau trong một tháng rưỡi lên đường.
Binh lính đã chờ từ sớm, bởi vì không thể vây xem quá lộ liễu, cho nên nhất định không thể đứng ở tầng một, hành lang tầng hai, tầng ba đã chật kín binh lính, tất cả đều vươn cổ chờ xem các Quân nhân Văn nghệ lên tàu.
Chuyện này đương nhiên không thể thiếu Dịch Bân rồi, anh và các phân đội trưởng đã chiếm lĩnh một vị trí từ sớm.
Đột nhiên quay đầu nhìn thấy Zorley đang đi tới, Dịch Bân kinh ngạc mở to mắt nói: "Đại đội trưởng, anh cũng tới xem các tân Quân nhân Văn nghệ lên tàu hả?"
"Các cậu đều tới xem, tôi tới xem thì rất kỳ quái à?" Zorley mặt không cảm xúc nói.
"Không kỳ quái, không kỳ quái." Dịch Bân vội vàng nói, sau đó nói với vẻ mặt vui mừng của một người cha già, "Đại đội trưởng, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi, lần nào em mời anh cũng không đến, phong cảnh đẹp thế này, là đàn ông thì đừng nên bỏ lỡ."
"Còn đứng đực ra đấy làm gì? Nhường chỗ cho đại đội trưởng nhanh lên!" Dịch Bân vội vàng hét lên với các binh lính khác, "Nhanh lên, nhanh lên, mọi người chen chúc chút đi, cho đại đội trưởng lần đầu tiên xem Quân nhân Văn nghệ lên tàu một vị trí có tầm nhìn tốt nào."
Zorley cũng không từ chối, sau khi họ nhường vị trí thì đứng vào.
Sau khi tập hợp trên mặt đất, mọi người kéo chiếc vali nhỏ của mình và bắt đầu lên tàu dưới sự dẫn dắt của phân đội trưởng.
Phân đội trưởng đi cạnh đội ngũ của mình, với tư cách là tổ trưởng tổ một của phân đội một, Đào Nguyện đi đằng trước đội ngũ.
"Đến rồi, đến rồi!"
"Đến rồi, bọn họ bắt đầu lên tàu rồi!"
"Thấy chưa? Có thấy chưa?" Một binh lính chỉ có thể đứng hàng phía sau bị che mất một phần tầm nhìn sốt ruột hỏi.
"Thấy rồi, thấy rồi, oa! Người đầu tiên đẹp quá vậy? Yêu cầu về giá trị nhan sắc của Quân nhân Văn nghệ bây giờ cao vậy hả?"
"Đúng là không tồi ha."
"Đây mà gọi là không tồi á? Đây gọi là tuyệt trần đó, ok?"
"Phía sau thì sao? Phía sau trông thế nào?"
"Phía sau hả? Để tôi nhìn thử, ờ......, đẹp thì đều khá đẹp, nhưng mà......."
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà chẳng ai đẹp bằng người đầu tiên hết, vẫn là người đầu tiên đẹp nhất.
Tôi còn tưởng rằng nhóm Quân nhân Văn nghệ đợt này đều đẹp như người đầu tiên chứ.
Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi."
.............
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...