Edit: Min
"Giới giải trí có sạch sẽ nhưng không sạch sẽ chiếm nhiều hơn, nếu là yêu đương bình thường rồi xảy ra quan hệ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có một số người chính là không nói chuyện tình cảm, chỉ thích quan hệ bừa bãi mà thôi.
Chẳng qua Trình Dịch không thuộc về loại quan hệ bừa bãi, anh ta thuộc về giao dịch bằng thể xác.
Hơn nữa, miễn là nó có ích cho anh ta, bất kể đối phương là người như thế nào, anh ta đều có thể lên giường với người nọ."
"Anh ta......, cùng rất nhiều người, đều, đều làm chuyện đó sao?"
"Tôi không biết chính xác anh ta đã từng quan hệ với bao nhiêu người, nhưng tôi biết một số ít.
Anh ta có thể vào công ty hiện tại cũng là bằng cách lên giường với chủ tịch của bọn họ, sau đó mới ký hợp đồng."
"Chủ tịch của Kim Vũ Entertainment?" Đào Nguyện tìm kiếm thông tin trong đầu.
"Năm đó ông ta đã ngoài sáu mươi rồi, bây giờ chắc là đã hơn bảy mươi." Trịnh Huyên Lâm nói "Anh ta vừa xuống khỏi giường của ông già đó đã chạy đến tỏ tình với tôi, nói rằng khi làm với người nọ thì trong lòng đang nghĩ đến tôi.
Chờ sau khi tiến vào Kim Vũ rồi, anh ta sẽ nghĩ cách giới thiệu cho tôi nhiều tài nguyên hơn, để tôi hẹn hò với anh ta."
"Lúc đó anh cảm thấy thế nào?" Đào Nguyện tò mò hỏi với một chút xấu xa, cậu biết rất rõ xuất thân của Trịnh Huyên Lâm, thiếu gia nhà họ Trịnh hoàn toàn không cần người khác giới thiệu tài nguyên, bởi vì gia đình hắn chính là nguồn tài nguyên.
"Ngoại trừ buồn nôn thì tôi còn có thể có cảm giác gì nữa chứ?" Trịnh Huyên Lâm lắc đầu "Tôi thật sự không hiểu nổi tư duy của anh ta.
Nếu tôi thực sự đồng ý hẹn hò với anh ta, một người có thể chịu đựng việc người yêu của mình dùng thân xác để đổi lấy lợi ích, thì liệu người đó có thật sự yêu anh ta không?"
"Vậy tại sao anh ta lại kết hôn?"
"Không muốn đóng phim nữa, mặc dù kiếm tiền nhanh nhưng quá vất vả và mệt mỏi, anh ta nghĩ rằng gả vào gia đình giàu có sẽ thoải mái hơn.
Chồng anh ta nhìn bề ngoài thì trông giống con người*, nhưng người trong giới kinh doanh đều biết người nọ có khuynh hướng bạo lực và đã từng ly hôn hai lần vì bạo lực gia đình.
Người như vậy mà anh ta cũng có thể kết hôn cho được, lại còn chịu đựng đến hai năm mới quyết định ly hôn."
*Gốc là "人模人样" (nhân mô nhân dạng), nó có 3 nghĩa, ở đây tui dùng theo nghĩa là đề cập đến hành vi và thái độ của một người không giống với vẻ bề ngoài (hàm ý xúc phạm).
"......!Có khi nào anh ta có vấn đề về tâm lý không?" Đào Nguyện suy đoán "Em nghĩ anh ta có thể cần gặp nhà tâm lý học."
"......" Trịnh Huyên Lâm im lặng một lúc rồi nói "Tôi có đề nghị anh ta đi gặp nhà tâm lý học rồi, còn giới thiệu cho anh ta một nhà tâm lý học nổi tiếng nữa, và anh ta cũng đã thật sự đi gặp rồi.
Anh ta quả thực là có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng, nhà tâm lý học nói rằng anh ta cần phải điều trị tâm lý trong thời gian dài.
Nhưng mà anh ta lại không muốn, anh ta đi gặp nhà tâm lý học là để chứng minh rằng mình không có vấn đề.
Hơn nữa, ngoài vấn đề về tâm lý thì càng nhiều hơn chính là sự lựa chọn của anh ta.
Là bạn bè nên tôi có ý muốn giúp anh ta, nhưng vô ích, anh ta chỉ muốn làm theo ý của mình mà thôi, tôi cũng đành bó tay."
"Anh có từng thích anh ta không?" Đào Nguyện nhìn hắn nói "Cho dù trước đây anh thật sự đã từng thích anh ta thì em cũng sẽ không để ý đâu.
Dù sao thì đó cũng là chuyện trước khi chúng ta gặp nhau mà, chỉ cần bây giờ anh thích em và sẽ không thay lòng là được rồi."
Cho dù Trịnh Huyên Lâm thật sự đã từng thích Trình Dịch thì Đào Nguyện cũng hoàn toàn không để ý, bởi vì hệ thống đã nói rằng linh hồn của người yêu cậu vẫn luôn đi theo cậu.
Cho nên cho dù hắn đã từng thích Trình Dịch thì cũng là Trịnh Huyên Lâm trước kia thích, không phải Trịnh Huyên Lâm hiện tại.
"Tôi khẳng định, người duy nhất tôi yêu chỉ có em mà thôi." Trịnh Huyên Lâm bóp bóp tay cậu nói "Tôi thật sự chưa từng thích anh ta, chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ thôi, nhưng sau khi quen biết anh ta thì chút ngưỡng mộ đó đã biến mất sạch sẽ rồi.
Anh ta chỉ muốn đi đường tắt, rõ ràng là có thực lực nhưng lại không chịu làm đến nơi đến chốn, mọi thứ là do anh ta lựa chọn, không thể trách người khác."
Đào Nguyện vẫn rất thổn thức, nguyên chủ không có thù hận gì sâu nặng với Trình Dịch cả, và anh ta cũng không phải là đối tượng cậu phải trả thù, nhưng nếu anh ta muốn cướp Trịnh Huyên Lâm với cậu thì cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Nếu anh ta cạnh tranh đường đường chính chính thì bọn họ sẽ đấu bằng bản lĩnh của mình, nhưng nếu anh ta dám dùng thủ đoạn để hãm hại cậu, vậy thì cậu sẽ dạy cho anh ta biết nên làm người như thế nào.
Sau khi ăn xong bữa tối, hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó lại lên giường thân mật.
Bọn họ vừa xác nhận quan hệ nên có thể thân mật là chuyện đương nhiên, và cũng giống như tất cả những người yêu nhau cuồng nhiệt khác, bọn họ hận không thể hòa làm một.
Cho dù không làm tình nhưng cả hai ôm lấy nhau rồi hôn chỗ này sờ chỗ kia, bọn họ cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Ngày thứ hai ghi hình gay cấn hơn ngày hôm trước với bốn nhóm người thi đấu riêng lẻ.
Quốc gia này vẫn còn giữ lại một số bộ lạc cổ đại, nhưng người trong bộ lạc đã không còn sinh sống ở đó nữa, các bộ lạc chỉ được bảo tồn như một loại di sản văn hóa mà thôi, ngoài ra thì mọi người có thể đi tham quan và trải nghiệm cuộc sống của các bộ tộc cổ đại.
Việc ghi hình chương trình được thực hiện trong bộ lạc nên nội dung cuộc thi đương nhiên sẽ liên quan đến trải nghiệm cuộc sống của bộ lạc.
Nội dung phân biệt là cưỡi ngựa bắn cung, xuống nước bắt cá và đu dây mây qua sông.
Cưỡi ngựa bắn cung tất nhiên không phải bắn vật còn sống, bởi vì nó quá khó.
Bia bắn tên sẽ trượt trên đường ray, sau đó mỗi người trong mỗi nhóm sẽ cưỡi ngựa chạy, nếu bắn trúng ba mũi tên ở ba bia khác nhau trước khi về đích thì sẽ được tính là qua màn.
Trịnh Huyên Lâm giúp Đào Nguyện mặc đồ bảo hộ vào, hỏi "Em biết cưỡi ngựa không?"
"Biết." Đào Nguyện nói "Trước kia em từng cưỡi rồi."
Ở kiếp trước, Đỗ Diệc học cưỡi ngựa nên cậu cũng đi theo học chung với cậu nhóc, là Ngụy Thế Thành tự mình dạy.
"Cẩn thận một chút, bắn trúng hay không không quan trọng, an toàn mới là quan trọng nhất." Trịnh Huyên Lâm có chút lo lắng dặn dò, nếu bắn không trúng trở thành nhóm cuối cùng, hắn sẽ khiến cho tổ chương trình gian lận và tiến hành cắt nối lại ở giai đoạn hậu kỳ.
Ghi hình chương trình mà thôi, không cần quá nghiêm túc.
"Ừm, em biết rồi." Đào Nguyện gật đầu.
Trịnh Huyên Lâm đỡ Đào Nguyện lên ngựa.
Nhóm của Trình Dịch vừa thất bại nên thứ tự đến lượt ở sau cùng, anh ta đứng một bên nhìn hai người, ánh mắt hung tợn đến mức khiến người bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng.
Đạo diễn theo dõi anh ta cũng cảm thấy rất khó xử, nếu anh ta vẫn cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ thật sự rất khó cắt.
MC "Chuẩn bị, bắt đầu!"
"Giá!" Đào Nguyện cho ngựa chạy vọt lên, từ trong giỏ mũi tên lấy ra mũi tên thứ nhất, không chút do dự bắn ra, trúng ngay hồng tâm.
Càng về sau, bia bắn tên di chuyển càng nhanh hơn, Đào Nguyện cũng tăng tốc và bắn liên tiếp hai mũi tên, tất cả đều trúng hồng tâm.
Trịnh Huyên Lâm không khỏi nhướn mày, không ngờ cậu bắn cung giỏi như vậy, lúc này hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Sau khi Thủy Quân Dao qua đời, Minh Hiên là người vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Huyền, mà Minh Hiên cũng là người văn võ song toàn, cưỡi ngựa bắn cung đều không thành vấn đề.
Hắn nghĩ thầm, nếu như toàn bộ cốt truyện về sau của Minh Hiên đều đổi thành Thủy Quân Dao, cuối cùng là Thủy Quân Dao vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Huyền và hoàn thành bá nghiệp của Triệu Huyền, thì có vẻ càng hợp ý của hắn hơn.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, chẳng qua sau khi trở về, hắn phải tìm cách để Hướng Tình sửa lại kịch bản mới được.
Đào Nguyện quay đầu ngựa chạy về, MC và những người khác đều vỗ tay tán thưởng, cậu là người đầu tiên bắn trúng tất cả.
Trong số những ngôi sao đang đợi bên cạnh, có hai người chuyên đóng vai võ tướng cổ trang, và cả hai đều thất bại trong lần thử đầu tiên.
Mà Đào Nguyện trông rất yếu ớt, bọn họ đều nghĩ rằng cậu không thể bắn trúng một mũi tên nào, nhưng không ngờ rằng cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm khiến bọn họ thực sự rất ngạc nhiên.
Trịnh Huyên Lâm bước tới dìu cậu xuống ngựa, khen ngợi nói "Làm tốt lắm, không ngờ em bắn cung giỏi như vậy."
"Đương nhiên rồi, em đã luyện qua đó nha." Đào Nguyện đắc ý nói.
Trịnh Huyên Lâm không khỏi mỉm cười khi nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cậu, nhưng tiếc là trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể ôm cậu vào lòng mà xoa xoa được.
Người tiếp theo chính là Trịnh Huyên Lâm, Đào Nguyện đập tay với hắn nói "Anh cũng cố lên!"
Trịnh Huyên Lâm lên ngựa, sau khi MC kêu bắt đầu liền cho ngựa chạy vọt lên.
Hắn cũng bắn trúng cả ba mũi tên và hoàn thành nhiệm vụ trong một lần.
Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện là nhóm đầu tiên qua màn.
Hai người xuất phát đến điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Nhóm nào hoàn thành tất cả nhiệm vụ trước sẽ chiến thắng.
Nhiệm vụ thứ hai là bắt cá dưới suối bằng một cây gậy gỗ được vót nhọn.
Đội ngũ làm chương trình cảm thấy câu cá bằng gậy gỗ là một nội dung rất khó đối với người hiện đại, bọn họ chắc chắn sẽ tốn một chút thời gian
Trịnh Huyên Lâm cởi giày và vớ ra, xắn ống quần lên rồi đặt chân xuống nước thử xem nước có lạnh không, khi Đào Nguyện cũng xuống nước thì đưa tay ra đỡ cậu.
"Cẩn thận một chút, chân có lạnh không?" Trịnh Huyên Lâm hỏi.
"Nước hơi lạnh, nhưng không sao, không lạnh lắm." Đào Nguyện cẩn thận quan sát xem có con cá nào trong nước không.
Trịnh Huyên Lâm cũng cẩn thận quan sát, nghĩ sớm bắt được cá rồi lên sớm.
Nếu cứ di chuyển trong nước thì ngược lại sẽ doạ cá bơi đi hết, cho nên hai người vẫn đứng không nhúc nhích.
Con suối này có khá nhiều cá, Đào Nguyện không nghĩ đây là một nhiệm vụ quá khó, chỉ cần đợi cá bơi đến là được rồi.
Trịnh Huyên Lâm vốn nghĩ rằng mình sẽ nhanh bắt được cá rồi giao nó cho Đào Nguyện, để làm như là cậu bắt được, sau đó hắn sẽ bắt một con khác.
Sau khi đợi vài phút, cuối cùng cũng có cá bơi tới, hai người gần như giơ gậy gỗ lên cùng một lúc rồi đâm mạnh xuống.
"Bắt được rồi!" Trịnh Huyên Lâm giơ gậy gỗ lên, bên trên xiên một con cá.
"Em cũng bắt được rồi." Đào Nguyện cũng giơ gậy gỗ lên.
Trịnh Huyên Lâm nhìn cậu cười nói "Em giỏi lắm."
Đào Nguyện giả vờ nghiêm trang nói "Như nhau cả thôi, anh cũng rất giỏi."
Trịnh Huyên Lâm không nhịn được cười ra tiếng.
Nhưng đạo diễn của chương trình thì cười không nổi, sau khi hai người nắm tay nhau đi lên bờ, anh bước tới trao đổi với bọn họ.
"Hai người tiến hành quá nhanh, như vậy sẽ không cắt được nhiều cảnh quay, fan sẽ có ý kiến." Đạo diễn nói.
Đào Nguyện sửng sốt một chút, sau đó nhìn Trịnh Huyên Lâm.
Trịnh Huyên Lâm nói "Là do mấy người đặt ra nhiệm vụ quá đơn giản, chẳng lẽ muốn bọn tôi giả vờ làm không tốt à?"
"Chúng tôi cũng là suy xét đến khả năng của mọi người thôi, nếu khó quá thì những người khác chắc chắn sẽ không làm được, không phải ai cũng giỏi như hai người đâu." Đạo diễn cảm thấy rất bất lực, anh có nghĩ đến Trịnh Huyên Lâm sẽ rất giỏi, nhưng không ngờ Đào Nguyện cũng giỏi như vậy, còn tưởng rằng có Đào Nguyện kéo chân sau thì nhiệm vụ của bọn họ này hẳn sẽ không hoàn thành nhanh như vậy.
"Vậy chúng ta bắt lại đi." Đào Nguyện nói với Trịnh Huyên Lâm "Kéo dài thời gian để bọn họ quay được nhiều chút, hậu kỳ cũng sẽ cắt được nhiều chút."
Trịnh Huyên Lâm hỏi đạo diễn "Muốn kéo dài bao lâu?"
Đạo diễn suy nghĩ nói "Kéo dài đến khi mấy nhóm nhạc đến đây đi, vậy thì có thể biên tập ra bầu không khí rượt đuổi và hoàn thành nhiệm vụ một cách hồi hộp."
"Đi thôi." Đào Nguyện kéo Trịnh Huyên Lâm đang không quá tình nguyện đi.
Hai người lại xuống nước, vì muốn kéo dài thời gian nên bọn họ tạm thời không cần lo lắng sẽ dọa cá chạy trốn mà đi tới đi lui ở trong nước.
"A!" Đào Nguyện la nhỏ một tiếng, cậu giẫm phải một thứ gì đó rất nhọn nên hơi đau.
"Sao vậy?" Trịnh Huyên Lâm lập tức lo lắng hỏi "Chân em bị thương hả?!"
"Không có." Đào Nguyện lập tức giải thích "Em vừa giẫm phải một thứ gì đó sắc nhọn nên đột nhiên hơi đau thôi, không có bị thương."
"Tôi xem thử." Trịnh Huyên Lâm muốn kiểm tra chân của cậu, nhưng bây giờ đang ở dưới nước nên rất khó ngồi xuống, vì vậy hắn quyết định bế cậu lên và đi ngược lên dốc.
"Anh đừng bế em như vậy." Đào Nguyện lo lắng nói nhỏ "Bọn họ vẫn đang quay đó!"
"Không sao đâu, sẽ không phát sóng." Trịnh Huyên Lâm bế Đào Nguyện đến một tảng đá lớn bên cạnh, đặt cậu lên tảng đá rồi nắm chân cậu cẩn thận kiểm tra xem có vết thương nào không.
Đào Nguyện ngẩng đầu xấu hổ nhìn ống kính và nhân viên bên cạnh, nói nhỏ với Trịnh Huyên Lâm nói "Em thật sự không có bị thương mà, chỉ là đột nhiên hơi nhói nên em mới la lên thôi, với lại cũng không đau lắm."
Trịnh Huyên Lâm không nói gì, dùng quần áo lau khô chân cho cậu rồi tiếp tục nghiêm túc kiểm tra.
Nhân viên nói nhỏ với đạo diễn nói "Đạo diễn, làm sao bây giờ? Cảnh này có quay không?"
"Không cần quay, chụp cũng không thể phát sóng, đợi chút nữa rồi quay tiếp." Đạo diễn có cảm giác tiếc nuối đến lo âu, nghĩ thầm nếu như đây là đang quay chương trình về tình yêu thì hay biết mấy.
Vậy thì cảnh này chắc chắn có thể tạo ra rất nhiều fan CP, ngoài ra sẽ có độ hot và độ đề tài, và chương trình chắc chắn cũng sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn nữa.
Thật đáng tiếc, công ty của Trịnh Huyên Lâm nhất định sẽ không để nó lên sóng.
Một nhân viên mới khẽ hỏi nhân viên cũ "Hai người họ có khi nào là đang hẹn hò không?"
"Đã rõ như ban ngày rồi mà bồ còn nghi ngờ cái gì nữa, bọn họ chắc chắn là đang hẹn hò, nếu không thì sao lại thân mật như vậy."
"Chứ gì nữa, cách xa như vậy mà cũng có thể cảm nhận được hơi thở tình yêu của bọn họ.
Hơn nữa, ánh mắt Trịnh ảnh đế nhìn Hoa Khê đều là tình yêu thôi."
"Nhìn dáng vẻ ân cần và quan tâm của Trịnh ảnh đế đối với Hoa Khê đi, bọn họ mà không hẹn hò mới lạ đó."
"Nhưng mà, không phải trên mạng vẫn luôn đồn rằng Trịnh ảnh đế và Trình Dịch mới là một đôi sao?"
"Đó đều là fan CP tự YY đồn thôi.
Hai ngày nay ghi hình chương trình, Trịnh ảnh đế còn không thèm liếc mắt Trình Dịch một cái.
Nếu anh ấy thật sự là một đôi với Trình Dịch thì sao có thể đối tốt với Hoa Khê ngay trước mặt Trình Dịch được."
"Nhưng Trịnh ảnh đế có nhiều fan only như vậy, nếu bọn họ công khai thì Hoa Khê có lẽ sẽ bị mắng chết."
"Khẳng định là sẽ không công khai.
Hai người họ đều còn khá trẻ, mà Hoa Khê lại càng trẻ hơn, mới hơn hai mươi đã ra mắt rồi.
Tôi nghĩ, nếu bọn họ có thể hẹn hò mười năm mà không chia tay, thì đến lúc đó hẳn là sẽ công khai."
Chân của Đào Nguyện quả thật không có bị thương, sau khi Trịnh Huyên Lâm xác nhận kỹ càng rồi mới buông chân của cậu ra.
Trịnh Huyên Lâm kêu Đào Nguyện ngồi nghỉ ngơi, chờ khi nào những người kia đến đây thì bọn họ lại xuống nước lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...