Edit: Min
Buổi tối, Đào Nguyện tắm rửa thoải mái, sau đó lên giường sớm đi ngủ.
Cậu ôm chăn, đột nhiên nở nụ cười.
Vì phòng ngừa bất trắc, cậu cho Tiêu Thuân Diệp uống một ít thuốc để chỉ khi ngửi thấy mùi hương trên người cậu thì hắn mới có ham muốn, bất cứ lúc nào khác, hắn đều không thể có dục vọng, cũng tức là hắn sẽ không "làm" được.
Nhưng nguyên nhân khiến cậu không nhịn được cười không phải vì hắn không thể phát sinh ham muốn, mà là do thuốc này còn có tác dụng khác.
Đôi khi Đào Nguyện ngẫm lại và nghĩ rằng Tiêu Thuân Diệp cũng rất đáng thương ở một khía cạnh nào đó.
Khi còn nhỏ thì bị hạ độc mãn tính, bây giờ không những bị cậu đánh thuốc mê mà đến chỗ Diệp Dung cũng sẽ bị cậu ta đánh thuốc mê.
Bản thân Tiêu Thuân Diệp dù ở phương diện nào cũng là một người rất tài giỏi, nhưng ở trong game, vì sự phát triển của cốt truyện nên vận mệnh của hắn được sắp đặt rất tồi tệ.
Hắn có thể chiến đấu với tất cả mọi người nhưng lại không thể chống lại cái kiểu sắp đặt này, hơn nữa còn bị cắm sừng và dốc hết tâm tư lót đường cho con trai của người khác.
Có điều, nếu Đào Nguyện đã đến thế giới này, cậu đương nhiên sẽ sửa lại cốt truyện, cho dù không thể thay đổi mọi diễn biến, cậu cũng sẽ thay đổi một số quá trình và cả kết cục cuối cùng.
Mà Đào Nguyện lúc này cũng không biết rằng Tiêu Thuân Diệp cũng đã chuẩn bị một ít thuốc cho Diệp Dung.
Diệp Dung trang điểm thật cẩn thận chờ Tiêu Thuân Diệp đến.
Cho dù hiện tại không thể có quan hệ với Tiêu Thuân Diệp, cậu ta cũng phải thành công khiến Tiêu Thuân Diệp mê mình.
Cậu ta cảm thấy rằng đêm nay chính là cơ hội tốt nhất để sử dụng hào quang nhân vật chính.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
“Cung nghênh bệ hạ.” Diệp Dung đứng ở cửa lập tức quỳ một gối xuống hành lễ sau khi Tiêu Thuân Diệp xuất hiện.
“Bình thân.” Tiêu Thuân Diệp trực tiếp đi lướt qua cậu ta.
Diệp Dung đành tự đứng lên, sau đó xoay người theo sau Tiêu Thuân Diệp đi vào trong.
“Bệ hạ, đêm nay ánh trăng thật đẹp, thần tử uống cùng bệ hạ vài ly nhé.” Diệp Dung nói với chất giọng nhẹ nhàng và dễ nghe.
“Trẫm cũng đang có ý này.” Tiêu Thuân Diệp đi đến chiếc giường lớn bên cửa sổ và ngồi xuống.
Diệp Dung vừa nghe, lập tức sai người mang rượu vào.
Tiêu Thuân Diệp ngửi thấy mùi thơm trong phòng, lập tức cau mày nói: “Ngươi huân hương gì trong phòng?”
“Dạ là hương U Nguyệt, dùng để…….”
Diệp Dung còn chưa nói xong đã bị Tiêu Thuân Diệp ngắt lời: “Dập tắt hương đi, rồi mở hết cửa sổ ra cho thông thoáng.
Trẫm không thích mùi huân hương.
Sau này khi trẫm muốn đến, trong phòng không được huân hương.”
“Vâng.” Diệp Dung xoay người ra lệnh cho cung tì đem lư hương đi, sau đó tạm thời mở hết cửa sổ ra.
Mặc dù theo tình báo mà cậu ta biết thì Tiêu Thuân Diệp không ghét huân hương, nhưng vì hắn đã nói như vậy, cậu ta cũng chỉ có thể làm theo.
Đúng là trước giờ Tiêu Thuân Diệp không ghét huân hương, nhưng sau khi ngửi mùi hương trên cơ thể Đào Nguyện, nếu ngửi những mùi hương khác thì hắn sẽ cảm thấy đặc biệt khó ngửi.
Mặc dù mùi huân hương không đến mức khiến hắn đau đầu, nhưng hắn vẫn không muốn ngửi thấy mùi hương mà mình không thích.
Sau khi dặn dò cung tì xong, Diệp Dung bước đến mép giường và rót rượu cho Tiêu Thuân Diệp.
Bởi vì cậu ta ngồi quá gần nên khi ngửi thấy mùi trên người cậu ta, Tiêu Thuân Diệp không khỏi cảm thấy buồn nôn và đầu cũng bắt đầu đau từng đợt.
Mặc dù hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng hắn không muốn chịu đựng.
“Bệ hạ…….” Diệp Dung vừa nâng ly rượu lên lại bị Tiêu Thuân Diệp cắt ngang lần nữa.
“Ngươi đi thay y phục đi, đổi một bộ không có bất kỳ mùi huân hương nào rồi quay lại.” Tiêu Thuân Diệp chịu đựng cảm giác khiến mình phát tởm, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
“Dạ.” Diệp Dung chỉ có thể đặt ly rượu xuống rồi xoay người đi thay đồ.
Sau khi cậu ta rời đi, Tiêu Thuân Diệp nhanh chóng rắc bột kẹp giữa các ngón tay mình vào một trong hai ly rượu.
Vốn dĩ hắn không cần phải làm chuyện này, nhưng không biết tại sao, chỉ cần nghĩ đến việc phải lâm hạnh Diệp Dung, trong lòng hắn sẽ có một tia chán ghét không chịu được.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy chắc chắn là do nhà họ Diệp uy hiếp hắn, còn Diệp Dung tuy có nhan sắc nhưng hắn không tài nào thích nổi.
Cảm giác chán ghét trong lòng khiến hắn dễ phát cáu, mà chỉ cần tâm tình không tốt thì hắn sẽ đau đầu.
Để tránh cho cơn đau đầu của mình bị phát hiện, hắn đành cho Diệp Dung uống ít thuốc để cậu ta ngủ cả đêm vậy.
Diệp Dung thay y phục xong liền quay lại, nhưng khi cậu ta vừa đến gần, Tiêu Thuân Diệp vẫn có thể ngửi thấy cái mùi khiến hắn chán ghét trên người cậu ta.
Hắn lười bảo cậu ta đi thay lần nữa, chỉ muốn cậu ta uống rượu rồi ngủ cho nhanh.
Tiêu Thuân Diệp chán ghét mùi trên người Diệp Dung không phải vì Đào Nguyện cho hắn uống thuốc, thuốc mà Đào Nguyện cho hắn uống không có tác dụng này.
Hắn cảm thấy như vậy hoàn toàn là do tác động tâm lý của chính mình, chỉ là bản thân hắn không biết mà thôi.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, hai người uống xong một bình rượu, Tiêu Thuân Diệp đột nhiên say khướt, Diệp Dung đỡ hắn lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống giường, Tiêu Thuân Diệp lập tức bất tỉnh.
Diệp Dung nhìn khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thuân Diệp mà cảm thấy có chút động lòng, một người đàn ông đẹp trai như vậy, đáng tiếc lại đoản mệnh.
Có điều, nếu mệnh của hắn không ngắn thì làm sao cậu ta có thể trở thành Thái Hậu buông rèm chấp chính được.
Mặc dù ngoại hình và khí thế của người đàn ông này thật sự rất ấn tượng, nhưng bảo cậu ta từ bỏ việc hoàn thành công lược các đối tượng khác chỉ vì hắn thì tiếc lắm.
Diệp Dung đang định nằm xuống bên cạnh Tiêu Thuân Diệp thì đột nhiên nhìn thấy Lâm Thanh - người hầu bên cạnh mình bước vào.
Đi tới chỗ Diệp Dung, Lâm Thanh liếc nhìn Tiêu Thuân Diệp đã hôn mê, sau đó trầm giọng nói với Diệp Dung: “Hoàng Quý Quân, có người muốn gặp ngài.”
“Có người muốn gặp ta?” Diệp Dung hơi bất ngờ, nghĩ thầm đã trễ thế này rồi mà ai muốn gặp mình chứ.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ thận trọng và thần bí đi tới cửa sổ tường bên của Lâm Thanh, Diệp Dung lập tức nghĩ ra là ai muốn gặp mình.
Diệp Dung thả tấm rèm treo bên giường xuống, sau đó cũng đi đến bên cửa sổ.
Sau khi Lâm Thanh mở cửa sổ bước nhanh ra ngoài, một người mặc đồ của thái giám bước vào, sau khi đóng cửa sổ lại, người nọ bước đến trước mặt Diệp Dung và ôm chặt lấy cậu ta.
“A Dung!”
“Điện hạ, sao ngài lại đến đây?” Diệp Dung không ngờ rằng gã sẽ tới vào lúc này, thấp giọng lo lắng hỏi: “Không phải chúng ta đã hẹn rằng chỉ gặp nhau ở chỗ của Thái Hoàng Thái Hậu thôi sao? Người của Hoàng Thượng đang bên ngoài, nếu như ngài bị bọn họ phát hiện thì chúng ta sẽ xong đời!”
“Em yên tâm, ta trèo tường vào đây, có người của ta trong cung yểm trợ, bọn họ không phát hiện được đâu.”
Diệp Dung đẩy gã ra, kéo gã ra sau bình phong thay đồ, nhíu mày nhìn gã nói: “Điện hạ, sau này ngài đừng làm như vậy nữa, thật sự quá nguy hiểm.
Người của Hoàng Thượng đang ở bên ngoài, lỡ như bị phát hiện thì sao?”
“Ta biết hôm nay hắn sẽ đến chỗ của em.
Ta rất lo lắng cho em…….” Tiêu Dục Dương từ sau đại hôn ngày hôm qua vẫn chưa rời khỏi hoàng cung, luôn ở trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Lần nào vào cung lén gặp Diệp Dung, gã cũng ở trong cung với lý do thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Diệp Dung nhìn gã nói: “Không phải thần đã nói rằng nhất định sẽ thủ thân vì ngài sao, lẽ nào ngài không tin thần?”
“Không phải ta không tin em, mà là lo lắng em sẽ không thể ứng phó với hắn để rồi bị hắn cưỡng bức.” Tiêu Dục Dương nói, “Tiêu Thuân Diệp làm Thái Tử nhiều năm như vậy, phụ hoàng vẫn luôn muốn phế Thái Tử nhưng đều không thành.
Hắn là một người cực kỳ khó đối phó.”
Tiêu Dục Dương nói xong thì ra hiệu cho Diệp Dung im lặng, gã lấy con dao giấu trong tay áo ra, sau đó cẩn thận bước đến bên giường mà không phát ra tiếng động, đột nhiên mở rèm ra và dùng dao đâm vào giữa trán Tiêu Thuân Diệp.
“Điện hạ!” Diệp Dung thấp giọng kêu lên, sau đó chạy tới ngăn cản.
Con dao trong tay Tiêu Dục Dương chỉ dừng lại cách Tiêu Thuân Diệp một milimét.
“Điện hạ, ngài muốn làm gì? Bây giờ ngài không thể giết hắn được!” Diệp Dung kéo gã lại phía sau bức bình phong, “Nếu hắn chết ngay lúc này, những Vương gia khác nhất định sẽ liên hợp lại đối phó với Vương gia ngài để tranh giành ngai vàng, rất có thể sau đó thiên hạ sẽ đại loạn.”
“Ta biết, ta chỉ đang kiểm tra xem liệu hắn có thật sự hôn mê hay không mà thôi.” Tiêu Dục Dương cất con dao đi, “Nếu hắn giả vờ thì ta chỉ có thể cho hắn uống loại thuốc mạnh hơn, để hắn không chết nhưng sẽ không còn nói được nữa.
Như vậy sẽ có lợi hơn cho ta trong việc nắm giữ triều chính.”
“Thần bỏ một loại thuốc rất mạnh vào rượu, hắn uống gần hết nửa bình, làm sao có thể giả vờ ngủ được?” Diệp Dung ôm mặt gã, lo âu nói: “Điện hạ, thần cầu xin ngài, sau này chúng ta chỉ gặp nhau ở chỗ của Thái Hoàng Thái Hậu, hoặc khi Hoàng Thượng không có mặt thôi được không? Nếu ngài lại đến tìm thần giống như đêm nay, thần sẽ lo lắng cho ngài.
Chẳng phải ngài nói rằng với độc dược mà Thái Hoàng Thái Hậu hạ cho hắn, hắn chỉ có thể kéo dài thêm mấy năm sao? Chúng ta chỉ cần nhẫn nhịn qua mấy năm này là được rồi.”
“…… Được rồi, ta hứa với em, ta chỉ đến tìm em khi hắn không có mặt thôi.” Tiêu Dục Dương nhìn cậu ta nói: “Nhưng đêm nay, ta không muốn rời đi.
Đêm nay là đêm động phòng của em và hắn, ít nhất là đêm nay, ta nhất định phải thay thế hắn.”
“Vậy, ngài phải nhanh chóng rời khỏi đây…….” Diệp Dung nghĩ thầm, thay vì tốn thời gian với gã, chi bằng chiều theo gã để gã rời đi sớm một chút.
Tiêu Dục Dương hôn môi Diệp Dung, bắt đầu cởi y phục của cậu ta.
Mà Tiêu Thuân Diệp đang nằm trên giường lúc này, bất động mở mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
Khi Diệp Dung kéo Tiêu Dục Dương đến sau bình phong lần đầu tiên, hắn đã tỉnh và nghe rõ tất cả cuộc đối thoại của bọn họ.
Loại thuốc mà Đào Nguyện cho hắn uống, ngoài việc ngăn cản hắn có ham muốn với người khác, còn có một tác dụng khác, đó là có thể nhanh chóng loại bỏ hiệu quả của thuốc gây ảo giác.
Ý tưởng của Đào Nguyện là sau khi Tiêu Thuân Diệp trúng thuốc gây ảo giác sẽ đột nhiên tỉnh lại, chứ không phải thức dậy vào ngày hôm sau.
Hắn chắc chắn sẽ phát hiện là Diệp Dung đã chuốc thuốc mình.
Chỉ là Đào Nguyện không đoán được rằng Dự Vương Tiêu Dục Dương sẽ cả gan tìm Diệp Dung yêu đương vụng trộm ngay đêm hôm nay.
Mặc dù Tiêu Thuân Diệp cũng cho Diệp Dung uống thuốc, nhưng Diệp Dung đã uống thuốc giải trước rồi, tất cả các loại thuốc đều không có tác dụng với cậu ta.
Và mặc dù Tiêu Thuân Diệp tự hỏi tại sao mình lại đột ngột tỉnh dậy sau khi uống rượu mà Diệp Dung đã bỏ thuốc vào, nhưng giờ phút này nghe âm thanh mây mưa của Diệp Dung và Tiêu Dục Dương, hắn không còn tâm tư nào để nghĩ đến chuyện khác ngoài tức giận.
..................
Tối hôm sau, Tiêu Thuân Diệp vừa đến Phượng Hoa cung đã bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, sau đó ngồi xuống giường với vẻ mặt u ám.
Đào Nguyện biết hắn không phải đang giận mình bèn pha cho hắn chung trà, đưa đến trước mặt hắn nói: “Bệ hạ, mời uống trà.”
Tiêu Thuân Diệp chìm vào trầm tư, ngồi bất động không có phản ứng gì.
Từ lúc lên triều vào buổi sáng đến lúc phê duyệt tấu chương sau khi đã bãi triều, hắn đều giữ trong lòng những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Vốn dĩ buổi tối hôm nay hắn không định đến hậu cung, chỉ muốn suy nghĩ kỹ xem nên sắp xếp kế hoạch mới như thế nào trong tẩm cung của mình mà thôi.
Nhưng hắn muốn ngửi hương thơm trên người Đào Nguyện quá nên vô thức đi đến Phượng Hoa Cung.
Vừa đến Phượng Hoa cung, tâm tình của hắn thả lỏng rất nhiều, trên mặt cũng không tự chủ được mà lộ ra cảm xúc.
Chỉ cần nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, trái tim Tiêu Thuân Diệp như có núi lửa phun trào, dung nham phẫn nộ cuồn cuộn chảy ra.
Hắn biết Tiêu Dục Dương đã xếp rất nhiều người vào cung, hơn nữa còn xếp vào khi phụ hoàng còn sống.
Hắn cũng biết mỗi lần gã vào cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu nhất định là có ý đồ xấu, muốn bí mật bố trí cái gì đấy trong cung.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng mỗi lần gã vào cung lại là để yêu đương vụng trộm với Diệp Dung.
Hắn cho rằng nhà họ Diệp trung thành với hắn thì Diệp Dung cũng nên trung thành với hắn, không ngờ Diệp Dung đã thông đồng với Tiêu Dục Dương từ lâu rồi.
Hắn không biết nhà họ Diệp gia có biết hay không, nếu nhà họ Diệp biết rõ Diệp Dung cặp với Dự Vương mà còn muốn đưa Diệp Dung vào cung, vậy có nghĩa là nhà họ Diệp không hề trung thành với hắn.
Hiện tại, bất kể nhà họ Diệp có biết hay không thì Diệp Dung cũng đã cấu kết với Dự Vương và trở thành kẻ phản bội rồi, muốn giết hắn để mưu triều soán vị là điều không thể chối cãi.
Diệp Dung lại còn chuốc thuốc hắn, sau đó yêu đương vụng trộm ngay bên cạnh hắn nhân lúc hắn đang hôn mê nữa.
Hai người này hoàn toàn không xem hắn ra gì cả!
Tiêu Thuân Diệp càng nghĩ càng tức giận, dùng sức đập mạnh vào bàn, tách trà trên bàn bị lung lay.
Vì cảm xúc lên xuống quá lớn mà cơn đau đầu của hắn phát tác, đầu óc như muốn nổ tung.
“Ư…….” Tiêu Thuân Diệp đỡ lấy đầu, chịu đựng cơn đau dữ dội khiến trước mắt hắn biến thành một màu đen kịt.
“Bệ hạ!” Đào Nguyện đang yên lặng đứng ở bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn.
Tiêu Thuân Diệp ngửi thấy mùi hương trên người Đào Nguyện bèn ôm chặt lấy cậu, sau đó áp mũi lên da cậu mà dùng sức hít vào.
Một lúc lâu sau, cơn đau đớn của Tiêu Thuân Diệp mới dần giảm bớt, hắn gục đầu vào vai Đào Nguyện hỏi: “A Tịch, em nói xem trong hoàng cung này, thiên hạ này, trẫm còn có thể tin tưởng ai không? Ai mới là người thật sự trung thành với trẫm?”
Đào Nguyện ôm bờ vai của hắn, im lặng một lát rồi nói: “Bệ hạ chỉ có thể tin tưởng chính mình, bởi vì bệ hạ là thiên tử, địa vị của bệ hạ chỉ có thể chứa một người nhưng lại bị rất nhiều người dòm ngó.
Bệ hạ muốn đứng vững trên đỉnh cao thì phải giẫm đạp lên những kẻ muốn kéo bệ hạ xuống, giẫm đến khi bọn họ biết sợ, tự nhiên sẽ không dám có tâm tư khác, chỉ có thể nguyện trung thành với bệ hạ.”
“Ngay cả em, trẫm cũng không thể tin sao?” Tiêu Thuân Diệp vốn tưởng rằng cậu sẽ nói gì đó để hắn tin cậu.
“Bệ hạ có thể không tin thần, nhưng thần nhất định sẽ trung thành với bệ hạ.
Bởi vì bệ hạ là phu quân của thần, cũng là người mà thần ái mộ.” Đào Nguyện nói.
“Em ái mộ trẫm sao?”
“Phải, thần ái mộ bệ hạ.”
Tiêu Thuân Diệp ngồi thẳng dậy, ôm Đào Nguyện vào lòng, cúi đầu ngửi mùi hương trên da cậu.
Dù là hoàng đế thì đôi khi cũng sẽ hy vọng rằng có một người có thể giúp mình thả lỏng và xoá tan mệt mỏi khi mình đang vô cùng kiệt sức.
Người trong thiên hạ đều cho rằng hoàng đế có tam cung lục viện, hậu cung toàn mỹ nhân tuyệt sắc, là diễm phúc mà người khác không hưởng thụ được.
Nhưng mấy ai hiểu được rằng hậu cung mà hoàng đế lâm hạnh cũng đầy rẫy nguy hiểm, bởi vì người nằm bên cạnh có thể không chỉ ngoại tình với người khác mà còn có thể muốn tính mạng của hắn.
Tiêu Thuân Diệp hiểu ý của Đào Nguyện.
Nếu muốn trở thành một vị hoàng đế tài giỏi ngồi vững trên ngai vàng thì phải khiến những kẻ không trung thành với hắn cũng phải nguyện trung thành với hắn, và cần có đủ năng lực và uy nghiêm để răn đe bọn họ.
Hắn không ngại chiến đấu với bất kỳ ai, cho dù là Thái Hoàng Thái Hậu hay Dự Vương, bất cứ kẻ nào muốn diệt trừ hắn, hắn đều có cách để chống lại bọn họ.
Nhưng hắn có thể sống được bao nhiêu thời gian, ngay cả bản thân hắn cũng không biết, cho dù có thể đánh bại tất cả mọi người thì hắn vẫn không thể thắng được vận mệnh.
Anh luôn cảm thấy rằng tất cả những điều này là do số phận sắp đặt, mà số của hắn là không được sống lâu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thuân Diệp bỗng cảm thấy buồn bã trong lòng.
“Thần có một chuyện muốn xin bệ hạ giải đáp.”
“Chuyện gì?”
“Bệ hạ đau đầu, có phải là do trúng độc không?”
“……” Tiêu Thuân Diệp buông Đào Nguyện ra, nhìn cậu với gương mặt không cảm xúc.
“Nếu bệ hạ trúng độc, thần có cách giải độc cho bệ hạ.” Đào Nguyện nhìn vào mắt hắn nói.
“Em có cách giải độc?” Tiêu Thuân Diệp nghi ngờ hỏi, “Em biết trẫm trúng loại độc gì sao?”
“Thần không biết bệ hạ trúng độc gì.”
“Vậy thì em muốn giúp trẫm giải độc bằng cách nào?”
“Thần có một bí mật muốn nói với bệ hạ, hy vọng bệ hạ có thể giúp thần giữ bí mật này.”
“Em nói đi.”
“Bởi vì bệ hạ luôn đau đầu và nôn ra máu, chỉ khi ngửi thấy mùi hương trên người thần thì cơn đau đầu mới thuyên giảm, cho nên thần suy đoán rằng bệ hạ bị trúng độc.
Tuy rằng thần không biết bệ hạ trúng độc gì, nhưng máu của thần có thể giải trăm loại độc.”
“Máu của em, có thể giải trăm loại độc?” Tiêu Thuân Diệp nhìn cậu đầy hoài nghi, máu của ai đó có thể giải độc, hắn chưa bao giờ nghe nói về chuyện này.
Đào Nguyện đứng dậy, đi lấy một cái bình nhỏ, sau đó rót một chung nước và đặt lên bàn.
“Đây là bột của Duyệt Tâm Thảo, có độc tính cao, chỉ cần một chút là có thể giết người.” Đào Nguyện đổ bột vào chung, nước trong chung lập tức biến thành màu đen.
“Nhưng có một điều, bột này sẽ biến thành màu đen ngay khi gặp nước.”
Đào Nguyện lại lấy ra một cây ngân châm, châm vào ngón tay mình và nặn một giọt máu vào chung.
Tiêu Thuân Diệp nhìn chung nước đen đang dần biến thành một cốc nước trong, lập tức mở to mắt.
Máu của một người thế mà thực sự có thể giải độc.
“Thần mang theo thuốc độc bên người, xin bệ hạ tha tội.” Đào Nguyện nhìn hắn nói, “Nhưng thần không có ý định hại người khi chuẩn bị những loại độc này.”
Tiêu Thuân Diệp lúc này hoàn toàn không có tâm tư để quan tâm tại sao cậu lại có thuốc độc, hắn vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, bởi vì giờ hắn cuối cùng cũng biết tại sao cơn đau đầu của mình sẽ thuyên giảm khi ngửi thấy mùi hương trên người Đào Nguyện rồi, vậy là máu của cậu thật sự có thể giải độc cho hắn.
Tiêu Thuân Diệp nắm tay Đào Nguyện, nhìn những hạt máu lại xuất hiện trên ngón tay cậu, tâm tình của hắn rất kích động.
Nhiều năm như vậy, hắn nghĩ mọi cách để giải độc nhưng vẫn không tìm được phương pháp giải độc, hiện giờ rốt cuộc có thể giải độc rồi ư?
“Bệ hạ, tuy máu của thần có thể giải độc, nhưng không thể trực tiếp uống máu của thần, nếu không sẽ bị máu của thần thiêu đốt nội tạng.” Đào Nguyện rút tay lại, cầm một cái tách khác, rót một chung nước trong và nhỏ hai giọt máu vào, sau khi lắc vài cái thì đưa cho hắn.
“Bệ hạ.”
Tiêu Thuân Diệp cầm chung trà chậm rãi uống, đặt chung trà xuống cẩn thận cảm nhận, một lúc sau, quả nhiên cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác khó chịu cũng dần biến mất.
Chung nước này còn hiệu quả hơn việc ngửi mùi hương trên người cậu.
“Bệ hạ cảm thấy khá hơn chưa?” Đào Nguyện hỏi.
Tiêu Thuân Diệp gật đầu.
“Chỉ một chung nước này không thể giải độc hoàn toàn cho bệ hạ.
Bệ hạ trúng độc càng lâu, thời gian giải độc càng dài.
Mặc dù máu của thần có thể giúp bệ hạ giải độc nhưng cũng không nên uống quá nhiều một lúc, nếu không sẽ làm nội tạng của người bị bỏng, vì vậy xin bệ hạ hãy kiên nhẫn giải độc.”
“Trẫm đã trúng độc hơn mười năm rồi, mất bao lâu mới có thể giải độc hoàn toàn?” Tiêu Thuân Diệp nhìn cậu hỏi.
“Cụ thể cần bao lâu, thần cũng không rõ lắm, nhưng thần hứa sẽ giúp bệ hạ giải độc hoàn toàn.” Đào Nguyện nói.
“Tại sao em lại nói chuyện này cho trẫm biết? Nếu em không nói ra, trẫm không thể rời khỏi mùi hương trên cơ thể em thì cũng sẽ không thể rời khỏi em.
Sau khi giải độc rồi, trẫm sẽ không lệ thuộc vào mùi hương trên người em nữa, rất có thể sẽ bỏ mặc em.” Tiêu Thuân Diệp nghĩ thầm, nếu ai đó được hắn lệ thuộc như vậy, nhất định sẽ tìm mọi cách để hắn cứ lệ thuộc mãi.
Tại sao cậu lại nói cho hắn biết bí mật rằng máu của cậu có thể giải trăm loại độc?
“Bệ hạ là phu quân của thần, thần lại rất yêu bệ hạ cho nên thương bệ hạ, không muốn bệ hạ bị cơn đau đầu tra tấn nữa.” Đào Nguyện nghiêm túc nói, “Thần đã nói rồi, bệ hạ có thể không tin thần, nhưng thần nhất định sẽ trung thành với bệ hạ.”
Tiêu Thuân Diệp nhìn Đào Nguyện, tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, không biết nên phản ứng thế nào.
Vừa rồi hắn còn tưởng rằng chính mình sẽ sống không được bao lâu, cho dù thắng được mọi người cũng không địch nổi vận mệnh, nhưng lại lập tức biết được rằng mình có thể giải độc và vẫn có thể sống lâu hơn nữa.
Những thăng trầm trong lòng hắn quá lớn, thậm chí hắn còn không kịp phản ứng.
Đào Nguyện biết hắn cần thời gian để tiếp thu nên không quấy rầy hắn, chỉ im lặng ngồi ở bên cạnh hắn, chờ hắn tiếp thu những sự thật mà hắn vừa biết.
Tiêu Thuân Diệp dang tay ôm lấy Đào Nguyện, hắn không biết tại sao nhưng khi ôm vào cậu vào lòng, hắn sẽ cảm thấy đặc biệt an tâm.
Hắn nhắm mắt lại trầm tư, nghĩ rằng mình nên bắt đầu lên kế hoạch lại.
Đào Nguyện tựa đầu vào vai hắn, hai người cứ như vậy lẳng lặng rúc vào nhau, không có bất kỳ ngôn ngữ nào cũng có thể cảm nhận được sự tin tưởng và dựa dẫm của nhau, và có một sự thấu hiểu ngầm rất đẹp đẽ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...