Edit: Min
Đào Nguyện trở lại Phượng Hoa cung chưa được bao lâu, Tiêu Thuân Diệp đã vội vã tới.
Tiêu Thuân Diệp vừa nghe tin Đào Nguyện mang thai, hắn còn vui mừng và hưng phấn hơn cả Thái Hậu, cuối cùng hắn cũng có đứa con đầu lòng, hơn nữa còn là do người yêu của hắn mang thai, làm sao hắn có thể không hưng phấn cho được.
“A Tịch!” Tiêu Thuân Diệp sải bước đến chỗ Đào Nguyện.
“Bệ hạ.” Đào Nguyện đứng dậy nhìn hắn.
Tiêu Thuân Diệp ôm chặt lấy cậu, nói: “Chúng ta có một đứa con, đúng không?”
Đào Nguyện tựa đầu vào vai hắn, ôm eo hắn nói: “Đúng vậy, nó đến rồi, mấy tháng nữa sẽ có thể ra ngoài gặp chúng ta.”
“A Tịch," Tiêu Thuân Diệp vẫn còn rất kích động, hắn nhìn Đào Nguyện nói, “Từ khi em đến với trẫm, những điều tốt đẹp lần lượt xảy ra.
Cuối cùng trẫm cũng có một đứa con, còn là đứa con mà em sinh cho trẫm.
Trẫm thật sự rất vui, em có thể tưởng tượng trẫm vui đến cỡ nào không? Ngày trẫm đăng cơ cũng chưa từng vui như thế này.”
“Thần biết, bởi vì thần yêu bệ hạ, thần cũng rất hạnh phúc khi có thể sinh con cho bệ hạ.” Đào Nguyện nói.
Tiêu Thuân Diệp bế cậu lên, sau đó đi đến bên giường, cẩn thận đặt cậu xuống giường rồi kéo chăn qua đắp cho cậu.
“Em có khó chịu ở đâu không?” Tiêu Thuân Diệp nhìn cậu nói, “Trẫm đã kêu hai ngự y đến đây, đang ở ngoài thiên điện, họ sẽ bắt mạch cho em ba lần mỗi ngày.”
“Thần rất khoẻ, không cần nằm trên giường nghỉ ngơi đâu, bảo ngự y đến mỗi ngày một lần là được rồi.” Đào Nguyện ôm mặt hắn nói: “Bệ hạ, người đừng lo lắng, thần và con đều không sao, chúng ta rất khỏe mạnh.
Thần nhất định sẽ sinh đứa bé ra một cách bình an.”
Tiêu Thuân Diệp nắm tay cậu, nghiêm túc nói: “Không chỉ con bình an mà em cũng phải bình an, trẫm còn muốn cùng em bạch đầu giai lão.”
“Ừm, thần cũng sẽ bình an, cùng bệ hạ bạch đầu giai lão.” Đào Nguyện mỉm cười nói.
Tiêu Thuân Diệp nhìn Đào Nguyện, nghiêm túc dặn dò: “Hiện giờ trong hoàng cung vẫn còn rất nhiều người của Thái Hoàng Thái Hậu và Dự Vương, trước khi trẫm thay toàn bộ đám người đó thành người của trẫm, em cứ ở trong Phượng Hoa cung dưỡng thai đi, cũng ít đến chỗ mẫu hậu lại, trẫm sẽ nói rõ ràng nguyên nhân với mẫu hậu, bà ấy sẽ không trách tội em đâu.
Có điều em cũng đừng quá lo lắng, trẫm sẽ gia tăng thị vệ ở Phượng Hoa cung, cũng sẽ phái thêm nhiều người âm thầm bảo vệ em, em chỉ cần cẩn thận một chút, sau đó an tâm dưỡng thai là được.”
“Thần biết rồi, thần nhất định sẽ cẩn thận hơn và dưỡng thai thật tốt.” Đào Nguyện cũng nghiêm mặt nói.
Tiêu Thuân Diệp là hoàng đế nên không thể suốt ngày ở bên cạnh cậu, Đào Nguyện dành phần lớn thời gian ngủ một mình trong tẩm điện.
Vì đã tiến vào giai đoạn thích ngủ, cả ngày mệt rã rời nên dù cậu có nằm một mình không làm gì cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Thời gian sau đó, rất nhiều cống phẩm được đưa vào cung, Thái Hậu đang rất cao hứng nên cứ gửi liên tục những cống phẩm như hoa quả và đồ bổ không có nhiều trong một năm đến Phượng Hoa cung, các phi tần trong hậu cung đều ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bởi vì đây không chỉ là con đầu lòng mà còn là con trai trưởng của hoàng đế, Thái Hậu rất vui vì Tiêu Thuân Diệp cuối cùng cũng có con, còn Tiêu Thuân Diệp thì hạnh phúc vì Đào Nguyện mang thai con của mình.
Kết quả của việc cả hai đều vui là họ cứ liên tục gửi những thứ tốt đến Phượng Hoa cung.
Đào Nguyện nhìn đống đồ chồng chất như núi, nghĩ thầm đôi mẹ con này e rằng vui đến sắp phát điên rồi, nếu đổi thành người khác, không biết áp lực sẽ lớn cỡ nào nữa.
Chịu áp lực lớn thế này mà có thể an tâm dưỡng thai à? Nếu nội tâm không đủ mạnh mẽ, có thể thuận lợi sinh đứa nhỏ ra hay không còn khó mà nói.
.............
Ngày đó, khi Diệp Dung vừa về đến Minh Túy cung thì nổi giận đùng đùng và đập nát hết mọi thứ trong phòng.
Bởi vì tất cả những người bên cạnh đều là người của Dự Vương nên cậu ta mới dám làm như thế.
Nếu Dự Vương không cài nhiều người vào cung, cậu ta dù có tức giận đến mấy cũng không dám phát tiết như vậy.
Bằng không, nếu truyền tới tai của Thái Hậu và hoàng đế, không chỉ hình tượng mà cậu ta luôn duy trì sẽ giảm sút không phanh, mà còn sẽ làm giảm thiện cảm của Thái Hậu và hoàng đế đối với cậu ta.
Diệp Dung đập đến mệt mỏi, thở hồng hộc ngồi xuống giường, lửa giận trong lòng vẫn không thể xua tan.
Người mang thai hoàng trưởng tử của hoàng đế nên là cậu ta mới đúng, vậy mà lại bị người nọ giành trước một bước.
Diệp Dung thật sự không thể hiểu được tại sao mình luôn bị Đào Nguyện chèn ép từ khi vào cung, cậu ta cảm thấy hoàng đế rõ ràng sủng ái Đào Nguyện hơn còn chưa tính, thế nhưng cũng không thèm giả vờ đối xử tốt với cậu ta.
Bây giờ lại bị Đào Nguyện giành mang thai trước, cậu ta vẫn không thể hiểu nổi, rằng tại sao mình luôn thua kém Đào Nguyện về mọi mặt.
Diệp Dung ánh mắt ngoan độc nghĩ, mình nhất định không thể để cho hắn thuận lợi sinh đứa nhỏ ra.
Lâm Thanh từ bên ngoài đi vào, liếc nhìn mảnh vỡ đầy đất, hắn cẩn thận tránh đi, đi đến bên cạnh Diệp Dung rồi nhỏ giọng nói: “Hoàng Quý Quân, Dự Vương điện hạ đã vào cung rồi, hiện giờ đang ở trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu.”
“Ta biết rồi.” Diệp Dung nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, nói: “Kêu người thu dọn đi.”
“Dạ.” Lâm Thanh đi ra ngoài, một lúc sau lại dẫn người đi vào, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ những mảnh vỡ, sau đó thay đồ sứ mới vào.
Diệp Dung đặt tay lên bụng, trong lòng thầm nghĩ, mình cũng phải mau có thai mới được.
Để có thể nhanh chóng thụ thai, cậu ta phải tăng số lần ở bên Dự Vương, nhưng nếu ban ngày cậu ta đến chỗ của Thái Hoàng Thái Hậu quá thường xuyên, nhất định sẽ khiến cho hoàng đế hoài nghi.
Xem ra chỉ có thể để Dự Vương bí mật đến chỗ của cậu ta nhân lúc hoàng đế không đến thôi.
Vào buổi tối, Diệp Dung nằm ở trên giường đợi Dự Vương, mặc dù đã rất khuya, nhưng bởi vì ban ngày biết tin Đào Nguyện mang thai nên cậu ta không hề cảm thấy buồn ngủ.
Tấm rèm nặng nề được vén lên, nhìn thấy người đứng bên giường, Diệp Dung lập tức ngồi dậy, “Điện hạ!”
Tiêu Dục Dương kéo rèm lại, ngồi xuống giường và ôm chầm lấy Diệp Dung.
“A Dung.”
Hai người không gặp nhau đã hơn một tháng rồi, cho dù Dự Vương không coi hoàng đế ra gì thì cũng không thể vào cung quá thường xuyên được, bởi vì gã còn phải e dè suy nghĩ của đám đại thần.
“Điện hạ, Quân Hậu mang thai, ngài đã biết chưa?” Diệp Dung hỏi gã.
“Bổn vương biết rồi, em yên tâm đi, bổn vương tuyệt đối sẽ không để cho đứa nhỏ đó được sinh ra.” Tiêu Dục Dương hứa với cậu ta.
“Thần cũng muốn nhanh chóng mang thai con của điện hạ.
Điện hạ hãy vào cung thêm vài lần nữa đi.” Diệp Dung nhìn gã nói.
“Được.” Dự Vương đè cậu ta dưới thân, cởi quần của cậu ta ra.
“Thái Hoàng Thái Hậu gần đây cảm thấy có chút không thoải mái, ta sẽ lấy lý do thăm Thái Hoàng Thái Hậu để vào cung thêm vài lần nữa.”
“Điện hạ, vào sâu một chút, mau làm thần mang thai con của ngài đi.” Diệp Dung kẹp eo gã, sốt sắng nói.
Việc Đào Nguyện mang thai trước mình khiến tâm tình cậu ta càng thêm lo lắng và khẩn trương, cậu ta chưa mang thai con của Dự Vương nên vẫn không thể nảy sinh quan hệ với Tiêu Thuân Diệp.
Cậu ta cảm thấy nguyên nhân Tiêu Thuân Diệp không tăng mức độ yêu thích với mình là vì cậu ta không làm chuyện ấy với Tiêu Thuân Diệp khi hắn còn tình táo.
Nếu làm chuyện ấy với hắn lúc tỉnh táo, hắn nhất định sẽ sớm mê mẩn cơ thể của cậu ta giống như Tiêu Dục Dương.
Tiêu Dục Dương ở lại hơn hai canh giờ mới rời đi, Diệp Dung mệt mỏi nằm trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu ta vẫn đang nghĩ rằng mình phải mau có thai.
Vì đang mang thai nên Đào Nguyện không cần đi thỉnh an Thái Hậu mỗi ngày vào sáng sớm, nhưng vẫn có rất nhiều phi tần trong hậu cung đến thỉnh an cậu, về phần có gặp hay không thì tùy tâm trạng của cậu.
Trên cơ bản là cậu không gặp những người khác, lười tốn sức để ứng phó với họ.
Nhưng nếu là Diệp Dung đến thì cậu sẽ gặp, bởi vì nhìn bộ dáng cậu ta ép mình diễn kịch rất thú vị.
“Bức Tống Tử Đồ này là do thần đặc biệt vẽ tặng cho Quân Hậu, mong rằng Quân Hậu sẽ không chê kỹ năng hội họa kém cỏi của thần.” Diệp Dung tự tay mở bức tranh ra và đặt lên bàn trước mặt Đào Nguyện.
Đào Nguyện nhìn đứa bé mũm mĩm trong tranh, cười nói: “Hoàng Quý Quân có tâm, đứa nhỏ trong tranh này mũm mĩm đáng yêu như thế, lại vẽ sinh động như thật, sao bổn cung có thể chê được?”
“Chậu lan hồ điệp này là do Thái Hoàng Thái Hậu ban tặng, thần nghĩ Quân Hậu không thiếu thứ gì nên tặng chậu lan này cho Quân Hậu, để Quân Hậu chơi đùa giết thời gian.” Diệp Dung lại cầm lấy chậu lan hồ điệp trên tay người hầu rồi đặt lên bàn.
Khi cậu ta đến gần, Đào Nguyện ngửi thấy mùi hương trên y phục của cậu ta, bèn giả vờ nghi hoặc hỏi: “Hoàng Quý Quân dùng loại huân hương nào vậy?”
“Là hương của mấy loại thảo mộc.” Diệp Dung nhìn cậu nói, “Có phải hương thần dùng làm cho Quân Hậu cảm thấy khó chịu không? Xin Quân Hậu thứ tội, lần sau thần nhất định sẽ chú ý.”
Thật ra huân hương trên y phục của Diệp Dung là để che đi mùi gói thuốc trên người cậu ta.
Gói thuốc cậu ta đeo là thuốc độc sảy thai do chính tay cậu ta điều chế, nếu ngửi quá nhiều trong giai đoạn đầu mang thai sẽ rất dễ bị sảy thai.
Cậu ta định sau này lại đến thêm vài lần để cho Đào Nguyện hít vào nhiều chút.
Bản thân cậu ta đã uống thuốc giải rồi nên ngửi thấy cũng chẳng sao cả.
“Bổn cung và bệ hạ đều không thích huân hương, không ngờ Hoàng Quý Quân lại thích dùng huân hương có mùi nặng như vậy.” Đào Nguyện ra vẻ hiền lương, tốt bụng khuyên nhủ cậu ta, “Bệ hạ trăm công ngàn việc, chỉ khi đến hậu cung mới có thể thả lỏng và nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại bệ hạ chỉ tới Phượng Hoa cung này của bổn cung, cũng như Minh Túy cung của Hoàng Quý Quân mà thôi.
Bây giờ bổn cung đang mang thai, không tiện hầu hạ bệ hạ, trong thời gian tới bệ hạ sẽ đến Minh Túy cung nhiều hơn.
Hoàng Quý Quân cũng nên chú ý chút, tìm hiểu thêm về sở thích của bệ hạ, sau này đừng dùng huân hương nữa thì tốt hơn.”
“Vâng.” Diệp Dung cung kính đáp.
Đào Nguyện đặt tay lên cái bụng còn phẳng lì của mình, nói: "Thái Hậu và bệ hạ đều rất vui khi nghe tin bổn cung có thai, Hoàng Quý Quân cũng nên cố gắng hơn, sớm mang long chủng.
Số lần bệ hạ đến Minh Túy cung và Phượng Hoa cung cũng không sai biệt lắm, nhưng chỉ có bổn cung mang thai mà Hoàng Quý Quân vẫn chưa có, thật sự rất kỳ quái.
Có phải thân thể của Hoàng Quý Quân có vấn đề gì không? Hay là kêu ngự y bắt mạch cho đệ đi, chẩn bệnh kỹ càng, sau đó lại bốc chút thuốc điều trị, tranh thủ có mang long chủng càng sớm càng tốt.”
“Cách hai ba ngày ngự y sẽ đến bắt mạch cho thần.
Thân thể của thần không có vấn đề gì, chưa mang thai là vì cơ duyên chưa tới mà thôi.” Diệp Dung miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng trong lòng đã chửi ầm lên.
Không có thai thì cậu ta cứ cố gắng là được hả? Lại còn nói thân thể của cậu ta có vấn đề, chờ đi, xem rốt cuộc thân thể của ai mới có vấn đề.
Đào Nguyện gật đầu, “Đệ nói cũng đúng, có thể mang thai hay không, cơ duyên cũng rất quan trọng.
Bổn cung vẫn luôn nghĩ rằng trước khi đầu thai đứa nhỏ sẽ chọn người, ai lại không muốn làm con trưởng chứ? Bản thân Hoàng Quý Quân cũng là con trưởng, hẳn là rất hiểu điều này đúng không?”
“Vâng…….” Trong lòng Diệp Dung tức giận không thôi, nhưng vì để cho Đào Nguyện hít phải mùi của gói thuốc nhiều hơn, cậu ta chỉ có thể nhịn.
Chỉ tiếc cậu ta không biết rằng Đào Nguyện bách độc bất xâm, đừng nói chỉ là gói thuốc, dù có cho cậu uống thuốc trực tiếp cũng không có tác dụng gì với cậu.
Đào Nguyện cố ý mỉa mai Diệp Dung một hồi, muốn xem coi cậu ta có thể chịu đựng được bao lâu.
Lúc Diệp Dung chủ động cáo lui là rời đi với một bụng đầy tức giận.
Cậu ta thật sự không ngờ rằng, với hào quang nhân vật chính mạnh mẽ của mình vẫn sẽ có lúc bị sỉ nhục đến mức này.
Đáng lẽ chỉ có cậu ta khinh bỉ người khác mới đúng.
Tại sao mọi thứ lại phát triển thành thế này?
Sau khi trở về Minh Túy cung, Diệp Dung lại đập vỡ tất cả đồ sứ để phát tiết, nghĩ rằng mình nhất định phải nhanh chóng mang thai, như vậy mới có thể hả giận.
Vì vậy, số lần cậu ta và Dự Vương yêu đương vụng trộm cũng trở nên nhiều hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...